Dịch: Bùm Bùm
Ma đầu ấy nói được làm được, đã hạn chế tự do của Trùng Trùng thật rồi.
Nhưng hắn vẫn xem như giữ lại chút sỉ diện cho Trùng Trùng, đó là không hề nhốt nàng lại trong thời gian Bạch Trầm Hương ở lại Tụ Quật châu, chỉ bảo F Ma đạo theo dõi sát sao hơn.
”Nếu nàng dám chạy, ta sẽ bắt cả Bạch Trầm Hương về.” Lúc nói những lời này, họ đang nằm ôm nhau trên giường một cách cực kỳ thân mật, thân mật đến mức không thể nào thân mật hơn nữa.
Gương mặt Trùng Trùng ửng hồng, mái tóc ngắn vương tán loạn, đang lúc chưa vơi hết cơn sóng tình thì chợt nghe thấy lời nói phá hoại phong cảnh này, nàng hậm hực cắn mạnh cánh tay của Hoa Tứ Hải.
Hắn biết rõ vì phòng cho hắn và Bạch Trầm Hương xung đột, nàng đã chịu thiệt còn ráng nhịn, cái gì cũng nhẫn nhục, vậy mà cứ lợi dụng điểm này để hiếp đáp nàng, lẽ trời đâu mất rồi? Vì sao chuyện gì cũng phải để nữ nhân lo, còn nam nhân thì cứ buông thả như vậy chứ!
Hoa Tứ Hải không kêu cũng không tránh, để mặc nàng cắn, đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng đến mức nhịp đập nàng gia tăng rồi nói, “Nàng là của ta, vì vậy không được đi đâu cả.” Không biết hắn đã tuyên bố bao nhiêu lần, sau đó lại cúi người xuống hôn nàng, quấn quýt nàng với một cảm xúc không nói rõ được bằng lời.
Trùng Trùng chìm đắm trong tình yêu của hắn, không thể nào tự thoát khỏi được.
Từ lúc quan hệ của hai người có sự tiến triển mang tính thực thì gần như đêm nào cũng là đêm xuân, mà ma đầu ấy cũng cực kỳ dịu dàng yêu chiều Trùng Trùng, gần như khiến nàng quên sạch mọi nguy hiểm sắp ập đến mười châu ba đảo.
Nhưng từ lúc Bạch Trầm Hương đến “cứu” nàng thì đầu óc nàng đã tỉnh táo được đôi chút, hoặc có thể nói là nàng đã không thể giữ trạng thái đà điểu nữa, biết thế gian sẽ không hòa bình chỉ vì nàng vui được, nàng cảm nhận được điều này từ việc ngày nào Hoa Tứ Hải cũng vô cùng bận rộn, mà vài ngày sau khi Trùng Trùng dỗ Bạch Trầm Hương về thì Hoa Tứ Hải càng bận hơn, mặc dù đêm nào cũng ôm nàng ngủ nhưng mỗi sáng thức dậy, bên cạnh cũng trống không, hơn nữa hắn còn vắng bóng cả ngày.
Điều nguy hiểm nhất là cảm giác mưa bão sắp kéo đến ấy càng ngày càng rõ ràng rồi.
Trùng Trùng muốn ra ngoài xem thử nhưng lại không thể, bởi vì ma đầu ấy đã giăng một lớp kết giới to, nàng có thể đi lại trong vùng núi gần Vương điện Hắc Thạch, nhưng không thể đi xa hơn dù chỉ một bước.
Cũng có nghĩA là hắn đã nhốt nàng, chỉ có điều nhà giam to hơn chút mà thôi. Nhưng tù nhân là nàng đây cũng có đãi ngộ rất tốt, không nói tới việc được ăn sung mặc sướng, Hoa Tứ Hải còn lo cả cho cuộc sống tinh thần của nàng nữa, hắn đưa A Đẩu sang để bầu bạn với nàng khi hắn không có ở đây.
