giờ phút.
Mã Đạt thò đầu ra khỏi xe, ngẩng cổ nhìn lên tầng cao nhất của toànnhà văn phòng ba mươi hai tầng. Anh đã biết đây chính là nơi tổng giámđốc công ty chứng khoán Thiên Hạ Chu Tử Toàn đã từng làm việc lúc cònsống. Chút ánh sáng chiều chiếu vào cửa kính của tầng trên cùng làm choanh cảm thấy chóng mặt. Mã Đạt vốn rất sợ độ cao cho dù chỉ ngẩng cổ lên cao cũng làm cho anh thấy choáng váng. Vì thế rất nhanh, anh lại thungười vào trong xe.
Cách đây một phút, Mã Đạt nhìn thấy có hai người đi ra từ toàn nhànày. Trong đó có một người tướng mạo khôi ngô, bận đồ cảnh sát đen. Cònngười kia tuy mặc thường phục nhưng từ ánh mắt nhìn nhanh nhẹn và mạnhmẽ có thể đoán được ra nghề nghiệp của anh ta. Trông hai người có vẻ vội vàng, miệng liến thoáng nói về điều gì đó, sau đó ngồi vào trong chiếcxe cảnh sát, rời khỏi tòa nhà.
Mã Đạt đoán, hai người nay chắc là cảnh sát đang phụ trách vụ án củaChu Tử Toàn. Lúc nhìn thấy cảnh sát từ tòa nhà đi ra, Mã Đạt đúng làcũng hơi xúc động: anh muốn lập tức chạy đến trước mặt họ, kể cho họtoàn bộ câu chuyện anh đã chứng kiến về Chu Tử Toàn tối hôm đó. Thếnhưng hai chân của Mã Đạt lại không nghe cái đầu của mình. Anh cứ ngồiđờ ra trong xe, đầu óc trống rỗng, có một âm thanh kì lạ cứ vang lên bên tai anh...Thần đang nhìn ngươi đấy. Trời ơi, Chu Tử Toàn là một ngườichết rất thần bí, lời nói trước lúc lâm chung của anh ta cứ lởn vởn bêntai Mã Đạt. Mã Đạt bị cái cảm giác đó làm cho choáng váng. Anh chưa baogiờ cảm thấy hoảng sợ như vậy. Nó khiến cho anh không còn điều khiểnđược cơ thể mình, cho đến khi hai người cảnh sát đó ngồi lên xe và đimất, Mã Đạt mới thoát ra khỏi sự bàng hoàng đó. Lúc này quần áo trênngười anh bị mồ hôi làm cho ướt sũng.
Hít thở sâu, Mã Đạt dường như kiệt sức, dựa đầu vào ghế xe ngồi thở.Anh thấy hối hận tại sao anh lại nghĩ tới cái nơi ma quỷ này. Lẽ nào chỉ vì để nhìn nơi người chết đó đã từng đi làm sao? Thật là không thể hiểu nổi, anh thầm chửi mình một tiếng, sau đó đạp mạnh bàn đạp ga, chuẩn bị lái xe rời khỏi nơi này.
Bỗng nhiên, anh nhìn thấy đang có người đưa tay lên gọi xe. Bây giờanh không muốn bỏ qua một khách nào cả. Anh lái xe về phía đó. Đó là một người con gái khoảng hơn tuổi. Cô bước vào xe và ngồi vào ghế sau.
"Cho tôi đến bán đảo Hoa Viên." Cô gái nhẹ nhàng nói.
Mã Đạt lén nhìn cô gái từ gương chiếu hậu. Tuy ăn mặc không được sang trọng lắm nhưng cô ta khá xinh xắn, thuộc dạng nhân viên văn phòng cókhuôn mặt được nhiều người yêu quí. Có điều, theo kinh nghiệm của MãĐạt, một người con gái đi đến khu chung cư cao cấp ở bán đảo Hoa Viêntuy bây giờ vẫn hơi sớm nhưng có khi lại làm cái nghề mà người ta chẳngưa gì.
Anh không hề nghĩ nhiều, đi thẳng về hướng bán đảo Hoa Viên. Khu đócách trung tâm thành phố khá xa. Nếu như không tắc đường thì cũng mấtgần phút. Bỗng nhiên, cô gái ngồi phía sau lên tiếng: "Xin lỗi, anhcó thể bật đài được không? Tôi muốn nghe chương trình thời sự."
