“Bà ta tới để làm gì?” Tần Lam Nguyệt cụp mi.
Nhị phu nhân Tần gia cũng chính là mẹ ruột của Tần Tuyết Nguyệt, kế thê của phụ thân.
Nàng còn chưa kịp đi đòi lại của hồi môn gì đó, nữ nhân kia đã dám tìm tới cửa.
“Bảo bà ta chờ ở Cẩm Sự đường, đừng để cho nha hoàn dâng trà, cũng đừng để ý tới bà ta.
” Tần Lam Nguyệt nói: “Cho bà ta chờ nửa canh giờ đã rồi nói sau”
“Như thế liệu có ổn không?” Đỗ Khứ có hơi do dự.
“Cứ làm theo những gì ta nói đi.
” Tần Lam Nguyệt nói: “Phải đối xử với bà ta thật lạnh nhạt.
“Đã rõ” Đỗ Khứ nhận lệnh rời đi.
Đông Phương Lý đi ra gian ngoài, nằm nghiêng trên trường kỷ: “Dù gì cũng là Nhị nương của ngươi, ngươi thật sự định để bà ta chờ nửa canh giờ đấy à?”
“Nửa canh giờ là đã quá hời đối với bà ta rồi” Tần Lam Nguyệt ngồi ở trước gương, chải chuốt lại đầu tóc bị làm cho rối tung.
“Nếu ngươi cần xiêm y thì sai người tới nhà kho lấy là được, không cần ăn mặc mộc mạc như thế.
” Đông Phương Lý nhìn trên đầu nàng chẳng có lấy một món trang sức nào, nghĩ bụng sẽ bảo người đi đặt làm một ít.
“Không cần đâu” Tần Lam Nguyệt nói: “Ăn mặc keo kiệt một chút là tốt nhất, ta sống càng khổ sở, bà ta sẽ càng vui sướng”
Nàng muốn cho Nhị phu nhân biết, trong phủ Thất vương nàng không được thương yêu.
“Đông Phương Lý, cho ta mượn vài món đồ đi”
“Hum?”
“Cho ta mượn một vài món đồ cực kỳ quý giá trong phủ Thất vương.
” Tần Lam Nguyệt nói: “Đừng lớn quá, kiểu như châu báu trang sức thôi, tốt nhất là đồ do phụ hoàng ban thưởng, cái loại độc nhất vô nhị ấy.
”
“Ta sẽ trả lại cho ngươi, muốn câu cá lớn, dù sao cũng phải có chút mồi câu.
“Đi cùng ta đi” Đông Phương Lý đứng lên, ấn vài cái lên cái bàn ở bên cạnh kệ sách, kệ sách di chuyển đi, để lộ ra cửa lớn của Noãn Các.
Sau khi vào Noãn Các, y tùy tiện ấn nút một cái, cửa đá mở ra.
Đằng sau cửa đá là một gian phòng đá có diện tích không nhỏ.
Bên trong trưng bày các loại bảo bối, có món lớn như bình phong, có món nhỏ như các loại trang sức như bông tai ngọc trai, trưng bày lộn xộn bừa bãi, được dạ minh châu chiếu rọi, chúng toả đủ ánh sáng bảy màu.
Tần Lam Nguyệt bị các món bảo bối lấp lánh kích thích cho không nói nên lời: “Trong, trong Noãn Các còn có chỗ như thế này ư?”
Tại sao lần trước nàng lại không phát hiện ra! “Không có gì, mấy thứ này đều do mấy người Thái hậu nương nương, phụ hoàng, mẫu phi ban thưởng, đặt ở nhà kho không an toàn, dù sao cũng là đồ ban thưởng, nếu mất thì sẽ rất phiền toái.
Bản cũng không bán được, trưng thì chiếm nhiều chỗ quá, chỉ có thể vứt ở đây, ngươi cứ chọn tùy thích đi”
Tần Lam Nguyệt nghe giọng điệu không để tâm chút nào của Đông Phương Lý, trong não chỉ có duy nhất một câu.
“Đại gia ơi chúng ta làm bạn đi!”
Có rất nhiều bảo bối, mỗi một món đều có giá trị khổng lồ.
Tần Lam Nguyệt chọn lựa một vài món có hơi bình thường từ đống đó, đặt vào trong bọc vải rồi gói lại.
Thấy đã gần đến thời gian, nàng phủ thêm áo khoác, ôm bọc vải có gói bảo bối vào trong ngực, trở về U Lan Các.
Trong U Lan Các, thương thế của Bạch Mai đã kiểm soát được.
Cơ thể của Lục Bảo và Xích Tiễn khôi phục khá là nhanh, đã không còn vấn đề to tát gì nữa.
“Xích Tiễn đa tạ ân cứu mạng của nương nương.
” Sau khi Xích Tiễn nhìn thấy nàng đã nói cảm ơn với biểu cảm rất trịnh trọng.
“Ngươi là người trong viện của ta, ta cứu ngươi là chuyện đương nhiên, ngươi mau đứng lên đi.
” Tần Lam Nguyệt nâng nàng ta dậy: “Tai hoạ lần này là do ta tự gây ra, đáng lẽ phải là ta xin lỗi các ngươi mới đúng”
Xích Tiến có hơi ngại ngùng.
Vốn dĩ nàng ta chỉ nghe lệnh tới giám thị Vương phi thôi, Vương phi không chỉ đối xử bình đẳng, mà còn có ân cứu mạng với nàng ta.
“Ta không có gì bảo đáp được ơn này của nương nương, từ nay về sau ta nguyện làm trâu làm ngựa.
.
”
“Được rồi.
” Tần Lam Nguyệt ngắt lời nàng ta: “Ta không cần người làm trâu làm ngựa, các ngươi không có việc gì là tốt rồi.