Thẳng Hay Cong Đều Không Quan Trọng

chương 18: người tôi yêu là đàn ông

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tuấn Anh sau khi kéo Đỗ Băng xinh đẹp rời khỏi, liền tức tốc dẫn người lên xe, mặc kệ lời dặn của bác Phó quẳng thẳng ra sau đầu.

Người đẹp bên cạnh khuôn mặt đỏ hồng, đôi mắt cũng đỏ hồng nhìn ra ngoài cửa kính.

Tuấn Anh một mảng đều là rối loạn, tóc tai đã bị gãi tới rù lên.

Cô ấy... đang khóc sao?

Đỗ Bằng nín cười quá mà, chỉ sợ nhìn cái khuôn mặt ngu ngơ kia không nhịn được mà cười phụt ra mất, đành cố kìm trong lòng ngó lơ ra ngoài cửa,

Xe chạy một lát rồi, Tuấn Anh mới dám mở lời:

- Tôi... tôi đưa cô về khách sạn nhé?

- Tôi đã biết hắn là kẻ biến thái mà!

- Bắt cô gái xinh đẹp thế này đến xem những thứ bệnh hoạn.

- Cô.. cũng đừng có suy nghĩ quá.. tôi.. tôi..

Tuấn Anh càng nói, chiếc áo khoác hờ trên vai Đỗ Bằng càng rung rung.

Tuấn Anh lại thêm phần xuýt xoa:

- Nếu cô muốn khóc.. vậy.. vậy có thể dựa vào vai tôi mà khóc.

Chất giọng mũi cố nén nhịn vẫn không quay đầu về phía này:

- Nhưng.. cậu đang lái xe mà?

Ừ nhỉ, quên mất tiêu.

Tuấn Anh chán nản, bỗng nhìn ngay phía trước có một cửa hàng hoa tươi đang rộn rã mở bán mừng lễ, liền không nói mà chạy tới, táp lại ngay hàng,

Đỗ Bằng đưa mắt nhìn theo, một thoáng đã thấy Tuấn Anh ghé đầu vào hỏi:

- Đỗ Băng.. cô.. thích nhất là hoa gì?

Đôi mắt to tròn đầy chờ mong, mở ra hơi chớp.

Đỗ Bằng trong đầu nở ra một ý nghĩ ghẹo người:

- Hoa cúc.

- Được,

Tuấn Anh lập tức rời xe, mở lời với người bán hoa.

Một thân sơ mi trắng giữa những bụi hoa đầy màu sắc, sạch sẽ và trong veo, như một hạt nắng ban mai thơm thảo.

Đỗ Bằng đưa tay lên môi, khẽ mân mê, suy nghĩ gì.

- ------

Tuấn Anh quay trở lại, trên tay hẳn nhiên trống không, gương mặt không thể che dấu nổi nỗi bối rối:

- Người ta bảo.. hôm nay toàn hoa hồng hoa ly, không có hoa cúc..

- Không sao.

- Đỗ Băng.. hay.. chọn một loại hoa khác.

Đỗ Băng lắc đầu:

- Không thích.

Nhận được cái lắc đầu của Đỗ Băng, người Tuấn Anh run lên một cái,

- Vậy.. làm sao được?

- Vậy.. Đỗ Băng, cô có thích thứ gì khác không..?

Đỗ Bằng dùng ánh mắt khó tin nhìn Tuấn Anh:

- Cậu muốn tặng quà cho tôi?

Tuấn Anh cố gắng lảng tránh ánh mắt kia, ngồi lại ghế lại, lái xe rời đi,. Trong lòng là cảm xúc lẫn lộn, không dám trả lời.

Con trai tặng quà cho con gái, chẳng phải là nói rõ mình muốn theo đuổi người ta sao?

Nhưng mình chỉ là một tên lái xe quèn, cho dù lương triệu ở cái Sài Gòn này là cũng tương đối đi, nhưng mà liếc mắt sang người bên cạnh, chiếc váy đuôi cá dạng công sở ôm bo bờ hông lớn và tròn trịa, thả xòe vừa vặn nơi đầu gối, bỏ ngỏ một đôi bắp chân thẳng tắp.

Không phải là dạng non non mềm mịn, thế nhưng lại có vẻ gì đó cực kỳ thu hút ánh nhìn,

Tuấn Anh dẫu là ngày nhớ đêm mong kia, cũng thực sự không dám mơ tưởng.

Vậy nên xe hôm nay có vẻ đi chậm, thật chậm, thậm chí là đi cả đường vòng, thời gian dài gấp đôi, từng hạt mưa sẩm tối cũng bắt đầu đổ xuống, lòng Tuấn Anh vẫn rối bời một mảnh. Ngoài cái tên, ngoài kha khá lần tranh công đi đón người, gặp gỡ lại chỉ có thế, mà sinh ra cảm giác này. Nếu để Đỗ Băng biết được..

Thế nhưng, cũng không còn rõ người ta ở lại Sài Gòn này được bao lâu... nghĩ đến đó lại tiếc nuối không thôi.

