Edit: Do Nguyen
“Nương nương ơi, như thế này không được đâu…” Bên ngoài lều trại Thái tử, tiểu thái giám khuôn mặt nhăn nhó đáng thương không ngừng nhắc nhở Hoàng hậu nương nương đang nghe lén vô cùng vui vẻ.
“Chỗ này đâu có ai, sợ cái gì?”. Hoàng hậu không để ý lời thái giám, tiếp tục dán lỗ tai lên vách lều trại.
Tiểu thái giám rất muốn khóc, vừa nhắc nhở vừa phải ngó dáo dác canh chừng giúp Hoàng hậu, lỡ như có người đến gần thấy Hoàng hậu nương nương thế này lại tri hô hành lễ thì hỏng bét.
“Nương nương, có người tới.”
Tiểu thái giám sốt ruột, sau đó vui sướng nhìn Hoàng Hậu nương nương đứng thẳng người, không tiếp tục nghe lén nữa.
“đi, đi tìm Hoàng thượng, nói Người nhanh hạ chỉ đi!”
------------------------------oo-------------------------------
“Vì mỗi bữa ăn có ít nhất món và quá trời điểm tâm nên muội đã đồng ý thành thân với Thái tử?” An Tam Lang trừng to mắt nhìn khuôn mặt vui sướng của Thập Nhất Nương. An Tam Lang muốn thổ huyết tại chỗ.
“Thái tử còn nói trong Đông cung có đầu bếp tay nghề giỏi nhất thiên hạ, sẽ nấu rất nhiều sơn hào hải vị cho muội nữa”. Thập Nhất Nương cười vô cùng đắc ý. “Huynh thấy muội thông minh chưa? Muội tìm được phiếu cơm miễn phí cả đời, hơn nữa là phiếu cơm chất lượng nhất”. Rau dại cũng là cơm, tổ yến vây cá cũng là cơm, vậy thì phải chọn cái nào ăn ngon nhất.
Thập Lang khóc to một tiếng: “Thập Nhất Nương, hu hu, sao muội đồng ý nhanh như vậy? Huynh còn muốn đi thi khoa cử, sau này làm quan sẽ tìm vùng biển lớn lớn gì đó nhậm chức. Chúng ta mỗi ngày đều sẽ được ăn hải sản, sướng hơn gấp nhiều lần so với đồ ăn trong cung, hải sản đưa vào cung đâu có tươi ngon như ở vùng biển được…”
Thập Nhất Nương nhanh chóng an ủi Thập Lang: “không sao đâu, tới lúc đó muội trốn ra khỏi cung, đến chỗ của huynh, ăn hải sản xong lại quay về…”.
An Nhị Lang xanh mặt, hôn nhân cả đời muội muội mới là trọng điểm, sao nói một hồi lại thành chuyện ăn hải sản rồi? Sao đệ đệ, muội muội của hắn đều là người kì lạ như vậy?
“Thập Nhất Nương…” An Thập Lang ỉu xìu lên tiếng: “Muội nghĩ làm Thái tử phi rồi sau này có thể dễ dàng xuất cung sao?”
“Đương nhiên.” Thập Nhất Nương cười tủm tỉm: “Lục Lang ca ca viết rõ mà, công chúa điện hạ yêu mến Thảo Căn tướng quân, sau đó trốn ra khỏi cung, mặc nam trang đi khắp thiên hạ, rồi vô tình lạc đến thanh lâu, vừa gặp hoa khôi thanh lâu đã hợp ý coi nhau như tri kỉ, hai người liên thủ với nhau quyến rũ Thảo Căn tướng quân…”
“Muội thật giỏi, nhớ rõ ràng ghê!”. An Lục Lang hớn hở nói. “Huynh biết tình tiết này kích thích như vậy sẽ hấp dẫn rất nhiều đàn ông, nào là công chúa cao quý lãnh diễm, nữ nhân thanh lâu phong tình… hắc hắc…”
“Câm miệng!” An Ngũ Lang không thể nhịn được nữa, vung tay đập một quyền thật mạnh lên đầu An Lục Lang đến choáng váng.
