- Các ngươi cười cái gì!
Tên đệ tử Đâu Suất Cung cầm đầu lớn tiếng quát to.
- Các ngươi là người của Thần Tiêu Tông, lại dám chủ động công kích đệ tử Đâu Suất, Thái A chúng ta, đây chính là tử tội. Cho dù có nói tới đâu thì các ngươi cũng không thể nói ra được lý lẽ. Chỉ cần chúng ta báo chuyện này lên bề trên tông phái thì mấy người các ngươi chỉ có một con đường chết. Khi đó Thần Tiêu Tông cũng phải chịu đại họa ngập đầu!
Những lời này hắn nói với sắc mặt đầy vẻ nghiêm nghị.
- Chủ động công kích các ngươi? Vô duyên vô cớ công kích các ngươi?
Lâm Hi nghe vậy mà nở nụ cười:
- Các ngươi đến bây giờ còn không biết, tại sao chúng ta công kích các ngươi à?
Bốn người đều xem ra đã biết rõ ràng, những đệ tử Đâu Suất, Thái A của Thái Bạch hoàng triều này cho đến bây giờ vẫn còn không hiểu, tại sao mình lọt vào công kích. Vẫn còn tự cho là bên mình hoàn toàn chiếm lý.
- Ta hỏi các ngươi, bảy tám người đệ tử Thần Tiêu Tông trên lầu Thuần Dương kia là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ bọn họ, cũng là vô duyên vô cớ công kích các ngươi sao?
Lâm Hi nói với âm thanh đầy vẻ lạnh lùng.
- Ơ!!!
Âm thanh vừa dứt, vẻ mặt ba người kịch biến. Nay nhìn về phía ánh mắt của Lâm Hi, lập tức ai nấy đều sắc mặt vàng như nghệ.
- Ngươi, các ngươi... Là vì bọn họ tới!!
Ba người âm thanh run rẩy.
Bọn họ chỉ cho là đám người Lâm Hi, là bởi vì là quan hệ môn phái giữa các bên mà ôm hận công kích. Căn bản không có coi mấy người Lâm Hi này tới đây là bởi vì đám đệ tử Thần Tiêu Tông trên lầu Thuần Dương mấy ngày trước.
- Báo ứng này, tới quá nhanh!...
Trong lòng ba người hoàn toàn sợ hãi, phía sau lưng mồ hôi thấm lạnh áo.
- Tiểu sư đệ, để cho ta làm.
Khí Thánh Vương lúc này đột nhiên tiến lên trước một bước mà nói.
Lâm Hi nhìn liếc mắt Khí Thánh Vương, gật đầu. Hắn ngầm hiểu bước lui sang một bên, tùy ý để Khí Thánh Vương đến thẩm vấn.
Đám người Lâm Hi và Khí Thánh Vương dọc đường đi tới, cũng dần dần có một chút ngầm hiểu. Hắn biết Khí Thánh Vương cực ít nhúng tay, nhưng một khi nhúng tay thì nhất định là bắn tên có đích.
- Nếu muốn giữ được mạng sống, như thế rất đơn giản. Chỉ cần trả lời vấn đề của ta.
Khí Thánh Vương chắp hai tay sau lưng, liếc mắt nhìn khắp ba người rồi thản nhiên hỏi:
- Con Tứ Cực Đại Uyển kia rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
- Cái này...
Ba người ngây ngốc, liếc mắt nhìn bốn người, thần sắc kinh ngạc do dự.
- Chúng ta cũng...
Tên đệ tử Thái A Tông cầm đầu thần sắc do dự, hắn vừa muốn phủ nhận thì Khí Thánh Vương đã ra tay.
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!!
Trong hư không có một cỗ kình khí vô hình trào ra, rồi phanh một tràng đã tựa như ép quả hồng chín vậy. Lập tức đè cho cái đầu của tên đệ tử Thái A Tông trở thành phấn toái. Thi thể của hắn lảo đảo hai cái, lúc này mới té xuống.
- Hiện tại, vẫn còn có người nào nguyện ý nói hay không?
Khí Thánh Vương thản nhiên hỏi.
Ti!
Hai tên đệ tử Đâu Suất Thái A còn lại hít một luồng khí lạnh mà lạnh toát sống lưng. Chúng khiếp sợ nhìn Khí Thánh Vương.
Khí Thánh Vương xem ra là một người ôn hòa nho nhã lịch thiệp. Có vẻ là tính tình tốt nhất trong bốn người, là người dễ đối phó nhất. Khi nói chuyện cũng không mang theo một chút tức giận nào. Không nghĩ tới hắn ra tay thì liền lại quyết đoán như thế này. Căn bản không có để cho người ta cơ hội phân tích mà đã giết một người.
- Ta trái lại quên đi rằng, Hầu sư huynh đã được xếp hạng trong Thập Thánh Vương, thì làm sao lại có thể là loại người có trái tim mềm yếu từ tâm cho được.
