Edit: Do Nguyen
Nghe tin Thái tử tỉnh lại, Thập Nhất Nương rất vui mừng. Nàng nhìn ra bên ngoài, hoàng hôn nhuộm đỏ một khoảng bao la, khung cảnh vô cùng xinh đẹp, không thể tưởng tưởng được trong một ngày đẹp trời như vậy lại xảy ra biết bao chuyện không hay.
“Thập Nhất Nương!” Vừa ra khỏi cửa, một cục tròn vo màu hồng phấn đang lăn xả vào người Thập Nhất Nương.
Nàng lùi ra sau một bước ôm lấy cục tròn vo ấy. “Tam Nương!”.
“Còn tỷ nữa!”. Tăng Bát Nương mang khuôn mặt lo lắng nhìn Thập Nhất Nương. “Muội không sao chứ?” Hoàng đế tức giận lớn như vậy, hầu như cả kinh thành đều biết chuyện Thập Nhất Nương và Thái tử bị ám sát.
“Muội không sao!”. Thập Nhất Nương cười cong khóe mắt. “Muội vẫn ăn được ngủ được, vẫn chạy nhảy lung tung được nè. Nhưng Thái tử thì không may mắn như muội, muội định đến thăm huynh ấy, hai người có muốn đi chung với muội không?”
Tăng Bát Nương lắc đầu. Có lẽ rất nhiều tiểu thư say mê vị Thái tử đẹp trai dịu dàng này, người trước thất bại, người sau liều mình tiến lên, nhưng riêng Tăng Bát Nương không có chút hứng thú nào với Thái tử.
Diêu Tam Nương cũng lắc đầu lia lịa. “Muội và biểu tỷ ở lều trại chờ Thập Nhất Nương về, nhớ kể cho muội nghe chuyện tỷ cứu Thái tử, kể từ đầu đến cuối không được bỏ sót điều gì đâu nha. Muội còn nghe nói tỷ bắn cung bách phát bách trúng, đám hắc y nhân bị tỷ bắn gục chết như rạ, còn nữa, Thái tử bị đám hắc y nhân thay phiên đánh giết, tỷ giống tiên nữ hạ phàm dũng mãnh cứu Thái tử, Thái tử cảm động rớt nước mắt ôm lấy tỷ cảm ơn… Giữa cảnh chém giết trùng trùng, hai người nhìn nhau, liếc mắt một cái là rơi vào bể tình vạn kiếp bất phục…”
Thập Nhất Nương cứng họng nhìn trân trân Diêu Tam Nương “Muốn viết truyện thì muội nên theo Lục Lang ca, đừng có đi theo ta”.
“Thập Nhất Nương đừng đi mà”. Diêu Tam Nương muốn lê tấm thân đầy thịt mỡ đuổi theo nhưng không kịp. “Thập Nhất Nương, tỷ còn chưa kể cho muội chuyện tỷ vật nhau với hổ cứu Thái tử, rồi cầm đao đại sát tứ phương nữa đó…”
Cái gì mà nhìn nhau một cái rơi vào bể tình vạn kiếp, rồi giết hổ, đại sát tứ phương… Chuyện này đi quá xa rồi, trừ khi Thái tử biến thành đồ ăn ngon đến mức thế gian không món gì có thể sánh bằng, khi đó Thập Nhất Nương mới thực sự rơi vào bể tình… Chứ như bây giờ, chuyện yêu đương như trong tiểu thuyết thế kia… nằm mơ đi!
“Thập Nhất Nương!”
“Chào Thập Nhất Nương”
“An Thập Nhất Nương”.
…
Dọc đường đi có rất nhiều người chào nàng. Thập Nhất Nương trong lòng buồn bực, sao mọi người đều dùng ánh mắt sùng bái, hâm mộ nhìn nàng như vậy, vì nàng cứu Thái tử sao?
