Là cô sao?"
"Tôi không thể đến thăm chị sao?"
"Tất nhiên. Tất nhiên là cô có thế chứ" Dung nhan bình tĩnh nói, đứng sang một bên nhường đường cho thư kí của chồng mình, Tang Tiểu Vân, vào trong nhà.
Tang Tiểu Văn đã đến đây vài lần nên không lạ lẫm lắm. Cô tự nhiênbước vào phòng khách. Đập vào mắt cô đầu tiên là bức ảnh Chu Tử Toànphóng to treo trên tường. Cảnh chụp ở trong bức ảnh là bờ biển đảo TếChâu, Hàn Quốc . Chu tử toàn đang đứng ở giữa bức ảnh, mặc một chiếc áo sơ mi đen, khuôn mặt sắc lạnh. Trong dáng vẻ đó trông anh như là chủnhân của biển cả.
Bức ảnh này là do Tang Tiểu Vân chụp.
Đó là thời gian cách đây một năm. Với tư cách là thư kí, cô đã cùngChu Tử Toàn đi Hàn Quốc tham dự một hội nghị quốc tế. Còn lúc này, khinhìn bức ảnh cô đã vô cùng ưa thích, cô bỗng thấy có một nỗi đau nhóilên trong tim.
"Tôi biết, bức ảnh này là do cô chụp. Tôi phải công nhận là cô chụpảnh rất đẹp." Dung Nhan hờ hững nói, "Mời cô ngồi xuống nói chuyện."
Tang Tiểu Vân ngồi xuống ghế, nhìn vào bộ quần áo trên người Dung Nhan nói: "Cái váy này của chị đẹp quá, rất hợp với dáng chị."
"Cám ơn cô đã khen. Tôi mua cái váy được nửa năm rồi."
"Trông chị mặc chiếc váy này rất đẹp."
Dung Nhan hiểu ngay ra mùi khói bom ẩn chứa trong câu nói này, côlạnh lùng trả lời: "Cô cho rằng tôi mặc đẹp là có gì không đúng sao?"
"Không, điều đó tốt mà."
"Cô uống cà phê không?"
Tang Tiểu Vân do dự một chút rồi gật đầu.
Một lát sau, Dung Nhan bê lên hai cốc cà phê đặt xuống trước mặtkhách. Tang Tiểu Vân dùng thìa khuấy vài cái rồi sau đó từ từ uống mộtngụm. Cô khẽ nhăn mặt: "Sao chị pha cà phê lúc nào cũng đắng thế nhỉ?"
"Tôi thích vị đắng đó." Dung Nhan bê cốc của mình lên, cũng nhẹ nhàng uống một ngụm. Trông cô rất thoải mái.
"Dung Nhan, chị quả là một người phụ nữ đặc biêt."
"Cô đang khen hay đang chê tôi vậy? Hay là cả hai?"
Tang Tiểu Vân không trả lời. Cô cúi mặt xuống im lặng một lúc sau đótừ từ nói: "Chị đã nhìn thấy thi thể của anh ấy rồi đúng không?"
"Đúng."
"Anh ấy thế nào?"
Dung Nhan thở hắt ra một cái rồi nói: "Tôi phải nói thật với cô rằng những gì tôi nhìn thấy rất khủng khiếp."
"Khủng khiếp đến mức nào?" Tang Tiểu Vân dùng giọng dò hỏi.
"Không, cô không thể nào hình dung được dáng vẻ của anh ấy lúc nằmtrong phòng khám nghiệm ở sở cảnh sát đầu." Dung Nhan mím môi, lạnh lùng nhìn Tang Tiểu Vân nói: "Anh ấy chắc là đã phải chịu rất nhiều đau đớn, nói gọn lại lại là trông anh ấy thê thảm đến nỗi không dám nhìn, khuônmặt anh ấy..."
"Chị đừng nói nữa." Bỗng nhiên Tang Tiểu Vân ngắt lời Dung Nhan. Côcúi đầu, nhỏ nhẹ nói: "Dung nhan, tôi xin chị, chị đừng nói nữa, tôikhông thể chịu đựng được."