Nếu chỉ là tặng một món quà, chắc cũng không đến nỗi bị cười nhạo tới chết chứ?

Đến tận khi chở người về khách sạn rồi, đôi chân dài miên man kia đã bước được hai bậc thềm, Tuấn Anh mới gom đủ hết dũng khí:

- Đỗ Băng.. tôi.. tôi.. muốn tặng quà cho cô.

Đỗ Bằng thầm nhủ trong lòng, này là đã cho cậu cơ hội rời đi, vậy mà cậu cứ muốn dâng đến, vậy thì việc gì phải khách khí?

Hàng mi dài quay lại mỉm cười:

- Vậy.. lên phòng tôi chơi một chút, tôi cũng muốn cảm ơn cậu hôm nay đã đến đón tôi..

Tuấn Anh nghe được lời mời này, tim cũng phải nhảy ba bốn nhịp liền gật đầu:

- Để tôi mở cửa cho cô.

Sau đó chân nọ cũng đến muốn đá vào chân kia mà bước lên phòng.

Đây là một khách sạn sao, gần với công viên Hoàng Văn Thụ, bởi vì trời đã tối lại mưa, nên sảnh không còn mấy người, Tuấn Anh bước hơi sau bên cạnh Đỗ Băng theo dọc hành lang dài, một phút cảm thấy tủi thân, bao nhiêu dũng khí lại một lần một lần bay đi hết.

Như thế nào, người con gái trước mặt lại xinh đẹp và cao như vậy?

Cậu cũng không phải thuộc dạng lùn hay xấu đến chế nhạo cái gương. Nhưng mà.. như thế này thì quá lắm rồi.

Bình thường chỉ ngồi gần, hôm nay đứng dậy mới thấy, m của cậu chính là cái đinh gỉ.

Đỗ Băng kia ít nhất phải cao hơn cậu - cm.

Đánh mắt nhìn xuống bờ hông kia, lòng thầm phê phán kẻ đã thiết kế ra kiểu váy đuôi cá, đôi bờ hông.. còn to còn vểnh hơn hông mình đi?.

Nếu Đỗ Băng đi thi người mẫu, hoặc hoa hậu, đảm bảo nắm trong tay phần đều là giải nhất!

Thế nhưng mà, cũng không đúng lắm.

Bước vào nhà, trong khi Tuấn Anh vừa đặt mông xuống chiếc ghế salon mềm mại ngay gần cửa sổ.

Đỗ Bằng cũng đã cởi chiếc áo khoác ngoài hơi ướt mưa trên vai ra, vắt sang chiếc giá treo đồ bên cạnh.

Tuấn Anh lập tức há hốc mồm, vì chưa từng khi nào thấy Đỗ Bằng để vai trần, cổ trần, nên hiện tại mới hiểu được vì sao Đỗ Băng người con gái xinh đẹp kia không thể đi thi hoa hậu.

Bờ vai... quá lớn.. khung xương xem chừng... quá rộng...

Trên cổ, yết hầu cao.. còn cao hơn cả cậu!

Bắp tay... lớn.. còn lớn hơn cả cậu!

- Sao vậy?

Giọng nói kia vang lên, Tuấn Anh phút chốc sực tỉnh, ra sức lắc mạnh đầu:

- Không sao, không sao!

Đỗ Bằng nhìn sang bờ vai trần của mình, đã hiểu.

Khóe môi cong lên một thoáng lại trầm xuống, vừa pha ly café nóng đem tới đặt lên trên bàn, vừa ngồi xuống, Tuấn Anh còn cảm nhận được hai bên hông đều đã gần tới dính lại nhau, không biết làm thế nào liền vội vàng đưa ly café lên miệng, Đỗ Bằng mỉm cười hài lòng với thái độ luống cuống kia,

Một đầu ngón tay chạm lên cổ cậu, miết một chút lên phía xương quai xanh, thổi giọng:

- Cậu chê tôi?

- Khụ!

Café theo xúc cảm từ đầu ngón tay mà làm họng cũng nghẹn.

Tuấn Anh ho xong một cái đỏ mắt, một chiếc cúc áo đã bật mở.

Ngón tay dài vẫn không thôi trêu ghẹo, ngay dưới đầu v cách lớp áo nhéo lên một cái.

- Á!

Tuấn Anh sợ đến nỗi run rẩy đổ tràn cả ly café lên người cả hai.

Phút chốc đều đứng hình.

Đỗ Bằng thu tay lại, nhìn mớ hỗn độn kia, nhíu mày, Tuấn Anh lắp bắp:

- Để tôi lau, lau đã.

- Dơ hết rồi, có lau nữa cũng không sạch được.

- Thật xin lỗi quá..

Tuấn Anh vừa cố lau vừa thầm rủa bản thân không có tiền đồ, làm sao lại run tới thế này kia chứ,

Đỗ Bằng kéo cậu đứng dậy, đẩy về phía nhà tắm, vô cùng ngọt ngào:

- Cậu nên tắm đi, ở đây có đồ của anh trai tôi, lát tôi đưa cậu mặc tạm.

- Không cần.. tôi..

