Những ngày sau đó,
Tuấn Anh chỉ nằm sấp trong phòng, mí mắt cũng không muốn động.
Trên đời này, có lắm cái nhục. Và không có cái nhục nào giống cái nhục nào.
Thế nhưng đương nhiên cậu vẫn tự cho rằng, cái nhục của mình chính là nhục nhất.
Liệt kê điểm nào, nói đại một cái cũng đều thấy uất không chịu được.
Đã yêu nhầm một thằng đàn ông đi thì thôi,
Lại còn để hắn thông.
Đã để hắn thông đi thì thôi, còn bị trêu ghẹo đến nỗi ngất xỉu.
Tuấn Anh đình công xin nghỉ, khiến người lái xe trong nhà bận tối mặt mũi, ra vào nhìn cậu nằm một đống cũng ghét bỏ:
- Còn nằm đó đến khi nào nữa?
- Không phải chỉ là bị bồ đá thôi sao?
- Không có cô này ta có cô khác, thanh niên mới hai mấy tuổi đầu mà làm cái gì vậy?
Tuấn Anh nghe mà bực bội, gào lên:
- Mặc kệ em!
- ...!
Giá mà chỉ bị bồ đá thì đã tốt..
Đằng này..
Làm sao các anh biết được chứ?
Hức hức, con mẹ nó, cái tên Đỗ Bằng chết tiệt nhà mi.
Làm sao mà biết được... đau thế cơ chứ?
Lại còn không dám đi đại tiện!
Cả ngày chỉ húp cháo loãng với uống sữa!
Con bà nhà nó!
Oan uổng chết ông đây rồi!. Đau như thế.. như thế.. mà không nhẹ nhàng gì, đã bảo không vừa mà còn cố mà nhét vào!
Cái chỗ đấy là để cho hắn nhét sao?
Định mệnh!
Còn nói cái gì mà thích hoa cúc?, hoa cúc cái con khỉ khô!. Tất cả đều là ăn sạch ông đây!.
AAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!!!!!!!!!!!!!!
Nghe tiếng Tuấn Anh gào thét bi thảm trong chăn, người lái xe kia cũng lắc đầu.
Chắc là bồ nó phải xinh lắm nên mới tiếc nuối ra như thế.
- -------------
Chả là cô của Kelvin- Mỹ Hạnh mới về nước, thế nên đang ba tài xế thì còn có vẻ đủ, tự dưng hụt đi mất một người cũng khó sắp xếp. Cũng may cậu Kelvin dạo này vui vẻ hớn hở lắm, đi đâu làm gì với Gia Huy cũng đều không cần tài xế nữa, bén mảng đến gần tranh công chở đi không khéo còn bị ăn mắng!.
Như đã nói, bà Mỹ Kim sinh được hai người con, một trai một gái, thế nhưng sau khi ba của Kelvin mất, thì người cô ruột này cũng sang định cư bên nước ngoài nhiều năm,
Mỹ Hạnh năm nay chạm bốn mươi, lấy chồng là người Pháp, sinh được ba con, hai trai một gái, cùng chồng đều làm về lĩnh vực khoa học, thường ngày rất bận rộn, cũng ít khi nào về thăm.
Lần này là do sắp tới sinh nhật tuổi của Kelvin – một điểm mốc cực kỳ quan trọng – nên mới trở về. Nói thế nào dù không liên quan gì tới tài chính hay việc làm ăn của gia đình, cổ phần cũng chỉ có % gọi là, thế nhưng theo đúng luật, vẫn nằm trong hàng thừa kế chính thức.
Bà cũng dẫn theo một cậu con trai lớn về cùng, thường gọi là Alex, năm nay tuổi, vì là con lai nên Alex nhìn khác biệt hoàn toàn so với mọi người - tóc vàng, mắt xanh, Tiếng Việt chỉ bập bõm, có thể nghe hiểu được nhưng nói thì còn vướng khá nhiều.
Ngoài ra, bà Mỹ Hạnh còn mang theo một người, nghe nói đã theo bà từ ngày còn ở Việt Nam, tới định cư bao nhiêu năm bên Pháp, bà Huệ, gọi là người làm, nhưng cũng coi như chị như em.