“Muội ấy đọc truyện của đệ nên mới suy nghĩ đơn thuần như vậy. Thập Nhất Nương, sau này muội không được đọc mấy thứ rác rưởi của Lục Lang nữa, nhớ chưa? Tất cả đều là nói hưu nói vượn, muội thấy đó, có công chúa nào dễ dàng ra khỏi hoàng cung không? Muội tưởng thị vệ chết hết rồi sao? Còn cái gì công chúa mặc nam trang đến thanh lâu mà không bị phát hiện thì càng không thể nào, trừ khi công chúa đó dáng người to cao thô kệch, khuôn mặt cực kỳ giống đàn ông, nếu không một kẻ kinh nghiệm như tú bà sao không nhìn ra được?”
“Ohhh…” An Thập Lang bừng tỉnh, “Lục Lang ca, thì ra dưới ngòi bút của huynh, công chúa này lớn lên quá xấu, toàn thân đầy lông lá đen thui giống đàn ông, cho nên Thảo Căn tướng quân mới không chịu đè nàng. Còn hoa khôi thanh lâu và công chúa vừa gặp đã hợp ý, thật ra bởi vì công chúa quá giống đàn ông nên nàng ta mới gặp đã thích liền”.
An Lục Lang đau đầu, tức giận đến dậm chân: “nói bậy! không phải vậy! Ngòi bút thần thánh của ta chỉ viết ra mỹ nữ thôi”.
“Thập Lang ca thật là ngốc!” Thập Nhất Nương không nhịn được phải nói “Công chúa nhất định là người không có tý ngực nào, phẳng lì như tấm thớt nên mới không có ai phát hiện”.
“Đủ rồi”. An Tam Lang đập mạnh thanh kiếm lên mặt bàn.
Tất cả mọi người giật mình im lặng, ngay cả Thập Lang và Lục Lang cũng không dám đùa giỡn, nghiêm túc ngồi im, dáng người còn trang trọng hơn cả khi diện Thánh.
Thập Nhất Nương rụt cổ lại, uy phong của ca ca quá dọa người.
“Thập Nhất Nương, đi theo huynh”. An Tam Lang nghiêm mặt nói.
Quá đáng sợ! Thái độ này của An Tam Lang giống y hệt khi ở Tây Bắc, lúc huynh ấy xử lý mấy tên công tử du côn trêu chọc con gái nhà lành. Thập Lang nhìn muội muội đầy thương cảm nhưng không dám mở miệng cầu tình.
Thập Nhất Nương đáng thương đi theo sau An Tam Lang, âm thầm tìm cách để ca ca bớt giận.
“Thập Nhất Nương, trả lời huynh, muội thật sự muốn gả cho Thái tử sao?” Khuôn mặt ôn nhu như mùa xuân tháng ba của An Tam Lang hiện giờ thay đổi dữ dội, nhìn như hung thần ác sát đang nghiêm mặt hỏi Thập Nhất Nương. hắn không tin muội muội của mình chỉ vì đồ ăn mà đồng ý gả cho Thái tử. Nếu muội muội bị ép buộc, hắn nhất định sẽ làm trái thánh ý, tìm mọi cách phá cuộc hôn nhân này.
“Ca ca, thật ra Thái tử vốn không bị trúng độc châm, là do huynh ấy che chắn cho muội, nên mới…” Thập Nhất Nương yên lặng nhìn Tam Lang, đôi mắt nàng vô cùng thành khẩn. “Thái tử vẫn nghĩ mục tiêu của bọn hắc y nhân là huynh ấy, vì không muốn liên lụy muội nên mới nhảy xuống lưng ngựa… cũng không nghĩ nhảy xuống lỡ gãy cổ thì phải làm sao?”
“Cho nên, muội muốn lấy thân báo ân cứu mạng?” An Tam Lang nhướng mày, không đồng ý nhìn Thập Nhất Nương.
