Thám tử Tâm linh Fujisaki Touka không cười nhạo bi kịch của loài người

vụ án thứ hai: bộ hài cốt không buông lời ngợi ca

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Touka là loại NEET trở nên xông xáo khi cố lấy cho bằng được đồ ăn. Lần này, cô đã lấy được tempura thịt cua, bánh khoai tây chiên xù nhân bò ngon tuyệt cùng vài món ăn vặt, tất cả chúng đều đến từ một siêu thị bán hàng với giá rẻ như cho. Cụ thể hơn thì những món ăn vặt bao gồm sô-cô-la, bánh khoai tây lát và bánh quy hạt mầm.

Đừng quên rằng cô đã có cơ hội rút thăm may mắn và sử dụng cơ hội đó triệt để để thắng được giải đặc biệt.

Chúc mừng! Touka đã thắng được một mẫu máy chơi trò chơi điện tử nổi tiếng đời mới nhất.

Giờ đây khi chiếc máy điện tử được thêm vào những công việc thường ngày bao gồm ngủ trưa và đọc tiểu thuyết thì cô đã trở nên bất khả chiến bại.

Thế là đời sống NEET của Touka đã được cải thiện. Dùng thời gian tùy theo ý mình, cô bắt đầu đắm mình vào sự phát triển của ngôi làng ảo của bản thân. Cô đã đẩy mạnh sự gắn kết với động vật nơi đây và dành thời gian để câu cá và săn bắt côn trùng. Cơ mà buồn thay. Touka ở đời thực thì lại bất di bất dịch. Đúng là một tình hình đáng báo động.

Vì thế nên Saku đã quyết định mua một trò chơi điện tử bằng chính tiền túi bản thân như một giải pháp cuối cùng để giải quyết vấn đề này.

Trò chơi mang tên Ring Fit Adventure. (1) [note41806]

Nhưng khi cậu trình nó ra cho Touka thì cô lại đưa ngón giữa vào mặt cậu. Luyện tập và tập thể dục là những tử thù của một đứa NEET. "Sao mà người ta lại làm NEET nếu họ có thể quyết đoán vận động cho đổ mồ hôi mồ kê chứ hả?" Đó chính là cương vị sống còn của Touka khi phản đối. Saku chỉ có thể cố gắng mà thuyết phục cô thiếu nữ đang phụng phịu má trước mặt mình mà thôi.

"Thôi nào, nghe nè, cứ với cái đà này thì tôi nghĩ là cô sẽ mập ú và tròn quay như một quả bóng mất. Cô sẽ làm gì nếu bản thân trở thành như thế đây hả?"

"Ta là loại người vì lý do gì đó mà không béo lên được, dù cho chẳng hề tập thể dục gì hết. Đừng có lo. Ta cảm kích sự hỗ trợ của ngươi, nhưng nó không hề cần thiết."

"Mỡ nội tạng."

"Ta không muốn nghe ba từ đó đâu đó! Ta thật sự sẽ kiện ngươi đó!"

"Vì cái gì cơ? Với ai cơ? Ở đâu cơ?"

"Tên độc tài kia!"

"Cô mới là kẻ độc tài đó. Thôi nào, cứ thử đi. Cô còn không biết là nó có vui hay không mà." Saku đưa chiếc Ringfit cho Touka. (2) [note41807]

Rồi cô chết ngay từ màn đầu.

Đó là một cái chết đầy tàn nhẫn. Thậm chí Saku còn thấy có chút xót thương cho cô. Nhưng ngay khi định từ bỏ thì Touka đứng dậy, toàn cơ thể run lên và quay lại với trò chơi.

Là một thiếu nữ trẻ tuổi thì cô không thể nào thỏa mãn được nếu không phá đảo những cho trò chơi được đưa ra cho mình.

Dẫu vậy, điều đó chẳng thể nào ngăn được những giọt lệ chẳng thể nào an ủi được khi cơ thể cô di chuyển vòng quanh.

"Đây là điều bất khả thi. Sao mà đây có thể là một sản phẩm của loài người được cơ chứ?!"

"Nó chỉ là một trò chơi đưa cho cô chỉ dẫn thôi đó."

"Những người tạo nên nó là những kẻ không có lấy con tim. Không đời nào chúng có được. Ta nghĩ mình sẽ chết mất. Ừm, thật ra thì ta không màng đến việc chết. Cơ mà thật tệ hại khi chết bởi vì bị một trò chơi luyện tập thể dục đánh bại... Ta đã sống một cuộc đời thật chóng vánh."

Trong lúc khóc lóc trong đau khổ, cô tiếp tục cật lực dốc sức vào trò chơi. Dù gì thì cô cũng không thể bỏ cuộc được, bất kể bản thân có là một thiếu nữ trẻ tuổi hay không. Nhưng nỗ lực chưa bao giờ là xấu cả.

Saku nhìn Touka với đôi mắt ấm áp. Cậu cũng pha cho cô nước yogurt chuối không đường vì nghe bảo rằng nó tốt cho việc xây dựng cơ bắp. Touka uống nó một cách đầy ngon lành khi phàn nàn rằng cô muốn nó có thêm mật ong.

Thế là Touka đã dành hôm nay ra để tập thể dục. Những chỉ dẫn không ngừng nghỉ mà trò chơi đưa ra đã suýt giết cô vài lần. Rồi vào khoảng thời gian mà cô đã đổ đủ mồ hôi và qua được vòng đầu tiên thì nó đã xảy ra.

Pokopen! Âm thanh chết lặng báo hiệu một lá thư điện tử mới đã được gửi đến.

Touka trố mắt khi ngó lấy nội dung của nó.

"Chúng ta nhận được một lời yêu cầu mới, Saku ạ."

"Lời yêu cầu sao?"

"'Tôi mong chờ sự viếng thăm của cô tại ngôi rừng tĩnh lặng. Tôi muốn cô, người đứng giữa sự sống và cái chết, ở lại qua đêm và chứng kiến một thứ trong nhà bọn tôi. Hoshikawa Uta...' Chúng ta cũng nhặt được một đoạn phim và một tấm ảnh nữa." Touka đưa cho Saku xem màn hình điện thoại mình.

Cô mở tấm ảnh ra trước. Đó là hình ảnh một tấm bản đồ với chỉ dẫn đi đến một tòa dinh thự nào đó. Có vẻ như nó cách Tokyo hai tiếng rưỡi đi bằng xe hơi và nằm sâu thẳm trên núi.

Saku cau mày khi cậu nhận ra rằng mình sẽ phải lái đoạn đường đó. Cậu có bằng lái và có thể đi mượn xe nếu họ cần dùng. Vấn đề là Saku không hề tự tin rằng mình có thể lái lâu đến thế được.

