Tấn quốc, Phúc Hi cung.
Mục Quân Ngưng mỹ nhân nằm trên tháp, trốn được nửa ngày thanh nhàn,.
Nàng che miệng ho khan vài tiếng, gầy hơn trước rất nhiều. Khuôn mặt vốn dĩ mượt mà cũng tiều tuỵ, nhưng trái lại càng thêm vẻ yếu đuối yêu kiều. Sau một lần trở về từ Quỷ Môn quan năm năm trước, thân thể nàng suy nhược, không thể nào như trước nữa. Hơi một chút là đau đầu, ho sốt, giờ vẫn đang sốt cao đột ngột, vậy mà vẫn phải mang cương vị như hồi chưa ngã bệnh.
Một bát thuốc nóng hầm hập đặt trên tháp, màu đen đặc sánh, toả khói như mây, khiến cả căn phòng đền tràn ngập mùi thảo dược. Nhưng Mục Quân Ngưng không chịu uống. Thuốc này do Lương Thành Văn sai nhà bếp nấu cho nàng. Giờ Lương thái y đã là hồng nhân trong cung. Không biết từ khi nào, các phi tử phát hiện ra hắn y thuật cao siêu, lúc nào cũng muốn gọi đến chẩn bệnh. Ngay cả chuyện tổng quản Lưu Túng bị viêm ruột thừa mấy năm trước, được Lương Thành Văn cứu sống cũng lam truyền khắp nơi. Chuyện này nhiều người biết, độ tin cậy rất cao. Ai mà không muốn được danh y khám chữa, có thể thân thể mới đảm bảo, cho nên Lương Thành Văn cả ngày chạy vắt giò lên cổ vẫn không kịp. May là hắn không kiêm đỡ đẻ, bằng không thì còn náo nhiệt hơn nữa.
Nghĩ vậy, Mục Quân Ngưng lại vui vẻ bật cười.
Nàng tin mấy lời đồn đại này đều có người cố ý truyền ra để tăng địa vị cho Lương Thành Văn. Trong cung đâu có nhiều chuyện trùng hợp như thế.
Nửa tháng trước, hắn đã cùng mười vị y sư của Thái Y viện rời khỏi kinh thành, đến các châu huyện ở Tây bộ và Bắc bộ. Tình hình bệnh dịch ở đó càng lúc càng nghiêm trọng. Gần đây, hoàng đế uống tiên đan, càng lúc càng trở nên khoẻ mạnh, cứ như hắn thật sự có thể sống lâu trăm tuổi.
Không biết do lệnh của ai, hễ nàng ốm đau là Lương Thành Văn lại đến, cùng bàn bạc với Mặc Hoạ, lo thuốc thang cho nàng. Trên đời này, ngoài các con ra, còn ai quan tâm đến nàng như thế? Chẳng lẽ là.........hắn?
Nhưng, sao có thể được?
Nàng nhìn hoa anh nở rực ngoài khung cửa, ánh nắng rắc lên nền đất, gió nhẹ đưa đẩy hương thơm mùa thu, suy nghĩ lại càng trôi dạt.
Năm năm trước, Tấn Thành đế đột nhiên phát hiện trong cung có rất nhiều cung nữ, thái giám là mật thám, bèn ra tay trừ sạch. Kể từ đó, hắn không dám tuỳ ý giao việc quản lý cung vụ cho phi tần nào nữa, tất cả do Mục Quân Ngưng gánh vác. Nhắc đến hoàng hậu, tuy nhị hoàng tử đã hết bị quyển cấm, nhưng việc tư thông với Kỳ Quý tần là cái gai trong mắt hắn, không đời nào hắn giao quyền lực cho hoàng hậu lần nữa.
Sau khi hoàng hậu thất sủng thì chỉ ở trong cung dưỡng sức, lúc có buổi lễ quan trọng mới xuất hiện.
Nhưng nàng ta thật sự an phận thế sao? Mục Quân Ngưng nhìn những chai chai lọ lọ son phấn trên bàn, đặc biệt là một lọ men sứ màu xanh mới lấy từ nội kho. Thực ra trên đó bôi đủ thứ kỳ quái, nếu hít vào một thời gian dài thì đầu óc sẽ mụ mị. Đương nhiên, cái nàng đang dùng hiện tại đã được sai người phỏng chế lại cho giống y hệt, khi cần thiết sẽ mang ra để "hưởng ân sủng" của hoàng hậu.
