Dân làng nhìn đám người hùng hùng hổ hổ phi ngựa về phía họ, cuốn theo bụi đất mịt mù, trong lòng thầm hoảng sợ.
"Đám người nào kia?"
"Chẳng lẽ là quan phủ?"
Nhắc đến quan phủ, đám đông bắt đầu hoang mang. Dân sợ quan đã là lẽ thường. Thấy dân làng nơm nớp lo sợ, lão Mã trưởng thôn vội vàng trấn an vài câu, nhanh chân bước lên, chuẩn bị lớn tiếng hỏi những kẻ kia định làm gì. Không ngờ, bọn họ không thèm nói một câu, mặt mày đằng đằng sát khí.
Tiết Duệ là người đầu tiên xuống ngựa, đi thẳng về phía thùng nước ở cổng làng. Khi thấy Thanh Nhiễm cũng chạy lại, hai người đều sửng sốt. Tiết Duệ không tỏ vẻ dịu dàng săn sóc như trước, mà chỉ nói với nàng bằng giọng đều đều, "Để ta làm."
Thanh Nhiễm không giàng việc, dù sao trước giờ những việc tay chân thế này cũng thường giao cho Tiết Duệ. Nàng tư giác lui lại, sau đó mới ý thức được, sao mình lại ngoan ngoãn nghe lời thế?
Tiết Duệ khiêng thùng nước lên, đổ xuống dập tắt đống lửa đang sắp bén lên chân Phó Nguyệt, nhưng lại không làm ướt người nàng. Động tác của y thành thạo đến nỗi người ta tưởng y là dân cứu hỏa lành nghề.
Phó Nguyệt không quá vui mừng khi được cứu. Chẳng ai lại vô duyên vô cớ đến cứu nàng. Mấy năm nay, nàng đã trốn biết bao lần, rồi lại bị bắt về. Nàng có cảm giác, người bắt mình không hề đơn giản, cũng không phải người làng này. Trước kia, thôn làng chỉ quanh năm trồng cấy để sinh hoạt, nhưng gần đây, nam nữ trẻ khỏe trong làng đều lén lút làm thứ gì đó. Có lần, nàng nghe chồng nói chuyện với người ta, mới biết thứ đó gọi là thuốc nổ.
Người làm phải cố khiến cho nơi này có vẻ hết sức bình thường, nên các nàng càng bị canh giữ nghiêm ngặt hơn.
Để người Phó gia không đến quấy phá nữa, bọn họ dựng một cái bia mộ, xem như nàng đã chết. Nhiều nữ nhân khác cũng chịu chung hoàn cảnh như vậy.
Làng nàng có một bí mật không thể lộ ra. Mà nàng cũng không nghĩ có ai có đủ sức cứu mình. Hôm nay, nàng trốn đi lâu như vậy mà không thấy những kẻ giám sát thôn làng đuổi theo. Nhưng giờ thì không phải họ không xuất hiện, mà có lẽ bọn họ chính là đám người này.
Nàng nhìn thấy một cỗ xe ngựa bình thường chạy đến. Đám người ban nãy còn hùng hùng hổ hổ vội vàng tránh ra, im lặng đứng chờ lệnh, cực kỳ trang nghiêm. Xe ngựa dừng lại. Một đôi tay rắn rỏi vén mành lên. Tuy không thấy rõ dung mạo nam nhân kia, nhưng vẫn cảm nhận được khí thế không giận mà uy.
Tiết Duệ đến trước xe, ghé vào tai Phó Thần, thì thầm mấy câu. Phó Thần trâm ngâm một hồi, nói, "Giải quyết xong chưa?"
"Xong rồi, nhưng chúng ta hành động lộ liễu thế này, sẽ bị bọn Phi Khanh chú ý mất."
"Giờ y không hơi sức đâu mà để ý những chuyện này." Phi Khanh đương nhiên sẽ giao hết cho Lý Ngộ giải quyết.