Trong khi cậu bắt đầu cảm thấy bất an, Touka phát đoạn phim. Ngay sau đó, cậu há hốc vì bất ngờ. Màn hình điện thoại cho thấy một bộ xương được tô sơn đang trình diễn một điệu nhảy thanh thoát.

Saku lúng túng và không biết phải phản ứng ra sao. Nhưng trái lại với cậu, Touka giải thích với vẻ điềm tĩnh, "Nó là hoạt hình tĩnh vật." (3) [note41808]

Nó hơi giật giật, nhưng bản thân cái hoạt hình thì khá là tốt. Bộ xương được tô với hoa văn hình hoa và đang hát lên bài Twinkle Twinkle Little Stars. Giai điệu vụng về nhưng tuyệt đẹp rồi cũng tiến đến hồi kết, và bộ xương đóng miệng lại.

Rồi hai từ duy nhất chiếm lấy toàn bộ màn hình.

"CHÀO MỪNG!"

Có vẻ như đoạn phim đến đấy là hết vì nó dần dần tối đi.

Touka vuốt cằm và tắt trình phát phim lại. Vài giây sao, cô quay sang nhìn Saku.

"Xin lỗi nha Saku, nhưng ngươi có thể kiếm một chiếc xe được không?"

"Thật á? Cô sẽ chấp nhận lời mời này á?"

"Phải, ta sẽ chấp nhận. Và lý do là vì..."

Saku không muốn nghe điều cô sắp nói. Lúc bấy giờ cậu đã thấy sẵn một viễn cảnh u tối rồi.

Nhưng cậu không dừng cô lại, Touka khẳng định.

"Nếu ta không lầm thì hộp sọ của bộ xương đó chính là hàng thật."

✿✿✿

Tòa nhà nằm sâu trong rừng.

Có vẻ như cha của Hoshikawa Uta, Hosikawa Nagare, là một tiểu thuyết gia danh tiếng.

Ông đã xây nên tòa dinh thự giữa khu rừng cô quạnh này và hiện đang sống tại đây cùng gia đình mình.

Thì ra đây là một câu chuyện nổi tiếng với những người hâm mộ của ông bởi lẽ thông tin này chỉ cần tìm kiếm một phát là ra. May thay, nhờ tất cả người dân địa phương đều biết đến sự tồn tại của tòa dinh thự nên Saku đã có thể dễ dàng đến được nó thông qua việc hỏi han đây đó. Mối quan ngại duy nhất còn sót lại trong đầu cậu chính là liệu họ có bị chối từ ngay trước cổng vào của tòa nhà tư này hay không. Những mối lo âu của cậu đã trở nên vô ích khi bảo vệ, bất ngờ thay, cho họ qua, và bảo rằng ông đã được báo trước về cuộc viếng thăm của họ. Nâng mũ lên, ông nói với nụ cười trên mặt, "Hai vị đây là khách của tiểu thư Uta sao? Tôi có thể hình dung được rắc rối của hai cháu."

Có vẻ như cô bé mang tên Uta này là một đứa trẻ được nuông chiều khá là quá mực. Băng qua cánh cổng, Saku đỗ xe trong bãi đậu rộng rãi tại sân trước. Cậu bộc lộ nỗi sợ của mình khi lấy một chiếc va-li ra từ xe.

"Không biết liệu rằng chúng ta có được chào đón trong nhà không ha."

"Ai mà biết. Không vào hang cọp thì làm sao bắt được cọp con," Touka đáp khi cô tiến đến tòa dinh thự mang phong cách tây phương. Từng bước, từng bước, cô leo lên những bậc thang dẫn vào cửa vào.

Cô dừng lại ngay trước cánh cửa nặng nề được chạm khắc và trông đầy tính đe dọa rồi ấn thẳng vào chiếc chuông cửa điện tử, lờ đi cái nắm gõ cửa hình đầu sư tử.

Một khoảng lặng ngắn ngủi.

Không lâu sau, cánh cửa mở ra và một người phụ nữ xuất hiện từ phía trong.

Cô mặc đồ đen từ đầu đến chân và mang một chiếc tạp dề. Rõ ràng không phải là thành viên của gia đình. Dựa theo bầu không khí trịnh trọng mà cô tỏa ra thì có vẻ cô đã không hề ngừng nghỉ trước khi tiến đến mở cửa. Hẳn là một hầu gái.

Mái tóc đen được buộc lại ở phía sau, người phụ nữ đưa cái nhìn giá lạnh về phía Saku và Touka.

Rồi cô cử động đôi môi mỏng đỏ thẫm, khiến cho Saku còn trở nên căng thẳng hơn nữa, rồi cậu cúi khẽ đầu.

"Tôi cho rằng em là thám tử tâm linh Fujisaki Touka. Tiểu thư Uta đang đợi em đấy."

Vì lý do gì đó mà người phụ nữ nhấn mạnh phần "tiểu thư Uta."

Rồi cô mở toang cánh cửa và để Saku và Touka bước vào trong.

Tiến vào sảnh vào, họ trầm trồ ca thán khi nhìn quanh. Cả hai đều quen với việc nhìn ngó nhà cửa của những người giàu rồi. Nhưng sự huy hoàng của tòa dinh thự này là một thứ khác biệt so với nhà chính.

Trần nhà được trang hoàng bởi một chiếc đèn chùm hình hoa bìm bìm, sàn thì được phủ trong lớp thảm Ba Tư dày cộm. Họ có thể thấy được cái giá cực kỳ đắt đỏ của từng món nội thất.

Mắt Saku nhanh chóng chuyển sang đỉnh của một cầu thang

được đánh bóng như hổ phách.

Một bé gái được phủ trong bộ trang phục xanh lam đang đứng đó.

Dường như cô đang trên đường đi đến sảnh vào.

Cô nhìn họ chằm chằm từ vị trí hơi nghiêng ngả khi chuẩn bị bước xuống cầu thang. Ánh mặt cô dán chặt lên Touka khi một nụ cười rộng mở hiện trên khuôn mặt mình.

Đương nhiên là hôm nay Touka không mặc bộ đồ thể thao. Cô đang vận lên bộ đầm liền thân đen, có lẽ trùng với cách mà cô bé kia hình dung về người được gọi là "thám tử tâm linh."

Cô bé gọi họ với tông giọng cao độ, "Ố, vậy ra là hai người đã chấp nhận lời mời của tôi rồi!"

Nhấc bộ đầm liền thân xanh lên, cô bé vội vã bước xuống cầu thang và chạy đến chỗ họ. Mái tóc màu hạt dẻ của cô nhẹ nhàng đung đưa sau lưng. Rồi cô dừng chân, đối diện với cả hai, và cùng với một nụ cười, cô nắm lấy tay Touka.

Dẫu có bất ngờ trước thái độ bất chợt của cô bé, Touka vẫn không chối từ.