Chỗ Mai Giác thì còn náo nhiệt hơn, trong mười món được ban cho thì tám chín món có vấn đề. Vậy mà nàng dùng mấy năm nay đều chẳng có tác dụng gì cả, đương nhiên cũng tráo đổi rồi.
Những thứ hoàng hậu ban cho, nào ai dám kiểm tra xem có vấn đề gì không. Mà hoàng hậu cũng rất thông minh, lấy danh nghĩa của phủ nội vụ đưa tới. Nếu không phải Lưu Túng nhiều tai mắt thì Mục Quân Ngưng cũng trúng bẫy rồi.
Nàng cầm một ống trúc trong tay, trong đó đựng miếng gỗ hình móng tay có vẽ hoa văn. Nếu không nhờ món đồ chơi nhỏ này, nàng cũng không sống được đến hôm nay. Nhìn nó, ánh mắt sắc bén của nàng lại thêm nhu hoà.
"Sao tỷ lại không uống thuốc?"
Giọng nói trong trẻo đầy vẻ trách cứ vang lên ngoài cửa. Nàng ngước lên nhìn Mai Giác. Mai Giác càng lúc càng đẹp, nếu như vài năm trước còn là một nụ hoa he hé chờ nở, thì giờ đã là một đoá mẫu đơn ướt át, kiều diễm. Hoàng đế vẫn không thể rời nàng nửa bước, nàng lại không bày tỏ bao nhiêu tình cảm với hắn. Nhưng giữa ba ngàn mỹ nhân giai lệ, hắn lại yêu si mê sự hờ hững này.
Mục Quân Ngưng nhét ống trúc vào ngực áo, chậm chạp ngồi dậy.
"Dù uống thuốc có khỏi thì chẳng bao lâu nữa lại trúng gió, đi đường, tưới hoa cũng có thể ốm trở lại, việc gì phải là điều thừa thãi? Cứ uống tiếp nữa, ta có cảm giác cả người mình đầy mùi thuốc." Nàng nhăn mày. Từ bé nàng đã chẳng thích mùi này, mà trên đời cũng làm gì có ai thích uống thuốc.
"Tỷ ấy à, đừng có bướng nữa. Không phải vì tốt cho tỷ sao?" Mai Giác lắc đầu chán chường. Nhưng Mục Quân Ngưng như vậy khiến nàng cảm thấy rất thú vị, hoá ra còn sợ uống thuốc.
"Biết rồi khổ lắm nói mãi." Mục Quân Ngưng không kiên nhẫn xua tay. Mai Giác đúng là bà mẹ già khó tính.
Mai Giác giấu đi ánh mắt áy náy. Xin lỗi không phải chỉ nói một câu là xong. Tình cảm cùng vượt qua sinh tử giữa nàng và Mục Quân Ngưng đâu phải hời hợt. Nếu không vì cứu nàng, Mục Quân Ngưng đâu có bệnh tật triền miên như bây giờ.
E là nàng có dùng hết đời này cũng chẳng báo đáp được Mục Quân Ngưng
Nàng không sao hiểu được, một nữ tử nhỏ bé là thế, sao lại có dũng khí nhường đó, giống như đã dùng hết sức lực trong sinh mạng của mình.
Mai Giác than thở một tiếng, lại nhìn quanh để chắc chắn không có ai mới đóng cửa sổ lại.
Nhìn vậy là biết, nàng có việc muốn nói.
Hai người đều im lặng. Mai Giác lấy một ống trúc trong tay áo ra cho Mục Quân Ngưng, trông rất giống với ống trúc nàng nhận được khi bị thương, "Thanh Nhiễm đưa cho ta, bảo ta cũng cho tỷ xem nữa."
Trái tim Mục Quân Ngưng thắt lại. Nàng khẽ run rẩy, mở ống trúc ra. Trong đó chỉ có một hàng chữ viết trên giấy.
