Skip to content
OPEN MENU
Search
Góc nhỏ của Tâm Tâm
THÁI TỬ CỐ CHẤP YÊU THẦM TA
(Thái tử cố chấp yêu thầm ta) Chương :
FEBRUARY,
TÂM MEOO
COMMENTS
Votes
Editor: Tâm Meoo
“Làm sao vậy?” Thẩm Tinh Lan cúi đầu, môi mỏng khẽ chạm vào lỗ tai nàng, âm cuối còn mang sự dịu dàng không dễ phát hiện.
Sau khi tiểu cô nương cúi đầu, nàng vẫn luôn không nói chuyện, hắn bỗng có hơi lo lắng.
Cả người Tô Trường Nhạc cứng đờ, chỉ cảm thấy mỗi nơi bị môi Thẩm Tinh Lan lướt qua, đều nóng giống như bị thiêu đốt.
Tô Trường Nhạc căng thẳng đè ngực lại, cảm thấy bản thân nàng thật sự trở nên kỳ quái. Tô Trường Nhạc muốn xác nhận cái chớp mắt tim nàng đập thình thịch kia, có phải ảo giác của nàng hay không, nàng hít sâu một hơi, lại ngước mắt nhìn về phía Thẩm Tinh Lan một lần nữa.
Thẩm Tinh Lan vẫn luôn rủ mắt nhìn nàng, bên trong ánh mắt hắn còn mang theo ý cười nhàn nhạt, khóe mắt đuôi lông mày đều nhiễm sự dịu dàng.
Lông mi Tô Trường Nhạc khẽ run lên, trong nháy mắt hơi thở nàng loạn đến mức rối tinh rối mù, nàng lại một lần nữa mở mắt ra.
Xong rồi, tật xấu của nàng dường như càng nghiêm trọng hơn, hiện tại không cần nhìn Thẩm Tinh Lan, mà chỉ cần nghĩ đến hắn, trái tim đã đập nhanh giống như muốn nhảy khỏi lồng ngực, ánh mắt vừa mới nhìn thấy nụ cười của hắn, thì bên tai đã nóng lên không thể kiềm chế nổi.
Ôi, sao nàng lại trở nên như vậy.
Nàng có hơi sợ hãi cảm giác như vậy, cho dù kiếp trước nàng cảm thấy chính mình vô cùng thích Thẩm Quý Thanh, khi nàng nhìn Thẩm Quý Thanh, cũng chưa từng xuất hiện cảm giác này.
Tô Trường Nhạc bỗng nhiên trở nên mơ màng, không rõ vì sao chính mình lại trở nên như vậy, chẳng lẽ trước kia nàng không thật sự thích Thẩm Quý Thanh? Không, không có khả năng, nếu như nàng không thích Thẩm Quý Thanh, sao có thể học những quy củ và nữ công, thứ mà nàng ghét nhất vì hắn ta chứ.
Nhưng vì điều gì, nàng chưa từng cảm thấy chân tay luống cuống như vậy khi đối diện với Thẩm Quý Thanh?
Sau khi Tô Trường Nhạc ý thức được sự biến hóa của bản thân nàng, càng không dám đối diện với Thẩm Tinh Lan.
Trên đường trở về Đông Cung, nàng vội vã rời khỏi lồng ngực hắn, mặt mũi đỏ bừng trốn xuống xe liễn.
Thẩm Tinh Lan cảm nhận được Tô Trường Nhạc đang thẹn thùng, nhìn bóng dáng gần như chạy trối chết của nàng, ánh mắt hắn mang đậm sự dịu dàng và cưng chiều.
Đến thời gian dùng thiện giờ ngọ, món ăn trên bàn nóng hôi hổi, khiến khẩu vị của người khác mở rộng ra, đều là những món mà Tô Trường Nhạc thích nhất.
Sau khi Tô Trường Nhạc nhìn về những món ăn đó, khóe miệng nàng lại cong lên.
Thẩm Tinh Lan nhìn thấy tiểu cô nương từ sau khi trở về Đông Cung vẫn luôn trốn tránh hắn, giờ phút này lại cong môi cười, hắn cũng vui vẻ cười theo.
