Nghe thấy Hoàng Hách hỏi về tình hình của nhà Hứa Tịnh, mặt anh ta lập tức biến sắc. Anh ta nhìn xung quanh, khi không thấy có người khác mới nhỏ giọng nói: “Nhớ đến chuyện lúc sáng là trong lòng tôi lại sợ. Sáng nay, ừm, khoảng hơn 5 giờ sáng, tôi đột nhiên nghe thấy tiếng ‘thịch thịch’, tôi mở cửa ra nhìn, chỉ nhìn thấy có năm người đứng trước cửa nhà Tưởng Kiệt, trong tay ai nấy đều cầm vũ khí, nào thì búa, nào thì dao, không khác gì bọn xã hội đen trong ti vi cả!”.
“Thấy tôi nhìn bọn họ, đám người đó liền giơ dao lên dọa, khiến tôi sợ quá trốn luôn trong nhà, nên những chuyện sau đó tôi không nhìn thấy nữa. Chờ đến khi tôi thấy bên ngoài không còn động tĩnh gì, đám người kia đã đi hết, tôi vội vàng chạy lên tầng, nhìn thấy hai vợ chồng nhà Tưởng Kiệt nằm trong vũng máu, mặt Hứa Tịnh bị rạch nát hết, hai chân của Tưởng Kiệt cũng bị đánh gãy, vô cùng thê thảm”.
“Thấy cảnh tượng đó, tôi vội vàng cùng bà Lý báo cảnh sát, gọi xe cứu thương. Nhưng lạ là xe cứu thương có đến, nhưng cho đến bây giờ vẫn không thấy cảnh sát đâu, cậu thấy có lạ không?”.
Nghe thấy anh ta nói vậy, cơn tức giận trong mắt Hoàng Hách như đang nhen nhóm ngòi thuốc nổ, và có thể nổ tung bất cứ lúc nào, khiến người đàn ông đô con lập tức im bặt, trong lòng đầy áp lực.
“Anh có biết những người kia là ai không?”, Hoàng Hách nhìn anh ta lạnh lùng hỏi.
Người đàn ông đô con lắc đầu, cười khổ nói: “Hic, lúc đó tôi sợ đến mức suýt nữa đái ra quần, đâu dám nhìn thêm bọn chúng đâu”.
“Tôi có nhìn thấy một chút”, lúc này, bà Lý đột nhiên nói: “Lúc đó tuy tôi không dám lên tiếng, nhưng tôi cũng lén lút nấp ở trong nhìn trộm. Tôi không nhớ rõ đám người đó trông ra sao, nhưng tôi nhìn thấy trên cổ của những người này đều có hình săm, ừm, hình như là một con bọ cạp màu đen”.
“Bọ cạp màu đen”, Hoàng Hách suy ngẫm lời nói của bà Lý, nhưng Lộ Phong lại nhếch mày lên, như thể biết được điều gì đó.
“Anh biết à?”, Hoàng Hách nhìn Lộ Phong, trong mắt tràn đầy nghi vấn. “Có biết một chút, lát nữa sẽ nói rõ với cậu sau”, Lộ Phong ngập ngừng một lúc, rồi nói với vẻ nghiêm trọng: “Hoàng Hách, nếu hai vợ chồng Hứa Tịnh đã vào viện, vậy chúng ta đến bệnh viện trước xem sao! Biết đâu, lúc này bọn họ đang rất cần sự giúp đỡ của chúng ta thì sao!”.
“Được, đến bệnh viện trước đã!”, Hoàng Hách nén lại cơn tức giận trong lòng, trầm giọng nói. Anh là người thông minh, thấy bộ dạng như vậy của Lộ Phong, liền biết câu chuyện không hề đơn giản.
“Này, để tôi đưa hai người đi, quên nói với hai người, hai vợ chồng Hứa Tịnh không có người thân ở đây đâu, giờ vợ tôi đang ở đó với họ. Vừa nãy cô ấy còn gọi điện nói Hứa Tịnh phẫu thuật xong rồi”, người đàn ông đô con xung phong đứng ra nói.
Hoàng Hách cúi người trước anh ta, chân thành nói: “Cảm ơn anh”.
“Không có gì, đều là hàng xóm, khi họ đau đớn tôi đã không dám ra mặt rồi, nếu còn mặc kệ họ, thì tôi có còn là người nữa không?”, anh ta cười khổ một tiếng: “Đi thôi, tôi lái xe đưa hai người đi”.