Nàng gấp giấy lại, rồi lại mở ra, nhìn dòng chữ như muốn xuyên thủng nó, mới dám tin mình không nhìn lầm.
Hốc mắt nàng đỏ lên, vuốt ve tờ giấy, những ngón tay lại càng run rẩy.
Nàng bực bội đấm tay lên tháp, phát ra tiếng kêu nặng nề. Cuối cùng nàng đã chờ đợi được.
"Tên khốn kiếp, khốn kiếp.........." Nàng mắng một hồi, lại nhận ra mình thất thố, đành hít một hơi, nuốt lại cơn nghẹn ngào.
Chợt trông thấy Mai Giác đang im lặng mỉm cười bỡn cợt, "Cười cái gì mà cười!"
"Muội cũng rất mừng. Sao, muội không được cười à?" Lúc nhận được tin, Mai Giác cũng vô cùng kích động. Nhưng khi trông thấy Mục Quân Ngưng biểu hiện thế này, nàng phát hiện hoá ra mình còn bình tĩnh chán.
Hai người cười đùa một lát, Mục Quân Ngưng mới chạy đến trước tủ quần áo, bắt đầu chọn lựa. Chọn tới chọn lui một hồi vẫn không ưng. Dáng người nàng đã khác trước, quần áo ngày xưa rộng ra nhiều. Mà nàng lại không có tinh thần trang điểm, mỗi khi được tặng vải lụa hàng năm đều đem cho Mai Giác và Dung chiêu nghi.
Giờ mới phát hiện ra mình không có quần áo vừa người.
"Tỷ vội gì chứ. Hắn có về luôn hôm nay đâu, vẫn còn sớm mà. Nhìn lộ trình thì ít cũng mất một tháng." Mai Giác dở khóc dở cười nhùn Mục Quân Ngưng đang bối rối.
Chỉ khi nói đến người kia, nàng mới cư xử như một tiểu cô nương,
Mục Quân Ngưng nghe vậy mới sững người, thả quần áo trên tay xuống. Đùng rồi, còn kịp mà.
"Có phải ta rất nực cười hay không?" Nàng uể oải như quả bóng xì hơi, ngồi xuống ghế, trong nét cô đơn lại có vẻ yếu ớt.
"Đâu có sao. Trên đời này, có biết bao nhiêu người đến rồi lại đi mỗi ngày, nhưng chúng ta thì đâu gặp được bao nhiêu? Lúc muội còn là cô cô, vẫn ước mong có ngày được ra khỏi cung để nhìn xem, chí ít cũng không phải ở trong bốn bức tường hoàng cung nữa. Chúng ta sẽ có cơ hội yêu thương, hoặc được yêu thương. Nhưng ở đây, chúng ta chỉ có vị kia. Nhưng tỷ nghĩ vị kia thật sự có lòng với mình sao? Gặp được người tâm đầu ý hợp mới là phép lạ. Cho dù chỉ là mối tương tư đơn phương, nhưng vẫn có chút hy vọng. Tỷ xem, đời này muội ...." ngay cả hy vọng còn không dám. Giấc mộng đời ta đã bị kẻ cao cao tại thượng kia huỷ hoại.
Nàng còn chưa nói hết lời đã bị Mục Quân Ngưng bịt miệng. Những lời này không thể tuỳ tiện thốt ra, rất dễ mang hoạ.
Nghe Mai Giác nói vậy, Mục Quân Ngưng cũng bình tâm hơn.
Nàng sinh ra đã là con nhà trâm anh, tuy chỉ là thứ nữ nhưng nàng vẫn hiểu, đùa vui một chút có thể chấp nhận, tuyệt đối không được nghiêm túc. Thân phận không cho phép, thậm chí các con nàng cũng kịch liệt phản đối. Đó là những tư tưởng không biết lễ nghĩa, vô liêm sỉ. Nhưng người đã từng chết một lần thì còn gì phải sợ, còn gì phải để tâm nữa.
"Cho nên tỷ hãy uống thuốc đi, được không?" Mai Giác bưng bát thuốc nóng hổi lên.
Chẳng lẽ tỷ muốn gặp hắn bằng bộ dạng ốm yếu này?
