Ánh mắt hắn dừng lại ở phía sau rèm giường, lời nói nghẹn cứng trong cổ họng.
“Hai, hai người..” Hẳn sợ tới mức đầu óc trống rỗng.
Vương gia luôn luôn thanh cao lạnh lùng đang ôm
Vương phi bằng một tư thế rất kỳ quặc.
Gương mặt Vương phi đỏ bừng, quần áo lộn xộn.
Hắn tuyệt đối sẽ không nhìn lầm, hai người kia đang sinh tiểu Thế tử! “Đột nhiên mắt của thuộc hạ mù mất rồi.” Đỗ Khứ sợ tới mức gương mặt tái đi, vội lui ra ngoài, đóng cửa lại, trái tim đập siêu mạnh, kêu thình thịch thình thịch: “Thuộc hạ chẳng nhìn thấy cái gì hết.”
Từ đó tới nay Đông Phương Lý đã liên tục bị hai huynh đệ Đỗ Trọng, Đỗ Khứ làm hỏng chuyện tốt, mặt y đen thui.
“Vừa rồi ta đã nói tất cả những gì nên nói rồi.
Sau khi bị người khác cắt ngang, Tần Lam Nguyệt cũng ngại làm tiếp chuyện ban nãy, nàng quay mặt đi: “Tính cách của ta rất tệ, hơn nữa không chịu bị thua thiệt, sau này nếu như người dám chân trong chân ngoài, thông đồng với tiểu yêu tinh khác, ta sẽ đưa người vào cung làm thái giám.
Một hồi lâu sau Đông Phương Lý vẫn chưa đáp lại.
Bầu không khí trở nên tẻ ngắt.
Tần Lam Nguyệt thấy lòng mình nặng nề, có một loại cảm giác hết thảy những gì vừa diễn ra chỉ là ảo giác, khiến người ta không hít thở nổi.
“Thôi, ngươi cứ xem như ta chưa nói cái gì cả, ta đi xem Đông Phương Cửu đây.” Nàng đeo / vào, định rời đi.
“Lam Nguyệt, ngươi có nhớ ngươi còn thiếu ta một thứ hay không?” Đông Phương Lý túm lấy tay áo của nàng.
“Không nhớ” Tần Lam Nguyệt muốn hất y ra.
“Ngươi còn thiếu bổn vương một đêm động phòng hoa chúc.” Đông Phương Lý ôm nàng vào trong lồng ngực, sáp đến bên tai nàng, giọng nói trầm thấp mê hoặc: “Vương phi cảm thấy bù lại vào lúc nào thì thích hợp đây?”
Cổ họng Tần Lam Nguyệt thít lại.
Y muốn bù lại đêm động phòng hoa chúc ư? “Ngươi thấy tối hôm nay có được không?” Hắn thở ra một hơi.
“Cổ tay của ngươi còn chưa khỏi, miệng vết thương trên đùi cũng chưa lành lại, còn ăn mấy gậy nữa, sao lại có sức lực nghĩ tới mấy cái thứ nhảm nhí vớ vẩn đó chứ.” Trái tim Tần Lam Nguyệt đập nhanh hơn.
“Vậy Vương phi cảm thấy khi nào mới có thể tháo thạch cao trên cổ tay ta đi?” Đông Phương Lý khế nhẹ nhếch khóe môi lên.
“Ít nhất phải một tháng.
“Vậy thì Bổn vương sẽ chờ một tháng.” Đông Phương Lý nói: “Đây chính là thời gian mà Vương phi đưa ra, hy vọng Vương phi đừng nuốt lời”
Tần Lam Nguyệt sửng sốt một hồi, nhận ra bản thân đã rơi vào bẫy.
Không khí trong phòng có hơi kỳ lạ.
Nàng không dám ở lại lâu, lấy cớ muốn đi xem lão
Cửu, vội vàng đi tới gian ngoài.
Gian ngoài, Đỗ Khứ im ắng như ve sầu mùa đông.
Sau khi nhìn thấy Tần Lam Nguyệt tới gần, cả người hắn cứng đơ ra.
“Mắt thuộc hạ mù rồi, thuộc hạ chưa nhìn thấy cái gì hết.” Hắn lặp lại: “Vương phi đừng đuổi ta đi, ta bị mù thật đó.”
“Câm miệng” Tần Lam Nguyệt hừ một tiếng, sờ sờ trán của Đông Phương Cửu.
Sau khi châm cứu xong, cơn sốt đã dịu đi không ít.
“Chuẩn bị nước ấm cho ta, ngươi mang đứa bé này đi tắm rửa đi, người đứa bé có rất nhiều chỗ nứt nẻ, phải tắm bằng thuốc.” Tần Lam Nguyệt nhìn thấy mặt Đỗ Khứ đỏ như tôm luộc, nàng cau mày.
“Trước khi vào thì hãy gõ cửa, có thể né tránh phần lớn chuyện xấu hổ.” Nàng hừ lạnh: “Với cả, một người có thể tưởng tượng ra một đống hình ảnh kỳ quái được thì còn giả bộ ngây thơ cái gì chứ.”
Đỗ Khứ ngậm chặt miệng, liều mạng lắc đầu.
“Ngươi có chuyện gì thì cứ nói đi.” Tần Lam Nguyệt bảo.
“Ban nãy thuộc hạ có gõ cửa, gõ lâu ơi là lâu rồi mà không có ai đáp lại nên thuộc hạ mới đẩy cửa ra, ai biết hai người các ngài đang sinh tiểu Thế tử chứ.” Đỗ Khứ lẩm bẩm: “Nếu như biết trước thế, đánh chết ta, ta cũng sẽ không đi vào”
Thái dương của Tần Lam Nguyệt giật giật.
Nàng và Đông Phương Lý vừa mới thổ lộ cõi lòng thôi mà đã đến bước sinh tiểu Thế tử rồi ư? “Ngươi hiểu lầm rồi” Nàng nói: “Vương gia của các ngươi tạm thời còn chưa được”
Nàng dừng một chút, cảm thấy những lời này có nghĩa khác quá, bèn họ nhẹ một tiếng: “Ý của ta là, hắn cần phải dưỡng thương.
Ngươi tìm hắn làm gì vậy?”
“A, bị hù cho thiếu chút nữa quên mất” Đỗ Khứ vỗ VỖ đầu: “Ta tới để tìm Vương phi.
“Tìm ta?”
“Vâng, Nhị phu nhân Tần gia tới.” Hắn nói: “Hiện tại đang ở Cẩm Sự đường, người mau đến đó đi.”