Hắn nghĩ, chắc hẳn tối hôm qua hắn đã dọa tiểu cô nương sợ, cho nên hôm nay nàng vẫn luôn tránh ánh mắt của hắn, còn cố ý trốn tránh hắn nữa.
Thẩm Tinh Lan nói cho chính mình, không thể nóng vội, lần này, hắn không thể lại dọa nàng chạy mất được.
Hắn hỏi∶ “Thích không?”
Tô Trường Nhạc không nói chuyện.
Thẩm Tinh Lan cũng không buộc nàng mở miệng, cười lên, đứng dậy gắp thức ăn cho nàng. Gian phòng rộng như vậy, chỉ có tiếng đũa vô tình chạm vào chén đĩa. Tô Trường Nhạc rõ ràng đã hạ quyết tâm, tạm thời không nhìn Thẩm Tinh Lan nữa, nhưng rồi ánh mắt nàng lại không tự chủ được, nhìn về phía hắn.
Hắn yên tĩnh rủ mắt, nghiêm túc lấy món ăn cho nàng, rõ ràng chỉ là động tác đơn giản bình thường, nhưng trong nháy mắt kia, đáy lòng nàng lại tràn ngập sự ngọt ngào.
Thẩm Tinh Lan thật sự rất đẹp, rõ ràng là nam tử, dung mạo lại xinh đẹp quá mức , mỗi một động tác của hắn đều tràn ngập sự tao nhã cao quý, đẹp tựa như người ở trong bức họa.
Gương mặt nàng lại nóng lên.
Quả nhiên không phải ảo giác, nàng thật sự cảm thấy Thẩm Tinh Lan rất xinh đẹp mà, thậm chí còn cảm thấy hắn còn đẹp hơn cả nàng nữa!
Nếu như Thẩm Tinh Lan là nữ tử, e rằng cái danh xưng mỹ nhân đệ nhất kinh thành của nàng phải nhường lại cho hắn rồi.
Tô Trường Nhạc cũng không phát hiện nàng lại nhìn hắn đến mức mê mẩn, mãi đến khi Thẩm Tinh Lan nở nụ cười trầm thấp, giơ tay chạm vào chóp mũi nàng, nàng mới bỗng nhiên phục hồi tinh thần.
“Sao Thái Tử ca ca lại biết ta thích ăn món gì?” Sợ Thẩm Tinh Lan nhìn ra sự thất thố của mình, nàng thuận miệng hỏi một câu.
Thẩm Tinh Lan nhìn nàng, cười thẹn thùng, rủ mi mắt giống như có hơi ngượng ngùng∶ “Trước khi cô rước nàng về, đã đến phủ Thừa tướng dò hỏi nhạc mẫu.”
Tô Trường Nhạc nhìn hắn với ánh mắt không thể tin được.
Sao Thẩm Tinh Lan có thể đến phủ để hỏi loại chuyện này trước khi hai người thành thân được chứ, nếu như tin này bị truyền ra ngoài, thì đúng là xấu hổ muốn chết mà! E rằng còn có tin đồn nàng làm cho Thái Tử chết mê chết mệt.
Tô Trường Nhạc bỗng nhiên nhớ tới kiếp trước, kiếp trước khi hai người bị người khác gài bẫy ở trong yến tiệc hôm đó, nàng vẫn luôn cảm thấy Thẩm Tinh Lan chiếm đoạt nàng, nhưng cuối cùng những lời đồn đại ở trên phố, đều nói nàng quyến rũ Thái tử, khiến cho hắn chết mê chết mệt, hắn mới có thể nhất thời phạm phải sai lầm.
Lúc ấy nàng có bao nhiêu ấm ức, có miệng nhưng khó mà trả lời, nàng không cam lòng, phẫn nộ, thậm chí còn ra tay với những quý nữ cười nhạo nàng kia, nhưng không có ai sẵn sàng tin tưởng nàng, ngay cả Thẩm Quý Thanh, người nói thích nàng cũng từ chối không gặp mặt, chỉ có cha nương và các ca ca tin tưởng nàng.