Hai con người đầy kiều diễm đối diện nhau khi tay trong tay tựa như một cặp chị em.

Nắm chặt tay Touka, cô bé giới thiệu bản thân, "Hân hạnh được gặp cô. Tên tôi là Hoshikawa Uta. Vậy cô là cô Touka đó ha! Tôi cá là hai ta sẽ trở thành bạn bè đó!""Chỉ cần gọi tôi là Touka là được rồi. Cảm ơn sự chào đón đầy nồng nhiệt của em. Có vẻ em là một đứa khá thân thiện nhỉ?"

"Tôi không giữ mình khi kết bạn với những người mà tôi thấy thú vị đâu. Ừm, tôi nghĩ nên gọi cô là...chị Touka. Vậy quý anh đi cùng chị là ai thế?"

Hoshikawa Uta đánh mắt sang Saku, ngập tràn trong sự tò mò, rồi cô nghiêng đầu, lắc lư mái tóc dày của mình.

Touka có vẻ khá khó chịu trước câu hỏi ấy. Cô không chắc mình nên trả lời như thế nào. Saku cảm thông với sự do dự của cô vì bản thân cậu cũng không biết phải giải thích mối quan hệ của họ ra sao. Trong quá khứ họ là tiểu thư và hầu tớ, nhưng giờ đây thì không còn là vậy nữa.

Touka nhìn lên cậu và đáp, "Đây là Fujisaki Saki. Hắn là...tôi không chắc nữa, là trợ lý của tôi? Cộng sự của tôi? Ngươi nghĩ sao hả, Saku?"

"Em có thể nói rằng anh là người hộ vệ hợp pháp của cô ấy. Hân hạnh được gặp em."

"Saku!"

"Ôi, có một người anh trai như anh đây hẳn phải tuyệt vời lắm ha! Hân hạnh được gặp anh, anh Saku!" Lần này Uta nắm lấy tay cậu, và cậu siết nhẹ để đáp lại. Lòng bàn tay cô thật mềm mại và ấm áp.

Cô mỉm cười một lần nữa và nhún nhảy chạy lên tầng hai, hối thúc Touka đi theo sau mình.

Saku, người bị bỏ lại phía sau, xách chiếc va-li chứa đựng hành lý của hai người họ lên, rồi bị cắt ngang bởi Uta. Cô xoay người lại và nói cho cậu biết với giọng đặc thù như thể đang ca hát.

"Anh không cần phải xách hành trang vậy đâu. Cứ để nó cho chị hầu gái đi. Chị Kiyone ơi, xin chị mang va-li cho ảnh nha."

"Chắc chắn rồi ạ."

"Không không, cái này nặng lắm, cô không cầm được đâu. Tôi tự mình xách được mà."

"...Tôi sợ tiểu thư làm ầm làm ĩ lên vì tức giận do tôi không tuân lệnh hơn." Nàng hầu gái mang tên Kiyone thì thầm với tông điệu trầm mà chỉ Saku mới có thể nghe thấy. Theo lối mà cô nói thì rõ ràng là cô đang tức giận, khiến cho Saku bối rối bỏ tay ra khỏi chiếc va-li. Chật vật, Kiyone nhấc nó lên và cầm nó trong đôi tay thanh mảnh lên đến tận lầu hai, hẳn là phòng dành cho khách đã được xây nên tại đây.

Mặt khác, Uta tiếp tục với giọng tràn trề sức sống, "Tới đây nào, đến phòng em nào! Đằng này nè!"

Saku và Touka nhìn nhau và tiếp tục tiến bước.

Họ đi qua hành lang lầu hai và tiến vào sảnh trong khi đi theo tấm lưng của cô bé mặc đầm xanh.

✿✿✿

Phòng Uta được trang trí đầy xa hoa theo phong cách công chúa.

Vài quyển sách dày được chồng chất trên bàn, một chiếc gương khổng lồ đứng cạnh bên chiếc tủ quần áo lớn, và chiếc giường canopy thì được tô điểm bởi đủ nệm gối và thú nhồi bông. Căn phòng ngập tràn những món phụ kiện bé nhỏ, đáng yêu và dễ thương, khiến cho một vật trở nên nổi bật.

Chính là vật ấy―chiếc hộp sọ được tô sơn được đặt đầy gan dạ trên đầu tủ.

Touka gật đầu ngay khi vừa thấy nó.

"Đó là chiếc hộp sọ từ đoạn phim, phải chứ?"

"Vâng, dễ thương chứ ạ?"

Uta đáp với giọng tràn trề sức sống, cầm hộp sọ lên rồi bắt đầu vuốt ve nó dữ dội, khiến cho âm thanh thô ráp phát ra. Kích cỡ của nó có hơi nhỏ hơn so với đầu cô.

Touka cẩn trọng thì thầm khi dán mắt lên họa tiết hình hoa được tô trên chiếc hộp sọ, "Hộp sọ đó thuộc về một con người thật sự à?"

"Vâng, nó là hộp sọ em gái em đó! Em có được nó sau khi chặt đầu con bé khỏi xác, chôn nó rồi đợi đến khi thịt thối rữa rồi bong ra đó! Tuyệt vời lắm phải không ạ? Em yêu em gái em tới mức em muốn con bé luôn luôn ở bên mình."

Nếu xương không được luộc trước khi trích xuất thì mỡ vẫn còn ở trong chúng và chúng sẽ bị chuyển màu. Điều này giải thích cho lý do vì sao mà hộp sọ được sơn với họa tiết hình qua. Bên trong nó được đổ đầy với hỗn hợp hoa lá, hẳn là để khử đi mùi thối rữa.

Nhìn chiếc hộp sọ được trang trí theo cách nhân tạo nằm trước mặt mình, Touka đưa ra thêm một câu hỏi khác.

"...Vậy cụ thể vì sao mà em lại chọn chiếc hộp sọ?"

"Chị có biết cái câu chuyện dân gian về hộp sọ biết hát không? Em nghĩ em gái em sẽ thật sự ca hát một ngày nào đó nếu em giữ con bé bên mình." Uta đưa ra một câu trả lời đầy rùng rợn nhưng thái độ thì lại vui tươi. (4) [note41818]

Saku và Touka đồng loạt nhíu mắt.

Đây là lúc mà họ xác nhận tội ác Uta đã gây ra: làm tổn hại xác người đã chết. Nhưng cô bé không có vẻ gì là nhận thức được tội lỗi của mình. Cô chỉ tiếp tục cạ má mình vào chiếc sọ với vẻ thương yêu.

Saku bàng hoàng. Cậu cảm thấy rằng mình có nói gì đi chăng nữa vào lúc này thì cô cũng sẽ bỏ ngoài tai.

Trong lúc ấy, Touka tiếp tục tra hỏi.

"Em gái em đã mất như thế nào?"

Ngay lập tức, mọi cảm xúc biến mất khỏi mặt Uta.

