"Không phải sự thật... hức... Anh Porsche nói dối... nói dối."
Trong phòng ngủ, Dear càng xiết chặt cái áo đang mặc hơn. Đôi môi mím chặt vào nhau. Chỉ có tiếng run rẩy nói với chính mình rằng cậu không tin, không tin điều mà mình nghe thấy lúc này. Anh Porsche nói rằng yêu... cậu.
Làm sao có thể được chứ? Vậy tại sao đêm đó lại gọi tên chế Dream!
"Tối đó...". Purin nói ra cứ như biết rằng đối phương đang nghĩ cái gì. Và điều đó làm cho người trong phòng cáng gồng chặt nắm tay hơn, ngẩng mặt lên để cho nước mắt chảy ra thành hàng. Nhưng trái tim không biết điều lại tập trung nghe mỗi lời nói thoát ra từ miệng anh Porsche.
"...Có thể Dear không tin anh, nhưng anh gọi tên Dream không phải vì anh muốn quan hệ với Dream. Anh không muốn tiếp xúc với Dream kiểu mà anh làm với Dear. Đúng vậy, anh thừa nhận rằng anh thật sự nhìn thấy Dream..."
Tới thời điểm này, Dear càng dùng nắm tay bịt chặt miệng mình hơn nữa khi tiếng nức nở thoát ra. Điều mình thắc mắc nó đã rõ ràng rồi rằng anh Porsche thật sự nhìn thấy chị gái của cậu, thật sự xem cậu là thế thân của chị gái.
"...Nhưng mà điều anh thấy là cảm giác có lỗi, không phải tình yêu. Anh nghĩ rằng anh yêu Dream suốt mấy chục năm. Nó chôn giấu trong lòng anh suốt, tới nỗi anh chưa từng thật sự yêu được người nào hết. Nhưng đêm đó nó không giống như vậy. Giây phút mà anh thấy Dream, anh nhận ra rằng anh sẽ không bao giờ yêu Dream như vậy được nữa. Giống như thấy hình ảnh của Dream thoáng hiện ra rồi biến mất cùng với cảm giác được chôn giấu trong lòng anh suốt bấy lâu nay. Anh cảm thấy có lỗi với Dream khi mà anh không thể tiếp tục có cảm giác như vậy với Dream được nữa. Và anh cảm thấy có lỗi khi mà Dream gửi em trai cho anh chăm sóc...". Purin dừng lại một lúc.
"...Nhưng anh lại có cảm giác với Dear hơn mức em trai."
Anh Porsche nói cái gì ra vậy!
"Dear, Dear nghe anh nhé. Anh biết rằng có thể bây giờ Dear không còn lại niềm tin nào với bản thân anh, nhưng anh muốn nói rằng người mà anh yêu và sẽ yêu sau này là Dear... không phải Dream."
Dear quỵ xuống ngồi lên sàn ngay lập tức, chỉ biết dùng tay áo lau nước mắt của mình thật mạnh. Lỗ tai vẫn nghe lời nói mà anh Porsche đang chuẩn bị nói với cậu.
"Với Dear, nó không phải là cảm giác tội lỗi mà anh phải đi chịu trách nhiệm bằng cách nói lời yêu... Anh có cảm giác đó với Dear một thời gian rồi. Nếu anh không có cảm giác đó với Dear, anh sẽ không ôm, không hôn hay tiếp xúc với em như tối đó. Nếu anh không có cảm giác với Dear, anh sẽ không để lại vết trên người Dear vào tối đó đâu."
Dear đang mím chặt môi. Trái tim đang phán xét câu nói của người này.
"Còn Dream, anh nói chuyện với Dream rồi. Tụi anh là sự gắn bó mà không bao giờ có thể trên mức như vậy. Và anh đã nhận ra từ tối hôm trước rồi rằng trái tim của anh chọn ai. Dear làm cho anh phải đi say như chó để tìm ra câu trả lời cho chính mình rằng tại sao anh lại không muốn buông đứa em trai này ra, tại sao anh muốn chiếm hữu giữ lấy một mình, tại sao anh không muốn cho ai đụng chạm Dear ngoại trừ anh..."
Purin gồng chặt nắm tay rồi nắm mắt lại.
"Anh xin lỗi. Làm ơn, tha lỗi cho anh đi, được không?"