Tội cho F Ma đạo cũng bị nhốt lây với nàng, ra vào với nàng trong phạm vị một ngọn núi, cuối cùng chán đến mức phải bắt dế cho đánh nhau, mở cá cược, ai thua sẽ phải ưỡn người bò ba vòng quanh Vương điện Hắc Thạch, còn vừa bò vừa kêu: Ta là heo! Ta là heo!
Cứ vậy qua mấy ngày, Trùng Trùng phát hiện trong nhục nhã rằng nàng không hề cảm thấy mình như vậy là bị hạn chế tự do, bị sỉ nhục nhân cách chút nào. Bởi vì nàng cảm nhận được tình yêu của ma đầu ấy, được người mình yêu yêu một cách sâu sắc và chân thành thì cho dù có ở trong giếng nước chật hẹp cũng sẽ muốn mãi mãi không quay ra, có lẽ điều này cũng không có gì là to tát cả.
Đêm nào hắn cũng quấn quýt với nàng, ăn quen bén mùi, khó lòng thỏa mãn. Trong tình huống này, cơ thể và trái tim của Trùng Trùng đều tan chảy, nàng bất chợt lĩnh hội được cảm giác của Lưu Bị khi mới lấy Tôn Thượng Hương ―― đắm mình trong sự mềm mại, quả thật rất khó để dấy lên ý chí chiến đấu.
Nhưng nàng vẫn còn là một thanh niên có triển vọng với trách nhiệm dành cho xã hội, vì vậy khi Bạch Trầm Hương quay về, nàng đã nghe ngóng sơ qua tình hình bên ngoài thông qua đèn thần. Lúc này mới biết khi thế giới của nàng chỉ có một Hoa Tứ Hải thì mười châu ba đảo đã thay đổi hoàn toàn rồi.
Bởi do vạc bảo và giống cây ngọc ở trong tay nàng, mà nàng lại ở mãi trong Tu La Vi Mang, mảnh đất Lạc Lối thì chưa tìm thấy, nhưng hình như các bên hoàn toàn không suy nghĩ đến cơ hội được hòa bình, đều lũ lượt chuẩn bị cho chiến tranh.
Thì ra cơ hội mà nàng cố gắng hết sức tìm kiếm, ngoại trừ sư phụ ra thì không một ai quan tâm, mà thời hạn hai tháng nàng và Hoa Tứ Hải giao ước đã trở thành thời cơ để các đạo khác thoải mái chuẩn bị chiến tranh. Hòa bình mà nàng muốn lại khiến cho ma đầu ấy mất đi thời cơ đánh nhanh thắng nhanh.
Không phải là ma đầu ấy không hiểu điều này, nhưng hắn đồng ý yêu cầu của nàng chứng tỏ hắn thà rằng bản thân mình phải khổ chiến cũng phải dung túng cho hi vọng của nàng. Tuy hắn không nói bất cứ điều gì, nhưng lại hi sinh rất nhiều vì nàng.
Nếu Hoa Tứ Hải thua thì vài trăm đến ngàn năm sau, lịch sử về mười châu ba đảo sẽ lại được lan truyền thế nào đây? Ma Vương vì một nữ nhân mà để mất Ma đạo và mạng sống của mình? Trong mắt của hậu nhân Ma đạo, nàng là yêu nữ hại nước hại dân, có lẽ sẽ thuộc cùng kiểu người với Tô Đát Kỷ!
Nhưng cũng không sao, quan trọng là ma đầu ấy không thể xảy ra chuyện gì được, điều này càng khiến nàng quyết tâm phải tìm cho bằng được mảnh đất Lạc Lối, chỉ có như vậy mới đền bù được cho việc ma đầu ấy đã cho nàng hi vọng, thà rằng mình nguy hiểm cũng phải để nàng được vui.
Mà nàng sẽ không để cho đám người lòng lang dạ sói ấy lợi dụng tình yêu này.