Với tiếng thụp, cô đặt hộp sọ về lại chiếc rủ và đáp với giọng điệu thờ ơ, "Ừm thì, đó được xem là một vụ tai nạn. Thậm chí cảnh sát cũng đã kết luận là không có tội ác nào được gây ra cả. Con bé ngã khỏi mép đá sau nhà khi đang đi dạo. Xác nó được tìm thấy với một chiếc giỏ ở cạnh bên. Khoảng đất quanh mép đá chẳng có gì ngoài vết chân của nó hết."

Saku chỉ có thể đồng ý với kết luận đó. Phải tiếp cận thì mới đẩy con bé xuống được. Nhưng sự thiếu hụt dấu chân chỉ có thể chỉ ra rằng đó là một tai nạn xui rủi mà thôi.

Song, mặt Uta lại căng thẳng, khiến cho cậu nhận ra rằng cô không tin vào chuyện đó.

Touka chân thành hỏi, "Có phải là em nghĩ rằng có khả năng nào đó khác không?"

"Ai mà biết cơ chứ..."

Mặt khác, Uta chọn che đậy phần quan trọng bằng cách bất thần thay đổi thái độ của mình.

Cô bắt đầu bước đi và đung đưa trái phải khi hát bài Twinkle Twinkle Little Stars rồi nhảy lên chiếc giường canopy của mình. Cô ôm lấy con thỏ bông tai rũ và ngó lên nhìn Touka.

"Em sẽ đợi chị ở đây," Cô lầm bẩm ngọt ngào khi đung đưa đôi chân trắng nõn lộ ra từ bên dưới chiếc đấm liền thân xanh.

Đó là giọng nói không chấp nhận lời chối từ.

Touka nhin Uta chằm chằm một hồi lâu, Uta cố tình chớp mắt đáp lại vài lần khi nhìn chằm chằm ngược lại cô. Saku tưởng như thể hai người họ đang có một cuộc đối thoại thầm lặng nào đó vậy. Rồi Touka cuối cùng cũng xoay gót.

"Đi thôi, Saku," cô nói trước khi mở cửa ra. Saku có thể nhìn thấy sảnh từ nơi mà cậu đang đứng.

Cậu xoay nhẹ đầu và thấy Uta vẫn đang lăn lộn trên giường khi hát lên bài ca về những vì sao lấp lánh của mình. Cậu biết rằng cô chỉ là một đứa trẻ. Cậu có thể ép cô nói nếu cậu kiên quyết, nhưng cậu không tới nơi đây chỉ để nói chuyện với người mà mình mới gặp mặt lần đầu tiên.

Cậu chỉ có một nhiệm vụ trong đầu.

Bảo vệ Touka, dù cho có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

Saku bước xuống hành lang, đi theo sau Touka như một con chó trung thành.

✿✿✿

"Em gái con bé... Ồ, ý cháu là Uta sao?" (5) [note41820]

Mẹ Uta, Hoshikawa Emi, trông rất rệu rã.

Saku có thể dễ dàng nhận ra bằng ốm o và trầm lặng tột cùng đến nhường nào.

Họ nghe bảo rằng bà đã phản đối ý tưởng mời thám tử tâm linh về nhà vì bà sợ rằng họ sẽ tìm ra tội ác hủy hoại xác chết của con gái mình. Nhưng cuối cùng thì Uta cũng đã đòi cho bằng được và gọi họ đến.

Emi nhìn họ với đôi mắt lo âu và bất ổn định trước khi Touka khẳng định, "Cô không cần phải lo. Bọn cháu sẽ không nói cho ai biết về tội ác của con gái cô đâu."

"Như thế sẽ thật...tuyệt. Ồ, phải...ta thật sự cảm kích hai cháu. Ta sẽ nói về bất kỳ điều gì mà hai cháu muốn nếu hai cháu chịu giữ bí mật." Cuối cùng bà cũng hé lộ ra một nụ cười yên lòng và bắt đầu trả lời câu hỏi của Touka về vụ việc. "Uta đã ngã ra khỏi mép đá khi đang đi dạo. Đó là sự thật không thể nào chối cãi. Rồi...sau khi cảnh sát mang thi thể con bé về và ta hoàn thành giấy chứng tử cho con bé, Uta bỗng cắt lìa đầu con bé với một chiếc rìu bổ củi."

"Hẳn cô đã ngạc nhiên lắm."

"Cháu đúng, như thú thật thì ta không quá bất ngờ trước những hành động của con bé. Ta ít nhiều cũng đã lường trước điều gì đó tàn ác sẽ đến từ con bé. Con bé đó có một khía cạnh vô cùng bạo lực mà thậm chí cả ta, mẹ của nó, cũng chẳng thể nào kiểm soát nổi... Hẳn là nó đã muốn mãi mãi ở bên em gái mình. Ta không thể nào tức giận khi đã hình dung về cảm xúc của nó được."

"Cô có đang nói thật không?"

"Không, không hề... Ta đã bế tắc sau khi Uta mất và quá kiệt quệ để rầy la con bé," Bà đáo với một nụ cười cay đắng và mệt mỏi.

Touka đưa cho bà ánh mắt đồng cảm thật tâm.

Sau vụ tai nạn, thi hài Uta đã được đặt trong một cỗ quan tài gỗ và được hỏa thiêu ngay lập tức, nhờ vào sự giúp đỡ của công ty của một người họ hàng mà chiếc đầu bị mất của cô bé đã không hề bị phát hiện. Tro cốt cô bé được gửi đi trong khi chiếc hộp sọ vẫn còn nằm trong phòng Uta.

Cha cô bé, Hoshikawa Nagare, cũng không hề giận dữ và Saku biết lý do vì sao.

Hoshikawa Nagare đã già. Hai đứa con gái của ông, Uta và Uta đã ra đời hồi ông còn ở độ tuổi năm mươi. Lên tuổi sáu mươi, ông bị nội xuất huyết não và hiện đang chìm vào cơn hôn mê trong phòng mình. Hẳn đó là lý do mà Emi đã ngó lơ tội ác của con gái mình. Bà đã kiệt sức vì phải chăm sóc cho chồng. Bà không còn lại chút sức lực nào để chiến đấu bất kỳ thứ gì khác nữa.

"Chúng ta ngưng tại đây được chưa? Ta không nghĩ mình có thể giúp được gì thêm cho các cháu đâu..."

"Vâng, thế này là đủ rồi ạ," Touka đáp lại với một nụ cười. Rồi cô cảm ơn Emi và xin lỗi vì những câu hỏi thiếu ý tứ.

Sau đó cô và Saku cùng đi hỏi han người kế tiếp trong nhà.

"Ồ, tiểu thư Uta... Cô ấy hệt như chị gái mình vậy. Tôi nghe bảo là cô ấy đã ngã thẳng khỏi một mép đá khi đang cầm lấy chiếc giỏ của mình..."