“Cũng không phải”. Thập Nhất Nương mỉm cười. “Mọi người đều nghĩ muội là người cứu Thái tử, Thái tử cũng nghĩ vậy. Nhưng đây không phải là nguyên nhân muội muốn gả cho huynh ấy. Muội nghĩ trên đời này, ngoài An gia, không có người đàn ông thứ hai nào có thể vì muội mà không cần mạng sống, cho nên muội muốn nhanh tay nhanh chân giữ chặt huynh ấy”.
An Tam Lang sờ đầu Thập Nhất Nương, lại nghĩ đến mệnh cách của muội muội “Quý không nói hết”, thật sự là ý trời sao?
“Thập Nhất Nương, ca ca chỉ mong muội gả cho một gia đình bình thường, nếu phu quân muội đối xử không tốt với muội, huynh và An phủ đều sẽ làm chỗ dựa cho muội, muốn bỏ chồng hay rời đi đều dễ dàng, nhưng hoàng gia thì không được. Bước vào cung cấm thì khó thể trở ra”. Vừa nói chuyện với Thập Nhất Nương nhưng An Tam Lang đã bắt đầu lo lắng tìm cách giúp muội muội sau này bỏ Thái tử một cách an toàn.
Thập Nhất Nương hớn hở nói “không phiền phức vậy đâu. Nếu sau này Thái tử làm chuyện có lỗi với muội, muội đi liền lập tức, núi cao sông dài, trời cao biển rộng hắn làm sao tìm được muội. Cho dù Thái tử lợi hại nhưng cũng chỉ có quyền hạn ở Đại Hạ mà thôi, thế giới này lớn như vậy, muội sẽ chạy đến địa cầu khác, xem hắn làm sao tìm được muội?”
“nói bậy. Muội bỏ đi luôn, vậy ta và cha phải làm sao?” An Tam Lang nhẹ giọng hờn trách, nhưng trong mắt là vô vàn dung túng, thương yêu.
Kết thúc kì săn bắn mùa xuân. Hoàng đế và Hoàng hậu vô cùng vừa ý, con dâu đã tìm được rồi, sắp tới cả hoàng cung sẽ có hỉ sự tưng bừng náo nhiệt.
Còn người An gia - cả đám như đưa tang.
An Tam Gia nhìn thánh ý tứ hôn, giận đến mức muốn đem con trai chém làm thịt vụn. Bãi săn hoàng gia đã phát sinh chuyện gì khiến Hoàng đế gấp đến mức phải hạ chỉ tứ hôn? Thập Nhất Nương còn chưa về nhà mà thánh chỉ đã đến cửa.
“Cho nên Thập Nhất Nương cứ vậy mà bán mình?” An Tam Gia giận đến mức mỉm cười.
Thập Nhất Nương vô cùng căng thẳng. Cha thật đáng sợ!
“Con đâu có bán mình đâu. Thái tử mới là người chịu khổ. hắn xinh đẹp như vậy, con mới là người chiếm tiện nghi của người ta mà”. Thập Nhất Nương thấp giọng, cẩn thận nhìn sắc mặt cha mình.
“Sai rồi, cho dù hắn có là con trời cũng không xứng với con gái ta”.
Thập Nhất Nương tươi cười rạng rỡ, nhịn không được bổ nhào vào lòng ngực An Tam Gia. “Đúng vậy, con cũng cảm thấy con là cô gái tốt nhất trên đời, nhưng mọi người đều nói con chiếm được tiện nghi của Thái tử, nói là hắn có sắc, có tài, có quyền, có tiền…”
“Hừ.” An Tam gia ôm thân thể tròn ủm của con gái, dù tức giận nhưng cũng không nỡ nặng lời với Thập Nhất Nương. “Con gái ta cũng đâu thua kém, muốn sắc có sắc,… con bây giờ còn nhỏ, chờ sau này lớn lên chắc chắn sẽ là mỹ nhân xinh đẹp giống mẹ con”.
Thập Nhất Nương ngẩn ngơ, nhớ đến người mẹ dịu dàng của mình. “Cha, sao con không cao giống mẹ? Con thích ăn uống, nên lỡ sau này không gầy được thì xấu lắm. Nhưng cũng không sao nhỉ, dù con có mập thì Tinh La ca ca cũng không chê con”.