Dung Nhan không nói nữa, im lặng nhìn Tang Tiểu Vân.
"Sao chị lại nhìn tôi như thế?" Tang Tiếu Vân dùng ánh mắt khiêukhích nhìn thằng vào mắt Dung Nhan, cô nghĩ, có thể đây là ánh mắt đặcbiệt giữa phu nhân tổng giám đốc và nữ thư kí tổng giám đốc chăng?
"Cô là một cô gái xinh đẹp. Cô đừng nên vì cái chết của anh ấy mà quá đau lòng."
Tang Tiểu Vân lắc đầu, lạnh lùng nói: "Thực ra, câu nói này đáng nhẽtôi phải nói với chị mới đúng. Chỉ đáng tiếc là trông chị có vẻ nhưchẳng hề đau khổ."
"Thật sao? Nhưng ai mà có thể nói chính xác được thế nào mới gọi làđau khổ?" Nói xong, Dung Nhan thở dài rồi cúi đầu xuống, bê cốc lên uống tiếp ngụm cà phê nữa. Sau đó nói với Tang Tiêu Vân: "Cà Phê còn đangnóng, cô uống đi kẻo nguội."
Lúc này, khuôn mặt của Tang Tiểu Vân dưới ánh đèn vàng ấm áp trông vô cùng đáng thương. Cứ như thể những lời của Dung Nhan có một ma lực nàođó khiến cho cô không tài nào cưỡng lại được, đưa chiếc cốc cà phê lênuống một ngụm mặc dù vị đắng của cà phê làm cho lưỡi cô rất khó chịu.
"Tôi rất thích dáng vẻ lúc này của cô." Dung Nhan lại gần nói với Tang Tiểu Vân.
Tang Tiểu Vân bỗng đứng phắt dậy, trông rõ là cô đang rất sợ hãi. Cô lùi lại mấy bước, nói to: "Chị đã làm gì anh ấy?"
Giọng của cô rất cao, rất sắc hoàn toàn khác với giọng nói bình thường, khiến bản thân cô cũng thấy giật mình.
"Cô nói xem tôi đã làm gì?" Dung Nhan bình thản trả lời.
Tang Tiểu Vân bỗng cảm thấy mình có một cảm giác choáng váng, buồnngủ. Cô mở to mắt nhìn vào cốc cà phê vừa uống sau đó sờ lên ngực, lêncổ, dường như tự hỏi một mình: "Chị đã cho gì vào đây?"
"Cà phê."
"Cà phê là một thứ không tốt." Tang Tiểu Vân lắc đầu. Cô tỉnh táo hơn được một chút sau đó tự mình đi về phía cửa.
Dung Nhan đi ngay phía sau cô ta: "Cô mệt rồi đấy, sớm về nhà nghỉ ngơi thôi."
Bỗng dưng Tang Tiểu vân quay ngoắt người lại. Dáng vể đó đột nhiêntrở nên vô cùng đáng sợ. Cô trợn tròn mắt nhìn Dung Nhan nói: "Tôi biêt, trước khi anh ấy chết, anh ấy có giữ một bí mật."
Dung Nhan nhìn cô ta không trả lời.
Tang Tiểu Vân tiếp tục gật đầu. Cô tự mở cửa. Gió lạnh ùa vào căn nhà khiến cho cả cô và Dung Nhan đều rùng mình. Cô dựa vào cửa nói: "Cóthể, tôi biết bí mật đó."
Dung Nhan vẫn đứng đó im lặng nhìn cô ta.
Tang Tiểu Vẫn khẽ nhếch mép cười, sau đó quay người bỏ đi. Cô mộtmình bước đi trên con đường của khu chung cư tiến ra phía cổng. Bỗngdưng một chiếc xe đang đi tới chiếu thẳng đèn vào mắt cô, làm cô choángváng.
--------------------------------
. Đảo Tế Châu ( tên tiếng Hán) hay còn có tên là Jeju hay Jeju-do ( theo tiếng Hàn Quốc) là hải đảo lớn nhất ở Hàn Quốc.