Dường như hiểu ý Mai Giác, Mục Quân Ngưng nhìn bát thuốc, bưng lên, nhắm mắt uống cạn một hơi.
Nàng vội vàng nhét một miếng mứt quả vào miệng để xua đi mùi vị đang sợ trên lưỡi, đắng đến nỗi mặt mũi nhăn hết lại.
Đúng lúc này, Mặc Hoạ hớt hải chạy vào báo tin, thái hậu nguy rồi.
Nguy rồi là từ không thể tuỳ tiện dùng, trừ khi đang hấp hối. Vừa nghe tin, hai người vội đến Duyên Thọ cung.
Thái hậu dùng nha phiến quanh năm, thứ mà mấy năm trước Tấn Thành đế đã ra nghiêm lệnh cấm lan truyền. Vài năm trước, bà ta té ngã một trận, nằm liệt trên giường, hoàn toàn giựa vào y thuật cao siêu của Lương Thành Văn để giữ lại mạng già, nhưng được bao lâu thì khó mà nói. Mấy tháng nay, bà ta đổ bệnh nhiều lần, ai ai cũng biết. Lúc mê sảng, bà luôn miệng gọi tên thất hoàng tử Thiệu Hoa Trì, nhưng thất hoàng tử còn đang bận đi công sự, làm sao kịp về.
Tiếng tăm hiếu thuận của thất hoàng tử lại càng lan xa.
Vài năm trước, thái hậu nhìn vẫn còn sắc sảo minh mẫn, giờ đã không khác gì những bà lão bình thường. Dù nằm trên giường đắp chăn, không thấy được thân thể, nhưng vẫn cảm nhận được sự gầy gò.
Bà bảo những người khác lui xuống, cả Tấn Thành đế cũng không gặp.
Thấy Mai Giác lo lắng sắp rơi lệ, Tấn Thành đế càng đau lòng. Hắn không thèm liếc mắt đến phi tử nào khác, đưa tay đỡ Mai Giác đang định quỳ xuống hành lễ, trấn an nàng mấy câu. Mai Giác cũng ngoan ngoãn trả lời, hai người nhìn có vẻ rất tình nồng ý mật.
"Sau nàng cũng đến? Nên ở trong cung dưỡng bệnh mới phải." Lúc này, hoàng đế mới thấy Mục Quân Ngưng bên cạnh, lo lắng hỏi.
"Bổn phận của thần thiếp. Thái hậu nương nương sao rồi...." Mục Quân Ngưng vừa nói, vừa liếc mắt nhìn hoàng hậu vẫn đứng im lặng, như không hề có cảm giác tồn tại. Chắc bởi mấy năm trước, nàng ta tiếng tăm lẫy lừng, giờ an phận như vậy mới càng đáng ngờ hơn.
Tấn Thành đế bi thương lắc đầu.
Hắn có đau buồn thật hay không, có trời mới biết. Thái hậu không phải mẹ ruột của Tấn Thành đế. Thường ngày, bọn họ chỉ qua lại xã giao. Nhưng Tấn quốc lấy hiếu làm đầu, một đế vương không thể mang danh "bất hiếu". Nếu thái hậu đột nhiên bị bệnh, hắn nhất định sẽ lấy đầu đám lang băm ở Thái y viện. Nhưng vài năm trước, thái hậu trúng gió, ai cũng biết bà ta chẳng còn bao nhiêu thời gian. Sống được đến lúc này, xem như Lương Thành Văn có bản lĩnh lắm rồi.
Thái hậu chỉ giữ lại một lão ma ma đắc lực, tên là Quế A Mẫu, tỳ nữ theo hầu bà từ thời con gái, cũng là người bà ta tin tưởng nhất. Những người khác đều đã bị Thiệu Hoa Trì loại từng ít một.
"A Mẫu, ai gia sắp phải đi rồi." Thái hậu cố hết sức mới nói được một câu này.
Quế A Mẫu rưng rưng lệ, "Thái hậu, người sẽ khỏe lên mà, nhất định thế."