Tình hình trước mắt là: Thê tử của Bắc Sơn Thuần bị cướp mất, mặc dù đã ban một bức thư từ thê, xóa bỏ cuộc hôn nhân gượng ép này, nhưng sự sỉ nhục của y vẫn còn đó, mà y đã lợi dụng bày tỏ rất tích cực trạng thái của một người bị hại này.
Tuyên Vu Cẩn là một nhân vật xảo quyệt thứ hai, dù Trùng Trùng rất ghét hắn nhưng cũng không thể không thừa nhận hắn quá lợi hại, có thể làm cho ba đạo Thiên, Tiên, Nhân vốn như chậu cát lỏng lẻo trở nên đoàn kết, và hắn cũng nghiễm nhiên trở thành hình tượng một người cứu khổ cứu nạn, đại từ đại bi, không tiếc từ bỏ cuộc sống thoải mái nơi Thiên đạo vì hòa bình và thế gian, quả thật là Quan Thế Âm Bồ Tát của mười châu ba đảo, nếu ở thời hiện đại thì là thiên tài quan hệ xã hội bẩm sinh.
Mà sư phụ Bạch Trầm Hương của nàng dù cũng dẫn đầu Tiên đạo gia nhập liên minh ba đạo, nhưng làm việc khá khiêm tốn, không hề nhắc đến chuyện của Trùng Trùng, cũng không bày tỏ ý phải cướp đồ đệ về.
Điều này khiến Trùng Trùng rất cảm động, bởi vì dù Bạch Trầm Hương cũng đang chờ có được đá Liệt Địa để tiếp tục tìm mảnh đất Lạc Lối, nhưng ông ta vẫn còn một ý định khác. Ông ta biết đồ đệ mình yêu ai, thà rằng làm một “phản đồ” phái Thiên Môn, thà rằng đệ tử bát kiếm mà ông ta khổ cực bồi dưỡng mất đi một cũng không muốn khiến hắn khó xử.
Có lẽ ông ta cảm thấy đồ đệ này đã làm quá nhiều rồi, nếu không tìm thấy mảnh đất Lạc Lối thì hay là để nàng tìm kiếm hạnh phúc của mình đi, ông ta dung túng cho nàng, cũng như đã dung túng cho Điệp Dực và lão Hắc năm xưa vậy.
Còn về Cửu Mạng, Yêu đạo tạm thời giữ thế trung lập.
Trước đó Hoa Tứ Hải trả cờ Tụ Yêu cho y, hắn có được từ lúc giết chết Dương Bá Lý, sau đó trả lại cho Cửu Mạng, cũng chính là trả món ân tình Cửu Mạng đã chăm sóc cho Trùng Trùng. Tên ma đầu ấy là người ân oán rạch ròi, nhưng hắn dùng một thứ quý báu như vậy xem như lời cảm ơn, chứng tỏ hắn rất trân trọng Trùng Trùng.
Trùng Trùng phân tích rõ ràng tình hình thiên hạ rồi thì bắt đầu đứng ngồi không yên.
Nàng rất muốn cứ vậy ở bên Hoa Tứ Hải, nhưng biết cứ tiếp tục thế này thì sẽ không kiểm soát được kết quả. Nàng có vạc bảo đã được sửa được, có giống cây ngọc, chỉ cần cho một chút thời gian, một cơ hội thì sẽ có thể dụ mảnh đất Lạc Lối đến. Giai đoạn khó khăn nhất đã qua rồi, bây giờ chỉ còn là vấn đề trình tự.
Trước mắt vết thương nàng đã khỏi rồi, chỉ cần ma đầu ấy chiều nàng thêm một lần, để nàng tạm thời rời khỏi thì chắc chắn nàng sẽ tìm được mảnh đất Lạc Lối. đây không phải là kết luận nàng phân tích được, cũng không phải là lòng tin khi nàng sở hữu pháp bảo, mà là trực giác.
Nàng biết chắc chắn nàng làm được, chỉ cần nàng có thể rời khỏi Tu La Vi Mang.