Lúc ấy nàng thật sự quá đau khổ, thậm chí tuyệt vọng muốn nhảy xuống giếng tự sát, nhị ca phát hiện thấy điều bất thường, đã đến cứu nàng lên, tiếp theo thánh chỉ tứ hôn được ban xuống, nếu như tự sát sẽ liên lụy đến người nhà, cho dù nàng có suy nghĩ đó cũng không dám làm gì, cứ như vậy gả cho Thẩm Tinh Lan.
Kiếp trước Thẩm Tinh Lan cũng từng làm như vậy với nàng, hắn dùng phương thức vụng về nhất đối xử tốt với nàng.
Hắn nói, hắn vì nàng, chạy đến phủ thừa tướng tìm hiểu xem nàng thích cái gì, lúc ấy nàng chỉ cảm thấy vô cùng chán ghét Thẩm Tinh Lan, thậm chí còn cảm thấy những lời đồn trên phố kia do chính hắn truyền ra.
Nàng quả thực hận hắn tận xương, nàng cười khẩy rồi hất đổ bàn món ăn mà hắn dốc lòng chuẩn bị.
Thẩm Tinh Lan cứng người tại chỗ, hắn nhìn nàng, khóe mắt dần dần đỏ lên, há miệng thở dốc, cuối cùng lại không nói câu nào.
Nàng cũng rời đi không quay đầu lại.
Nhưng hiện tại, nàng chỉ cảm thấy Thẩm Tinh Lan vô cùng đáng yêu, hắn không hề thay đổi, hắn vẫn dùng phương thức vụng về nhất kia để đối xử tốt với nàng giống như kiếp trước.
Khi hắn cười rộ lên, thật sự rất đẹp, dáng vẻ muốn dỗ dành nàng cũng rất đáng yêu, Tô Trường Nhạc bỗng nhiên cảm thấy, sao hắn lại tốt với nàng như vậy, vì cớ gì kiếp trước nàng vẫn luôn không phát hiện ra?
Nàng nhìn những món ăn nàng thích ở trước mặt kia, trong lòng bỗng nhiên cảm thấy khó chịu, lồng ngực đau như muốn vỡ vụn, những ấm ức nàng ngấm ngầm chịu đựng trong kiếp trước, vào lúc này giống như đê vỡ tuôn ra hết.
Nước mắt bỗng nhiên rơi xuống.
Thẩm Tinh Lan nhìn thấy nàng rơi lệ, trong lòng hắn tựa như bị cây đao cứa qua cứa lại, hắn lập tức đứng dậy, ngồi xổm trước mặt nàng, chân tay luống cuống hỏi∶ “Làm sao vậy? Nàng thấy không thoải mái chỗ nào?”
Hắn cầm lấy chiếc khăn sạch sẽ ở bên cạnh, cẩn thận dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng.
Thấy nàng vẫn còn khóc không ngừng, sắc mặt Thẩm Tinh Lan trầm xuống, quay đầu đi, nhàn nhạt quét mắt qua người Tần công công.
Tần công công hiểu rõ ý tứ, lập tức cùng với Tứ Hỉ và những cung tì khác, nối đuôi nhau rời khỏi gian phòng.
Gian phòng tức khắc chỉ còn lại hai người bọn họ.
Nàng khóc trong im lặng, Thẩm Tinh Lan chỉ cảm thấy những giọt nước mắt kia, tất cả đều đập vào trái tim hắn, đau đớn giống như tê tâm liệt phế.
“Nàng đừng khóc, đừng khóc.”
Thẩm Tinh Lan tay chân luống cuống ôm nàng vào trong ngực, trong lòng nóng như lửa đốt, hắn không rõ hắn làm sai chỗ nào.
Rồi bỗng nhiên nghĩ đến, sau khi Tô Trường Nhạc nghe hắn nói rằng, hắn đi đến phủ Thừa tướng hỏi Tô mẫu nàng thích ăn món gì, lúc ấy nàng mới khóc lên. Chẳng lẽ nàng đang giận hắn? Giận hắn tự mình chạy đến phủ Thừa tướng để dò hỏi những việc này?
