Thái Tử Cố Chấp Yêu Thầm Ta

chương 27: ✨

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Editor: Tâm Meoo

Khi Tô Trường Nhạc phát hiện nàng bị Thẩm Tinh Lan ôm vào trong ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức đỏ lên, đây là lần đầu tiên khi nàng và Thẩm Tinh Lan triền miên xong, nàng tỉnh lại ở trong ngực hắn.

Thẩm Tinh Lan rủ mắt, nhìn chằm chằm vào nàng hồi lâu, phát hiện tiểu cô nương trong ngực thẹn thùng rủ mắt, không dám ngẩng đầu nhìn hắn, lúc này hắn mới cười cong mắt, vùi đầu vào trong phần cổ đầy vết đỏ đậm nhạt kia của nàng, làm nũng cọ qua cọ lại.

Tô Trường Nhạc cảm thấy không được tự nhiên, giãy giụa, không bao lâu sau cả người nàng cứng đờ.

Cảm nhận được sự khác thường của hắn, nàng cũng không dám nữa lộn xộn, ngón chân đang giấu ở trong chăn gấm cuộn tròn lại, khuôn mặt lại chậm rãi đỏ lên.

Thẩm Tinh Lan là cẩu sao? Hơn nữa sao hắn lại tỉnh lại sớm như vậy chứ! Nhớ tới sự hoang đường và điên cuồng của hai người đêm qua, khuôn mặt Tô Trường Nhạc lại đỏ bừng như bị bỏng.

Nàng vẫn cảm thấy, Thẩm Tinh Lan nhất định đã học ở chỗ những cung nữ thị tẩm kia, nếu không vì sao hắn lại hiểu hết tất cả mọi thứ, có lẽ nàng đã bị hắn lừa gạt!

Ngay tại lúc lồng ngực Tô Trường Nhạc lại nghẹn khí lần nữa, Thẩm Tinh Lan vừa mới bị nàng mắng xong, như muốn xác minh hắn là cẩu thật, hơi thở ấm áp lại phả vào cổ nàng lần nữa.

Tô Trường Nhạc: "!!!"

Nàng co bả vai lại, cau mày nhỏ giọng lẩm bẩm: "Chàng làm gì vậy, không muốn chơi nữa, ngứa!"

Bởi vì mới vừa tỉnh dậy, khi nàng nói chuyện còn mang theo giọng mũi, giọng nói còn mềm hơn cả ngày thường.

Thẩm Tinh Lan nghe thấy giọng điệu mềm mại giống như đang làm nũng của nàng, trong lòng hắn bỗng nhiên dâng lên một cảm giác hạnh phúc và thỏa mãn. Đôi mắt đang vùi vào cổ vai nàng, khẽ lóe lên niềm hạnh phúc và quyết luyến khó dùng ngôn từ để diễn tả.

Hắn bỗng nhiên rất muốn giấu nàng đi không cho bất kì kẻ nào nhìn thấy, còn không muốn để nàng đến Phượng Nghi Cung thỉnh an.

Trước kia Tô Trường Nhạc vừa mới bị chỉ hôn cho hắn, Lâm hoàng hậu bèn muốn triệu kiến nàng vào cung để gây khó dễ, nếu như hắn không nhận được tin tức trước, chắc chắn nàng đã phải chịu khổ.

Tư thế của hai người thật sự quá mức thân mật, Tô Trường Nhạc vẫn không quen với việc đó, nàng đỏ mặt đẩy hắn ra∶ "Thái Tử ca ca, nên dậy rồi, nương đã nói với ta, sau ngày đại hôn phải đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương."

"Được." Tuy rằng Thẩm Tinh Lan nói như vậy, cơ thể hắn cũng dịch chuyển, nhưng cuối cùng đôi tay hắn lại chống ở bên sườn nàng, lông mi xinh đẹp cong vút giống như lông vũ, nhìn chằm chằm vào nàng.

Hai người gần như vẫn chưa mặc y phục, tư thế như vậy còn xấu hổ hơn cả lúc vừa rồi.

Tô Trường Nhạc cảm thấy, Thẩm Tinh Lan gần như không quá giống Thẩm Tinh Lan mà nàng quen biết, lúc này sao hắn lại không thấy ngượng ngùng chứ!

Hắn cứ nhìn nàng như vậy, ánh mắt chăm chú nghiêm túc, từ đầu đến cuối không nói một câu.

Nàng nâng tay che lấy gương mặt, trên mặt vẫn cảm nhận được độ nóng. Bị Thẩm Tinh Lan nhìn chằm chằm như vậy, khiến nàng không nhịn được, nhớ tới đêm hôm qua.

Tối hôm qua Thẩm Tinh Lan cũng nhìn nàng từ trên cao xuống giống như thế này.