“Thập Nhất Nương, muội đến rồi à?” Thái tử ngồi ở đầu giường, chưa thấy bóng dáng nàng nhưng nghe loáng thoáng tiếng người, hắn cũng xác định nàng đã đến. Trái tim nhảy loạn lúc này mới từ từ yên tĩnh, hắn nhủ thầm với chính mình: Chính là muội ấy, chính là Thập Nhất Nương…
Thập Nhất Nương nhìn chiếc giường lớn khắc phù điêu long hổ cực kỳ kinh ngạc, chế độ dành cho Thái tử điện hạ có khác, lều trại săn thú tạm thời được dựng hoành tráng chẳng thua cung điện, nhìn đến Thái tử đang lười biếng tựa đầu giường, hai mắt Thập Nhất Nương say mê ngắm nghía, Thái tử mặc quần áo bằng lụa trắng rộng, vải mềm ôm lấy khối cơ bắp mịn màng, tóc đen xõa dài hơi rối càng nổi bật vẻ phiêu dật anh tuấn… Thập Nhất Nương không biết nước dãi của nàng đang chậm rãi chảy ra…
Thái tử đẹp như vậy Thập Nhất Nương chảy nước dãi cũng là chuyện bình thường, nhưng vì sao đôi mắt Thái tử nhìn nàng lại say đắm thế kia, có chuyện gì không bình thường xảy ra à?
“Tinh La ca ca, huynh đã khỏe hơn chưa?” Thập Nhất Nương bước đến, dùng tay mềm đặt lên trán hắnđể đo nhiệt độ. Từ khi nàng vào lều đến giờ, Thái tử vẫn nhìn nàng đến phát ngốc, khi nàng hỏi, lỗ tai hắn đỏ bừng.
“Huynh đỡ nhiều rồi!”. Thái tử cũng tự biết mặt mình đang nóng, thật kỳ lạ, lúc trước rõ ràng đã xem Thập Nhất Nương là muội muội nên quan tâm chăm sóc. Tại sao bây giờ trong lòng lại dâng lên khao khát và cả sự chờ mong, muốn đem cô bé bụ bẫm này nuôi lớn, trở thành cô dâu xinh đẹp của hắn, đó sẽ là chuyện vui nhất trên đời.
“Huynh khỏe hơn, thật không đó?” Thập Nhất Nương cẩn thận hỏi, sẽ không còn chút độc nào còn dư lại chứ? Thái độ của hắn kì lạ quá, đôi mắt hắn giống y chang mắt của nàng và Thập Lang mỗi khi chờ ăn thịt heo nướng, chẳng lẽ… Thái tử đói bụng?
Thái tử nhìn hai bàn tay trắng nõn nà đang bưng dĩa điểm tâm đưa trước mặt mình, hắn không nhịn được bật cười “Huynh không đói bụng đâu”.
“Vậy hả?” Thập Nhất Nương không để dĩa điểm tâm xuống bàn mà ngồi lên giường ăn từng miếng. Đồ ăn ngon khiến Thập Nhất Nương vui đến nheo hai mắt.
Thái tử thích sạch sẽ nhưng vẫn để Thập Nhất Nương tùy ý ăn uống rơi vãi vụn bánh trên giường. Thái tử chợt nhận ra hắn dung túng cho Thập Nhất Nương đến mức không có giới hạn rồi.
“Thập Nhất Nương, muội có nghĩ đến chuyện sau này sẽ gả cho người thế nào chưa?” Thái tử giả vờ hỏi vu vơ, rồi cầm khăn tay lau miệng nhỏ cho nàng.
“thật ra muội không định lấy chồng”. Thập Nhất Nương hơi buồn. “Nếu lấy chồng thì sau này cuộc sống không còn thoải mái nữa, phải dậy sớm thỉnh an mẹ chồng, chẳng may gặp phải mẹ chồng độc ác, lúc bà ấy ăn cơm sẽ bắt muội đứng hầu hạ, hoặc gặp phải người chồng tính nết trăng hoa, hắn sẽ lần lượt nạp thiếp, còn muốn muội dùng của hồi môn của mình nuôi tiểu thiếp và con đàn cháu đống của hắn. Đến một lúc nào đó muội không chịu nỗi, muội sẽ thiến hắn, để hắn khỏi sinh thêm con ngoài giá thú…”
“Thập Nhất Nương, muội đang nói ngu gì đó?” Thái tử bất lực hỏi.
“Lục Lang mới cho muội đọc một bộ tiểu thuyết tình yêu ngang trái, tình nhân lên làm chính thê, vợ cả bị đuổi ra khỏi nhà, còn bị hành hạ khổ sở, nói tóm lại là máu chó lắm, cho nên muốn không rơi vào hoàn cảnh bi đát đó, muội nên thiến chồng muội sớm sớm một chút”.
Thập Nhất Nương hưng phấn kể tiếp “Truyện này gay cấn lắm nha, muội đọc nhiều đoạn hồi hộp muốn nín thở, tên cặn bã kia vì e sợ thế lực nhà vợ nên cam chịu cúi đầu, sống trong nhà cun cút nghe lời như con chó, nhưng bên ngoài hắn lén nuôi tình nhân, đều là mỹ nữ xinh đẹp như hoa, sau đó hắn về kề dao lên cổ vợ, bắt nàng ấy phải nhận người thiếp này vào phủ, vợ hắn là người hiền lành nhu nhược tất nhiên khóc lóc đồng ý, kết quả là hắn có đứa con trai, đứa con gái. Gia đình ngày càng suy kiệt, hắn không nuôi nổi nữa nên đánh đập vợ hắn, rút dần rút mòn của hồi môn của vợ hắn để nuôi con, mấy tiểu thiếp đó còn âm mưu giết chết vợ hắn để lên làm chính thê, vợ hắn cầu cứu hắn nhưng hắn không tin, nên nàng ấy thất vọng ôm con bỏ đi. Kể từ đó trong nhà hắn loạn thành một đống, suốt ngày la hét chửi bới đòi tiền, hắn mới nhận ra vợ hắn mới là tình yêu đích thực… Nhưng Tinh La ca ca thấy không, cái tên đàn ông cặn bã đó chẳng qua vì không nuôi nổi bà thiếp với đứa con nên mới nhận ra sự quan trọng của vợ mình, vì thế, muội nghĩ đối với đàn ông, người phụ nữ nào hữu dụng với họ thì họ mới yêu”.
Thái tử đồ mồ hôi, “Thập Nhất Nương, sau này không được đọc mấy truyện linh tinh kiểu này nữa, đàn ông tốt sẽ không cưới thêm một đống tiểu thiếp khiến vợ mình đau lòng, Thập Nhất Nương, sau này chồng muội nhất định sẽ yêu thương muội, chỉ có một mình muội thôi”. nói đến đây, Thái tử đau lòng, nghĩ tới người chồng sau này của Thập Nhất Nương không phải hắn, hắn muốn giết người.
Thập Nhất Nương nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Thái tử, nàng vội chạy lại, đưa hai tay ôm lấy khuôn mặt hắn “Chỉ là truyện thôi mà Tinh La ca ca, huynh đừng như vậy, muội vẫn không muốn lấy chồng, nếu lấy nhầm người xấu, vào nhà người ta muội phải chiến đấu với một đám phụ nữ, muội sợ tính cách muội cũng dần dần thay đổi, dù chồng muội không nạp thiếp cũng không phải vì thật lòng yêuthương muội, chỉ là hắn sợ uy quyền của An Quốc Công phủ thôi, ở bên nhau không có tình yêu sao có thể lâu dài”.
Quả nhiên cô bé con vẫn quá ngây thơ, Thái tử vui mừng “Thập Nhất Nương, nếu có một người đàn ông quyền cao chức trọng không sợ uy quyền nhà muội, không nạp thiếp, cũng không có thông phòng, vì yêu nên cưới muội, muội có đồng ý gả cho hắn không?”
Thập Nhất Nương đắn đo “Nhưng hắn cũng không được đến thanh lâu tìm gái, muội ghét bẩn”.
“Huynh cũng ghét bẩn”. Thái tử nói thầm trong lòng.
“Cũng sẽ không đến thanh lâu, hắn chỉ yêu thương một mình thê tử của hắn”. Thái tử khẳng định.
“Người đó có đẹp trai không?” Lỡ hắn xấu đến mức không dám ra đường thì chắc chắn không đàng hoàng đến thanh lâu rồi, cũng có thể vì xấu quá, chẳng ai dám yêu hắn, nên hắn chỉ có thể yêu mộtmình vợ hắn.
“Nhìn cũng không tệ lắm”. Thái tử trả lời khiêm tốn, nghĩ đến khuôn mặt mình, hình như… ngoại hình hắn cũng không đến nỗi.
“Nhưng hắn cũng không được cấm muội không được làm cái này, không được làm cái kia”. Thập Nhất Nương nói tiếp “Muội thích nhất là ăn, cũng thích tự trồng rau, không được cấm muội ra đường, khôngđược bắt muội trở thành thục nữ gì gì đó, quan trọng nhất là không được chê muội béo”.