Thẩm Tinh Lan như lờ mờ hiểu ra, ước gì có thể cho chính hắn một bạt tai, liên tục thấp giọng dỗ nàng; “Khi cô đến phủ Thừa tướng hỏi nhạc mẫu chuyện này, chúng ta đã định thân với nhau, nàng đừng nóng giận, là cô quá mức lỗ mãng, suy nghĩ không chu toàn, nàng đừng khóc nữa..”
Hắn ôm lấy nàng ngồi xuống ghế, môi mỏng không ngừng chạm vào trán nàng, giữa lông mày, chóp mũi, trong lòng dâng lên nỗi áy náy.
Tô Trường Nhạc nghe thấy hắn lại tự trách, cúi đầu nức nở nghẹn ngào, bỗng dưng giơ tay ôm lấy cổ hắn.
Nàng hít mũi, muốn thu lại nước mắt, lại không ngừng được, cuối cùng chỉ có thể nức nở nói∶ “Không tức giận, không phải tức giận…”
Tiếng khóc nức nở kia tiến vào trong tai Thẩm Tinh Lan, trái tim hắn lại nhói đau từng trận một.
Một tay hắn nâng mặt nàng lên, lòng bàn tay ấm áp lại vỗ về lau nước mắt cho nàng, không nhịn được sự đau lòng.
Tô Trường Nhạc muốn dừng lại, nàng thật sự không muốn khóc, nhưng không biết vì sao, nước mắt nàng tựa như dòng nước chảy, không thể ngăn cản nổi.
Ngay tại lúc nàng muốn giơ tay đẩy Thẩm Tinh Lan ra, nói hắn đừng để ý đến nàng, để nàng yên tĩnh một lát, thì Thẩm Tinh Lan lại đột nhiên cúi sát đầu xuống.
Trái tim Tô Trường Nhạc bỗng nhiên nhảy dựng, đôi mắt hơi mở lớn, sửng sờ mở miệng ra.
Nàng đã khóc đến mức chật vật như vậy, hắn vẫn còn tâm tư này?!
Rốt cuộc Thẩm Tinh Lan đang muốn làm gì!
Hắn nhẹ nhàng nhéo lấy cằm nàng, cúi thấp đầu xuống, không hề mang theo chút du͙ƈ vọиɠ nào, chỉ có sự trân trọng và dịu dàng cẩn thận.
Sự ấm áp nhanh chóng truyền đến, trái tim Tô Trường Nhạc lại mạnh mẽ run lên, bỗng nhiên có cảm giác an toàn khi được hắn toàn tâm toàn ý che chở.
Nhiệt độ trên mặt nàng tăng lên, hai má nhiễm màu hồng, cũng quên luôn việc rơi nước mắt.
Hu hu, Thẩm Tinh Lan mau dừng lại! Nàng không thể hít thở được, vừa rồi nàng không có giận dỗi, nhưng hiện tại thì có!
Thẩm Tinh Lan phát hiện nàng không còn khóc nữa, lập tức buông tiểu cô nương ở trong ngực ra, hắn rủ mắt nhìn nàng, trong mắt vẫn mang theo vẻ tự trách.
Tô Trường Nhạc vừa thấy dáng vẻ này của hắn, ngọn lửa nhỏ vừa mới nổi lên, cũng bị dập tắt trong nháy mắt.
Do mới vừa khóc xong, khi đôi mắt nàng nhìn hắn có vẻ đặc biệt sáng ngời. Thẩm Tinh Lan thấy nàng không rơi lệ nữa, an tâm cười một cái, cúi đầu xuống trán nàng, chóp mũi thân mật cọ qua cọ lại, hơi thở dịu dàng đan xen lẫn nhau.
Ngón tay hắn dịu dàng vuốt ve phần cổ nàng, tựa như đang vỗ về, vân vê một hồi lâu, cuối cùng hắn cũng mở Có thể nói với cô, rốt cuộc lúc nãy nàng làm sao vậy?”
Giọng nói hắn vô cùng dịu dàng.
Tô Trường Nhạc bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, hơi thở hơi tắc nghẽn, quay đầu đi, thẹn thùng vùi đầu vào cổ hắn.