Mã Đạt bật đài, thành thạo dò sang kệnh đang phát chương trình thờisự. Thật đúng lúc, trên đài đang đưa tin về các vấn đề xã hội của thànhphố. Sau vài ba bản tin ngắn, Mã Đạt nghe thấy tin liên quan đến vụ áncủa Chu Tử Toàn.
"Theo tin nhận được của phóng viên đài từ cục cảnh sát, vụ sát hạinguyên tổng giám đốc công ty chứng khoán Thiên Hạ Chu Tử Toàn vẫn đangtrong quá trình gấp rút điều tra. Trước mắt chúng tôi vẫn chưa nắm bắtđược tiến độ của quá trình phá án. Phóng viên cũng đưa tin rằng vụ sáthại Chu Tử Toàn đã gây ta một chấn động rất lớn cho giới tài chính,chứng khoán. Theo một nhân viên giấu tên làm trong công ty chứng khoánThiên Hạ cho biết, việc này rất có thể sẽ ảnh hưởng đến thị trường chứng khoán trong thời gian tới. Đài chúng tôi sẽ thường xuyên đưa tin vềtiến trình điều tra của vụ án."
Tin tức về vụ án trên đầi đến đây kết thúc, tiếp sau đó là một tintức xã hội khác. Mã Đạt vừa nghe vừa để y đến sự biến sắc trên khuôn mặt của cô gái ngồi phía sau qua gương chiếu hậu. Hình như cô ta rất quantâm đến bản tin này, khẽ cắn môi và người hơi run run.
Bỗng nhiên một hồi còi vang lên từ bên cạnh xe Mã Đạt, lúc đó anh mới phát hiện ta lúc nãy anh đã không tập trung, không chú y đến xe bêncạnh. Anh vội đạp phanh xe, chiếc xe tải hai tấn phóng vèo vượt lên xeanh. Mã Đạt thở dài và tự nhủ: Nguy hiểm quá.
"Anh làm ơn tắt hộ tôi cái đài với." Cô gái đó lại bỗng nhiên lên tiếng.
Xem ra, cô ta chỉ muốn nghe bản tin về Chu Tử Toàn, Mã Đạt nghe theo lời cô gái, đưa tay tắt đài đi.
Vài chục phút sau, anh đã lái vào cửa chính của bán đảo Hoa Viên sang trọng. Trời mới chỉ chạng vạng tốt nhưng đèn ở cửa chính đã bật sángtrưng. Có vài chiếc xe ra ra vào vào. Trước đây anh cũng đến đây mấylần, toàn là khách đến khu này vì những người sống ở bán đào Hoa Viênnày ai cũng có xe riêng. Đi theo sự chỉ dẫn của cô gái, Mã Đạt đi mentheo con đường ngoằn nghoèo tiến sâu vào bên trong. Dọc hai bên đườngdây các ngôi biệt thự liền kề hay các ngôi biệt thự độc lập to nhỏ đủkiểu.
Cuối cùng anh dừng lại trước một ngôi biệt thự nằm riêng biệt, haitầng, sơn trắng. Cô gái trả tiền xe cho anh. Đây là số tiền nhiều nhấtmà Mã Đạt kiếm được trong ngày hôm nay. Đợi sau khi cô gái xuống xe, MãĐạt bắt đầu từ từ quay đầu xe, chuẩn bị quay trở lại con đường cũ.
Đúng vào lúc Mã Đạt quay xong xe, anh quay đầu lại nhìn tòa biệt thựđó. Anh nhìn thấy cô gái đó đang ấn chuông cửa. Cửa nhanh chóng được mởra. Đến trước cửa được bật sáng. Và sau đó Mã Đạt đã nhìn thấy một khuôn mặt rất quen thuộc.
Trời ơi, là cô ấy sao?
Mã Đạt khẽ hỏi mình. Anh đưa tay lên dụi mắt. Dưới ánh đèn hành langngôi biệt thự khuôn mặt kia biểu hiện vô cùng rõ ràng trước mắt Mã Đạt.
Xe anh đậu cách đó có hai chục mét khoảng cách rất ngắn, không thểnào nhìn nhầm được. Đúng là cố ấy, đúng là người con gái thần bí đó.
Mã Đạt thấy rõ là cô ta không hề để ý đến anh cũng như xe của anh.Có vẻ như cô ta đang rất ngạc nhiên với sự biếng thăm của cô gái lúcnãy. Họ nói với nhau đôi ba câu rồi cô ta để cho cô gái kia vào nhà rồiđóng cửa lại.