Khuôn mặt và lồng ngực hắn đều có một lớp mồ hôi mỏng, đường cong cơ bụng còn rắn chắc hơn cả ngày thường, giọng nói khàn khàn, tiếp theo hắn lại tiến đến kiểm tra nàng!

Nhớ tới những đoạn kí ức nhỏ vụn không thể nói nên lời tối hôm qua, hai má Tô Trường Nhạc lại đỏ lên, đỉnh đầu gần như sắp bốc khói.

Nàng thật sự cảm thấy Thẩm Tinh Lan quá thối tha rồi!

Hoàn toàn khác với thiếu niên động một cái đã đỏ mặt kia, quả thực như biến thành người khác.

Tô Trường Nhạc ấm ức bĩu môi, ngước mắt trừng hắn, lẩm bẩm hờn dỗi: "Rốt cuộc chàng muốn nhìn tới khi nào, nếu trễ giờ, Hoàng hậu nương nương chắc chắn sẽ tức giận xử phạt ta, nhanh dậy thôi!"

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng giống như quả mật đào ngon miệng mê người kia, dáng vẻ trừng mắt lườm hắn quả thực rất đáng yêu, Thẩm Tinh Lan cuối cùng cũng không nhịn được cười.

Hắn cúi đầu hôn lên mặt nàng, nở nụ cười xinh đẹp∶ "Niếp Niếp của cô, gọi phu quân, cô sẽ để cho nàng đứng dậy."

Tô Trường Nhạc: "???"

Gọi hắn là Thái Tử ca ca còn chưa đủ, hiện tại còn muốn nàng gọi phu quân nữa, Thẩm Tinh Lan quả thực được một tấc lại muốn tiến một thước!

Thẩm Tinh Lan vây nàng lại ở trong lòng ngực, hai khuỷu tay chống lên giường, thấp giọng dụ dỗ: "Niếp Niếp ngoan, hiện giờ chúng ta cũng đã động phòng xong, đã là phu thê danh chính ngôn thuận, sau này khi chỉ có hai người chúng ta, nàng gọi cô là phu quân, được không? "

Tô Trường Nhạc: "......"

Hắn đang dùng giọng điệu lừa gạt tiểu hài tử mà!

Chỉ là, hóa ra Thẩm Tinh Lan cũng sẽ biết dỗ người khác như vậy sao?

Vậy vì sao kiếp trước hắn không dỗ nàng giống như vậy?

Lúc này Tô Trường Nhạc mới nhớ tới, kiếp trước khi hai người vừa mới thành hôn, Thẩm Tinh Lan quả thực cũng từng thử đến gần nàng.

Nhưng Thẩm Tinh Lan của kiếp trước còn khó tính hơn cả hiện tại, cũng thẹn thùng hơn, khi đó hắn chỉ nói vài lời nói đơn giản thì mặt đã đỏ như bốc khói.

Hắn nói∶ "Ngày ấy ở trên Khánh Công Yến, là cô có lỗi với nàng, hiện giờ chúng ta đã là phu thê, cô chắc chắn sẽ đối xử với nàng thật tốt, bên người cô cũng sẽ không có người khác, Đông Cung này về sau cũng chỉ có mình Thái tử phi mà thôi."

Sau khi Thẩm Tinh Lan nói xong những lời này, hắn thẹn thùng quay mặt đi, cả tai và cổ đều đỏ lên, ngay cả khuôn mặt anh tuấn cũng hiện vẻ đỏ ửng ngày thường sẽ không xuất hiện.

Nhưng lúc ấy nàng cực kỳ chán ghét Thẩm Tinh Lan, nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng của hắn, chỉ cảm thấy ghét bỏ, cảm thấy hắn đang giả vờ giả vịt, nàng còn nhớ rõ khi ấy nàng đã nói rất nhiều lời gây tổn thương đến hắn.

Nhớ tới những lời đó, Tô Trường Nhạc bỗng nhiên cảm thấy giống như có một cây đao không sắc bén đang cứa qua cứa lại trong lòng nàng, máu thịt còn cảm nhận được sự đau đớn.

Thẩm Tinh Lan thấy vành mắt nàng lại đỏ lên, cho rằng hắn lại bắt nạt nàng quá đáng, trong lòng đau xót, lập tức ngồi dậy, không đùa giỡn nàng nữa.

Đời này hoàn toàn khác đời trước, tiểu cô nương của hắn sẽ không kháng cự hắn giống như trước kia, hiện tại nàng chỉ đang thẹn thùng mới không nói ra, hắn sẽ chậm rãi đợi nàng.

Thẩm Tinh Lan cười lên, khóe mắt đuôi lông mày đều lộ ra hơi thở ngọt ngào, mới vừa xuống giường mặc quần dài lên, cả người hắn lại cứng đờ, trái tim lại đập nhanh mãnh liệt.

"Sao, sao vậy?"

Nàng bỗng nhiên ôm chặt lấy hắn từ phía sau.

Cho dù hai người đã từng ôm lấy nhau vô số lần, nhưng nàng chưa bao giờ chủ động ôm hắn, đặc biệt dịu dàng ôm lấy hắn từ phía sau như vậy, trước nay chưa từng có.

Thẩm Tinh Lan chỉ cảm thấy sau lưng hắn như bị nung trên lửa, nhiệt độ nóng bỏng làm người khác kinh ngạc.

Tuy rằng Tô Trường Nhạc mới đến tuổi cập kê, nhưng dáng người lại lả lướt quyến rũ, da thịt càng trắng nõn mềm mại giống như loại mỡ cừu tốt nhất.

Thẩm Tinh Lan không dám cử động.

"Phu quân."

Giọng nói mềm mại ngọt ngào của tiểu cô nương truyền đến tai hắn từ phía sau, nàng nói rất nhỏ nhẹ, nhưng hắn lại nghe vô cùng rõ ràng.

Đôi đồng tử của Thẩm Tinh Lan co lại nhanh chóng, hắn căng thẳng nuốt nước miếng, thậm chí còn hoài nghi chính mình đã nghe lầm.

"Nàng, nàng vừa mới nói cái gì? Cô không nghe rõ -"

Lời nói của hắn vẫn chưa dứt, hai từ "phu quân" hắn cho rằng phải chờ đợi rất lâu nữa mới được nghe nàng nói, lại vang lên bên tai hắn lần thứ hai.

Hai chữ này khiến cho trái tim Thẩm Tinh Lan đập nhanh mãnh liệt, máu cả người như xông lên tận não, trong đầu giống như có pháo hoa nổ mạnh, trong nháy mắt kia, cả người hắn hạnh phúc đến mức choáng váng.

Thẩm Tinh Lan không thể chờ được, muốn xoay người ôm Tô Trường Nhạc vào trong ngực, nhưng tiểu cô nương ở sau lưng bỗng nhiên ôm lấy hắn chặt hơn, giọng nói nàng vừa mềm mại vừa ngọt ngào, âm cuối kéo dài, giống như vô cùng thẹn thùng, còn có tiếng nghẹn ngào∶ "Không được quay đầu lại!"

Tô Trường Nhạc cảm thấy khuôn mặt bỏng rát, nàng cũng không rõ vì sao nàng lại muốn làm như vậy, nàng chỉ bỗng nhiên cảm thấy, kiếp trước nàng thật sự đối xử không tốt với Thẩm Tinh Lan, hắn rõ ràng không có ý xấu, nàng lại luôn dùng những lời lẽ không tốt phỏng đoán mỗi một câu nói của hắn.

Đợi đến khi nàng phát hiện hóa ra hắn không làm sai gì cả, thì giữa hai người bọn họ lại có quá nhiều sự hiểu lầm ngăn cản, mà Thẩm Tinh Lan của khi ấy, trải qua sự thử thách của năm tháng, nếm trải đủ sự phản bội khác nhau, hắn cũng không còn là thiếu niên chỉ cần động một chút đã đỏ mặt kia, đôi mắt hắn luôn u ám nặng nề, cả người tĩnh lặng giống như nước chảy, không hề gợn sóng.

Nhớ tới kiếp trước Thẩm Tinh Lan không hề cười kia, vành mắt Tô Trường Nhạc lại đỏ lên, trong lòng nàng trống rỗng, cũng nảy sinh những cảm xúc không thể nói rõ.

Tối hôm qua khi nàng giữ Thẩm Tinh Lan lại, cũng đã hạ quyết tâm sống thật tốt cùng hắn, hiện giờ tưởng tượng đến cả hai đời hắn đều thích nàng như vậy, lòng nàng bỗng nhiên dâng lên một cảm giác xúc động, nàng muốn đối xử tốt với hắn một chút, muốn làm điều gì đó để đền bù cho hắn.

Tô Trường Nhạc nhìn chằm chằm vào vành tai chẳng biết đã đỏ lên từ khi nào của Thẩm Tinh Lan, khóe môi nàng lại cong lên, nở nụ cười ngọt ngào mà ngay cả chính mình cũng không từng phát hiện ra.

Nàng cắn môi, cố nén sự ngượng ngùng trong lòng, ngẩng đầu ghé sát vào, cánh môi mềm mại nhẹ nhàng chạm vào lỗ tai hắn, lại lặp lại một lần nữa, giọng nói vừa mềm vừa ngọt∶ "Phu quân."

Bởi vì kiềm chế quá mức, cánh tay Thẩm Tinh Lan đang đặt ở hai bên sườn càng run rẩy hơn. Hắn thật sự cảm thấy chính mình như điên rồi, hắn hoàn toàn không nghĩ tới, mới qua một đêm, nàng càng trở nên ngọt ngào đáng yêu hơn, khiến cho người khác khó thể kiềm chế.

Ngay từ đầu hắn chỉ muốn đùa giỡn nàng, không nghĩ tới hiện tại người chịu khổ lại là chính hắn.

Hắn quả thực đã bị nàng dồn ép mà!

Ngay tại lúc Thẩm Tinh Lan cuối cùng cũng không kìm nén được nữa, muốn không màng tới tất cả, xoay người mạnh mẽ ôm nàng vào trong ngực thân mật lần nữa, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến từng tiếng gõ cửa.

"Điện hạ, điện hạ nên tỉnh dậy rồi, Hoàng hậu nương nương đã phái người tới đây, nói đã không còn sớm nữa, Hoàng Thượng cũng sắp hạ triều, bảo điện hạ và Thái tử phi mau chóng đến Phượng Nghi Cung."

Đó là giọng nói của Tần công công.

Tô Trường Nhạc nghe thấy lời Tần công công, bỗng nhiên phục hồi tinh thần lại, hoang mang buông Thẩm Tinh Lan ra, thẹn thùng chui vào trong chăn gấm, giọng nói buồn bực∶ "Thái Tử ca ca nhanh mặc y phục đi, rồi ra ngoài để Tứ Hỉ tiến vào thay y phục cho ta!"

Ôi, mới vừa rồi sao nàng lại gọi hai chữ "phu quân" này ba lần, nàng đúng là điên rồi mà.

Nàng lại còn lớn mật ôm Thẩm Tinh Lan nữa!

Rốt cuộc vừa nãy nàng đã nghĩ gì vậy.

Tô Trường Nhạc trốn ở trong chăn gấm, nâng tay che mặt, khuôn mặt nhỏ dưới bàn tay vừa đỏ vừa nóng, nàng cũng không biết tiếng nói lẩm bẩm của nàng, đã truyền vào trong tai phu quân nhà mình, giọng nói đó có bao nhiêu mềm mại, mê hoặc lòng người.

Thẩm Tinh Lan nhắm mắt, cảm thấy hắn còn chờ nữa, e rằng sẽ không không chế nổi, sau khi nhanh nhẹn mặc trung y vào, bảo Tứ Hỉ tiến vào rửa mặt chải đầu cho Tô Trường Nhạc,còn hắn đi đến gian phòng khác để Tần công công hầu hạ thay y phục.

Khi Tứ Hỉ và một nhóm cung tỳ tiến vào, hoàn toàn không dám nhìn thẳng vào cô nương nhà mình, chỉ khi thay y phục giúp Tô Trường Nhạc, ánh mắt khó mà tránh được, ngay khi nàng nhìn vào những dấu vết đậm nhạt chi chít trên cánh tay và làn da trắng nõn của cô nương, khuôn mặt lại đỏ lên, xấu hổ đến mức không dám nhìn nhiều.

Tứ Hỉ hoàn toàn không nghĩ tới, ngày thường Thái tử điện hạ có vẻ như tản mạn không chịu gò bó, cũng có một dáng vẻ điên cuồng như vậy, khó trách đêm qua khi nàng dẫn người tiến vào dọn dẹp chăn giường, ở ôn trì lại truyền đến những tiếng khóc nức nở nỉ non.

Nhóm cung nữ giúp Tô Trường Nhạc chải búi tóc của tân nương, rồi cài từng chiếc trâm lên búi tóc, Tứ Hỉ lại giúp nàng chọn chiếc trâm như ý song kết bạch ngọc khảm san hô đỏ, nghiêng người cài vào giữa búi tóc của nàng, lại chọn một bộ xiêm y đoan trang hào phóng xen lẫn sắc đỏ của tân nương.

Tô Trường Nhạc vốn đã xinh đẹp tinh xảo, sau một đêm lưu luyến, khuôn mặt vốn còn trẻ con đơn thuần, lại hiện lên vài phần quyến rũ, sau khi điểm phấn tô son xong xuôi, ngay cả nhóm cung tỳ hầu hạ ở bên cạnh cũng nhìn nàng rồi đỏ mặt.

Ở một chỗ khác, Thẩm Tinh Lan được Tần công công hầu hạ, cũng đã thay một bộ trường bào màu đen, dáng người hắn cân xứng, mặc xiêm y thế nào cũng đẹp.

Tô Trường Nhạc vừa nhìn thấy Thẩm Tinh Lan, gò má lại đỏ lên, lông mi chớp chớp, nhưng không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Dáng vẻ đỏ mặt thẹn thùng kia, mang vẻ yêu kiều không nói nên lời.

Thẩm Tinh Lan không nhịn được cười khẽ, không để ý ai cả, dắt lấy tay nàng; "Đi thôi, cô đựa nàng đến Phượng Nghi Cung thỉnh an Phụ hoàng và Mẫu hậu."

Dọc theo đường đi, Tô Trường Nhạc vô cùng yên tĩnh, có điều hai vành tai nàng đã đỏ rực, để lộ ra sự mất bình tĩnh trong lòng nàng.

Thẩm Tinh Lan nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tiểu cô nương, thiếu chút nữa đã không nhịn được lại muốn ôm người vào trong ngực thân mật lần nữa.

Hai người nhanh chóng đến Phượng Nghi Cung, bên trong Phượng Nghi Cung, Đế hậu ngồi ở chính điện, chờ tân lang tân nương đến bái kiến.

Hai người cung kính hành lễ với Đế hậu, Tuyên Đế gật đầu, cười như không cười, liếc mắt nhìn Thái Tử một cái∶ "Hiện giờ Thái Tử đã đạt được tâm nguyện, ngày ấy Thái tử đã đồng ý với lời nói của trẫm, không thể nuốt lời, nếu không cho dù là con, trẫm cũng sẽ không tha thứ."

Thẩm Tinh Lan cúi đầu cười, cung kính nói∶ "Nhi thần đã biết, chắc chắn sẽ tuân thủ ước định."

Tô Trường Nhạc vốn đang cúi đầu, vẫn còn đắm chìm trong cảm xúc thẹn thùng, nghe thấy những lời này, trái tim lại đập mạnh lên.

Ngón tay trắng nõn hơi cuộn tròn lại, trong lòng nổi lên nỗi bất an mơ hồ, nàng luôn cảm thấy, cái ước định kia cũng không phải ước định tốt lành gì.

Lâm hoàng hậu nghe thấy lời nói của bọn họ, liếc nhìn Thẩm Tinh Lan một cái đầy ý tứ, cười hỏi∶ "Rốt cuộc Hoàng Thượng và Lan Nhi đã ước định gì vậy, thần bí như vậy, ngay cả bổn cung cũng không biết."

Trước đây Tuyên Đế vẫn luôn sủng ái Lâm hoàng hậu nhất, nhưng hôm nay nghe thấy Lâm hoàng hậu hỏi chuyện, khuôn mặt anh tuấn lại lập tức trầm xuống, không cho Lâm hoàng hậu nửa ánh mắt, nâng tay, giọng nói vốn còn có chút ôn hòa, giờ đây cũng lãnh đạm đi∶ "Dâng trà đi."

Tô Trường Nhạc đã quỳ xuống trên đệm mềm, nhận lấy chén trà mà cung nhân đưa tới.

Nếu không phải Thẩm Tinh Lan năm lần bảy lượt thỉnh cầu, còn cả những việc làm của Lâm hoàng hậu và Thẩm Quý Thanh ở Khánh Công Yến kia, cũng không biết vì sao lại truyền tới tai Tô Trạch, Tô Trạch lại luôn đến bẩm báo trước mặt Tuyên Đế, thì Tuyên Đế không có khả năng cho phép Tô Trường Nhạc trở thành Thái tử phi.

Hiện giờ Tuyên Đế nhìn thấy những quy củ lễ nghi, động tác dập đầu đúng chuẩn, không tìm ra nửa phần sai lầm của Tô Trường Nhạc, đáy mắt xẹt qua một tia kinh ngạc.

Khi Tuyên Đế nhận lấy chén trà, cũng không quên khen ngợi: "Thái tử phi vẫn thông minh giống như trước đây, vừa học đã biết." Tuyên Đế cười rồi ban thưởng.

Lông mi Tô Trường Nhạc khẽ chớp, nở nụ cười rụt rè, sau khi cung kính tạ ơn, lại quỳ gối dâng trà cho Lâm hoàng hậu.

Lâm hoàng hậu bị Tuyên Đế lạnh nhạt trước mặt mọi người, vẻ tươi cười trên mặt nhất thời đã phai nhạt đi, bà ta không nhận lấy chén trà, tươi cười ôn hòa nói; "Trước đây Thái Tử ngăn bổn cung lại, không cho Thái tử phi vào cung học quy củ, hiện giờ ngày đầu tiên đã để cho bổn cung và Hoàng Thượng phải chờ lâu, quả thực không phải điều hay."

Trong lời nói còn ẩn chứa ý khác.

Thẩm Tinh Lan đứng dậy đi đến bên cạnh Tô Trường Nhạc, nhận lấy chén trà trong tay nàng, vén trường bào quỳ xuống đất∶ "Thái tử phi đã tỉnh dậy từ sớm, là nhi thần nhất thời lỗ mãng, mới làm trễ canh giờ, nếu như Phụ hoàng Mẫu hậu muốn trách, thì đó là lỗi của nhi thần, nhi thần sẵn sàng chịu phạt."

Từ xưa đến nay Lâm hoàng hậu vẫn luôn cưng chiều Thẩm Tinh Lan, đặc biệt là khi ở trước mặt Tuyên Đế, chưa từng nói một câu nặng lời, hiện giờ Thẩm Tinh Lan đã chủ động nhận hết sai lầm, Lâm hoàng hậu cũng không nói thêm gì nữa.

Ngay tại lúc bà ta còn muốn bắt bí Tô Trường Nhạc vài câu nữa, Tuyên Đế bỗng nhiên lạnh mặt nói: "Thái tử phi không cần phải học quy củ gì cả, là trẫm đặc biệt cho phép, hiện giờ nói lại chuyện này để làm gì?"

Nếu như Lâm hoàng hậu và lão tứ không làm chuyện kia, thì hiện giờ sao Tô Trường Nhạc lại có thể vào Đông Cung chứ? Tuyên Đế chỉ cần tưởng tượng đến chuyện này đã tức giận.

Sắc mặt Lâm hoàng hậu hơi cứng lại, nhận lấy chén trà trong tay Thẩm Tinh Lan, nở nụ cười miễn cưỡng, cũng ban thưởng cho Tô Trường Nhạc. Thấy sắc mặt Tuyên Đế vẫn lạnh lùng, không dám để phu thê Thái Tử ở lại lâu, nói qua loa vài câu rồi thôi.

Thẩm Tinh Lan và Tô Trường Nhạc mới bước ra khỏi Phượng Nghi Cung, đã nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Quý Thanh và Ôn Sở Sở.

Thẩm Quý Thanh đi ở phía trước, bước chân nhanh chóng, Ôn Sở Sở chạy chậm theo phía sau hắn, có vẻ như vô cùng vất vả.

Thẩm Tinh Lan vừa nhìn thấy Thẩm Quý Thanh, trong nháy mắt ánh mắt hắn lại lạnh đi. Hắn nắm lấy tay Tô Trường Nhạc muốn nhanh chóng rời đi, Thẩm Quý Thanh lại nhanh hơn một bước, đến trước mặt hai người.

"Thẩm Tinh Lan!"

Tô Trường Nhạc mới vừa nghe thấy tiếng động, đã nhìn thấy Thẩm Quý Thanh ngày thường vẫn luôn ôn hòa nho nhã, bỗng nhiên kéo lấy vạt áo của Thẩm Tinh Lan, muốn đánh hắn một quyền.

Thẩm Tinh Lan cực kỳ nhanh mắt, thoải mái giữ lấy nắm đấm của hắn ta.

Hắn trở tay đẩy Thẩm Quý Thanh ra, kéo Tô Trường Nhạc ra phía sau, trầm giọng nhíu mày∶ "Nơi này là Phượng Nghi Cung, Phụ hoàng vẫn còn ở bên trong, Tứ đệ đang muốn làm gì vậy?"

Ôn Sở Sở đi theo phía sau, nhìn thấy hành động của phu quân nhà mình, cũng kinh ngạc.

Ánh mắt Thẩm Quý Thanh nhìn qua vết đỏ không thể che dấu ở cổ Tô Trường Nhạc, ánh mắt hắn ta tối sầm, môi mỏng mím chặt, đôi tay đang rũ ở bên sườn, lại một lần nữa nắm chặt thành quyền.

"Nhạc Nhạc cũng chỉ mang tâm trí lúc bảy tuổi, sao ngươi có thể làm ra chuyện mất trí như vậy!" Thẩm Quý Thanh vừa nói ra những lời này, không chỉ Tô Trường Nhạc sửng sốt, ngay cả Ôn Sở Sở cũng trừng lớn hai mắt, vẻ mặt không thể tin nhìn hắn ta.

Thẩm Tinh Lan cảm thấy buồn cười: "Nàng đã đến tuổi cập kê, còn là thái tử phi, thê tử danh chính ngôn thuận của cô, cô làm chuyện mất trí chỗ nào?"

Thẩm Quý Thanh cười gằn∶ "Ngươi không sợ sau khi Nhạc Nhạc nhớ lại tất cả, sẽ hận ngươi tận xương, oán giận ngươi nhân lúc cháy nhà đi hôi của hay sao?'

Ôn Sở Sở không rõ vì sao Thẩm Quý Thanh lại làm sao vậy, đêm qua trong lúc ngủ mơ, hắn ta vẫn luôn gọi tên Tô Trường Nhạc, sau khi tỉnh lại đã vội vã muốn vào cung, nhìn thế nào cũng không có vẻ vô tình với Tô Trường Nhạc.

Chẳng lẽ từ trước kia Thẩm Quý Thanh đã lừa nàng ta? Thật ra hắn ta đã sớm thích Tô Trường Nhạc, Lâm hoàng hậu lại ngăn cản, nên hắn ta mới không thể không từ bỏ Tô Trường Nhạc? Hiện giờ hắn ta nhìn Tô Trường Nhạc đã gả cho Thẩm Tinh Lan, cho nên hắn ta hối hận?!

Ôn Sở Sở nắm chặt chiếc khăn lụa ở trong tay, cánh môi đỏ gần như sắp chảy máu.

Tô Trường Nhạc cũng cảm thấy không thể hiểu nổi Thẩm Quý Thanh, nàng cũng không muốn dây dưa không rõ với hắn ta ở trước Phượng Nghi Cung, nàng kéo tay áo Thẩm Tinh Lan, thấp giọng nói∶ "Thái Tử ca ca, chúng ta mau về thôi."

Chân nàng đã mỏi nhừ, eo cũng đau xót.

Thẩm Quý Thanh nghe được sự ỷ lại của nàng đối với Thẩm Tinh Lan, trong lòng hắn ta dâng lên một cảm giác tức giận, hắn ta còn muốn tiến lên nói gì đó, Tuyên Đế lại chắp tay sau lưng, đi ra từ trong Phượng Nghi Cung.

"Sao lão tứ lại tiến cung?" Tuyên Đế nhàn nhạt quét mắt qua người hắn.

Từ sau hôm yến tiệc đó, Tuyên Đế đã vô cùng bất mãn khó chịu với Thẩm Quý Thanh, hiện giờ cũng không muốn nhìn thấy mặt hắn ta.

Khi Thẩm Quý Thanh nhìn thấy bóng dáng của Tuyên Đế, hắn ta đã nhanh chóng thu lại cảm xúc, nở nụ cười ôn hòa nhìn vể phía Thẩm Tinh Lan∶ "Hôm qua nhi thần cảm thấy cơ thể khó chịu, chưa kịp nói chúc mừng đại hỉ của Tam ca, hôm nay đặc biệt tiến cung để nói lại với Tam ca."

Tuyên Đế nhìn Thẩm Quý Thanh, ánh mắt không rõ, lạnh nhạt nói: "Nếu như lão tứ có thể thật lòng chúc phúc cho Thái Tử và Thái tử phi, đương nhiên là điều tốt."

Gương mặt Thẩm Quý Thanh tươi cười, chắp tay về phía Thẩm Tinh Lan và Tô Trường Nhạc∶ "Thần đệ chúc mừng đại hỉ của Tam ca và Tam tẩu, hi vọng Tam ca Tam tẩu có thể bách niên giai lão."

Không biết có phải hay ảo giác của Ôn Sở Sở hay không, nàng ta lại cảm nhận được khi Thẩm Quý Thanh nói ra hai chữ "Tam tẩu", giọng nói giống như xen lẫn tiếng cắn răng.

Tuyên Đế cũng gật gật đầu, nói: "Nếu hôm nay lão tứ cũng đã tiến cung, vậy thì theo trẫm đến Ngự Thư Phòng một chuyến."

"Nhi thần cung tiễn phụ hoàng." Thẩm Tinh Lan nói, "Đêm qua Thái tử phi gần như không được chớp mắt, nhi thần mang nàng cáo lui trước."

Tuyên Đế cười, tức giận liếc nhìn Thái Tử một cái, xua tay nói∶ "Đi đi, khó trách hôm nay đến Phượng Nghi Cung muộn như vậy."

Thẩm Quý Thanh nghe thấy Thẩm Tinh Lan công khai dùng những lời lẽ như vậy, lại nhìn thấy hắn và Tô Trường Nhạc thân mật nắm tay rời đi, cánh tay đang giấu ở trong ống tay áo rộng đã nắm chặt đến mức nổi cả gân xanh, nhưng ý cười trên mặt hắn ta càng tăng thêm.

.......

Khi Thẩm Tinh Lan và Tô Trường Nhạc mới vừa bước lên kiệu, Thẩm Tinh Lan đã gấp gáp không chờ nổi ôm nàng vào trong ngực.

Khuôn mặt Tô Trường Nhạc lại đỏ bừng lên.

"Chàng, chàng làm gì vậy!"

Vẫn còn chưa trở lại Đông Cung mà!

Thẩm Tinh Lan ôm chặt lấy nàng từ phía sau, vùi đầu vào hõm vai nàng, không nói một câu.

Tô Trường Nhạc cảm nhận được hai tay hắn hơi run rẩy, sửng sốt hỏi: "Thái Tử ca ca sao vậy? Chàng không thoải mái chỗ nào?"

Thẩm Tinh Lan không thể nói với nàng, hắn sợ nàng sẽ như lời Thẩm Quý Thanh nói, chờ tới khi nàng nhớ lại tất cả, hai người cuối cùng lại trở về như cũ.

Hắn còn muốn có thể ôm lấy nàng nhiều hơn một chút.

Thẩm Tinh Lan kéo lấy tay nàng, nắm chặt lấy, dịu dàng chạm vào vành tai trắng như ngọc của nàng.

Tô Trường Nhạc∶ "......"

Đây là...đang làm nũng?