Bàn tay to của Thẩm Tinh Lan nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nàng, không tiếp tục mở miệng, tựa như cho nàng thời gian khôi phục lại cảm xúc.
Nàng cũng không biết phải nói với Thẩm Tinh Lan như thế nào, nàng vẫn luôn không thể nói, nàng sống lại một đời, nhưng kiếp trước hoàn toàn khác kiếp này, nàng đối xử rất tệ với hắn.
Suy nghĩ trong đầu lộn xộn rối tung, nhưng trái tim càng đập nhanh hơn, suy nghĩ muốn đối xử tốt với hắn ngày càng khắc sâu trong lòng nàng.
Đúng, nàng muốn đối xử tốt với hắn, mặc kệ xuất phát từ cảm giác thích hay sự áy náy, cả đời này nàng đều muốn đối tốt với Thẩm Tinh Lan, nàng không muốn nhìn thấy hắn trở thành khối băng có xác không hồn kia.
Tô Trường Nhạc im lặng hồi lâu, cọ cọ ở đầu vai hắn giống như con mèo nhỏ, nhỏ giọng nói∶ “Thái Tử ca ca đối xử với ta tốt như vậy, ta sẽ không nỡ chia sẻ chàng với người khác.”
Tô Trường Nhạc biết, với tình huống hiện tại của nàng, trong vòng một năm nữa Thẩm Tinh Lan sẽ bị buộc nạp trắc phi.
Nàng muốn đối tốt với hắn, rồi lại muốn độc chiếm hắn.
Tô Trường Nhạc phát hiện, bản thân nàng thực sự rất ích kỷ, nhưng nếu như nàng thật sự đối tốt với Thẩm Tinh Lan, nàng không có cách nào trơ mắt nhìn hắn đối tốt với người khác.
Nếu như hắn thật sự nạp trắc phi, cuối cùng bọn họ sẽ đi tiếp vào con đường kia.
Giong nói nàng ngọt ngào mềm mại, lời nói tràn ngập sự ỷ lại, Thẩm Tinh Lan mới vừa rồi còn suy nghĩ đủ loại tình huống khác nhau, nhưng không nghĩ rằng nàng sẽ nói như vậy.
Nàng lại có suy nghĩ độc chiếm hắn, cho nên mới bỗng nhiên khóc thành như vậy?
Mùi vị hạnh phúc bỗng nhiên đến, suýt nữa đã khiến lồng ngực Thẩm Tinh Lan nổ tung.
Hắn nên làm cái gì bây giờ, sao tiểu cô nương của hắn lại có thể thẳng thắn đáng yêu như vậy, cũng chỉ vì lo lắng hắn sẽ nạp trắc phi, nên mới khó chịu khóc lên.
Nàng không muốn rời xa hắn, tràn ngập sự tin cậy với hắn, còn sợ hắn bị người khác cướp đi!
Khi thích một người khác, chắc chắn sẽ có hy vọng độc chiếm đối phương, cho nên, nàng thật sự thích hắn!
Trong lòng Thẩm Tinh Lan dâng lên cảm giác thỏa mãn và mừng rỡ, hoàn toàn không thể khống chế được, khóe miệng cong thành nụ cười.
Hắn thật sự quá hạnh phúc, nếu như đây chỉ là một giấc mộng, hắn hy vọng vĩnh viễn không cần tỉnh lại.
Hắn nhẹ nhàng nâng cằm Tô Trường Nhạc lên, đôi tay giữ lấy khuôn mặt nàng, tựa như đứa trẻ có được cả thế giới, cả người gần như vui vẻ đến choáng váng, bên tai đỏ lên.
Nụ cười hắn tựa như ánh dương giữa trời quang, trong sáng ấm áp khiến người khác rung động.
Lông mi Tô Trường Nhạc rung lên, nhắm mắt lại theo bản năng, nàng cảm nhận được sự ấm áp truyền đến giữa trán, mỗi chỗ bị hắn chạm vào đều nóng lên.
“Sao bỗng nhiên lại có suy nghĩ vậy? Cô mới vừa thành thân với nàng, sao lại có người đến chia sẻ cô gì được chứ.”
