Dịch: Bùm Bùm
Tên đã lên dây.
Tìm được cơ hội, Trùng Trùng bèn nói cho Hoa Tứ Hải nghe suy nghĩ của nàng.
Nàng chưa từng nghĩ rằng hắn sẽ đồng ý một cách dễ dàng, nhưng cũng không ngờ hắn sẽ từ chối một cách dứt khoát. Dường như hắn đã chắc rằng chuyện này phải được giải quyết và dọn sạch bằng chiến tranh rồi, cũng giống như việc chắc rằng hắn sẽ phải tiến đánh Thiên đạo vậy, đó là chuyện bất kỳ ai cũng không thể đổi thay. Hắn như đã trúng tà vậy, thái độ cực kỳ cương quyết, không chừa lại một con đường nào khác.
Bình thường hắn rất rất yêu nàng, chiều chuộng nàng hết mực, nhưng chỉ việc để nàng đi là tuyệt đối không cho phép, cũng không cho nàng nhúng tay vào chuyện này. Đến bây giờ Trùng Trùng mới hiểu triệt để tấm lòng của hắn, hắn không những muốn đánh tan tác mái vòm Thiên Ảnh, cứu La Sát Nữ ra mà còn muốn giết cả Tuyên Vu Cẩn, lấy lại công bằng cho nỗi đau đớn mà La Sát Nữ phải chịu suốt ngàn năm qua, càng muốn tìm nơi trút hết nỗi phẫn nộ cho sự sỉ nhục, sự xúc phạm, sự hãm hại mà hắn đã phải chịu!
Trận chiến này vốn đã không thể nào né tránh được, trước kia hắn đồng ý cho nàng thời hạn thật sự chỉ vì không muốn nàng buồn, nên mới cho nàng một hy vọng hư vô thôi.
Nhưng Trùng Trùng vẫn không thể khoanh tay đứng nhìn được, ít ra nàng phải cố gắng, bởi vì nàng không cảm thấy hy vọng ấy không thể thành hiện thực. Hơn nữa cho dù cho dù ma đầu ấy có khả năng cứu La Sát Nữ ra chỉ bằng sức lực của một mình thì sau khi mái vòm Thiên Ảnh vỡ rồi, mọi chuyện sẽ sao?
Không có mảnh đất Lạc Lối, không có cây Thất Bảo Quỳnh trấn giữ, mười châu ba đảo cũng sẽ đảo lộn, người có tu vi còn chống đỡ được, nhưng nàng có thể trơ mắt nhìn bá tánh thường dân chết đi hàng loạt mà không làm gì cả sao?
Nàng là một nữ nhân bình thường ích kỉ ngang bướng, nhưng nàng hoàn toàn sở hữu tấm lòng thương cảm cơ bản của loài người, hơn nữa có lúc còn rất mãnh liệt nữa.
”Đèn thần đèn thần, cho gọi Tây Bối.” Hôm nay nhân lúc Hoa Tứ Hải đi khỏi, Trùng Trùng dùng đèn thần có liên kết với gương Tiền Nhân Hậu Quả để liên lạc với Tây Bối.
Hoa Tứ Hải biết nàng trao đổi với Tây Bối bằng cách này, nhưng hắn hoàn toàn mặc kệ, hắn quá tin vào thực lực của bản thân mình, cảm thấy chỉ cần nhốt nàng lại thì cho dù nàng có dồn hết sức cả người ra cũng chạy không khỏi lòng bàn tay của hắn.
Do đó chỉ cần ở trong phạm vi kết giới thì nàng muốn làm cái gì, hắn cũng mặc nàng, nàng muốn có cái gì, hắn cũng sẽ cho nàng, ngoại trừ việc rời khỏi Tu La Vi Mang.
”Chuyện gì đấy, Trùng nha đầu, đừng phiền ta, ta đang bận đấy!” Trên bức tường được đèn thần rọi sáng xuất hiện hình ảnh của Tây Bối.