Tuấn Anh còn muốn từ chối, cánh cửa nhà tắm đã đóng sập sau lưng.

Đối diện với chiếc gương mà trăm lần thở dài, cũng không trách được, nói gì cậu cũng là một cái xử nam, chưa khui hàng bao giờ, chim chóc hãy còn đỏ hồng,chỉ tiếc, chắc chắn Đỗ Băng sẽ đánh giá thấp cậu,

Thật đáng tiếc quá mà!

Dẫu gì trời sinh nay mới có một cơ hội gần gũi người đẹp, lại là còn người mình thầm thương trộm nhớ nữa.

Tuấn Anh ơi là Tuấn Anh!

Ai bảo chứ, người ta năm đều đã năm bảy loại bồ, mày thì chim hãy còn dùng để đi tè...

Vặn vòi nước một cái, cả người theo làn nước ấm thoải mái ra không ít, chút tự trách mình cũng vơi đi vài phần.

Gói ghém bộ quần áo dơ cho gọn gàng, lại khoác chiếc áo choàng tắm lên người.

Cương quyết dặn lòng phải bình tĩnh, chuyện gì tới ắt sẽ tới!

Biết đâu đấy!

Vững chắc thắt một vòng đai giữa thắt lưng, mới thở phào mà bước ra khỏi cửa.

Nhưng mà,

Lại sai sai nữa rồi.

Đỗ Băng của cậu nhìn vừa đúng lại vừa không đúng,

Tuấn Anh đưa tay lên dụi đôi mắt to tròn mấy lần vẫn không tin được hình ảnh trước mắt này.

Đỗ Băng của cậu không những có bờ vai rộng lớn, mà xem như cả vùng ngực kia, bụng kia, cũng đều cơ bắp rắn chắc một nền sáu múi rõ ràng như tạc

Cái.. cái này...

Còn có.. có..

Tóc.. mái tóc dài đâu mất? thay vì đó là một mái tóc under cut vô cùng.. vô cùng..

Tuấn Anh hóa đá nhìn một thân Đỗ Bằng kia tựa lên cánh tủ đối diện phòng tắm, trên người chỉ quấn độc một cái khăn tắm hờ.

Đỗ Bằng thản nhiên khoanh tay trước ngực, một bộ dạng tỏ ra . Tuấn Anh phải nói là, răng cũng suýt bập cả vào đầu lưỡi.

Nói làm sao cũng không ra cái cảm giác vi diệu hoang đường hiện tại, Tuấn Anh từng bước vừa đi vừa như dò dẫm tiến lại gần con người kia...

Không sai được, lúc nãy bên bờ vai Đỗ Băng xinh đẹp của cậu có một vết bớt nhạt.. đây, cũng có...

Tuấn Anh nhìn vết bớt, lại nhìn lên mặt Đỗ Băng của cậu...

Mãi một lúc sau mới có thể nảy ra được hai từ..

Đàn ông!

Quét mắt xuống dưới,

Hiển nhiên, giữa đám khăn tắm mỏng treo hờ trên người kia, thứ giữa hai chân gồ lên rõ ràng, khiến Tuấn Anh cậu không muốn tin cũng phải tin!

Mẹ ơi!

Đỗ Băng... Đỗ Băng của cậu...

Là.. là đàn ông!

Tuấn Anh vừa tỉnh ra, đôi chân cũng như lắp lò xo chuẩn bị chạy trối chết.

- Ba!

Cả người Tuấn Anh dường như đều bị nhấc bổng, đôi chân đạp lung tung trong không khí, khiến một vạt áo tắm rộng mở, kẻ kia thuận thế luồn tay vào ngắt bên mông cậu một cái, trên miệng hiển nhiên cười bật thành tiếng:

- Ngon ăn rồi!

Tuấn Anh đương nhiên không chịu!

Cậu đời nào lại chịu bị hố đến mức tự dưng người cậu thương lại biến thành đàn ông!

- Thả ra!

- Thả tôi ra!

Tuấn Anh bị quẳng lên giường lại liền nhảy xuống đấm đá loạn xị:

- Cô.. à không... anh.. anh định làm gì?

- Anh.. rút cuộc là ai?

- Anh.. con mẹ nó!

- Biến thái!

- AAAAAAAAAAA

- Cứu mạng!!!!!!!!!!!

Tuấn Anh chửi cho đã miệng, rút cuộc chỉ trong vòng chưa đầy giây sau cả người đều trần như nhộng,

Theo từng cú thúc tới mà nước mắt trào ra, điên tiết cắn phập lên vai kẻ khốn nạn kia. Móng tay cũng không rảnh mà cố tình cào ra mấy vệt chói mắt.

Dám chịch ông. Ông không làm được gì, ông cắn cho chết.

Đỗ Bằng nhíu mày, dừng lại động tác dưới thân.

Sau đó, thì không còn sau đó nữa.

Bởi vì kẻ vừa chơi dại kia liền bị buộc chút dây nhỏ nơi gốc dương vt hồng hào, sốc đến nỗi căng tím ngắt còn không được bắn, liền ngất xỉu.

===================//==============

Truyện Chữ Hay