"Ưm, phải. Bọn em cũng nghe về cái chết của em ấy từ Uta."

"Đúng là một tai nạn kinh khủng. Không ai nghĩ cô ấy sẽ qua đời ở cái độ tuổi nhỏ như thế cả. Thật đấy, đáng thương thật."

Saikawa, người đầu bếp, nuột nà nói.

Anh là một chàng trai ăn nói đầy tính thuyết phục với mái tóc đen trông rất hợp với bản thân. Vì còn trẻ nên dường như anh rất tiếc thương cho sự qua đời của Uta và đồng cảm với người chị gái bị bỏ lại một mình. Nhưng anh cũng chẳng hề nắm giữ một thông tin nào khác.

Vội vàng vung vẩy đôi tay được bọc trong lớp áo khoác bếp trưởng, anh tiếp tục, "Thế là đủ chưa? Anh đang khá bận đấy. Anh có thể nói chuyện sau nếu hai đứa muốn."

"Được thôi ạ. Cảm ơn vì anh đã hợp tác."

Anh đang chuẩn bị bữa tối và không thể phí phạm thêm chút thời gian nào nữa. Đặc biệt là vào hôm nay, khi mà có thêm hai vị khách ở lại nhà.

Touka và Saku rời đi khỏi căn bếp hoàn hảo sau khi tỏ lòng cảm ơn. Họ có thể nghe thấy tiếng anh đang dùng dầu với mùi thơm nức để rán những miếng bít-tết. Saku thầm mong đợi bữa tối đêm nay.

Tiếp tục, họ tiến hành tra khảo nhân vật tiếp theo.

"Tôi không biết gì nhiều về tiểu thư Uta ngoài việc cô ấy là một đứa bé gặp phải sự xui rủi đâu... Nhỉ, Kiyone? Tôi cũng có một đứa con trạc tuổi nên tôi có thể hiểu được nỗi đau khổ của phu nhân―"

"Sao không nói thật ra đi, Rikka?"

Kiyone lạnh lùng ngắt lời Rikka―một hầu gái tròn trịa vố vẻ ngoài giản dị―khiến cho cô đỏ mặt và lo lắng nhìn trái ngó phải.

"Không cái gì cơ... Ý cô là sao?" Cô đáp với giọng khe khẽ.

"Cứ nói là tiểu thư Uta cũng bạo lực và đàn áp người khác như chị mình đi. Cô ấy cứ như quỷ dữ vậy; một khi đã lên cơn tày đình thì chẳng ai có thể cản nổi... Ừm thì, dù cho là thế thì ông chủ và phu nhân cũng không ngừng nuông chiều cô ấy."

Saku không thể tin được điều mình vừa nghe.

Những lời Kiyone vừa nói ra rõ ràng đã bày tỏ chân thật lòng căm ghét hai chị em của cô.

Giữ vững thái độ cao ngạo, Kiyone đặt tay lên ngực khi nhìn thẳng vào mắt Touka. Với tông điệu hà khắc, cô tiếp tục nói mà không có lấy chút nỗi e thẹn nào.

"Tôi chưa từng thích tiểu thư Uta, và tôi cho rằng che đậy sự thật đó khỏi hai em còn ô nhục hơn nữa. Vì vậy nên cho tôi xin phép nói thẳng những gì trong đầu mình. Tôi rất tiếc khi nghe thấy cái chết của cô ấy... Nhưng nếu hai em hỏi rằng tôi nghĩ gì về việc đó, thì tôi sẽ bảo là cô ấy gieo nhân nào thì gặt quả nấy thôi."

"Ý chị là...quả báo sao?"

"Phải, chính xác. Tôi cá là tiểu thư Uta cũng chẳng chết theo cách đàng hoàng gì đâu," Kiyone kết thúc với nụ cười nhạt nhòa.

Touka vẫn im lặng.

Saku cũng không biết phải nói gì. Cậu không biết gì về mối quan hệ giữa Kiyone và hai chị em để mà chỉ trích sự tàn nhẫn của cô cả. Theo như cậu biết thì cậu chỉ là một người ngoài.

"Thế thôi chứ? Bọn tôi còn việc phải làm nữa."

"Vâng, em nghĩ thế là đủ rồi. Cảm ơn vì hai chị đã giúp đỡ." Touka cúi đầu để đáp lại lười Kiyone và cùng Saku đi gặp người tiếp theo.

Điều đầu tiên mà họ nhận thấy khi bước ra ngoài chính là bầu trời âm u xám xịt. Trời sẽ sớm mưa.

Touka mở điện thoại với vẻ suy tư trên mặt. Nhanh chóng, cô nhíu mắt và gọi Saku.

"Nào, nào, Saku nè... Ta có tin xấu đây."

"Giờ thì là chuyện gì đây?"

"Có vẻ như trời sẽ mưa rất là to đó."

Touka đưa ra thông tin thời tiết, khiến cho cái cau mày hiện ra trên mặt cậu. Cậu đã ngờ rằng sẽ có mưa hồi nhìn lên trời lúc rời đi, nhưng chắc chắn là không ngờ đến một trận mưa như trút nước. Cất ra tiếng thở nhẹ, cậu cầu mong rằng trời sẽ quang trước khi họ rời khỏi dinh thự vào ngày mai.

Để thay đổi tâm trạng, họ tiến đến chỗ Tachibana, người bảo vệ.

Tachibana là một người đàn ông trung niên trông thật hiền lành. Ông trả lời câu hỏi của Touka khi chỉnh lại mũ.

"Tôi rất tiếc khi nghe về cái chết của tiểu thư Uta. Chứng kiến chị và mẹ cô ấy khóc than là điều cực kỳ khó khăn đối với tôi... Cá nhân tôi thì tôi rất thích tiểu thư Uta. Cô ấy là một cô bé với tính khí thất thường và khó chiều, nhưng ở độ tuổi đó thì như thế cũng bình thường thôi. Tôi chắc là cô ấy sẽ điềm đạm lại khi trưởng thành hơn."

"Chú có thể chỉ cho bọn cháu cái mép đá mà em ấy đã ngã khỏi không?"

"Ồ, chắc chắn rồi. Hai cháu có thể đến đó bằng cách đi vào rừng một quãng theo hướng này... Bọn tôi đã dựng nên cái hàng rào đơn sơ sau khi tiểu thư mất, nhưng cũng phải cẩn thận nhé."

Đi theo chỉ dẫn của ông, Saku và Touka tiến đến mép đá sau nhà.

Họ băng qua khu rừng xanh thăm thẳm, nơi có vẻ đã được chăm sóc rất tốt vì họ chẳng gặp vấn đề gì trong việc đi lại cả.