Nàng cắn môi, nhỏ giọng nói∶ “Ta nghe thấy chàng và Hoàng Thượng có ước định gì đó.” Nàng cũng không phải thật sự ngốc, vừa nghe Tuyên Đế nói như vậy, tự nhiên có thể suy xét vì sao trước đây Tuyên Đế lại cho phép nàng trở thành Thái tử phi.
Thẩm Tinh Lan ngẩn người, hắn thực sự bất ngờ, hoàn toàn không nghĩ tới Tô Trường Nhạc lại bất an như vậy bởi vì câu nói kia của Tuyên Đế.
Hắn đau lòng, lại cúi thấp đầu chạm vào môi nàng, vẻ mặt nghiêm túc∶ “Bên người cô sẽ không có người khác, về sau Đông Cung này cũng chỉ có một mình nàng thôi.”
Đời này, miệng hắn giống như rót mật, vĩnh viễn mang đến vị ngọt cho nàng, còn những mùi vị cay đắng kia, hắn sẽ giữ lại cho chính mình.
Lời nói của Thẩm Tinh Lan vẫn không thay đổi, nhưng đời này tai hắn chỉ hơi đỏ lên, không thẹn thùng quay mặt đi giống như kiếp trước.
Nhưng ánh mắt hắn nhìn nàng lại lộ vẻ căng thẳng, tựa như lo sợ nàng không tin, hay lo sợ nàng lại khóc lên tiếp.
Tuy rằng Tô Trường Nhạc cảm thấy những lời này thật sự rất buồn nôn, nhưng còn xen lẫn cả vị ngọt, khóe miệng nàng lại cong lên, thậm chí còn cảm thấy Thẩm Tinh Lan thật sự rất rất đáng yêu.
Đôi mắt nàng cong cong nở nụ cười.
Kiếp trước Thẩm Tinh Lan cũng nói những lời này, sau này hắn thực sự làm được, nàng biết hắn không phải đang dỗ nàng.
Thẩm Tinh Lan thấy nàng cười, nói∶ “Đồ ăn đều đã nguội lạnh, cô gọi người lên hâm nóng lần nữa.”
Tô Trường Nhạc lại ngăn hắn.
Thẩm Tinh Lan cười, cuối cùng cũng không gọi người tiến vào.
“Dùng bữa đi.”
Thẩm Tinh Lan nói như vậy, nhưng cũng không buông nàng ra.
Hắn lại ôm nàng vào trong ngực, để nàng ngồi trên đùi hắn, một tay hắn ôm lấy eo nhỏ, một tay cầm lấy chiếc đũa, thong dong ưu nhã gắp đồ ăn đến bên môi nàng.
“Cô đút cho nàng.”
Tô Trường Nhạc lập tức đỏ mặt, ánh mắt hiện lên tia xấu hổ. Nàng không thể tin Thẩm Tinh Lan lại muốn dỗ nàng ăn, hắn đang coi nàng là đứa trẻ để dỗ dành hay sao!
“Ta, ta có thể tự ăn được, chàng mau thả ta xuống dưới.”
Nàng cảm thấy thẹn thùng, tư thế này thật sự rất xấu hổ. Sao nàng có thể nuốt trôi được chứ!
Nhưng Thẩm Tinh Lan một khắc trước còn ngoan ngoãn nghe lời nàng, giờ phút này lại không buông tay, hắn rủ mắt, khóe môi cong lên, trong mắt chứa đầy sự cưng chiều.
“Để cô đút cho nàng.”
Hắn muốn thực hiện hết những việc mà kiếp trước không thể làm kia. Hắn muốn đút nàng ăn cơm, sáng sớm tỉnh lại muốn giúp nàng thay y phục, muốn vẽ mi cho nàng, còn muốn làm nhiều việc khác nữa.
Hắn muốn sủng nàng đến tận trời, cũng muốn trở thành tất cả của nàng, có như vậy, ngộ nhỡ nàng thật sự nhớ lại tất cả, nàng cũng sẽ không nỡ rời đì, không còn có tâm tư nghĩ đến người khác.