Lúc này hắn đang ngồi bên chiếc bàn trong một căn phòng, xung quanh không có ai, trên bàn chất đầy những thứ trông như cuộn tài liệu, vẻ mặt mệt mỏi, tóc được vén gọn sau gáy, không lỏng lẻo tự do nhưng bình thường, vạt và tay áo bào gấm sang trọng cũng được xắn lên, lộ rõ dáng rẻ làm việc nghiêm túc.
Nhìn cảnh vật thì trông có vẻ là điện Bạch Thạch của Tu La Vi Mang.
Trong lòng của Trùng Trùng, Ma đạo không khác xã hội đen là bao, đại chiến lục đạo chẳng qua chỉ là trận quyết đấu giữa những xã đoàn khác nhau, vậy mà không ngờ họ chuẩn bị chiến đấu lại hệt như cuộc chiến giữa các nước vậy. Phải bày binh giăng trận, phải bày mưu lập kế, thuộc hạ của mỗi người phụ trách cũng phải dâng những thứ trông như tấu chương lên, chờ người có vị trí tương đương với thừa tướng là Tây Bối đây xử lý.
”Sắp đánh rồi sao?” Trùng Trùng căng thẳng vô cớ.
”Đúng vậy, trận chiến này không tránh được rồi.” Tây Bối nói thẳng thừng, “Trùng Trùng, đừng thử ngăn cản, bởi vì dù cho Tiểu Hoa vì nàng mà từ bỏ thì chưa chắc người khác cũng sẽ thế này, đến lúc ấy Ma đạo sẽ chỉ chịu bị đánh một cách thụ động, nàng còn muốn Tiểu Hoa bị làm nhục, bị tổn hại thêm một lần nữa sao?”
Trùng Trùng rùng mình, lời nói này như kim đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng nàng vậy.
Trước nay nàng chỉ vì muốn cứu hắn, nhưng nếu tấm lòng thành của nàng làm hại đến hắn, vậy thì nàng phải làm sao đây? Bây giờ nàng rất rõ ràng rằng không chỉ có Hoa Tứ Hải là phải đánh cho bằng được, mà Tuyên Vu Cẩn và Bắc Sơn Thuần cũng muốn đánh. Trong hai người đó thì một người vì sợ hãi, sợ Hoa Tứ Hải báo mối thù ngàn năm ấy, bèn muốn tiên hạ thủ vi cường, người còn lại thì dã tâm mạnh mẽ, mưu toan khiến Nhân đạo yếu đuối nhất làm chủ mười châu ba đảo.
Hai người này tuyệt đối sẽ không trơ mắt nhìn Hoa Tứ Hải càng ngày càng mạnh đâu, vì nó đe dọa đến mạng sống và dã tâm của họ. Vì vậy, họ sẽ nhân lúc Ma đạo và Quỷ Đạo chưa mạnh đến vô địch, nhân lúc Hoa Tứ Hải chưa đón La Sát Nữ với pháp lực mạnh tương đương quay về, nhân lúc Tiên đạo vẫn còn bị họ che mắt, lúc Yêu đạo vẫn trong tình trạng bản thân cũng lo không xong mà đánh thắng trận đại chiến lục đạo thứ hai này.
Chiến tranh, quả nhiên do sự ích kỷ của con người gây ra, hoàn toàn không phải do nguyên nhân bên ngoài nào đó!
”Ngươi biết ta thà rằng tự mình đen đủi cũng sẽ không làm hại đến chàng mà.” Trùng Trùng đau lòng: “Ta cũng sẽ không làm hại ngươi, ngươi là bạn, là huynh trưởng của ta. Vì vậy ta sẽ không ngăn cả hai người nữa. Mặc dù ta có lòng tốt, nhưng nó sẽ ngáng chân của hai người, khiến hai người rơi vào cảnh chịu đánh một cách thụ động. Bây giờ nếu đã không thể nào tránh được, vậy thì cũng chỉ đành thế này thôi. Nhưng mà ―― ta có suy nghĩ của riêng mình, chỉ mong ngươi có thể khuyên đại ma đầu thả ta đi, biết đâu ta có thể cho hai người một cơ hội, cho mười châu ba đảo một cơ hội.” Chiêu này của nàng có thể xem như là giải quyết triệt để rồi chăng.