Lâm Hi nao nao, lập tức cười cười mà phản ứng lại.
Khí Thánh Vương Hầu Bạch rất dễ dàng làm cho người ta lỡ nghĩ rằng, hắn có tính tình ôn hòa, vốn là yếu đuối nên dễ đối phó. Nhưng thật sự nếu là người như vậy, thì làm thế nào có thể trở thành một Thập Đại Thánh Vương của Thần Tiêu Tông, ngang vai ngang vế với đám người Tà Thánh Vương, Không Thánh Vương.
Khí Thánh Vương có lẽ dễ nói chuyện, nhưng quyết không phải là người không có quyết đoán!
Bất cứ kẻ nào khinh thị hắn, cuối cùng đều sẽ phát hiện chính mình đã phạm vào một sai lầm lớn tới đâu.
- Ngươi này đã điên rồi!
Một tên đệ tử Đâu Suất Thái A trong đó bắt đầu kêu lên, kinh ngạc giận dữ lẫn lộn.
- Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh! Phanh!
Trong hư không kình khí nhẹ lướt qua, người thứ hai té xuống.
Khí Thánh Vương chỉ là vẫn đứng ở nơi đó, vẫn không nhúc nhích, thần sắc vẫn cứ bình thản:
- Ngươi cũng không muốn nói sao?
Âm thanh nhạt nhẽo tầm thường vô vị, không mang theo chút cơn tức giận nào. Nhưng một tên đệ tử Đâu Suất Cung cuối cùng, nhìn hai cỗ thi thể bên người mà đã sớm lạnh thấu tâm can.
Xem ra càng là người vô hại, ngược lại càng là đáng sợ.
- Ta nói, ta nói!
Một tên đệ tử Đâu Suất Cung cuối cùng cũng không kìm nén nổi nỗi sợ hãi trong lòng nữa.
Đám người Lâm Hi nhìn nhau cười một tiếng, Khí Thánh Vương về phương diện thẩm vấn xác thật có một cách thật hữu hiệu. Hai câu nói, hai lần xuất thủ, căn bản không có nhiều lời lẽ thừa, vậy là liền giải quyết xong vấn đề lần này.
- Tứ Cực Đại Uyển kia là do một số người bình thường trong thế tục đã phát hiện ra trong lúc vô tình, cuối cùng bị Thập Bát hoàng tử biết được. Hắn phái Ngự lâm quân vây chặt nơi này, chính là không mong muốn để cho người ta biết nơi này có Tứ Cực Đại Uyển.
Một tên đệ tử Đâu Suất Cung cuối cùng cũng không chịu đựng nổi nỗi sợ hãi trong lòng nữa, hắn hấp tấp nói.
- Tứ Cực Đại Uyển kia bao lâu xuất hiện một lần?
Khí Thánh Vương lại hỏi.
- Ba, ba... Không, có lẽ bốn ta cũng không biết.... Đừng giết ta, ta nói. Lúc Tứ Cực Đại Uyển kia xuất hiện, quả là bất chợt đột ngột không chừng. Đôi khi nhiều thì đạt đến tám lần, nhưng có lúc một tháng nó mới xuất hiện một lần. Hành tung bất chợt đột ngột không chừng. Chúng ta cũng không cách nào xác định chính xác.
Tên đệ tử Đâu Suất Cung kia nói lắp bắp, trên trán mồ hôi lạnh tuôn xuống ròng ròng.
- Vậy nhóm các ngươi lần này tới là có nhiệm vụ gì?
Khí Thánh Vương lại hỏi.
- Khoảng cách đến lần xuất hiện trước của con Tứ Cực Đại Uyển cũng đã được một thời gian. Thập Bát hoàng tử phái chúng ta lại đây, quan sát địa điểm và động tĩnh khi Tứ Cực Đại Uyển xuất hiện.
Đệ tử Đâu Suất Cung kia trả lời ngay tức thì.
- A, nó xuất hiện ở nơi nào?
Khí Thánh Vương hỏi tiếp.
Đệ tử Đâu Suất Cung kia lập tức nói mấy địa điểm, hơn nữa miêu tả một lượt. Bốn người trước đây đều đã lục soát Ly Long Sơn một lần. Lúc này nghe hắn miêu tả một lượt nên lập tức biết chỗ mà hắn nói đích thị là vị trí nào.
Tiếp theo Khí Thánh Vương vừa cẩn thận hỏi vài câu, tên đệ tử Đâu Suất Cung cơ hồ là biết gì nói nấy, nói ra bằng hết.
Sau một lát, Khí Thánh Vương đã thu được điều mình muốn, hắn lui một bước ra phía đằng sau:
- Tiểu sư đệ, ta đã hỏi xong. Người thì giao cho đệ.
Lâm Hi lắc đầu, cũng không cần nói thừa, trực tiếp một kiếm giết chết một người đệ tử Đâu Suất Cung cuối cùng này.