Tô Trường Nhạc vừa mới hạ quyết tâm đời này đối xử thật tốt với Thẩm Tinh Lan hảo, nghe thấy những lời hắn vừa nói, nàng yên tĩnh lại, nhưng độ nóng trên mặt không hề giảm đi.
Mà Thẩm Tinh Lan thật sự muốn ôm nàng như vậy, không nhanh không chậm đút nàng ăn xong bữa cơm.
Ngay tại lúc nàng đỏ mặt muốn chạy trốn, hắn lại nói: “Kế tiếp, đến lượt Niếp Niếp đút cô ăn.”
Tô Trường Nhạc∶ “???”
Tô Trường Nhạc nghe thấy những lời này, nàng muốn hét lên từ dưới đáy lòng, nàng muốn hỏi rốt cuộc Thẩm Tinh Lan đang nghĩ cái gì!
Nàng muốn cự tuyệt, nhưng khi ánh mắt chờ đợi xen lẫn khát vọng của Thẩm Tinh Lan nhìn vào nàng, vành tai trắng nõn của hắn lại đỏ lên.
Hắn vốn dĩ rất xinh đẹp, giống như viên ngọc được mài giũa, phong thái xuất chúng, mặt mày như họa, lúc này lại ngoan ngoãn nghe lời như chú chó con, khiến người khác không nhịn được muốn ôm vào lòng.
Hức, nàng bỗng nhiên phát hiện, nàng không có khả năng cự tuyệt Thẩm Tinh Lan.
Tô Trường Nhạc bèn ngồi như vậy trên đùi hắn, cố nén sự thẹn thùng, dỗ hắn ăn cơm.
Ăn được một nửa, Thẩm Tinh Lan lại nhịn không được ôm người vào trong ngực. Tuy rằng không xả ra chuyện gì kế tiếp, Tô Trường Nhạc vẫn cảm thấy trái tim như muốn nổ tung.
Bữa cơm này, hai người ăn gần một canh giờ, hai vị chủ tử ở trong phòng lâu như vậy, Khi Tô Trường Nhạc rời khỏi gian phòng, nàng lại ngầm phát hiện, nhóm cung tì đều cúi thấp đầu thẹn thùng, lỗ tai còn đỏ lên.
Ngay cả ánh mắt Tứ Hỉ khi nhìn vào nàng, cũng tràn đầy vẻ xấu hổ.
Thẩm Tinh Lan nói có việc bận, sau đó hắn nhốt mình vào trong thư phòng, lúc này trong gian phòng chỉ còn Tô Trường Nhạc và Tứ Hỉ.
“Ta và điện hạ không có làm chuyện gì cả, chỉ ăn cơm mà thôi.” Nàng bình tĩnh giải thích.
Ngay từ đầu Tô Trường Nhạc không muốn giải thích, nhưng ánh mắt Tứ Hỉ nhìn nàng ngày càng mờ ám, nàng không thể không bảo vệ sự trong sạch của chính mình.
Tứ Hỉ yên lặng liếc nhìn cổ cô nương nhà mình một cái, cúi đầu không nói lời nào, rồi che miệng cười trộm.
Nàng biết cô nương nhất định đang thẹn thùng, nàng sẽ không trêu ghẹo cô nương.
Tô Trường Nhạc thấy Tứ Hỉ còn đang cười trộm, trong lòng nàng tràn ngập vẻ tuyệt vọng, từ bỏ việc sáng tỏ, nói với Tứ Hỉ một chuyện khác: “Tứ Hỉ, muội có biết nữ công hay không? Ta muốn học.”
Thực ra nàng còn nhớ rõ, nhưng lúc bảy tuổi thì không, nếu như nàng muốn thêu túi tiền cho Thẩm Tinh Lan, vậy phải tìm người dạy rồi làm ra dáng vẻ học tập một chút, như vậy sẽ không làm người khác nghi ngờ.
Tứ Hỉ lắc đầu∶ “Tuy rằng từ nhỏ Tứ Hỉ đã đi theo thái tử phi, nhưng Tứ Hỉ hoàn toàn không biết.”
Tô Trường Nhạc ra vẻ buồn rầu∶ “Vậy ta có thể tìm ai để học được?”
