Căm phẫn, sự căm phẫn tột độ đang dấy lên trong lòng Hoàng Hách.
Hứa Tịnh là một người vô cùng cởi mở, cũng là một người rất kiên cường. Nhưng lúc này, trong mắt cô ấy không có chút kiên cường nào và rất bất lực, những gì có lúc này chỉ là sự tủi thân mãnh liệt và cả sự tuyệt vọng sâu sắc.
“Hu hu hu, Hoàng Hách, anh rể em vì bảo vệ chị và đứa bé trong bụng chị, nên đã bị người ta đánh gãy hai chân rồi!”, Hoàng Hách nghẹn ngào nói, vì xung quanh miệng cô đều bị quấn đầy băng gạc, cho nên tiếng cô ấy vô cùng nhỏ.
Hoàng Hách nhíu mày, nếu là vết thương bình thường, Hoàng Hách có thể dùng y thuật tuyệt thế của Y Tiên Truyền Thừa chữa khỏi bệnh một cách nhẹ nhàng, nhưng nếu thai nhi trong bụng bị thương, Hoàng Hách muốn chữa khỏi thì rất khó. Dù sao tính theo thời gian mang bầu của Hứa Tịnh thì các cơ quan của cơ thể thai nhi còn chưa thành hình, với trình độ hiện nay của Hoàng Hách, muốn chữa khỏi thì vô cùng khó khăn.
Đương nhiên nếu thực lực của Hoàng Hách tăng lên nhiều lần hơn nữa, anh có thể sử dụng y thuật càng cao siêu hơn, lúc đó, cho dù thai nhi sắp chết, Hoàng Hách cũng có thể kéo khỏi ranh giới của cái chết đó.
Nghĩ đến đây, anh vội vàng nhìn về phía bụng của Hứa Tịnh, Vô Thượng Tiên Đồng âm thầm mở ra, lập tức khiến anh nhìn rõ được tình hình trong bụng của Hứa Tịnh.
Một giây sau, Hoàng Hách thở phào, anh đã nhìn rõ được tình hình trong bụng của Hứa Tịnh, tuy Hứa Tịnh bị thương rất nặng, nhưng đứa bé lại vẫn khỏe mạnh, không bị thương chút nào.
Đúng lúc này, một cô y tá đột nhiên bước vào, nói với vợ của Kim Tiếu: “Cô là người nhà của bệnh nhân Tưởng Kiệt à? Tưởng Kiệt đã phẫu thuật xong rồi, cô đi theo tôi một lát”. “Được, được!”, vợ Kim Tiếu vội vàng gật đầu, rồi đi theo y tá ra ngoài.
Kim Tiếu thấy vậy cũng vội vàng đi theo, một lúc sau, bọn họ liền đẩy giường bệnh đến, vì thiếu chỗ kê giường bệnh, nên Tưởng Kiệt bị sắp xếp ở ngoài hành lang. May mà bệnh viện cũng vì muốn chăm sóc tốt cho hai vợ chồng này, nên giữa giường bệnh của hai người chỉ cách nhau một chiếc cửa sổ.
Nhưng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, lông mày Hoàng Hách càng nhíu chặt hơn. Tình trạng bị thương của vợ chồng Hứa Tịnh đều rất nghiêm trọng, điều kiện phòng bệnh như vậy vô cùng không tốt cho sự hồi phục của hai người.
Một lát sau, bác sĩ phẫu thuật cho Tưởng Kiệt cũng đến trao đổi tình hình ca phẫu thuật với bệnh nhân, thấy Hoàng Hách, anh ta hơi ngạc nhiên, rõ ràng không ngờ Hoàng Hách lại ở đây.
“Bác sĩ Hoàng Hách, cậu cũng ở đây à?”, người này hơi mỉm cười, lên tiếng chào Hoàng Hách.
“Chào bác sĩ Trần”, Hoàng Hách lại đi thẳng vào vấn đề luôn: “Tình hình phẫu thuật thế nào vậy?”.
Bác sĩ Trần lại lắc đầu thở dài: “Hai chân của bệnh nhân bị gãy vỡ vụn, rất nhiều chỗ không thể nối lại được, e rằng sau này sẽ không thể đứng dậy được nữa”.