Thái hậu biết rõ thân thể mình. Bà ta sống được đến hiện giờ chẳng qua chỉ vì muốn diệt tiểu tử kia, "Không được đâu. Sao nghiệp chướng kia lại đi lúc này. Chắc chắn y đã tính cả rồi. Tính hay lắm ! Ha ha ha ha, ai gia không cam lòng. Vài năm cuối đời ta đều bị một tên lang tâm cẩu phế khống chế. Tuy ai gia có lỗi với mẫu phi của y, nhưng vì sao y lại hành hạ ai gia như thế?"
Mẫu phi của Thiệu Hoa Trì là Lệ phi, năm xưa nổi tiếng nhờ nhan sắc khuynh thành, đã bị hoàng hậu và thái hậu cùng lập mưu, gán cho nàng cái danh "yêu phi họa quốc." Họ là những người gương mẫu trong hậu cung, thấy hoàng đế mấy ngày bỏ triều sớm, mất ăn mất ngủ vì một phi tử, sao có thể để yên.
Đương nhiên, mỗi quốc gia hưng vong, bao nhiêu tội lỗi đều đổ lên đầu nữ nhân.
Có lẽ nhờ hồi quang phản chiếu, lúc nói đến Thiệu Hoa Trì, ánh mắt thái hậu chợt sáng rực, vô cùng hung dữ.
Quế A Mẫu đương nhiên biết bà ta nói đến chuyện vài năm trước, khi thái hậu nghiện nha phiến, ngoài mặt, thất hoàng tử vô cùng hiếu thuận chăm nom, chữa trị cho thái hậu, nhưng lại "lương thiện" đưa nha phiến cho thái hậu.
Đến bây giờ, thế lực xây dựng vài thập niên ở trong cung của thái hậu đều giao cả cho Thiệu Hoa Trì, thậm chí cả tính mạng bà ta cũng bị y nắm trong tay.
"Ai gia là tổ mẫu của y, sao y nhẫn tâm như thế được?" Điều khiến thái hậu kinh sợ là, những cung nữ ngoài cửa kia cũng không phải người của bà ta mà đều của Thiệu Hoa Trì. Bà ta không thể oán thán với bất cứ ai. Dù có nói đi nữa cũng chẳng ai tin.
Ngay cả trong mắt hoàng đế, lão thất đã thành tấm gương hiếu thuận của nước nhà rồi.
Thụy vương, sao lại là Thụy? Một vị vương gia mang đến điềm lành. Có mấy ai được vinh sủng như thế. Chỉ có vài hoàng tử được phong thân vương, mà trong đó chỉ mình lão thất xứng với phong hào Thụy này.
Nghĩ vậy, thái hậu cảm thấy như thể bị ông trời trêu ngươi.
Hóa ra lão thất mới là kẻ âm mưu quỷ kế nham hiểm nhất.
Nhiều năm nay, bà ta chìm đắm trong khoái lạc do nha phiến mang lại, nhưng mỗi lúc tỉnh táo, lại phải đối mặt với tên lang tâm cẩu phế đang nhục mạ mình, "Nghe này, A Mẫu. Chỗ ta có một ám dụ. Ngươi cầm lấy, mong sao không phải dùng đến."
"Đây là...."Quế A Mẫu cẩn thận nhận chiếc hộp.
"Tên nghiệp chướng kia muốn ngôi vị hoàng đế. Ai gia nhất định không để rơi vào tay y." Thái hậu nở nụ cười tàn ác.
Quế A Mẫu vô cùng kinh sợ, "Chuyện này.....làm sao có thể? Thất điện hạ không có khả năng kế vị mà!"
Chưa nói gì nhiều, chỉ nguyên danh tiếng không ra gì của mẫu phi, cùng với gương mặt bị hủy hoại, xem như tàn phế, chỉ hai điểm này đã loại y khỏi cuộc chiến rồi. Người coi trọng thanh danh như Tấn Thành đế sẽ không đời nào truyền ngôi vị cho y.
Quế A Mẫu sửng sốt trước dự đoán của thái hậu. Thái hậu che giấu việc này với cả ma ma thân tín nhất, bởi vì bà ta cũng không dám tin. Nhưng bà ta không nhìn lầm đâu, trong mắt nghiệp chướng kia tràn đầy dục vọng với quyền lực. Hành vi, lời nói có thể giả dối, nhưng không ai che giấu được ánh mắt của mình. Y đang tự trải đường cho bản thân rồi.