Sau khi Hưu Hàn Học, Lục Minh, Ứng Hồng Loan lần lượt bỏ mạng, chỉ còn mình Phi Khanh bệnh tình nguy kịch, sao có thể quan tâm đến mấy việc cỏn con này.
Tiết Duệ ngẫm lại thấy cũng đúng, "Quả nhiên đây chỉ là một trong số những thôn làng bị Phi Khanh khống chế thôi."
"Không sao, chúng ta s giải quyết dần dần." Sau khi mất đi sự bảo hộ của thôn Thượng Thiện, những làng này không những không xuống dốc mà còn phát triển không ngừng. Trong vài năm nay, những người ra vào thôn bị quản lý nghiêm ngặt. Đây là một trong những nơi bị Lý Biến Thiên khống chế để bí mật chết tạo vũ khí. Tiết Duệ đã đến trước để xử lý đám tay chân của địch. Bọn chúng trà trộn vào dân làng, âm thầm theo dõi. Thân là người có vai vế trong phe Lý hoàng, Phó Thần không đinh bắt chúng về tra hỏi. Dựa vào phong cách làm việc của Lý hoàng thì hẳn là lũ tốt thí này sẽ chẳng biết được bao nhiêu thông tin. Ngay cả thân tín như hắn đây cũng không được Lý hoàng tiết lộ cho quá nhiều, huống chi là kẻ khác.
Tính tình Lý Biến Thiên cẩn thận như vậy, muốn thất bại cũng khó.
Năm năm trước, Phó Thần phá hủy lực lượng Lý hoàng bố trí ở Tấn quốc, thế lực cả trong và ngoài cung của hắn đều bị ảnh hưởng nhất định. Nhưng khi Lý Biến Thiên đưa Phó Thần khỏi thôn Thượng Thiện, hắn đã chú ý đến những ngôi làng quanh nơi này. Phi Khanh cố tình nâng đỡ bọn họ, ngoài chế tạo vũ khí và thuốc nổ, còn âm thầm chiêu binh mãi mã. Giờ đây, làng này đã thành căn cứ của phe "nhị hoàng tử".
"Vị đại gia này, xin hỏi các vị từ phương nào...." Lão Mã hỏi thăm.
"Bắt hết lại!" Phó Thần quát khẽ, không nói đạo lý với họ làm gì. Việc có thể giải quyết bằng nắm đấm thì giải quyết, hắn không muốn lãng phí thời gian. Kẻ ác sẽ có kẻ ác trị. Hôm nay hắn quyết làm phản diện một phen.
"Khoan đã, ngươi có công văn của quan phủ không mà dám tùy tiện bắt dân chúng? Nếu nha môn biết......" Lão Mã trưởng thôn bị đám người nói một không nói hai này trói gô lại. Bọn họ không ngừng giãy dụa, nhưng làm sao kháng cự nổi đám thuộc hạ biết võ công của Phó Thần.
"Nha môn? Ha ha..." Phó Thần làm như vừa nghe được chuyện gì đáng cười lắm.
Lão Mã cảm thấy hạ lùng. Lão nhìn quanh, phát hiện ra người đang trói mình chính là một bộ khoái của nha môn, nhưng hôm nay mặc y phục thường ngày. Lão làm trưởng thôn, đôi khi cũng qua lại với quan huyện. Lão nhận ra ngay, có một nửa trong số những người này là người nha môn. Còn những người "bảo hộ" bọn họ đã biến đâu không biết.
Tri châu Duật Châu là người của Lý Biến Thiên. Cách đây mấy ngày, Phó Thần đã ra mật lệnh trừ khử. Nếu không phải hắn đã cắt đứt năm mươi tám chốt tình báo, lại biết tình trạng của Phi Khanh lúc này, thì hắn cũng không dám lộ diện. Tri huyện tiền nhiệm là thám hoa năm năm trước, tên Đàm Tức. Cha hắn dùi mài kinh sử bao năm mà không đỗ được tú tài, chỉ mong con trai có thể đậu tiến sĩ. Tên Đàm Tức cũng từ đó mà ra. Cha hắn hy vọng hắn có tiền đồ sáng lạn.