Nghe thấy lời của bác sĩ, Hứa Tịnh nằm trên giường bệnh lập tức khóc một cách đau lòng. Cô bị hủy hoại dung nhan, hai chân của chồng cô cũng bị tàn phế, như vậy sau này bọn họ phải làm sao đây?
“Haiz, bác sĩ Hoàng Hách, nếu cậu quen với bệnh nhân, tôi cũng nói thật với cậu”, bác sĩ Trần nói: “Đây còn là tình hình lạc quan đấy, nhưng nghĩ về tình trạng hồi phục sau này của hai chân, có thể sẽ phải cắt bỏ hai chân đó”.
Nghe thấy bác sĩ nói vậy, Hoàng Hách không tỏ thái độ gì, chỉ nói với bác sĩ Trần: “Được, tôi hiểu rồi, nhưng bác sĩ Trần này, tôi có một chuyện muốn nhờ anh, hi vọng anh giúp tôi sắp xếp một phòng bệnh dành cho hai người”.
Bác sĩ Trần nghĩ một lúc, bất lực lắc đầu, nói với giọng hơi áy náy: “Bác sĩ Hoàng Hách, cậu cũng nhìn thấy rồi đấy, giờ phòng bệnh còn rất ít, phòng hai giường bệnh như cậu yêu cầu thực sự không có. Hay là tôi giúp cậu đổi với giường bệnh khác, để hai vợ chồng họ có thể ở trong một phòng bệnh dành cho ba người nhé”.
Hoàng Hách nghĩ một lát, lại lắc đầu nói: “Phải là phòng riêng mới được. Thôi vậy, chuyện phòng bệnh để tôi tự giải quyết”.
“Cũng được, bác sĩ Hoàng Hách, có chuyện gì cứ gọi tôi nhé”, bác sĩ Trần cũng hiểu thực lực của Hoàng Hách không hề nhỏ, lúc đó cũng không nói nhiều, chỉ dặn dò vài câu rồi rời đi.
Sau khi bác sĩ Trần đi khỏi, Tưởng Kiệt nằm trên giường bệnh bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Em là cậu em học khóa dưới mà Tịnh Tịnh hay kể đó à?”.
Từ lúc đi ra khỏi phòng phẫu thuật, Tưởng Kiệt đã tỉnh khỏi cơn mê, khi Hoàng Hách nói chuyện với bác sĩ Trần, anh ấy đều nghe thấy hết. Sau khi hiểu được tình trạng của bản thân, trong mắt người đàn ông này cũng dấy lên vẻ u ám. Nhưng anh ấy lại không hề khóc, cũng không oán trách, chỉ im lặng nhìn lên trần nhà, như thể đang suy tư gì đó.
“Đúng vậy! Chào anh rể ạ!”, Hoàng Hách cúi người xuống nói với Tưởng Kiệt.
“Haiz, nghe nói Tịnh Tịnh nhắc đến em, anh còn bảo cô ấy mời em đến nhà ăn cơm đấy, không ngờ lần đầu tiên chúng ta gặp nhau lại ở trong bệnh viện thế này”, Tưởng Kiệt áy náy mỉm cười với Hoàng Hách, sau đó hỏi: “Tịnh Tịnh đâu, cô ấy không sao chứ?”.
“Yên tâm đi, chị Tịnh Tịnh không sao! Em bé cũng không bị sao cả!”, Hoàng Hách vội vàng nói: “Chị ấy ở ngay sau bức tường này, kéo cửa sổ ra là thấy ngay”.
Vừa nói, Hoàng Hách liền kéo cánh cửa sổ ngăn cách hai người ra.
“Tịnh Tịnh, em không sao chứ?”, trong giọng nói của Tưởng Kiệt kèm theo vẻ áy náy: “Là anh vô dụng, đã không bảo vệ được em!”.
Nghe thấy giọng nói của chồng, trong mắt Hứa Tịnh lộ ra vẻ hiền hòa: “Không, anh là anh hùng, nếu không phải anh liều mạng bảo vệ em và con, thì e rằng...”.
Nói đến đây, Hứa Tịnh lại khóc nấc lên.