"Y che dấu quá kỹ, đừng nói ngươi, ngay cả triều đình trên dưới cũng không ai thấy được. Lão cửu kia được tôn là thần đồng, chẳng phải còn bị y qua mặt hay sao? Ai gia thấy, thần đồng cùng lắm cũng chỉ đến thế thôi." Mấy tên cộng lại cũng không bằng một mình lão thất, thật là đáng tiếc. Chẳng trách sao có nhiều mật thám dễ dàng lẻn vào trong cung như vậy.
Thật buồn cười, trong biết bao nhiêu đứa con của hoàng đế, kẻ xuất sắc nhất là người mà họ chưa từng để tâm.
"Ta hy vọng không cần phải dùng đến thứ này. Nhưng nếu y thật sự muốn cướp ngôi, ngươi hãy cầm ám dụ này đi, công bố toàn thiên hạ."
Thiệu Hoa Trì, ai gia có chết cũng không để tên nghiệp chướng ngươi xưng đế.
Quế A Mẫu còn đang ngẩn người nhìn ám dụ trên tay. Ý chỉ này không được nói ra, cũng có nghĩa đây là thủ đoạn đối phó cuối cùng của thái hậu đối với Thiệu Hoa Trì, có vai trò hết sức quan trọng. Nếu thái hậu dự đoán như thế, vậy quả thật thất hoàng tử rất giỏi che giấu dã tâm.
Lúc Quế A Mẫu bừng tỉnh lại thì hai mắt thái hậu đã mở to, con ngươi không nhúc nhích, đã hoăng thệ sau lời trăn trối cuối cùng.
"Thái hậu!!!"
Tiếng kêu đau xót vang lên, người người đồng loạt quỳ xuống.
Ngoài cửa, Tấn Thành đế sắc mặt sầu lo, sai người hầu mở cửa.
Lúc kinh thành than khóc, tin tức phải mất vài ngày mới đến được Tây Bắc.
Tại một nông trại ở thông Triệu Khê, Duật châu, tiếng đập cửa ầm ầm vang lên. Phó Nguyệt bặt mũi thâm tím, trên người chỉ còn da bọc xương, run cầm cập trốn trong đó, kinh hãi nhìn cánh cửa sắp vỡ nát. Nàng biết, tấm gỗ mỏng kia sẽ chẳng chịu được bao lâu.
Nàng nhìn cây kéo trong tay, nên tự kết liễu tại đây, hay chờ bị lôi ra ngoài đánh chết?
Lúc nàng cầm cây kéo, định đâm vào cổ, lại nghĩ đến cha mẹ trong thôn còn đang mong mình trở về, nghĩ đến mẫu thân nói tiểu đệ đã tự nguyện vào cung thay nhị đệ, để kiếm tiền chuộc nàng về.
Dũng khí của nàng dâng lên rồi lại mất. Nàng còn người nhà đang mong ngóng, còn tiểu đệ trong cung chưa biết sống chết thế nào.
"Đệ không khóc, khóc phải chảy nước mắt." Tiểu đệ từng nói vậy.
Năm đó, lúc bà nội chết vì ăn đất chống đói để nhường thức ăn cho cháu, tiểu đệ không chảy một giọt lệ nào. Nó yêu bà như vậy, nhưng lại rất bình tĩnh, mổ bụng lấy đất ra. Đất lẫn cùng máu và nội tạng, nhưng nó lại nâng niu trong tay, vô cùng quý trọng, không hề giống hành vi của một đứa trẻ.
Bọn họ vẫn biết, tiểu đệ quá mức thông minh, không giống như người nhà mình. Đứa bé này, dù sinh ra ở gia đình nào cũng sẽ có tương lai tốt, nhưng không may lại đầu thai vào cái nhà này, hại mất một đời.
Tay nó rõ ràng cũng run rẩy, nhưng vẫn từ tốn khâu bụng bà lại.
Nàng dường như đã hiểu được lúc ấy tiểu đệ nghĩ gì. Nàng sờ khóe mắt mình, quả nhiên không hề ướt.