Không lâu sau là họ đến được một khu vực rộng rãi và trống trải như người bảo vệ đã nhắc đến.

Cả hai bắt đầu nhìn quanh mép đá. Tại đây có khoảng ba mét đất mềm. Hẳn đây chính là khu vực mà Uta đã ngã. Touka bắt đầu tiếp cận đống đất không chút do dự trước khi Saku tóm lấy tay cô từ phía sau.

"Nguy hiểm lắm."

"Không sao mà... Họ đã xây hàng rào rồi. Ta sẽ không ngã trừ khi có ai đó nắm chân kéo ta xuống đâu... Saku, ngươi vô cùng cẩn trọng khi liên quan đến sự an toàn của ta đó. Dù như thế chẳng hề cần thiết chút nào... Ta không phải là loại người mà ngươi cần quan tâm đâu."

"Cô ngừng ăn nói như vậy được không? Tôi chỉ quan tâm cho cô thôi đó... Mỗi mình cô thôi."

"...Ô chu choa, ngươi khiến tim ta đập trễ một nhịp đó nha. Nhưng đừng có lo, ta sẽ ổn thôi mà. Nè, ngươi có thể nắm tay ta luôn nếu muốn," Touka đáp.

Nhận lời, Saku nắm lấy tay Touka khi cậu ngó qua mép mép đá.

Cậu có cảm giác rằng cô sẽ bị hấp thụ bởi nó nếu cậu không có ở đây mất.

Họ có thể thấy một con sông đang chảy tuốt bên dưới bờ rào, cũng như khoảng đất bao quanh nó, nơi được phủ bởi đá. Rơi từ đây xuống chắc chắn sẽ không thể nào tránh khỏi thương tích trầm trọng và cái chết.

Saku hình dung cơ thể cô bé đã lăn xuống từ đây với chiếc giỏ của mình.

Một cô bé ngọt ngào như Uta đã nằm trên những hòn đá kia. Đầu bể toang như một quả lựu và dịch não tủy bắn tung tóe khắp mọi nơi cùng với những thứ bên trong chiếc giỏ.

Cảnh tượng hiện ra trong đầu cậu như một bức họa.

"...Giờ thì ta hiểu rồi," Touka lẩm bẩm và gật đầu một phát.

Không một ai biết được cô đang nghĩ gì trong đầu cả.

✿✿✿

Sau khi nói chuyện xong với tất cả những người sống trong nhà, Saku và Touka quay trở về phòng Touka.

Ngay khi bước vào, họ nghe thấy tiếng cô bé hát bài Twinkle Twinkle Little Stars. Sau khi Saku nhìn thấy hiện trường án mạng, căn phòng bắt đầu mang lại ấn tượng của kẹo ngọt cho cậu. Với tiếng cách, cậu đóng lại cánh cửa sau lưng.

Uta vẫn đang chờ đợi họ khi đung đưa đôi chân trắng nõn.

Lần này cô bé đang ôm ấy con gấu nhồi bông khi ngó nhìn lên họ. Mái tóc màu hạt dẻ đang xõa ra sau lưng và cô đang nở lên một nụ cười đầy dễ thương.

"Vậy thế nào rồi ạ? Anh chị có tìm được thông tin đáng yêu nào không?"

"Em có thể nói thế. Bọn tôi tìm được vài đầu mối thú vị đấy."

"Ồ thế ạ?...Em thật mừng vì một thám tử tâm linh có thể biết được nhiều điều về bọn em đến thế đó," Uta đáp với tông điệu thỏa mãn.

Dường như cô bé không nói dối. Thật ra, trông cô còn thật sự vui vẻ và hài lòng nữa chứ.

Nhìn chằm chằm Uta với vẻ mặt nghiêm nghị, Touka đưa ra câu hỏi.

"Tôi hỏi em một câu được không?"

"Chuyện gì ạ?"

"Sao em lại mời tôi đến đây?" Cô hỏi thẳng thừng.

Rồi Uta dịu dàng mỉm cười, trước khi nhìn lên Toyka với đôi mắt đầy cuốn hút và thầm thì, "Em có nghe đồn về một thám tử tâm linh có thể nghe thấy tiếng nói của những người đã khuất và đem họ đến với thế giới này. Em mời chị tới đây vì em tin rằng chị có thể đưa ra phán quyết nếu em thất bại trong việc tìm ra sự thật để rồi mọi thứ vẫn nằm trong bóng tối như hiện tại."

"...Trong trường hợp em để mọi thứ nằm trong bóng tối sao?"

"Một trong số những người mà anh chị đã gặp hôm nay trong dinh thự này sẽ bị giết vào tối nay," Uta bất thần khẳng định.

Mắt trố lên, Saku và Touka bàng hoàng trước lời cảnh báo về vụ giết người đầy bất chợt của cô bé.

Uta vẫn tiếp tục đôi mắt to khi khoác lên mình nụ cười, thứ không hề phù hợp với sự u tối của những lời mà cô nói ra chút nào.

"Nếu người đó là em thì xin anh chị hãy khóc cho cái chết của em nha," Cô bé tiếp tục với giọng thì thầm ngọt ngào và ngân nga.

✿✿✿

Uta từ chối nói thêm bất cứ điều gì sau lời thú nhận của mình. Cô bé chỉ kiên quyết bảo họ đừng nói cho ai khác trong nhà về chuyện này, không là cô sẽ tự tử. Mà dù cho họ có nói thì cũng sẽ chẳng có một ai tin.

Saku và Touka chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời khỏi phòng mà không nhận được lời giải thích rõ ràng nào.

Đêm đến thì thời tiết dần trở xấu. Những hạt nước trong suốt lần lượt rơi lên các khung cửa sổ cho đến khi chúng mất đi hình thù của mình và biến thành những đường kẻ. Trời mưa tầm tã. Tiếng mưa hòa cùng tiếng sấm khiến cho cả tòa dinh thự rung lên. Khung cảnh bên ngoài trở thành tấm màn mưa dày đặc, chẳng có vẻ gì sẽ chóng tan.

Trong phòng dành cho khách, Saku hỏi Touka khi dán mắt lên cửa sổ.

"Vậy giờ chúng ta làm gì đây? Cô muốn đêm nay tôi thức trong lúc cô ngủ không?"

"Đối diện với nó thôi. Ta không thể ngủ khi biết một cuộc án mạng sắp diễn ra được."

"Đừng lo, dù có chuyện gì xảy ra thì tôi vẫn sẽ bảo vệ cô mà. Cứ ngủ và thư giãn đi."

"Câu đó nghe ngầu đó. Nhưng là ngược lại cơ, Saku ạ. Ta mới là người cần thức khi ngươi ngủ đây. Được chứ?" Touka thủ thỉ.