Tứ Hỉ cảm thấy kỳ quái∶ “Vì sao Thái tử phi bỗng nhiên muốn học nữ công.”
Bởi vì ngày đại hôn hôm qua, Thẩm Tinh Lan nói trước kia hắn muốn nàng tự tay thêu túi tiền cho hắn. Khi nàng nghe được những lời hắn nói, thậm chí nàng còn có thể tưởng tượng trước kia hắn hâm mộ hoặc ghen ghét Thẩm Quý Thanh bao nhiêu, nàng phải thêu túi tiền cho hắn mới được.
Cho dù ngoài miệng Thẩm Tinh Lan, không đề cập tới, nhưng trong lòng nhất định cũng muốn túi tiền.
Tô Trường Nhạc thẹn thùng mà rủ mắt: “Ta muốn thêu túi tiền cho Thái Tử ca ca.”
Tứ Hỉ nhìn đến toàn thân trên dưới cô nương nhà mình đều lộ ra hơi thở hạnh phúc, nàng bèn cười rộ lên.
Tứ Hỉ: “Vậy cô nương trực tiếp nói cho điện hạ, nói muốn thêu túi tiền cho điện hạ là được rồi, điện hạ nhất định sẽ rất vui.”
Tô Trường Nhạc vốn muốn cho Thẩm Tinh Lan một điều bất ngờ, nhưng hiện giờ nghe Tứ Hỉ nói vậy, nàng cảm thấy, trực tiếp nói cho Thẩm Tinh Lan cũng là một ý kiến không tồi.
Nếu như Thẩm Tinh Lan biết nàng học nữ công vì hắn, nhất định sẽ rất vui, hắn sẽ không bao giờ ghen tỵ với Thẩm Quý Thanh nữa.
Tô Trường Nhạc thay đổi tâm ý, cười gật đầu∶ “Được, vậy buổi tối ta sẽ nói với Thái Tử ca ca.”
Cả buổi chiều Thẩm Tinh Lan đều ở trong thư phòng, khi hắn rời đi, sắc trời đã sẩm tối, Tô Trường Nhạc đang chuẩn bị tắm rửa.
Nàng mới gọi Tứ Hỉ chuẩn bị nước, Thẩm Tinh Lan vừa mới trở về lại dùng một tay chặn ngang bế nàng lên, trực tiếp ôm nàng đi ra ngoài, cũng không quay đầu, lại nói với Tứ Hỉ∶ “Không cần chuẩn bị nước.”
Tô Trường Nhạc ôm lấy cổ hắn vẻ mặt khó hiểu: “Vì sao lại không cần chuẩn bị? Ta muốn tắm rửa! Thái Tử ca ca muốn đưa ta đến chỗ nào?”
Không hiểu vì sao bên tai Thẩm Tinh Lan đột nhiên đỏ lên, hắn nói: “Cô mang nàng đi tắm gội.”
Tô Trường Nhạc: “???”
Có ý tứ gì? Mới vừa mới nàng cũng muốn tắm gội, vì sao hắn còn muốn mang nàng đi? Thẩm Tinh Lan thuận miệng nói: “Trong điện có ôn trì, nơi đó rộng lớn hoa lệ, tắm gội ở ôn trì thoải mái hơn.”
Tô Trường Nhạc∶ “……”
Nàng nghe thấy Thẩm Tinh Lan nói như vậy, bỗng nhiên ngầm hiểu hắn muốn làm gì, khuôn mặt trong nháy mắt lại đỏ lên.
“Ta, ta tự mình tắm gội!!!” Tô Trường Nhạc ngước mắt trừng hắn một cái.
Mới vừa rồi nàng còn muốn thêu túi tiền cho Thẩm Tinh Lan!
Thẩm Tinh Lan cúi đầu nở nụ cười, hắn vừa cười nhẹ vừa chạm tay vào gương mặt, nói∶ “Sau khi thành hôn, phu thê đều tắm gội chung với nhau.”
Tô Trường Nhạc: “???”
Thẩm Tinh Lan đang muốn lừa gạt đứa trẻ nhỏ hay sao?!
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Trường Nhạc: Ta thật không nghĩ tới Thẩm Tinh Lan lại là người như vậy