Những tiếng đập ầm ĩ không ngừng vang lên. Chẳng biết Phó Nguyệt tìm đâu ra dũng khí, ánh mắt dứt khoát, giấu chiếc kéo ra sau lưng.
Ngoài kia, mội gã trung niên chột mắt họ Hứa đang đập cửa ầm ầm. Hàng xóm đã quá quen với cảnh tượng này rồi. Có người hùng hùng hổ hổ chửi góp, người lại khoanh tay đứng xem trò vui, người lại đi thẳng về nhà nấu cơm, không phải việc của mình. Đang là giờ cơm nước, sau khi thôn Thượng Thiện bị diệt, họ không phải tiến cống nữa, sống sung túc hơn nhiều.
Hồ Châu ở bên cạnh đang có bệnh thiên hoa lan tràn, nhưng bọn họ không nhận được tin tức gì cả, vẫn sinh hoạt bình thường. Mà dù biết đi nữa, họ cũng không chuyển đi khỏi nơi chôn rau cắt rốn.
Tên Hứa què đã năm lăm tuổi, lúc trước từng tòng quân nên dù què chân vẫn có sức lực hơn người. Người thôn Triệu Khê có tiếng là lực lưỡng. Lại nói, lúc đầu gã chỉ què chân, còn đôi mắt kia là bị đánh thành chột.
Ai đánh, lại phải kể chuyện vài năm trước kia. Chuyện xảy ra sau khi thiếu nữ ở chốn thâm sơn cùng cốc vùng Cao Châu được gả về đây. Hứa què nhà nghèo, lúc đi lính về đã có tuổi, vợ cũng thì bị đánh chết, đứa con trong bụng cũng chết theo. Những binh lính sống sót trên chiến trường thường gặp phải vấn đề này, cuộc sống bình lặng không thể xoa dịu cảm xúc thô bạo, cho nên hình thành thói quen.
Đặc biệt là Hứa què có tật ở chân. Gã phát tiết hết nỗi tự ti, căm phẫn lên vợ mình. Gã còn thường xuyên cá cược, chơi gái, bán hết mọi thứ trong nhà. Nhà nghèo rớt mồng tơi, đương nhiên không thể cưới con gái tử tế, nên mới dùng tiền để mua một thiếu nữ ở huyện lân cận.
Sau này, không biết sao người nhà đó lại đổi ý, đến đòi con gái về.
Nhưng thôn Triệu Khê bọn họ đâu phải muốn đến là đến, muốn đi là đi. Nhất là con gái đã gả đi rồi, có kiện lên quan phủ cũng không có lý. Con gái gả chồng như bát nước đổ đi, đừng nói là nhà mẹ để không quyền không thế, chỉ muốn dùng chút tiền bạc chuộc con về, kể cả có tiền có quyền đi nữa cũng không dễ dàng được. Luật lệ Tấn quốc viết rõ ràng, tại gia tòng phụ xuất giá tòng phu. Dù Hứa què có đánh chết nàng đi nữa thì cùng lắm cũng chỉ bị quan huyện bắt giam mấy ngày. Lý lẽ, tìm đâu ra chỗ nói lý lẽ bây giờ.
Người nhà kia rất hung dữ, nói không trả con lại thì xông vào. Hứa què bị một tiểu cô nương tên Phó Liễu đánh mù. Cú đánh này đã tát thẳng vào mặt thông Triệu Khê. Bọn họ hùng hổ, đuổi đánh người nhà kia về. Từ đó, Hứa què cũng bị người trong thôn sỉ nhục, gọi là đồ vô dụng. Vì thế, tính tình gã càng lúc càng hung bạo hơn, ngày ngày đều đánh đập vợi, đều như cơm bữa.
Phó Nguyệt lúc này cũng chỉ quá hai mươi, nhưng nhìn đã như trung niên. Lưng gù, vết thương cũ chưa lành đã chồng chất vết thương mới. Cuộc sống tuyệt vọng khiến nàng chẳng còn chút sức lực nào.
Cánh cửa vỡ tung.
Hứa què xông vào, nhìn thấy Phó Nguyệt đang lui vào góc tường, ánh mắt vô quật cường nhìn gã.