Purin nói ra hết rồi, nói ra cảm giác của chính mình cho người em trai nhà bên cạnh nhận biết, rồi lùi ra khỏi cánh cửa bước. Đôi mắt sắc bén nhìn về phía cửa gỗ cao cấp đang được đóng kín. Hơn nữa không có bất kỳ tiếng phản hồi gì từ người trong phòng tới nỗi cảm thấy kiệt sức.
Chắc Dear giận cậu lắm tới mức không muốn gặp. Nhưng cậu không thể để cho đứa nhóc này đi được nữa rồi.
Éttttt
Nhưng rồi cánh cửa phòng được mở rộng, lộ ra cho thấy nhóc nhỏ có khuôn mặt ửng đỏ, hơn nữa còn lắm lem bởi nước mắt bước ra. Đôi mắt tròn run rẩy.
"Dear..."
"Anh Porsche đúng khốn nạn!". Purin chỉ biết đứng yên khi cậu nhóc trước mặt mở miệng mắng cậu câu đầu tiền, trước khi câu tiếp theo vang lên.
"Anh Porsche đúng xấu, đáng khinh cực kỳ. Anh Porsche làm cho Dear đau, làm cho Dear khóc giống người điên...". Vừa nói, Dear vừa lau nước mắt liên tục tới nỗi gò má đỏ hoét. Ánh mắt thể hiện ra rằng đau tới cỡ nào, tới nỗi làm cho trái tim người nghe cảm thấy giống như bị bóp nghẹt tới mức thở không được.
Dear không tha lỗi cho cậu.
Purin chỉ mỉm cười một cái thương hại chính mình khi mà hành động của cậu lại đang làm cho em nó không tin tưởng nữa.
"...Nhưng tại sao Dear lại không nỡ ghét người khốn nạn, xấu xa, đáng khinh như anh được chứ? Mẹ nó, Dear ghét chính mình, ghét chính mình nhất vì ngay cả vào lúc này Dear vẫn yêu anh... Dear ghét chính mình! Ghét!". Dear hét lên lớn tiếng cùng với tiếng nức nở trong họng của nó. Thế nhưng câu nói lọt ra làm cho Purin khựng lại.
Mặp
"Buông Dear ra! Buông ra đi chứ!!! Buông Dear ra đi, anh Porsche!"
"Không buông! Anh sẽ không chịu buông ra để Dear đi đâu hết!". Purin kéo nhóc nhỏ tới ôm. Càng ôm cái thân người nhỏ con của nó thật chặt hơn nữa, không quan tâm lực vùng vẫy từ cả tay cả chân của nó. Rồi xiết chặt cho nó sát vào ngực, tới nỗi Dear càng vùng vẫy nhiều hơn... vùng vẫy... và rồi cuối cùng... lặng đi.
Mặp
"Hức...". Rồi người vùng vẫy chạy trốn suốt bấy lâu nay trở thành người ôm cái eo thon thật chặt, vùi mặt vào bờ vai cứng cáp. Thân hình nhỏ nhắn run rẩy giống như chó con rớt xuống nước, làm cho Purin càng nhấn cái đầu tròn tròn vào vai của mình.
"Anh xin lỗi... Xin lỗi...". Purin thì thầm nói sát bên tai rồi xoa đầu nó nhè nhẹ.
"Hức... hức...". Kỳ này chú chó con lại càng buông thả ra hết toàn bộ sự yếu đuối của chính mình. Cố gắng nói với chính mình rằng vẫn đang giận, vẫn đang tủi thân anh Porsche, nhưng tay lại xiết chặt lấy vạt áo của đối phương.
"Anh Porsche... không có nói dối Dear nhé... không có nói dối Dear nhé?". Rồi cuối cùng, điều mà mình muốn biết nhất đã lọt ra khỏi miệng.
Thật sự không có nói dối rằng sẽ yêu nhau nhé?
"Không... anh không có nói dối."
"Anh... thật sự sẽ yêu Dear nhé?". Purin rời ra một chút để cúi mặt nhìn cái mặt lem luốc bởi nước mắt nước mũi. Thế là đưa tay tới áp lên gò má trắng nhợt của nó. Đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm sâu vào trong đôi mắt tròn.
"Sẽ yêu... sẽ chăm sóc... sẽ quan tâm."
Câu trả lời mà người nghe mím chặt môi thành đường thẳng. Trái tim không biết điều lại đập mạnh khi ngón tay dài đang gạt gạt trên gò má cậu nhè nhẹ. Nếu như bình thường chắc cậu sẽ la lối rằng Dear không phải con gái đâu đó mà lại đi sờ như vậy. Nhưng bởi vì lời nói thoát ra khỏi miệng của anh Porsche mới là thứ làm cho cậu bất động.
