Hôm nay Vi Hàn được cũng lên triều như bao ngày khác. Hôm nay sức khỏe của hoàng thượng không được tốt,xem ra sắc mặt rất tệ. Quan triều trong cung ai cũng tỏ ra lo lắng.
"Các khanh cũng thấy đó. Sức khỏe của ta ngày càng yếu đi. Có lẽ sẽ không gánh trọng trách triều chính được bao lâu nữa." Hoàng thượng vừa nói thì miệng không ngừng ho khan.
"Hoàng thượng,người đừng nói như vậy. Người bao năm cai quản triều chính. Đứng trước muôn dân. Nhà nhà thái bình,người người no ấm. Nay chỉ mới cảm phong hàn nhẹ,sẽ không sao."
Người vừa lên tiếng là Na Tận tướng quân. Võ nghệ của người này mà nói thì khó ai sánh bằng. Cũng là người được hoàng thượng tin tưởng do người này có tính thẳng thắng,trung thành.
"Sao ngươi dám chắc là không sao?"
Mã thái sư lên tiếng phản khán. Nhận thấy được ánh mắt bất thường của mọi người nhìn mình,ông ta mới nhẹ giọng nói tiếp.
"Hoàng thượng cũng đã đến tuổi. Mạn phép cho thằng nói thẳng. Thật ra Thái tử điện hạ cũng đã đủ khôn lớn. Thiết nghĩ hoàng thượng nên suy nghĩ kỹ vấn đề này."
Nghe xong ai cũng gật gù tán thành. Còn riêng Vi Hàn hắn lại thấy không vui. Hắn lên ngôi,tức là hoàng thượng thật sự không khỏe. Còn về cái ngôi vị kia,nhìn lên thì thấy cao cao tại thượng. Mấy ai biết được bao nhiêu chuyện đằng sau nó. Hắn từ nhỏ đã được sắp đặt sẽ là vua của một nước trong tương lai. Nhưng đối với hắn,sống hạnh phúc bên người mình thương yêu mới là điều hắn mong mỏi nhất.
Trong khi tất cả vẫn còn đang bàn tán xôn xao đột nhiên có một giọng nói vang lên.
"Nhưng mà,Thái tử hiện tại vẫn chưa…"
Hắn là quan tứ phẩm,có thể nói hắn như người kề cận với Mã thái sư. Câu nói của hắn tuy chưa nói hết nhưng ai cũng hiểu ngụ ý trong nó. Vi Hàn và Hạ Hồ thành thân cũng được hơn nữa năm. Nhưng vẫn chưa thấy có dấu hiệu tin vui gì.
Hoàng thượng thấy hắn ấp úng nên cũng phát tay ngụ ý cho hắn nói tiếp.
"Bẩm hoàng thượng. Theo thần được biết Thái tử điện hạ và Thái tử phi thành thân đã hơn tháng. Mà đến hiện giờ Thái tử phi vẫn chưa có tin vui. Thần nghĩ…thần nghĩ có nên lập cho Thái tử điện hạ một Trắc phi nữa hay không!"
Câu nói vừa rồi của quan tứ phẩm như tiếng sét nổ vào tai Vi Hàn,không phải hắn chưa nghĩ tới là sẽ có ngày này,chỉ là không ngờ nó đến sớm như vậy,mà còn đến vào trường hợp bất khả khán như thế này.
"Nhi thần phản đối." Hắn vô thức thốt lên,làm cho những người có mặt đều ngỡ ngàng.
Hoàng thượng lúc này lại nghiêm nghị hỏi.
"Lý do!" Câu nói của người chẳng khác nào cũng đã định sẽ làm như vậy. Không sai,hoàng thượng và Mã thái sư đã bàn bạc trước về chuyện này.
"Triều chính là do con quản,chuyện sinh con của Thái tử phi chỉ là sớm hay muộn. Con xin người hãy cho chúng con thêm thời gian."
Trong triều lúc này lại im phăng phắc. Ai cũng biết đó là chuyện đương nhiên,nhưng hôm nay người đứng ra phản đối cái chuyện đương nhiên đó là chính là đương kim hoàng thượng trong tương lai.
"Ta cho con thời gian suy nghĩ lại. Chuyện này ta cũng đã định trước. Người ta muốn con lấy làm Trắc phi là Mã tiểu thư,con gái duy nhất cuả Mã thái sư. Ta cho con thời gian suy nghĩ."
Nói rồi người cũng cho lệnh bãi triều. Ai cũng ra về,vài người nán lại đồng cảm chút ít rồi cũng bỏ về. Chỉ còn một mình Vi Hàn đứng đó. Hắn thơ thẫn bước đi từng bước vô thức,cuối cùng lại về chúng cung của hắn.
"Thái tử điện hạ,huynh về rồi à!"
Hạ Hồ nhìn thấy bóng dáng liêu xiu của hắn lòng có chút lo lắng nhưng cũng không nén được nỗi vui mừng.
Hắn vô thức bước nhanh đến chỗ nàng rồi choàng tay ôm lấy thân thể gầy gò đó,ôm thật chặt,như muốn hòa vào cùng với nhau. Hắn làm sao không hiểu nàng là người ngang ngược,chính nghĩa,làm sao không hiểu nàng không hề chấp nhận được chuyện hắn có thêm người khác. Hắn đấu tranh rồi,hắn bất lực rồi. Lúc này lại thật chỉ muốn bỏ nàng vào người hắn,sống một cuộc sống của riêng người.
“Có,có chuyện gì sao?”
Nàng bất ngờ bị ôm,cũng ngờ ngợ nhưng không đẩy hắn ra.
“Yên nào!”
Giọng nói đó,đột nhiên lại diệu dàng đến lạ lùng.
Mấy ngày hôm sau hắn cứ lên triều gặp riêng hoàng thượng nhưng đều bi từ chối vì sức khỏe không tốt. Lần gặp được thì lại làm cho hoàng thượng tức đến ngất đi.
Còn về Hạ Hồ,sáng nay khi Mạc phi đến thăm mà lại lỡ miệng nói ra chuyện đó. Nàng nghe được vẫn không tin nên muốn đợi hắn về hỏi cho rõ.
Khi hắn bước vào đại sãnh đã thấy nàng ngồi thẫn thờ ở đó.
“Nương tử,sao vậy? Không đi ngủ sao?” Hắn ân cần vuốt ve gương mặt nàng hỏi.
“Điện hạ,Mạc phi mới qua đây. Bà ấy nói huynh sẽ nạp thêm phi. Mụi không tin. Mụi nhất định không tin. Mụi đã chờ huynh về,nói đi Điện hạ,đó là giả.”
Vi Hàn từ từ rút bàn tay của mình lại không dám nhìn nàng nữa. Thiết nghĩ chuyện như vậy sớm muộn nàng cũng biết,nhưng mà sao khi thấy được sự mong mỏi từ câu trả lời của hắn,hắn lại muốn bóp chết mình. Tại sao lại có thể vô vụng như vậy.
Hạ Hồ nhận lại toàn sự im lặng,lòng cũng hiểu được đây là sự thật. Nàng đứng dậy lùi về sau mấy bước,đôi mắt chỉ trực trờ cho nước mắt rơi ra.
Tiểu Hồ nàng phải tin ta nhất định ta sẽ không làm như vậy! Sẽ không để nàng phải chịu thiệt thòi!