Gã căm ghét nhất chính là cặp mắt của nữ nhân này. Nó rất sáng trong, tựa như ai bị nàng nhìn đều cảm thấy hổ thẹn.
"Tiện nhân, còn trừng mắt nữa thì ta cho ngươi...."Gã thở phì phò xông đến, nắm tóc Phó Nguyện lôi ra ngoài.
Phó Nguyện im lặng, mặc cho gã kéo. Nàng bỗng giơ chiếc kéo giấu sau lưng lên, đâm thẳng vào đùi Hứa què.
Thường ngày, nàng chỉ như con cừu vô tội, nhưng nhiều năm bị đàn áp đã bộc phát sức kháng cự mạnh mẽ.
Hứa què kêu thảm thiết, hùng hổ cầm lấy dây thừng, định siết chết nàng. Trước mắt gã chỉ toàn một màu đỏ. Không ngờ Phó Nguyệt lại rút kéo ra, máu tươi bắn lên mặt nàng. Lần này, nàng nhắm vào cổ gã mà đâm tới, ánh mắt tràn đầu căm hận và tuyệt vọng.Nàng biết, tiếng la hét này sẽ nhanh chóng kéo hàng xóng xung quanh tới. Nàng nhìn Hứa què vật lộn một hồi, cuối cùng gã vào vũng máu. Trong lòng nàng không hề hối hận. Nếu quay lại, nàng vẫn sẽ lựa chọn như thế, dù phải trả giá bằng sinh mạng.
Toàn thân nàng cũng lấm máu, đều là máu của Hứa què.
Đầu óc nàng trống rỗng một lát, mới sực tỉnh, vội vàng chạy ra ngoài.
Ngoài cửa đã có người đứng nhìn, hẳn là nghe thấy tiếng kêu la của Hứa què nên chạy tới. Lúc nhìn thấy người Phó Nguyệt đầy máu, bọn họ hét lên.
Trong nháy mắt, Phó Nguyệt đã chạy mất hút.
Nữ nhân này muốn bị trời phạt hay sao, lại đi mưu sát chồng. Đúng là loại nữ nhân đê tiện, dám ra tay với người trong thôn này. Có phải đào ba thước đất cũng phải tìm cho ra.
Đêm tối, thông Triệu Khê lại vô cùng ồn ào. Người người đốt đuốc sáng rực, săn tìm Phó Nguyệt.
Cuối cùng, có người tìm thấy Phó Nguyệt mặt mũi lấm lem, đầu tóc rối bù, trốn trong chuồng gà. Nàng bị lôi ra như một con chó chết. Đã nhịn đói vài ngày, lại chạy trốn lâu như vậy, chẳng còn chút sức nào. Người ta kéo lê nàng đến giữa đầu đường, dân làng đốt đuốc đứng xung quanh. Nàng nhìn những gương mặt đó, chợt cảm thấy nực cười.
"Ha ha ha ha, trợ Trụ vi ngược, rồi các ngươi cũng không có kết cục tốt đâu. Phó Nguyệt ta không có bản lĩnh gì nên chỉ có thể giết một tên. Nếu cho ta cơ hội, ta sẽ giết tất cả các người." Nàng nhìn những kẻ đang đứng tít bên ngoài, giận mà không dám nói. Bọn họ đều là những nữ tử bị cướp hoặc bị mua từ bên ngoài, "Các ngươi muốn tiếp tục chịu đựng sao? Các ngươi muốn sống cả đời như vậy sao?"
"Yêu ngôn hoặc chúng. Ả ta bị ma nhập rồi, cần thanh tẩy, cần thiêu sống !"
Một đám người buộc Phó Nguyệt lên cái giá, châm đuốc. Lửa bén lên từng chút. Phó Nguyệt ngẩng đầu nhìn trời, nhẹ nhàng hát.
Đó là bài dân ca Cao Châu mà nàng thường hát ru các em khi còn ở nhà.
Những nữ nhân kia nhìn lửa bén dần lên cọc gỗ, lại nhìn Phó Nguyệt, không dám òa khóc lên.
Bỗng nhiên, tiếng vó ngựa xa xa vọng lại. Một đoàn nhân mã đang phi nhanh về phía này.