Cái cớ chủ yếu để Tuyên Vu Cẩn và Bắc Sơn Thuần tiến đánh Ma đạo là vì an nguy của mười châu ba đảo, bởi vì chiến tranh luôn cần có một lý do chính đáng đường hoàng, nếu không có cái cớ này thì sư phụ Bạch Trầm Hương của nàng đã có thể khuyên Tiên đạo dừng tay, dân tâm cũng sẽ không còn nghiêng về chiến tranh nữa. Nếu hai tên khốn ấy thông minh thì sẽ biết đây là trận chiến không có thắng lợi, không dừng lại thì chỉ còn con đường chết thôi.
Có lẽ bọn họ vẫn sẽ không bỏ tà tâm, nghĩ đủ mọi cách, dùng đủ âm mưu để xâm lược, nhưng ít ra tạm thời mười châu ba đảo sẽ được bình yên. Bây giờ tình hình thế gian giống như chiếc máy khổng lồ đã được khởi động vậy, dù mới vừa khởi động nhưng tốc độ hoạt động sẽ càng ngày càng nhanh, đã không thể gắng sức ngăn cản được nó nữa, chỉ có thể tìm thấy và rút nguồn điện ra, sau đó chờ cho chiếc máy từ từ dừng lại thôi.
Tây Bối im lặng một lúc như đang suy nghĩ lời nói của Trùng Trùng vậy, sau đó lắc đầu một cách khó xử, “Ta biết nàng đi tìm mảnh đất Lạc Lối, ta cũng cho rằng mục tiêu này chưa chắc không thể thành hiện thực, nhưng Tiểu Hoa, Bạch đạo trưởng và những người khác sẽ không tin đâu. Mà Tiểu Hoa tuyệt đối sẽ không mạo hiểm mất nàng mà để nàng đi, nàng từ bỏ đi thôi. Thật ra ta cũng không tán thành để nàng rời khỏi Tu La Vi Mang, chiến tranh có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, mà nói một cách khiếm nhã thì Tu La Vi Mang là chốn tịnh thổ duy nhất, có thể chúng ta không thắng được liên minh ba đạo, nhưng chắc chắn họ không thể đánh được đến Tụ Quật châu đâu.”
”Trước nay ngươi luôn giúp ta, bây giờ muốn vứt bỏ ta rồi phải không?” Trùng Trùng chụp cho Tây Bối chiếc mũ to.
Tây Bối khẽ cười, gương mặt đẹp tựa thiên sứ, “Nếu nàng lấy danh bảo vệ để ra lệnh cho ta thì ta sẽ nghe theo nàng, bởi vì đây là thiên mệnh của ta. Nhưng nàng phải nghĩ kỹ đấy, nếu làm như vậy thì sẽ không còn ai giúp Tiểu Hoa nữa, nếu Tuyên Vu Cẩn và Bắc Sơn Thuần giở trò trong bóng tối ――”
”Đừng đừng! Ngươi theo chàng đi!” Chưa chờ Tây Bối nói xong thì Trùng Trùng đã vội nói.
Người trên thế giới này đều thuộc dạng càng mạnh, càng có nhiều kẻ thù thì càng hdễ bị hại, Hoa Tứ Hải chính là điển hình. Hắn quá ngạo mạn, quá cao quý, không giỏi những trò nham hiểm, nếu không có một người biết sắp xếp lại hiểu dò la ở bên cạnh thì nàng không yên tâm cho được.
”Vì vậy mà nàng phải hiểu rằng bây giờ tên đã lên dây, không thể không bắn. Ta tin nàng có thể tìm được mảnh đất Lạc Lối, giải quyết triệt để mối nguy của mười châu ba đảo, nhưng Tiểu Hoa không chờ được, Tuyên Vu Cẩn không chờ được, La Sát Nữ cũng không chờ được, vậy chỉ có thể để nàng chờ rồi. Chờ cho trận chiến này kết thúc, ta sẽ đi với nàng, dẫu cho có là chân trời góc biển đi chăng nữa.”