Saku cau mày trước thái độ thân thuộc ấy của cô. Lần này Touka vẫn lại chuẩn bị hy sinh thân mình. Phần lõi khô cứng của linh hồn cô lại ló dạng ra lần nữa. Fujisaki Touka không quan tâm đến mạng sống mình.

Lần này cậu cũng không thể ngăn bản thân mình đưa ra câu hỏi về nguyên cớ đứng sau sự hạ mình đầy bí ẩn ấy.

"Sao mà cô lại muốn cái chết của mình đến sớm như vậy cơ chứ?"

"...Ai mà biết. Ta không rõ."

Có vẻ như cô đã kìm nén những từ chuẩn bị rời khỏi miệng mình trước khi đưa ra lời đáp lạnh giá. Saku đầu hàng lắc đầu.

Trong những lúc như thế này thì cô không bao giờ nhắc lại vấn đề nữa. Biết rất rõ như thế, Saku quyết định đứng dậy mà pha chút cà phê uống liền cho hai người họ. Cậu dùng những túi cà phê và ấm có sẵn trong phòng. Căn phòng được trang bị đầy đủ như khách sạn thế này là vì hồi xưa những biên tập viên và bác sĩ cũng thường đến và ở lại qua đêm.

Cậu đã được Kiyone cho phép vào hồi sớm và giờ chuẩn bị lấy hai cốc cà phê nặng đô, hoàn hảo để chống lại cơn buồn ngủ.

"Nè, tí cà phê đi."

"Cảm ơn nha."

"Không có gì."

Touka cầm chiếc cốc với cả hai tay và bằng đầu thôi liên tục lên bề mặt để làm nguội nó. Cô nhìn bâng quơ vào làn hơi nước khi nghe lấy tiếng mưa. Sự tĩnh lặng nặng nề xâm chiếm lấy căn phòng.

Không lâu sau, Touka cuối cùng cũng bắt đầu một cuộc hội thoại mới với tiếng lẩm bẩm.

"Nè, Saku. Ta được gọi đến đây vì năng lực của ta đó."

"Thì?"

"Vậy có khi nào là năng lực của ta sẽ có ý nghĩa nếu ta ngăn chặn được cuộc án mạng tối nay không?" Cô thì thầm, giọng như thể một đứa trẻ đang lạc lối.

Saku nhíu mắt đáp lại.

Touka không ngừng lùng sục ý nghĩa của khả năng mà cô có, ta có thể xem đây tựa như sự khám phá bản thân. Cô chưa bao giờ ngừng thắc mắc về tầm quan trọng của sự tồn tại của bản thân với tư cách là một thiếu nữ không thể trở thành Nữ Thần cả.

Hay có lẽ...

Mình nghĩ là cô ấy đã hứa hẹn gì đó với ai đó...

Cậu không đáp lại câu hỏi của cô bằng lời, mà chỉ đưa tay ra và mạnh tay vỗ về đầu cô. Touka bắt đầu hoảng loạn huơ hào tay khi tóc mình bị rối và bày tỏ sự lúng túng của bản thân.

"Oa! Tự dưng ngươi làm gì thế hả?!"

"Hãy chắc chắn là hai ta sẽ ngăn được cuộc án mạng này."

"...Ừ."

Cô gật đầu và mỉm cười trong khi cầm chiếc cốc như thể đang ôm lấy nó. Rồi vẫn với nụ cười dịu nhẹ ấy trên mặt, cô tiếp tục thì thầm.

"Ta muốn cứu một ai đó... Ta thật sự muốn."

Cả hai cùng húp lấy thứ cà phê đặc vị kia. Dường như nó quá đắng đối với Touka nên cô đã thêm vào một lượng đường khổng lồ. Saku nhếch mép trước cái khẩu vị con nít của cô trong khi uống cạn cốc mình.

Khoảng thời gian không có chút sự kiện nào trôi qua. Trong dinh thự không có bất kỳ âm thanh lạ kỳ nào ngoài tiếng mưa.

Nhưng mất không lâu để điều kỳ lạ đầu tiên diễn ra.

Saku thấy như thể mí mắt mình sắp sụp xuống. Mắt cậu dần lảo đảo khi cơn buồn ngủ lạ thường bắt đầu xâm lược. Cậu ngay lập tức nhận ra sự dị thường của tình hình. Không cơn buồn ngủ nào có thể xâm chiếm con người ta nhanh đến thế cả.

Cậu ngay lập tức kiểm tra Touka.

"Touka...chuyện này kỳ quá ha?"

Thứ cà phê đáng lẽ ra phải giữ cho họ tỉnh táo dường như đã có tác dụng đi ngược lại.

Saku bắt đầu có linh cảm xấu về chuyện này. Tầm nhìn rung lắc khiến cho cậu cảm thấy như thể mình đang ở giữa biển khơi. Chật vật chống chọi trong tuyệt vòn, cậu quay sang nhìn Touka và thấy rằng cô đã ngủ gục trên ghế rồi. Rồi cậu nhớ ra cô đã phàn nàn về vị đắng của cà phê.

Hẳn thứ cà phê họ uống đã được pha với thứ thuốc gì đó.

Ý thức Saku chìm về bóng tối ngay khi cậu nhận ra điều đó.

Cậu mơ

Một giấc mơ sáng suốt.

Cậu đang ở trong một khoảng không trắng.

Quang cảnh xung quanh hoàn toàn trắng bệch.

Chỉ có một cái bóng nằm giữa không gian ấy.

Sắc đen nằm giữa sắc trắng.

Ồ, Saku tự nhủ, mình chưa từng quên được nơi này.

Dù thời gian có trôi đi bao nhiêu đi chăng nữa thì cậu cũng sẽ không bao giờ quên được nó.

Làn gió mạnh cất lên.

Giữa biển hoa anh đào, một nàng thiếu nữ xinh đẹp đang nghiêng đầu, ánh mắt dán vào Saku.

Đôi môi đỏ thẫm cong nhẹ.

Cô mỉm cười.

Có vẻ như cô đang cười.

Rồi cô bảo, "―Tỉnh dậy đi."

Ngày hôm ấy cô không nói ra những lời đó.

Cô chưa từng bảo cậu tỉnh giấc. Dù chỉ một lần.

Thế có nghĩa là tiềm thức của Saku đang cố đưa ra thông điệp thông qua nàng thiếu nữ ấy.

Hay ít nhất là cậu nghĩ vậy.

Nàng thiếu nữ tiếp tục thầm thì, có vẻ khá vui thú.

"Dậy đi, Saku."

Ai đó chết rồi đó, thấy chưa?

Ngay sau khoảng khắc ấy, Saku tỉnh giấc.

Cậu nghe những giọng nói từ phía xa tựa như tiếng vo ve của loài ong.

Dường như tòa dinh thự đang náo loạn lên. Chịu đựng cơn nhức đầu, cậu ngồi khỏi ghế và vội vã nhìn quanh khi nghe thấy tiếng xương mình kêu lên răng rắc.