An Tam gia cười mắng, “hắn cứ thử ghét bỏ con xem! Hừ… Cũng chỉ có con, vì được ăn uống thả cửa mà cứ thế gả chồng. Thôi, cha không giận nữa, ra ngoài đi”. An Tam gia đuổi con gái ra khỏi phòng, trong lòng đang nghĩ cách làm khó Thái tử.
Sau khi Hoàng đế hạ thánh chỉ, An Quốc Công phủ càng khiến người ta cảm thấy khí thế ngất trời. Hàng ngày, vô số thiệp mời xếp thành núi, nhưng An phủ lại vô cùng yên tĩnh, cửa chính luôn luôn đóng chặt.
“Thập Nhất Nương cứ vậy mà thành Thái tử phi?” Diêu Tam Nương miệng đầy điểm tâm, mơ hồ nóikhông rõ “thật tốt quá, sau này tỷ có thể che chở cho muội”.
Tăng Bát Nương tức giận nói: “Đúng là… Có đồ ăn liền mờ mắt. Muội tính làm gì? Cướp của giết người, đốt nhà hôi của hay sao mà muốn Thập Nhất Nương che chở?”
“Chỉ là tùy tiện nói thôi mà”. Diêu Tam Nương nói thầm, không dám chọc giận biểu tỷ tâm thần bất an của mình. Hôm nay, hai nàng lâu thật lâu mới có dịp đến An gia làm khách, nhưng sao thái độ của biểu tỷ kì lạ như vậy? Diêu Tam Nương kêu to: “Biểu tỷ, sao tỷ cũng ăn điểm tâm? Thường ngày vì giảm béo cái gì tỷ cũng không ăn mà”.
Tăng Bát Nương đỏ mặt, dẩu dẩu môi nói: “Tỷ nghĩ giảm béo không nhất thiết phải nhịn ăn nhịn uống, sau này tỷ sẽ tăng cường vận động. Thập Nhất Nương, muội quất roi giỏi như vậy, có thể dạy tỷ không?”
Thập Nhất Nương vui mừng cười: “Tất nhiên là được, lúc trước muội nói rồi, tỷ không cần ăn uống quá mức kiêng khem, có đồ ăn ngon mà không thể ăn chính là cực hình, tỷ nhìn đi, bánh hạt thông nè, bánh đào hương nè, mấy cái điểm tâm này nữa… đều là Đại Lang ca mua ở Bát Hương phường đó! Ủa… kỳ lạ quá, Đại Lang ca biết muội thích ăn bánh đào hương, nhưng muội đâu có thích bánh hạt thông, ăn chả ngon tí nào, sao huynh ấy mua về làm gì nhỉ?”
Tăng Bát Nương cúi đầu, cố gắng không cho Thập Nhất Nương thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình. Bánh hạt thông là món nàng thích nhất.
“Muội cũng nghĩ muốn giảm béo thì tăng cường vận động là cách tốt nhất”. Diêu Tam Nương ủng hộ nhiệt tình, chỉ cần biểu tỷ không nhịn đói nữa, thích cái gì ăn cái đó là điều tốt nhất. “Tập võ càng tốt, vừa giảm béo vừa có thể tự vệ, giống như Thập Nhất Nương vậy đó, một chiêu đại sát tứ phương”.
“Tam Nương, muội cũng tập võ với tỷ nha”. Thập Nhất Nương hào hứng lôi kéo đồng minh.
Diêu Tam Nương ủ rũ đáp “Thập Nhất Nương, muội mập thế này chắc là không tập võ được, quất roi cũng khó nữa”.
“không nhất thiết phải tập quất roi, muội có thể học ném ám khí gì đó, hôm nay Đại Lang ca ở nhà, để tỷ nhờ huynh ấy nhìn xem mỗi người chúng ta thích hợp học cái gì?”. Thập Nhất Nương kêu nha hoàn mời An Đại Lang đến đây. “Tam Nương, muội nghĩ đi, vận động nhiều một chút thì sau này chúng ta có thể tha hồ ăn uống mà không lo mập, rất thích phải không?”./.