"Anh Porsche sẽ thử yêu Dear thay chế Dream hả?". Câu hỏi khờ khạo của nó làm cho Purin lắc đầu, thế là nhóc nhỏ tái mặt.
"Không phải là sẽ thử yêu... mà là đã yêu rồi."
Tao ghét chính mình vì đã mềm lòng với anh Porsche!
Dear cúi mặt xuống thấp ngay khi cảm thấy rằng anh Porsche đang xoa đầu cậu nhè nhẹ.
"Chuyện của chúng ta sẽ không có Dream. Dear là Dear, Dream là Dream. Không có ai giống ai hết. Và anh chưa từng đem ai làm thế thân của ai hết. "Dear của anh" dễ thương hơn Dream nhiều."
Ai là của anh chứ? Dear có nói câu nào rồi hay sao!
Dear chỉ biết cúi mặt thấp xuống khi nước mắt bắt đầu khô ráo. Hơn nữa gò má còn nóng lên tới nỗi thấy không ưa chính mình khi mà câu nói của anh Porsche lúc nào cũng có ảnh hưởng tới cậu.
"Tha lỗi cho anh được không?"
Dear không trả lời gì ngoài việc là người ôm người anh trai to con thật chặt. Và có thể bởi vì sự lùn hơn gần cm nên cậu mới vừa vặn vùi vào ngực anh Porsche, không để cho đối phương thấy gò má đỏ đỏ của cậu lúc này.
"Dear không biết... Dear không nghĩ ra cái gì hết.". Cậu thừa nhận một cách thẳng thừng để cho anh Porsche lọt ra tiếng cười đầu tiên. Nhưng cậu cảm nhận được rằng người anh trai to con xiết chặt người cậu hơn. Mặc dù lòng thì muốn hỏi, nhưng cậu chỉ hỏi được...
"Vậy rốt cuộc Dear là gì đối với anh?"
"Là chó con."
"Sao lại thành ra như vậy rồi?". Chỉ biết trách nhỏ nhẹ. Nói chuyện với nhau đúng lâu, khóc đúng nhiều, cậu phải quay lại làm chó con nữa hả? Và điều đó làm cho Purin cúi xuống hôn vào đôi môi đỏ thật nhanh rồi rời ra.
"Chó con mà anh phải trao tình yêu và sự quan tâm rất nhiều, cho anh nằm ôm mỗi đêm, cho anh chở đi mỗi ngày. Là chó con phải yêu thương chủ nhân rất nhiều. À, và là chó con duy nhất mà anh nuôi nữa... đồng ý không nào?". Câu hỏi mà người nghe nóng rực gò má. Muốn la lối đó, nhưng mà chỉ có thể...
"Dear là chó thích chiếm hữu chủ nhân đó, báo trước."
"Cũng đâu có nói là cấm chiếm hữu đâu."
Tao ghét anh Porsche!
"Ơ? Sao lại vùi mặt vào ngực anh vậy, chó con?". Anh Porsche được nước là làm tới tiền luôn. Tối qua làm cho đau suýt chết, bây giờ còn chọc Dear nữa.
"Rồi có cho vùi không?". Chỉ biết nói giọng lí nhí.
"Hơn cả vùi cũng được."
"..."
Kỳ này chó con lặng đi ngay lập tức. Không ngẩng mặt, không nói miếng nào, cứ vùi mặt vào trong im lặng như vậy, làm cho Purin thở dài nhẹ.
"Anh xin lỗi."
"Ừ". Câu trả lời ngắn gọn làm chàng trai nói tiếp.
"Tha lỗi cho anh nhé?"
"Ừ"
"Không giận nữa nhé?"
"Ừ". Triệu chứng của nhóc con chỉ trả lời từ duy nhất cùng với cái đầu của nó gật gật ở chỗ lồng ngực, làm cho trái tim người nghe đập mạnh. Khuôn mặt sắc sảo căng thẳng cả ngày bắt đầu có nụ cười.
"Thiệt nhé?"
"Ừ!"
"Thiệt nhé?"
"Ừ!!!". Tiếng của Dear bắt đầu lớn hơn. Và điều đó làm cho Purin suýt nữa đã cười lớn tiếng.
"Thiệt hả, Dear?"