Sau vài lần, Tiết Duệ định mở rộng mạng lưới quan hệ cho Tiết gia, y không hài lòng cho hắn. So với đứng cùng phe với đám lão hồ ly trên triều, và tự bồi dưỡng nhân tài, tạo thế lực riêng thì khó khăn hơn nhiều. Khi Đàm Tức còn chưa đỗ thám hoa đã quen biết Tiết Duệ. Hai người cùng nhau uống rượu, luận đạo, từ tranh cãi thành kết thân. Lúc sắp tiến hành thi hội, Đàm Tức nhận được tin từ nhà, nói cha già bệnh nặng, muốn nhìn con lần cuối.
Nhưng lúc ấy chỉ còn cách thi hội nửa tháng, không kịp lộ trình. Tiết Duệ tình nguyện mang thầy thuốc đến nhà y chữa bệnh. Thực ra, bệnh cũng không nghiêm trọng, chẳng qua là nhà nghèo, không mời được đại phu, không có tiền mua thuốc nên mới trở nặng như thế. Sau khi bệnh tình tạm ổn, y đưa theo hai ông bà lão đến kinh thành gặp con.
Sau khi thi hội xong, Đàm Tức trông thấy Tiết Duệ cùng cha mẹ già đang chờ ngoài cửa trường thi. Kể từ đó, hắn xem tiết Duệ như huynh đệ ruột thịt, sống chết có nhau.
Những chuyện sau đó đã chứng minh, mắt nhìn người cua Tiết Duệ không tầm thường. Đàm tức có tài đỗ trạng nguyên, mà những người như thế, Phó Thần đã móc nối được không ít trong suốt năm năm nay. Đó là năng lực đáng nể nhất của Tiết Duệ. Y có thể quen thân với đủ mọi loại người, từ hoàng thất quý tộc đến giang hồ chợ búa. Với mỗi tầng lớp, y đều có cách giao tiếp phù hợp để thân thiết với đối phương. Mà đó chỉ là một trong số ít những việc mà Tham Lang giảo quyệt chi tài có thể làm.
Trạng nguyên và Bảng nhãn năm xưa đều là người do tả tướng hữu tướng sắp đặt, có thể đỗ thám hoa đã là giỏi lắm rồi. Năm năm sau, đảm bảo thân phận có bị truy ra cũng hông hề hấn gì, Phó Thần mới dám lộ diện. Trước tiên, hắn thanh lý người của phe Lý Biến Thiên ở Duật Châu.
Đàm Tức trước kia làm ở Lễ bộ năm năm, gần đây mới được điều đến Duật Châu.
Lão mã thấy người ngồi sau rèm, chính là tri huyện Đàm Tức, từ kinh thành phái đến, lão mới gặp cách đó không lâu.
Hắn lại ngồi chung xe ngựa với nam nhân trẻ tuổi này sao?
Chẳng trách sao ban nãy, lúc lão đòi báo quan, nam nhân kia lại cười khẩy.
Phó Thần được Tiết Duệ dìu đến trước đống lửa còn bốc khói khét. Hắn bước lên, bắt đầu cởi trói cho Phó Nguyệt.
Phó Nguyệt nhìn nam nhân cao lớn, vừa quen thuộc lại vừa xa lạ này, có chút sợ hãi. Nam nhân này là người rất quỷ quyệt, còn mang theo cả thuộc hạ, nhìn không dễ trêu chọc chút nào. Nhìn bộ dạng của trưởng thôn thì có vẻ như hắn không phải người khống chế ngôi làng mấy năm nay. Hắn nhẹ nhàng cởi trói, động tác rất cẩn thận. Khi chạm phải vết thương trên tay, khiến nàng khẽ kêu đau một tiếng, ánh mắt hắn lại càng lộ vẻ yêu thương. Nàng cảm thấy vô cùng kỳ lạ. Lẽ nào bọn họ quen nhau.