- -----
Phòng khách, mọi người vui vẻ ăn đủ loại bánh ngọt, trái cây khô mà Mỹ Hạnh mang về, Bà Huệ cũng gói riêng một phần socola tự nấu làm quà cho Kelvin.
Kelvin đương nhiên không khách khí, với tay lấy luôn:
- Oa!
- Bác Huệ đúng là tốt với cháu nhất! Socola vị hạnh nhân này cháu ăn mà nghiện luôn.
- Ôi còn có cả hạt dẻ nữa này!
Alex khịt mũi, cố gắng nói bằng Tiếng Việt:
- Alex muốn ăn, - lắc lắc tay – Bác nói không có được ăn.
Cả nhà nghe âm điệu lai lai không rành đó mà cười rộ.
Gia Huy chỉn chu đứng phía sau Kelvin, lại không thấy có gì buồn cười, điều lạ là, ánh mắt của bà Huệ luôn hướng về phía này, nhìn từng động tác của Kelvin vô cùng trìu mến và chăm chú.
Nghe như lời của Kelvin nói rằng từ nhỏ tới lớn số lần gặp cô mình không quá hai bàn tay, như vậy sao có thể có mối thân tình gì với người kia được?
Kelvin chán nản ngồi nghe cô mình thuyết giảng một hồi về phép tắc lịch sự của những người đàn ông Pháp,
Ngáp một cái rõ dài, trên mặt là biểu tình chán nản cực độ kinh khủng:
- Cô à, tha cho con đi,
- Tai con ấy à, sắp bị đục thủng rồi,
Sau đó quay sang phía Alex ngoắc tay:
- Ey, đi bar với anh không?
Alex hiểu, gật đầu cái rụp:
- Yep.
Bà Mỹ Hạnh còn chưa kịp cản, cả hai tên đã nháy nhau chạy vọt ra cửa.
Gia Huy không nhanh không chậm cúi đầu chào, bước theo sau đó.
Khi gương mặt ngẩng lên còn thấy rõ, nụ cười trên môi người đàn bà tên Huệ kia.
Có gì đó, rất lạ.
- ----------
Trước cửa xe,
Mặc kệ Alex nhăn mặt phản đối, chỉ tay vào chỗ ghế phó lái:
- Alex muốn - ở đây
Kelvin trực tiếp đẩy Alex xuống dưới hàng ghế sau, lại ấn Gia Huy ngồi ghế trước bên cạnh mình, thản nhiên nói dối:
- Ngồi đằng sau đó an toàn.
- ?!
Alex nghe như cũng hiểu, miễn cưỡng gật đầu.
Gia Huy lại không để ý những việc đó, trong đầu tua đi tua lại vài hình ảnh.
Cô của Kelvin về được ba ngày, số lần lên phòng của Kelvin là không có, hỏi han nói chuyện gì đều là ở những bữa ăn cơm uống nước bình thường, thế nhưng Gia Huy không ít lần thấy được người kia lặng lẽ nhìn Kelvin, thậm chí còn đôi khi bắt chuyện với anh, hỏi han đủ mọi thứ.
Kẻ bên cạnh đương nhiên chẳng tỏ ra biết gì sất, vừa huýt sáo vừa kể lể cấp bậc phá hoại của mình cho Alex nghe.
- Này, có muốn thử mấy em người Việt không?
Gia Huy nhíu mày:
- Cậu Alex mới chỉ vừa tuổi!
- Thì có sao đâu?!. là ngon rồi!
- -------------
Đến quán bar,
Gia Khôi vừa thấy người lập tức đã bám tới,
- Cưng đến rồi?
Kelvin cũng một tay khoác eo, chạm nhẹ lên cằm Gia Khôi một cái:
- Sao? Chờ anh có lâu không?
Gia Khôi liếc khuôn mặt lạnh ngắt đứng sau Kelvin kia, nghịch ngợm mà nói vừa đủ lớn:
- Nhớ anh đến nỗi.. đều chảy nước cả...
Sau đó là tiếng cười mị hoặc đến đỏ chóp tai.
Alex nghe không hiểu lắm những lời Gia Khôi vừa nói, thế nhưng tiếng cười kia vừa nghe liền khiến người ta rụng rời.