Mã Đạt ngồi ngẩn ra trong xe, ánh mắt vẫn nhìn chăm chăm vào chiếccửa màu trắng của tòa biệt thự. Trong đầu anh lúc này mọi thứ trở nênrối tung. Câu hỏi đầu tiên của anh là: "Tại sao cô ta lại sống sở đây?"
Nơi đây là bán đảo Hoa Viên, là khu biệt thự của những gia đình giàucó. So với căn phòng bé nhỏ kia thì đúng là một trời một vực. Mã Đạthình dung ra căn phòng bé nhỏ của cô, nơi anh đã từng qua hai đêm ở đó.Căn phòng mà anh đã ngu ngốc đợi chờ cô ấy trở về. Anh không thể nào ngờ được là cô ấy sống ở đây, tại một căn biệt thự sang trọng trong khuônviên của những người giàu có này.
Anh bỗng thấy toàn thân đang run lên. Nhưng tại sao cô ta lại làm như thế?
Nhưng Mã Dạt lại lập tức nghĩ đến những khả năng khác. Cô ấy có thểlà một người giúp việc, làm việc trong ngôi biệt thự kia. Thế nhưng, MãĐạt cũng lại nhanh chóng gạt bỏ cái khả năng đó. Lúc nãy khi mở cửa, MãĐạt nhìn thấy cô mặc một chiếc váy liền, nhìn là biết đó là đồ đắt tiền. Dáng vẻ của cô trông hệt như những nữ chủ nhân khác ở bán đảo Hoa Viênnày. Vì thế chắc chắn cô ấy không thể là một người giúp việc. Vậy thì,lẽ nào cô ấy là... không Mã Đạt quả thực không thể nghĩ rằng cô ấy lạilà một thiên kim tiểu thư, sinh trưởng trong một gia đình giàu có.
Không. Không . Không. Mã Đạt không thể tìm được câu trả lời dựa vàonhững quy luật logic thông thường anh vẫn không thể giải thích được.
Anh hít một hơi thật sâu, đưa mắt nhìn về ngôi biệt thự đó. Trongbóng tối, hình dáng ngôi biệt thự càng lúc càng không hiện rõ nữa. Phíađằng sau cửa sổ ở tầng một tuy đã được che kín bởi một lớp rèm dây những vẫn hắt ra chút ánh sáng đèn. Mã Đạt nhớ lại vẻ mặt của cô gái kia lúcngồi trên xe nghe tin tức về Chu Tử Toàn. Mà cô gái đó lại lên xe anhlúc anh đang đỗ ở phía dưới tòa nhà công ty chứng khoán Thiên Hạ. Có thể thấy rằng cô ta rất có thể có mối quan hệ gì đó với Chu Tử Toàn. Bâygiờ cô ấy lại đến đây để thăm người con gái bí ẩn mà Mã Đạt mãi vẫn chưa thể biết được cô ấy là ai. Rõ ràng là hai người bọn họ quen biết nhau.Vậy thì theo logic người con gái bí ẩn này chắc chắn cũng có mối quan hệ với Chu Tử Toàn.
Mã Đạt đau khổ lắc đầu. bây giờ thì anh tin là những suy đoán ban đầu của mình là sự thực. Cô ấy quả thực có liên quan đến vụ án mạng đã xảyra trước mắt Mã Đạt đêm hôm đó, hơn nữa mối quan hệ này chắc chắn khôngphải là một mối quan hệ bình thường.
Có thể, đây là cả một âm mưu khủng khiếp.
Mã Đạt vẫn tiếp tục dừng xe ở đây, nhìn chăm chăm vào ngôi biệt thựtrắng. Anh cũng không biết là mình cần ở đây đến lúc nào. Bỗng nhiên, Mã Đạt nghĩ nếu như đợi đến lúc cô gái kia đi ra, nhìn thấy anh vẫn ở đâycó thể cô ta sẽ nghi ngờ. Thế nên Mã Đạt đành phải rời khỏi đây. Trướckhi khởi động máy, anh đã ghi lại số nhà của ngôi biệt thự .
Mã Đạt phóng như bay ra khỏi bán đảo Hoa Viên. Trong những đám câybao xung quanh bán đảo, hình như có một ánh mắt nào đó đang nhìn chằmchằm vào anh.
"Thượng đế ơi, nếu như thượng đế có thực, xin hãy cho con biết, con phải làm gì bây giờ.