Chương
Lục Thạc đang định nói về thủ tục ly hôn thì bị cha cắt ngang, cũng đành đi theo.
Hồ Cửu không nói gì vẫn theo tới bàn ăn.
Mọi người đều ngồi vào vị trí quen thuộc.
Chỉ là bữa ăn hôm nay ai cũng có suy nghĩ riêng, vô cùng yên tĩnh.
Hồ Cửu chậm rãi ăn, cảm giác vị thức ăn không giống trước. Anh chợt nghĩ ra gì đó, quả thật vị đồ ăn không phải không giống, chỉ là không giống những gì Bạch Thố từng làm cho anh ăn.
Chỉ là trong lòng chợt có gì đó lướt quá, rất khó nắm bắt.
“Anh không ngon sao?” Lục Chỉ quan tâm hỏi.
“Không, con chỉ là có chút no.” Hồ Cửu lắc đầu nói.
Anh cũng buông chén đũa xuống.
“Em muốn anh ký vào đâu? Anh sẽ hoàn thành mọi thủ tục cho em.” Hồ Cửu cũng không chần chừ mà nói thẳng.
Dù sao cũng đã đến đây, tốt nhất nên giải quyết cho xong.
“Cũng nên ăn xong bữa đã.” Lục Chỉ cảm thấy có chút áy náy.
“Cha, không sao. Dù sao cũng nên hoàn thành…” Hồ Cửu cười nói.
Lục Thạc lúc này có hơi do dự.
“Tôi có nghe nói… Chiến thần đã về đây.” Lục Thạc chợt lên tiếng.
“Anh có thể gặp Ngài ấy… biết đâu… có thể…” Cô là đang quan tâm anh.
Bản thân cô tuy nhận định không còn tình cảm với anh, nhưng vẫn muốn tốt cho anh.
Dù sao anh cũng có ơn gì đó với vị Chiến thần kia, nhờ người ta giúp đỡ chút chuyện việc làm hay kinh doanh cũng có thể.
“Chuyện đó, anh tự sắp xếp. Em đừng lo.” Hồ Cửu nghe Lục Thạc nhắc tới tên giả mạo kia thì hơi khó chịu.
Thấy Hồ Cửu không mấy vui vẻ, lòng Lục Thạc lại có chút không yên.
“Anh xem, dù sao cũng về lâu vậy rồi. Nhờ vả một chút tìm chút việc, cũng tốt cho anh. Tôi là đang lo lắng cho anh.”
Lục Thạc có hơi giận mà nói, cảm giác như Hồ Cửu đến lúc này vẫn sỉ diện hảo.
“Cảm ơn em.” Hồ Cửu cũng không giận Lục Thạc.
“Chuyện đó, anh tự sắp xếp. Em đừng lo.” Hồ Cửu nghe Lục Thạc nhắc tới tên giả mạo kia thì hơi khó chịu.
Thấy Hồ Cửu không mấy vui vẻ, lòng Lục Thạc lại có chút không yên.
“Anh xem, dù sao cũng về lâu vậy rồi. Nhờ vả một chút tìm chút việc, cũng tốt cho anh. Tôi là đang lo lắng cho anh.”
Lục Thạc có hơi giận mà nói, cảm giác như Hồ Cửu đến lúc này vẫn sỉ diện hảo.
“Cảm ơn em.” Hồ Cửu cũng không giận Lục Thạc.
Anh tiếp tục nhìn thủ tục trên bàn, cũng nhanh chóng lấy bút ký tên lên chỗ còn trống.
“Anh…” Khi thấy Hồ Cửu ký tên lên tờ đơn.
Lòng cô có gì đó không nỡ, cô có dự cảm gì đó cứ như là bản thân mất đi thứ gì lớn lao.
“Xong rồi!” Hồ Cửu ngước nhìn cô rồi nói.
“Nếu không có gì anh đi trước. Mọi việc anh đã sắp xếp ổn thỏa… sau này có gì cần cứ gọi anh.” Hồ Cửu nhìn cô, dịu dàng cười rồi nói.
“Xong rồi!” Hồ Cửu ngước nhìn cô rồi nói.