Con trai, nhưng vô cùng xinh đẹp,
Đẹp đến nỗi ngẩn người
Khiến Gia Huy phải hợm giọng tới tiếng thứ ba mới miễn cưỡng giật mình bước theo vào quầy.
Gia Khôi hôm nay cosplay cổ trang, mặc bên ngoài một vạt áo dài trắng xanh thanh thoát, nhưng phía cổ mở rộng, lộ gần hết khoang ngực trắng nõn nà. Khi bắt chéo đùi, cổ chân mảnh dẻ thoát ra, Alex tưởng mình vừa bị thôi miên.
Gia Khôi đã quá quen với cảnh này, coi như ruồi mà không để ý, khui luôn một chai rượu tây đắt tiền, điềm nhiên rót ra ly.
Kelvin đương nhiên nhanh nhạy, ghé bên tai Alex, lại sợ Alex không hiểu mà hỏi thầm bằng tiếng Anh;
- Thích cậu bé này không?
Đương nhiên, Alex gật tới nỗi sắp rụng cổ.
Vẻ đẹp Á Đông mê mị,
Từng cử chỉ nhỏ nhắn thanh thoát, lồng ngực trắng mềm, làn môi vừa nhấp qua chút rượu tây sóng sánh bên ly, đỏ rực như hoa.
Khó có thể tin rằng, người nọ, lại là đàn ông!
Thật khiến cậu chết đứng rồi!. Xưa nay vẫn cứ nghĩ chỉ con gái mới đẹp như trong phim Trung Quốc được, lần này quả thực là cháy mắt.
Kelvin vẫn rỉ tai Alex:
- Chờ một chút.
Sau đó, điềm nhiên kéo ly rượu uống dở kia của Gia Khôi đưa lên miệng uống cạn, ngả ngớn kéo tay người rời khỏi, bước vào phòng.
Gia Huy nhìn một cảnh này, trong tim như có dằm vừa đâm lên đau nhói, một ngụm rượu tại cổ họng trượt xuống.
Là vị đắng.
Thế nhưng chỉ vài phút sau, lại nhận được tin nhắn tới của Kelvin
Gia Huy siết chiếc điện thoại trong tay, hàm răng cắn chặt một chút..
Bởi thời gian gần đây, khi Kelvin vừa tới quán bar đều quấn lấy người tên Gia Khôi kia một chút cũng không rời. Dẫu là lựa chọn tin tưởng. Thế nhưng giờ này khi bàn tay đặt lên nắm cầm cửa, lại không thể kìm chế, mà phát run.
- Két.
Cánh cửa mở ra,
Kelvin như chỉ chờ có thể liền cuốn cả người vào trong lòng, ôm bọc lấy từ phía sau, tranh thủ vừa dùng chân đóng cửa vừa hít lên cần cổ Gia Huy.
- Thơm quá.
Còn người trước mặt – Gia Khôi, đang dùng tay đếm tiền,, nhởn nhơ ngẩng lên nhìn hai người một cái rồi lại cúi xuống, bộ dạng vô cùng thích thú mà hôn lên từng đồng Đô La trước mặt.
Nếu không phải là bàn tay Kelvin lại chuẩn bị mò mẫm lên trên ngực mình ăn đậu hũ, Gia Huy cũng không nghĩ rằng chuyện này lại là thật.
- Á!
Gỡ tay người từ trên ngực mình xuống bằng một cú vặn, khiến cho Kelvin kêu lên thành tiếng, vội vàng rụt tay lại. Mặt nhăn thành một đoàn xuýt xoa.
Gia Huy bình thản rời khỏi cái ôm, ngồi xuống bên cạnh Gia Khôi.
Gia Khôi là một người cực kỳ lõi nghề, không nặng không nhẹ mà ngẩng lên:
- Tôi cũng không phải thích tự ngược,
- Anh ta ấy à? vừa gặp lần đầu đã bẻ tay tôi tới suýt đứt dây chằng.
Nói rồi còn phóng ánh mắt đầy ai oán nhìn về phía Kelvin:
- Hai người đi được chưa? Muốn làm gì cũng phải có chỗ chứ?
Gia Huy nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu.
Kelvin cười nhẹ không vội trả lời, nhắn cho Alex một cái tin, sau đó theo phía cửa ngách mà kéo Gia Huy lên trên lầu.
- Cứ đi theo em là được
========//=========