Phó Thần ôm lấy đại tỷ của mình. Hắn vốn nghĩ, chỉ cần người nhà có thể sống sót là được. Nhưng giờ nhìn thấy tỷ tỷ thương tích đầy mình, hắn lại ước sao mình có thể đến sớm hơn một chút, đưa tỷ tỷ rời khỏi đây. Nhưng hắn chỉ nghĩ đến lợi hại, đến đại cục. Rốt cuộc, hắn và Lý Biến Thiên có khác gì nhau?
Rồi sau đó, hắn nhận ra, dù cho cơ hội quay ngược lại, hắn vẫn quyết định như thế.
Nếu còn bị người của Phi Khanh hoặc Ứng Hồng Loan để ý, thì có lẽ cũng giống như núi Thái Thường kia, gây ra hậu quả khôn lường. Như vậy thì tỷ tỷ sẽ càng gặp nguy hiểm hơn. Mà nếu tệ nhất là ảnh hưởng đến mạng lưới tình báo của hắn ở Tây Bắc thì công sức mấy năm nay coi như đổ sông đổ bể.
Những người đó đã theo hắn vào sinh ra tử, chẳng lẽ vì tỷ tỷ của mình mà hại đến bao nhiêu người.
Hắn chẳng qua chỉ đưa ra lựa chọn tốt nhất, sau đó lại dùng lý chí an ủi bản thân rằng mình làm thế là phải. Phó Thần tự chế nhạo bản thân, hắn chẳng qua chỉ là môt kẻ hèn nhát ti tiện.
"Chắc đệ đến còn kịp."
Thần thái, dáng vẻ, cử chỉ của người này dần dần trùng khớp với đứa bé trong tâm trí nàng. Một người sau khi trưởng thành, dù có khác đến mấy cũng không thể thoát thai hoán cốt được. Phó Thần nhìn gương mặt hắn, nhẩm tính tuổi tác, cảm thấy không lệch đi đâu được.
"Đệ...." Phó Nguyệt quan sát nam nhân khí thế lẫm liệt này, trong lòng kinh hãi. Lúc được bế lên, nàng còn quên né tránh, giống như nắm được một cọc gỗ giữa dòng sông chảy siết, đôi mắt tuyệt vọng chợt bừng lên, "Tiểu Thần? Tiểu Thần đấy phải không?"
Phó Thần có chút ngạc nhiên. Hắn không ngờ sau nhiều năm như vậy mà nàng vẫn nhận ra mình.
Đại tỷ hắn hầu như lúc nào cũng dịu hiền, nhưng lại kiên cường từ trong xương cốt. Năm đó, nàng tự nguyện xin được gả đi, đó chính là sức mạnh nàng có. Lúc còn ở nhà, vì nàng là con cả, phải chăm một đàn em nhỏ, cho nên có tinh thần gánh vác rất sớm, không khác gì nam nhi.
"Đại tỷ." Phó Thần khẽ gọi, chất chứa biết bao nhung nhớ, áy náy, ngưỡng mộ.
Phó Nguyệt nhìn ngắm nam nhân vừa quen vừa lạ này như muốn tìm xem hắn có điểm nào giống với tiểu đệ của mình. Cho đến khi Phó Thần mỉm cười, nàng mới nhớ đến nụ cười thoáng chốc như phù dung sớm nở tối tàn của đứa bé năm xưa. Trong lòng nàng đắng cay ngọt bùi lẫn lộn, đủ thứ cảm xúc trào dâng.
Cuối cùng, nàng chỉ có thể thốt ra vài chữ, nước mắt ướt nhòe áo Phó Thần. Thật may là ban nãy, nàng đã không lựa chọn kết liễu đời mình, "Được sống thật là tốt."