Nàng ta nắm chặt vạt áo.
Công việc bận rộn cũng chỉ là cái cớ thôi, gần đây Tam Vương gia thật sự rất lạnh nhạt với nàng ta.
Nhị phu nhân thở dài nói: ” Mẫu phi của đại hoàng tử là người Bắc Lục, Nhị hoàng tử thì tàn tật.
Cho dù là bối cảnh, hay thực lực, thì Tam hoàng tử đều là thái tử được mọi người lựa chọn.
Tuyết nhi, nếu ngươi có thể sinh hoàng trưởng tôn, thì tương lai ngươi sẽ chính là hoàng hậu, hài tử của ngươi cũng sẽ là thái tử, vì vậy ngươi phải biết nắm lấy đi.”
Bà ta thấy dáng vẻ đăm chiêu ủ dột của Tần Tuyết Nguyệt rồi lấy một bình sứ trong tay áo ra: “Vốn dĩ nương không muốn để ngươi phải dùng đến thứ này, nhưng ngươi vẫn chưa mang thai nên nương thật sự rất sốt ruột.
Nào, cầm lấy đi.”
“Đây là?” Tần Tuyết Nguyệt mở ra nhìn, bên trong là thứ chất lỏng không mùi cũng không vị.
“Thuốc này tên là Bạc Mị, ta đã phải dùng một số tiền rất lớn để mua nó.
Năm đó nương nắm được tâm của phụ thân người và sinh được các ngươi, toàn bộ đều nhờ vào nó đẩy.” Nhị phu nhân khế vỗ tay nàng ta: ” Lúc người hầu hạ Tam vương gia ngủ, hãy nhỏ một giọt vào lư hương, bảo đảm hắn sẽ tình sâu mãi mãi với ngươi.”
Tần Tuyết Nguyệt đỏ mặt cất bình sứ đi.
Nhị phu nhân lại dặn dò nàng ta thêm một số thủ đoạn để lấy lòng nam nhân, một lúc sau thoáng thấy đã qua buổi trưa thì bà ta vội vàng đứng dậy cáo từ.
Sau khi Tần Tuyết Nguyệt tiễn Nhị phu nhân xong thì mang tâm sự nặng nề trở về phòng.
Nàng ta nắm chặt bình sứ trong tay.
Thái độ lạnh nhạt của Tam Vương gia có liên quan rất lớn tới việc nàng ta đã không xử lý tốt chuyện của Minh Hồng.
Chuyện lần đó, Tam vương gia muốn mượn dao giết người, đưa Tần Lam Nguyệt vào chỗ chết, nàng ta thấy Tam vương gia đối xử với Tần Lam Nguyệt như vậy thì tưởng là hắn muốn trút giận thay mình nên nàng ta vô cùng vui vẻ.
Nhưng khi chuyện thất bại, Tam vương gia lại lập tức thay đổi thái độ, thậm chí còn không thèm đưa nàng ta đến Cát Tường Nhật nữa.
Vì vậy nàng ta đã lờ mờ cảm nhận được chuyện này không đúng nên đáy lòng mới không yên như vậy.
Nhưng điều làm nàng ta bất an hơn chính là sự thay đổi của Tần Lam Nguyệt.
Chính mắt nàng ta đã nhìn thấy thủ đoạn độc ác của Tần Lam Nguyệt, nó thật sự khác hoàn toàn so với trước kia.
Nhưng mẫu thân lại nói Tần Lam Nguyệt không có gì khác lúc trước.
Điều này đúng thật là quá kỳ lạ rồi.
Mẫu thân thương nàng ta nhất, vì vậy người tuyệt đối sẽ không lừa nàng ta đâu.
Cách giải thích duy nhất chỉ có thể là Tần Lam Nguyệt đã lừa gạt mẫu thân mà thôi.
Tân Tuyết Nguyệt tùy ý ngồi xuống, trong lòng nàng ta đã loạn thành một đoàn luôn rồi.
Nghĩ đến Trần ma ma còn chưa tỉnh lại, nghĩ đến việc mấy ngày gần đây Tam vương gia đều không ngủ lại phòng của nàng ta, nghĩ đến Tam vương sẽ nạp trắc phi, nghĩ đến có thể Tần Lam Nguyệt đã nắm được chứng cứ trong tay.
Đủ loại chuyện phiền lòng tràn ra trước mắt khiến nàng ta khó chịu muốn chết.
Tân Tuyết Nguyệt ngồi bất động một hồi lâu cho đến khi tiếng chuông trên tường kêu lên mấy tiếng, mới có thể khiến nàng ta lấy lại tinh thần.
Lúc đứng dậy, nàng ta không cẩn thận mà nhìn thoáng qua gương.
Nữ nhân trong gương tóc tai rối bù, đôi mắt thâm quầng, khuôn mặt dữ tợn, xấu xí cứ như ma quỷ vậy.
Nàng ta giật giật khóe miệng thì nhìn thấy con quỷ xấu xí trong gương cũng đang giật khoé miệng.
Bộ dạng dữ tợn đó, ấy vậy mà có chút giống với Hải Đường đã chết kia.
“A.
Tần Tuyết Nguyệt hét to một tiếng, sau đó lùi lại hai bước, nàng ta vội vàng che mặt lại.
Người trong gương cũng cách ra và che mặt giống như “Hải Đường, tại sao ngươi lại xuất hiện trong gương? Nàng ta trừng mắt, vươn tay run rẩy nói: “Không phải người đã chết rồi sao?”
“Ngươi muốn làm gì? Không phải là ta làm, không phải ta, là Tân Lam Nguyệt hại chết người, cút ra, cút đi.”