Tô Trường Nhạc∶ "Rốt cuộc Thái Tử ca ca làm sao vậy?"

Thẩm Tinh Lan chỉ nắm lấy tay nàng chặt hơn.

Tô Trường Nhạc cảm thấy nghi hoặc trong chốc lát, rồi bỗng nhiên hiểu rõ.

Thẩm Tinh Lan để ý những lời mà Thẩm Quý Thanh mới vừa rồi nói, hắn sợ sau khi nàng nhớ lại tất cả, nàng sẽ hận hắn tận xương?

Nàng bỗng nhiên cảm thấy bất đắc dĩ, Thẩm Tinh Lan thật sự quá muộn tao! Khó trách kiếp trước cái tên quỷ ấu trĩ này cũng chỉ biết ăn hiếp nàng mà.

Tô Trường Nhạc vốn đang dựa lưng vào hắn, nàng khẽ thở dài từ dưới đáy lòng, nàng thay đổi vị trí, xoay người lại, ngồi trên đùi hắn.

Đôi tay nàng vòng quanh lưng hắn, nhẹ nhàng tiến vào trong ngực hắn.

"Thái Tử ca ca, chẳng lẽ chàng thật sự tin lời nói của Thẩm Quý Thanh?" Tô Trường Nhạc hơi trừng mắt, nhìn hắn với ánh mắt khó tin, bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Ta đã nói rồi mà, ta không thích Thẩm Quý Thanh một chút nào cả, cho dù sau này ta thật sự nhớ lại tất cả, ta nhất định sẽ không thích hắn."

"Hơn nữa ta rõ ràng đã nói, Thái Tử ca ca tốt hơn hắn nhiều nhiều nhiều lần." Nàng nâng mi mắt, tựa như có hơi tức giận, duỗi tay chọc vào trán hắn, phụng phịu nói: "Hiện giờ ta đã thành hôn với chàng, Thái Tử ca ca còn lo lắng gì nữa chứ."

Nàng cười cong mắt, ánh mắt sáng lấp lánh, khi nhìn hắn, đôi mắt kia chứa đầy tia sáng. Giọng nói của nàng vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, nở nụ cười ngọt ngào, mê hoặc lòng người.

Nàng thật sự quá đáng yêu mà!

Thẩm Tinh Lan rủ mắt nhìn tiểu cô nương trong lòng hắn, tất cả sự nóng nảy và bất an trong lòng hắn, nháy mắt đã bị nàng vỗ về.

Hắn nhìn Tô Trường Nhạc, trong lòng tràn ngập cảm giác suиɠ sướиɠ và rung động nói không nên lời, nhịn không được giữ lấy cằm nàng rồi hôn xuống.

Nụ hôn vừa thành kính vừa si mê.

Ấm áp chạm nhau, hắn nếm được hương vị ngọt ngào. Đó là hương vị của nàng.

Tô Trường Nhạc bất ngờ bị hắn hôn xuống, lông mi cong vút khẽ chớp.

Nụ hôn thân mật kia qua đi, Thẩm Tinh Lan đã buông nàng ra.

"Bị quỳ có đau không? "Hắn điềm nhiên như không, nói đến chuyện khác, duỗi tay xoa nhẹ đầu gối của nàng. Mới vừa rồi tuy rằng hắn lập tức tiến lên dâng trà, nhưng Lâm hoàng hậu vẫn để cho nàng quỳ một khoảng thời gian ngắn, hắn lại đau lòng, lại không nỡ để nàng bị đau.

Tô Trường Nhạc dựa vào trong ngực hắn, chăm chú nhìn thiếu niên gần ngay trước mắt kia, khuôn mặt sạch sẽ ôn hòa, trong nháy mắt trái tim nàng lại đập nhanh hơn.

Thẩm Tinh Lan phát hiện ánh mắt nàng nhìn vào hắn, hắn cũng nghiêng mắt, nhoẻn miệng cười: "Sao vậy?"

Tô Trường Nhạc bỗng nhiên hạ mi mắt xuống.

Nàng vẫn luôn biết khuôn mặt Thẩm Tinh Lan còn xinh đẹp hơn cả nữ tử, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy hắn đẹp, bởi nàng đã sớm miễn dịch với dung mạo hắn.

Nhưng ở cái chớp mắt vừa rồi kia, nàng lại cảm thấy Thẩm Tinh Lan thật sự, thật sự rất đẹp.

Tô Trường Nhạc ngơ ngẩn ôm ngực, tim đập như sấm.

Có phải nàng thích, thích Thẩm Tinh Lan một chút rồi?

Tác giả có lời muốn nói:

Tô Trường Nhạc∶ Không, nhất định là ảo giác của ta!

Thẩm Tinh Lan∶ Hửm?

Tô Trường Nhạc: Không được nhìn ta nữa :

Truyện Chữ Hay