Thái tử nhìn thân hình mũm mỉm của Thập Nhất Nương mỉm cười, không sao, béo một chút mới tốt, mùa đông ôm muội ấy ngủ sẽ rất ấm áp, hắn rất sợ lạnh. “Muội yên tâm, hắn thấy muội béo mới tốt, cũng không cấm muội trồng rau bởi hắn rất thích các loại đồ ăn của muội, muội thích ăn uống, hắn sẽtìm hết thảy đồ ăn ngon trên đời mang về cho muội, muội thích làm gì, chỉ cần không gây nguy hiểm cho muội, hắn đều đồng ý… Thập Nhất Nương, sao muội nhìn huynh như vậy?” Thái tử đỏ mặt nhìn Thập Nhất Nương càng lúc càng tới gần hắn.
“Tinh La ca ca, huynh cho muội biết người đó là ai, nhanh lên!” Thập Nhất Nương nắm chặt tay hắn, hai mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm chờ hắn trả lời.
“Hả…” Thái tử đỏ bừng mặt, “Muội hỏi vậy để làm gì?”
“đi bắt hắn về chứ làm gì nữa…” Thập Nhất Nương vui vẻ nói “Vừa thích muội, cho muội ăn thỏa thích, còn không chê muội béo… đàn ông như vậy quá hoàn hảo. hắn là ai? Chỉ cần lớn hơn muội, gia đình không quá kém, muội sẽ đi bắt hắn về liền, tiên hạ thủ vi cường, đàn ông tốt sẽ bị nhiều người dòm ngó, phải nhanh chóng đi cướp về mới được!”.
Thái tử vô cùng sung sướng, đưa một ngón tay chỉ chính mình “Thập Nhất Nương, muội thấy Tinh La ca ca thế nào?”
“Tinh La ca ca, huynh… nãy giờ huynh đang nói về mình hả?” Thập Nhất Nương nhụt chí “Haizz, chắc huynh vẫn chưa uống thuốc, lại nói mơ rồi, muốn dỗ cho muội vui vẻ chứ gì?”
“Nãy giờ những điều huynh nói đều là thật. Huynh không lừa muội, sau này huynh chỉ yêu thương và đối xử tốt với một mình muội, không nạp trắc phi, không nâng tiểu thiếp, càng không có thông phòng. Huynh sẽ tìm đồ ăn ngon khắp thiên hạ mang về cho muội, muội muốn ăn bao nhiêu cũng được, muội muốn trồng rau, trong cung huynh sẽ cuốc sẵn vài luống đất cho muội, muội muốn làm gì huynh đều không cấm cản, mẹ chồng cũng sẽ yêu thương muội, Huy Nương cũng đã thành bạn thân với muội rồi…”
Thập Nhất Nương càng nghe nụ cười càng méo xệch. Thái tử đang nói vô cùng nghiêm túc, đôi mắt nóng rực ấy khiến tim nàng đập nhanh từng hồi.
“Thái tử điện hạ, huynh nói thật sao?” Thập Nhất Nương nghiêm túc hỏi “Nếu chỉ vì ơn cứu mạng, huynh không cần nói nữa…” Nàng không thấp hèn đến mức dùng ơn cứu mạng để ép bức đàn ông.
“không phải vì ơn cứu mạng” Thái tử nắm lấy bàn tay trắng nõn tròn trịa của Thập Nhất Nương. “Nếu chỉ vì ơn nghĩa, huynh sẽ không nói những lời này, muội chỉ mới cứu huynh mấy lần, ám vệ cứu huynh còn nhiều hơn muội, nếu nói lấy thân báo đáp, huynh đã đoạn tụ từ lâu…”
Còn là “nhất thụ đa công”! Thập Nhất Nương nói thầm trong lòng. Nàng đang vui đến phát điên, Thái tử quá đẹp trai, đẹp đến mức yêu nghiệt, nàng rất muốn gả cho một người đàn ông đẹp xuất sắc như vậy, hắn càng đẹp nàng càng có mặt mũi. Sung sướng hơn nữa là những đầu bếp nổi tiếng nhất thiên hạ đều tập trung ở Hoàng cung, mỗi bữa ăn của Thái tử phi đều có ít nhất món, riêng điểm tâm thìnhiều đến mức không đếm nổi…
Cho nên, nhất định phải bắt hắn… À không, phải gả cho hắn!