"...Touka?"

Cô không có ở đây. Phán đoán tồi tệ nhất lóe qua tâm trí cậu ngay sau đó.

Saku tái người. Cậu biết là Touka luôn luôn sống gần gũi với cái chết. Ấy nhưng cậu luôn chối tưởng tượng đến việc mất đi cô. Trải qua thảm kịch ấy một là quá đủ với cậu rồi.

Hoảng loạn, cậu chạy ra hành lang. Cậu nghiêng người tới trước và tiến ra sảnh tầng hai.

Ròi cậy dừng chân khi gặp được Touka. Khoác lên mình bộ trang phục liền thân cổ điển, cô đang nhìn chằm chằm xuống tầng trệt. Từ góc nghiêng, mặt cô trông thật xinh đẹp và nghiêm khắc, nhưng đồng thời cũng tựa như khuôn mặt của một nữ thần.

"Touka! Thấy cô an toàn tôi mừng quá. Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"...Ngươi tự xem đi."

Cậu không để ý đến nó cho đến khi được bảo.

Cơ thể của ai đó đã được phát hiện tại sảnh vào, ngay bên dưới sảnh tầng hai.

Thoạt nhìn thì trông như đó là một con búp bê đã bị ném mạnh xuống sàn.

Phần cổ cong theo góc độ bất thường.

Màu xanh sáng rực của bộ đầm liền thân mà nó đang mặc gần suýt làm cho cậu mù lòa.

Đó là xác của cô bé trong bộ đầm xanh―Hoshikawa Uta.

✿✿✿

Điều đầu tiên mà những người sống trong dinh thự làm là báo cảnh sát. Nhưng buồn thay, họ được bảo là sẽ mất khá lâu cảnh sát mới đến được, có khả năng là tới tận chiều ngày hôm sau, vì có một trận lở đất đã xảy ra do cơn mưa khiến cho đường bị chặn lại.

Tạm thời dinh thự đã bị biệt lập.

Thi thể Uta được phủ bên dưới một tấm chăn. Mẹ cô, Emi, đang quỳ sụp trước thi thể, tay che lấy mặt.

Kiyone là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.

"Có vẻ như cô ấy đã tự tử. Dù gì thì trông cô ấy cũng giống loại người có thể chết vào bất cứ lúc nào mà."

Emi chầm chậm lắc đầu khi buông tiếc khóc, trong thầm lặng. Dường như bà không có lời nào để chối bỏ được điều mà cô đã nói cả. Kiyone nắm lấy vai Emi, cố để bà không nhìn thấy cái xác, và tiếp tục suy đoán.

"Cô ấy đã có vấn đề kỳ quặc về mặt tâm lý từ hồi chặt đứt đầu em gái mình rồi. Phải nói trắng ra là tôi không hề bất ngờ gì khi cô ấy nhảy xuống từ tầng hai để tự tử cả."

"...Sai rồi. Đây không phải là một vụ tự tử," Touka bất chợt lẩm bẩm.

Saku là người duy nhất gật đầu trước những lời ấy khi những người còn lại chỉ đứng nhìn họ chằm chằm.

Kiyone đưa ánh mắt lạnh tanh sang Touka trước khi trầm giọng thì thào, "Sao em lại nghĩ vậy?"

"Chúng ta có thảm Ba Tư tại đây, ngay tại tầng trệt này. Bản thân cái sàn khá là mềm nên khó mà có thể chết dù cho có ngã cắm đầu xuống đất đi chăng nữa. Người ta phải ngã theo cái tư thế cực kỳ dị thường mới có thể gãy cổ kiểu này được."

Saku gật đầu lần nữa, đồng tình với phán đoán của cô. Hẳn cảnh sát sẽ tìm thấy dấu vết chứng minh được lời khẳng định của cô.

Suy luận của Touka không dừng lại tại đó.

"Cơ bản thì chẳng có ai muốn nhảy từ nơi thấp như thế này để tự tử cả. Rõ ràng đây là một vụ án mạng. Con bé đã ngã xuống tầng trệt vì vật lộn với ai đó."

"Nếu thế...không phải em sẽ trở thành kẻ đáng tình nghi sao?" Kiyone chỉ ra với giọng điệu sắc như dao.

Ngay tức khắc, Emi há hốc và Saku bước lên trước để bảo vệ Touka. Nhưng đồng thời cậu cũng nhận ra rằng người đáng nghi nhất tại đây là hai kẻ tự xưng mình là "thám tử tâm linh." Trong mắt của những người sống tại dinh thự này thì Saku và Touka hiển nhiên chính là thủ phạm.

Nhưng Touka tiếp tục không chút nao núng, "Uta đã đoán trước rằng một trong những người bọn tôi gặp vào hôm nay sẽ chết. 'Nếu người đó là em thì xin anh chị hãy khóc cho cái chết của em nha,' con bé đã nói thế."

"Sao cô ấy lại đưa ra tiên đoán như thế cơ chứ?"

"Câu hỏi hay... Tôi cũng đã tự hỏi mình điều tương tự. Là một thiếu nữ thì tôi không thể nào lờ đi vấn đề này được." Lưu loát, Touka vuốt cằm và hàm. Cô đang đắm chìm trong suy nghĩ.

Trước khi họ kịp nhận ra thì tất cả đã đều tề tựu trong sảnh chính.

Mẹ Uta, Emi, và cô hầu gái Kiyone của bà. Rikka và Saikawa, chàng đầu bếp, đưa ra ánh mắt dè chừng trước tình hình từ tầng hai. Tachibana, người bảo vệ, đang đứng ngay cạnh cửa, đưa ra bộ mặt nghiêm nghị.

Tất cả đều đang chú tâm nhìn hành động của Touka với vẻ mặt bất an.

Đồng thời cũng có chút ngờ vực le lói lên trong ánh mắt của họ, tựa như một lưỡi dao.

Nhưng dù là gì thì Touka cũng không có vẻ quan tâm và tiếp tục nói, "Nếu con bé sẽ bị giết thì nó đã nói thẳng ra là vậy rồi. Nói cách khác, thế có nghĩa đây là một vụ án mạng nhắm ngẫu nhiên đến bất kỳ ai trong căn nhà này? Như thế sẽ chẳng có lý chút nào cả, nếu không thì Uta đã không dự đoán rằng sẽ có một cuộc án mạng diễn ra vào đêm nay. Thế là chỉ còn một câu trả lời hợp lý duy nhất."

Sao mà Hoshikawa Uta có thể tiên đoán về cái chết của mình được?

Touka trả lời câu hỏi ấy với thứ thực tại độc nhất và duy nhất.

"Bởi lẽ Uta đã định giết ai đó vào đêm nay."

✿✿✿

Truyện Chữ Hay