Vừa nói, anh ta quay người về nhà mặc quần áo.
Hơn mười phút sau, một chiếc Mercedes Maybach S600 sang trọng đỗ tại bãi đỗ xe của Bệnh viện Nhân Dân thành phố, mở cửa xe ra, Hoàng Hách và Lộ Phong bước xuống xe, còn người đàn ông đô con lại có hơi lưu luyến cứ chần chừ mãi không xuống.
“Trời ơi, thế là mình cũng coi như đã được ngồi lên chiếc se sang hàng triệu tệ rồi”, anh ta tự hào sờ lên chiếc xe, miệng lẩm bẩm nói: “Thế này thì có thể chém gió với đám người kia một thời gian rồi”.
Nhìn bộ dạng của người này, Hoàng Hách và Lộ Phong chỉ đành lắc đầu rồi giục: “Anh Kim, đừng đứng ở đó nữa, mau đưa chúng tôi đi gặp Hứa Tịnh đi, nếu anh thích chiếc xe này, chìa khóa đây, lát nữa cho anh đi thỏa thích”.
Trên đường đi, Hoàng Hách và Lộ Phong cũng biết người đàn ông này tên là Kim Tiếu, vì lớn tuổi hơn bọn Hoàng Hách, nên bọn Hoàng Hách gọi anh ta là anh Kim.
“Thật không?”, Kim Tiếu nói với vẻ đầy hứng khởi, nhưng sau đó lại lắc đầu nói: “Thôi thôi, xe xịn này mà bị va vào đâu, thì có bán tôi cũng không đền nổi. Đi thôi, tôi đưa hai người đến thăm vợ chồng Hứa Tịnh”.
Vừa nói, Kim Tiếu đưa Hoàng Hách và Lộ Phong đi về phía phòng bệnh. Hoàng Hách là bác sĩ của Bệnh viện Nhân Dân, cũng thông thạo lối đi, nên một lúc đã đến trước cửa một phòng bệnh.
Đây là phòng bệnh có bốn giường, bên trong rất ồn ào. Trên một chiếc giường kê sát tường, một người phụ nữ phúc hậu ngồi trên ghế, nhẹ nhàng an ủi người nằm trên giường bệnh. Trên mặt của người nằm trên giường bệnh được quấn đầy băng gạc, chỉ lộ ra đôi mắt, nhìn thẳng lên trần nhà với vẻ đầy tuyệt vọng, ánh mắt vô thần, như thể đã hoàn toàn mất đi niềm tin vào cuộc sống.
Thấy Kim Tiếu, người phụ nữ kia quở trách: “Đồ quỷ sứ, sao lại đến đây?”.
Kim Tiếu bị người phụ nữ này gọi như vậy, mặt anh ta lập tức đỏ bừng, vội vàng nói: “Anh đưa sếp và bạn học của Hứa Tịnh đến”.
“Là sếp và bạn học của Hứa Tịnh sao!”, người phụ nữ âm thầm kéo Kim Tiếu sang một bên hỏi nhỏ: “Đồ quỷ sứ, bọn họ có đáng tin không, không phải là người mà đám súc sinh kia phái đến đấy chứ?”.
“Yên tâm đi, anh đã kiểm chứng rồi”, Kim Tiếu vỗ ngực đảm bảo.
Về phía khác, Hoàng Hách và Lộ Phong đã nhanh chân đi đến trước giường bệnh, nhìn người nằm trên giường, trong mắt dấy lên ngọn lửa căm phẫn.
“Chị Tịnh Tịnh...”, Hoàng Hách gọi nhẹ.
Nghe thấy giọng nói của Hoàng Hách, ánh mắt vô thần của Hứa Tịnh đột nhiên tập trung lại, sau đó cô nhìn thấy khuôn mặt rất đỗi thân quen của Hoàng Hách.
“Hu hu hu...”, nước mắt trong khóe mắt cuối cùng chảy ra không ngừng, cô khóc hu hu thành tiếng, như thể muốn nói ra sự tủi thân ấm ức trong lòng với Hoàng Hách, người mà cô coi như em trai ruột này.
“Chị Tịnh Tịnh, yên tâm đi, em bảo đảm anh chị sẽ không có chuyện gì đâu!”, Hoàng Hách nắm chặt lấy bàn tay lạnh lẽo của Hứa Tịnh, nói với giọng kiên nghị.
Căm phẫn, sự căm phẫn tột độ đang dấy lên trong lòng Hoàng Hách.