"Dear nói là ừ!!!". Kỳ này Dear ngẩng mặt lên ngay tức thì kiểu bắt đầu nổi nóng. Lúc đầu cũng mắc cỡ có, nhưng gặp cái câu hỏi lặp đi lặp lại kiểu này thì nổi máu lắm luôn đó, xin nói trước. Nhưng khi vừa ngẩng mặt lên nhìn vào mắt anh Porsche thôi... lọt hố rồi.
Anh Porsche đang mỉm cười với cậu. Đôi mắt đang sáng rực lên, cùng một sắc mặt mà cậu đem lòng yêu không chừa ngày nào hết.
Chụt
"Anh dỗ đó."
Dear có thể thề rằng vẫn còn dỗi đó, nhưng mà sao bên gò má lại nóng tới vậy chứ! Hơn nữa lúc anh Porsche hôn xuống thật nhanh rồi nói rằng... anh dỗ đó.
"Anh Porsche đúng điên!". Rồi câu nói cửa miệng đã lọt ra khỏi miệng kiểu mà Dear không nhận ra cho bằng được. Câu mà làm cho Purin cảm thấy an tâm cực kỳ trong suốt nhiều ngày nay, tới mức phải ôm lấy nhóc nhỏ rồi quơ nhè nhẹ.
"Anh chịu làm người điên cho một mình Dear luôn."
Ờ, nói rồi cấm nuốt lời đó. Làm người điên cho một mình Dear thôi là đủ rồi, bởi vì Dear cũng chịu làm chó con cho... một mình anh.
Suy nghĩ càng làm cho chó con vùi vào ngực chủ nhân hơn nữa. Không quan tâm cái quái quỷ gì rằng bản thân đang hành động như cô bé đẳng cấp lẳng lơ vọt lên hơn level. Thì bây giờ người ta hạnh phúc mà. Dù cho đau suýt chết, nhưng khi anh Porsche nói yêu... thì lại dễ dãi như trước.
Cũng biết rằng ôm anh Porsche nó ấm, nhưng bây giờ càng không nhịn được mà cảm thấy rằng nó ấm hơn thường lệ.
Suy nghĩ đó có lẽ sẽ làm cho cậu cứ ôm chủ nhân to con lại như vậy, nếu không phải bởi vì...
"Sao nào, người điên?"
Ngoắt
"Chế Dream!!!". Nhưng rồi Dear liền giật nảy mình, quay ngoắt qua nhìn hướng khác, thế là thấy chị gái xinh đẹp của mình đang đứng dựa vai vào tường, tay khoanh trước ngực, nhìn thẳng tới cùng nụ cười nhỏ, trong khi trái tim cậu thì rớt xuống mắt cá.
Dù sao thì chế Dream cũng là người mà anh Porsche từng yêu. Và chế Dream cũng là người mà cậu rất yêu.
"Sao cậu vào đây được vậy?"
"Cửa không có khóa. Tình cờ là sắp trưa rồi, nên mới tới đây kiểm tra thành quả.". Chế Dream nói rồi nhún vai, chỉ về phía cánh cửa phòng ở xa tít đang đóng lại một cách tự động, nhưng lại không có khóa một cách tự động, sau đó thì quay qua.
Thành quả?... Thành quả gì vậy?
"Giải quyết với nhau xong rồi?"
"Chưa..."
"Ok, giải quyết xong rồi. Ôm chầm nhau tới như vậy.". Chế Dream không thèm nghe lời nói của anh Porsche nữa là. Bởi vì chế ấy đi nhanh tới đứng trước mặt cậu, kiểu mà người làm em chỉ biết ngẩng mặt lên nhìn một cách e sợ. Trái tim vẫn chưa thể nói được là có cảm giác gì khi mà chị gái đang ở đây.
"Chế Dream..."
Mặp
"Ôi!!! Chế Dream, Dear đau. Aaaa, đừng có nhéo tai!". Nhưng rồi người đang e sợ liền réo lên. Sự sợ hãi đã tản ra bay đi hết khi chế Dream đưa tay tới rồi nắm lấy lỗ tai, ra sức nhéo thật mạnh.
"Hey, Dream! Buông ra!"
Ngoắt
"Đừng xen vào nhé, ngài Purin. Rồi buông eo em tớ nữa."
"Nhưng mà..."
"Nếu không buông, tớ chắc chắn sẽ nhéo rách tai thằng Dear."
"Buông ra!!! Anh Porsche buông Dear ra đi. Chế Dream, đau thiệt đó. Đau!!!". