Chương
“Tư Hành, sư phụ dù có phải liều mạng cũng phải cứu sống ngươi, mặc kệ ở Huyết Y Vệ đã gặp phải chuyện gì, bây giờ ngươi không cần sợ nữa, sư phụ về rồi, sư phụ đã về rồi đây. Tư Hành, ngươi không cần lo lắng, cũng không cần sợ hãi, đợi ngươi tỉnh rồi, sư phụ sẽ đòi công bằng lại cho ngươi.” Thuốc mê đã tiêm vào, Phượng Khương Trần biết Tôn Tư Hành sẽ không nghe thấy nàng nói gì đâu, nhưng nàng vẫn cứ thủ thỉ vào tai hắn như vậy.
Lúc này, nàng cảm thấy may mắn khi người mổ cho hắn là mình, có thể biết được hắn không sao đầu tiên nhưng đồng thời, nàng cũng cảm thấy lo sợ, lo sợ tại sao người mổ cho hắn lại là mình.
Khi cầm dao mổ, nàng rất lạnh lùng và bình tĩnh, dùng trạng thái tốt nhất của một thầy thuốc để làm phẫu thuật, nhưng trước khi cầm dao mổ, nàng sẽ cảm thấy lo lắng và sợ hãi.
Phượng phủ chỉ còn lại hai thầy trò bọn họ, không thể mất đi một người được.
Thuốc mê phát huy tác dụng rồi, dung dịch dinh dưỡng cũng được truyền vào, kết quả kiểm tra của Tôn Tư Hành đã có, Phượng Khương Trần biết cuộc chiến giành lại sự sống cho Tư Hành mới chỉ bắt đầu thôi, nàng vốn cho rằng vân Tiêu sẽ là người trải qua cuộc phẫu thuật não đầu tiên ở đại lục Cửu Châu , nào ngờ được Tư Hành mới là người đầu tiên nàng thực hiện phẫu thuật não.
Phượng Khương Trần hít một hơi thật sâu, nói vào tai Tôn Tư Hành lần cuối: “Tư Hành, nhất định phải thành công trải qua cuộc phẫu thuật này cùng sư phụ, sau khi phẫu thuật xong, sư phụ sẽ dạy ngươi làm thế nào để lấy khối u trong não ra, đến lúc đó chúng ta sẽ cùng nhau làm phẫu thuật não cho Vân Tiêu.”
Nói với Tư Hành xong, nàng liền đứng dậy, không hề nhìn hắn thêm chút nào nữa, nàng xem phim chụp CT trong túi trị liệu thông minh liền xác định được chính xác vị trí tụ máu cũng như vị trí cần phẫu thuật.
Trải qua trăm ngàn cuộc phẫu thuật, đối với Phượng Khương Trần mà nói, phẫu thuật não là cuộc phẫu thuật mà nàng đã vô cùng thông thạo, nhắm mắt cũng có thể hoàn thành, cho nên…
Tư Hành sẽ không sao đâu.
Phượng Khương Trần nhắm mắt lại, cố che giấu cảm xúc, lúc mở mắt ra, ánh mắt nàng lại sáng trong tĩnh lặng, không một chút dao động, tựa như ánh mắt lạnh lùng của Tả Ngạn khi ra tay giết người, trong mắt nàng giờ chỉ còn nhiệm vụ cần hoàn thành.
Phượng Khương Trần chỉnh lại bàn phẫu thuật, chiếu đèn đến vị trí cần thiết, nàng rửa tay, khử trùng, thay một bộ đồ phẫu thuật mới, rồi lại khử trùng một lần nữa rồi quay trở lại bàn phẫu thuật.
Mỗi động tác đều rất cẩn thận, nhưng đều toát ra khí tức khiến người khác không dám nhìn vào, lúc này Phượng Khương Trần đã hoàn toàn nhập tâm vào công việc, bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không liên quan đến nàng.
Kiểm tra tình trạng bệnh nhân, vạch da đầu ra, dùng mũi khoan điện y tế xác định vị trí phẫu thuật, khoan bốn lỗ, sau đó Phượng Khương Trần đặt mũi khoan xuống rồi lại nâng lên, hộp sọ dần mở ra, màng não đã hiện ra trước mắt nàng.
Màng não dính máu, mỏng manh khẽ rung rung, trông rất doạ người, Phượng Khương Trần chẳng chút sợ hãi, nàng cũng không phải mới lần đầu nhìn qua cảnh tượng này.
Nàng không chớp mắt, nhanh chóng dùng tay bóc màng não ra, xác định được vị trí tụ máu xong bèn lấy bơm tiêm hút chỗ máu tụ ra.
Quá trình phẫu thuật tanh nồng mùi máu tươi và ghê rợn, cho dù động tác của Phượng Khương Trần rất lưu loát thuần thục, cơ mà nhìn cảnh mổ não này có khác gì yêu nữ ăn thịt người không?
Phượng Khương Trần cảm thấy vô cùng may mắn vì bốn phía phòng phẫu thuật không có chỗ nào có thể giấu người, nếu để ám vệ nhìn thấy quá trình phẫu thuật vừa nãy của nàng, phỏng chừng bọn họ sẽ nôn mửa, không còn sức lực đâu mà bảo vệ nàng nữa, với lại chuyện nàng làm ngày hôm nay nếu để người ngoài biết, cho dù là nàng đang cứu người, cũng sẽ không có kết quả gì tốt đẹp.
Mổ não người, đối với người đời mà nói giống như người đó đã chết vậy, cho nên bất luận là Phượng Khương Trần làm chuyện đó, hay là sau khi mổ não xong Tôn Tư Hành có thể sống được, thì đối với người đời vẫn là một chuyện khó chấp nhận.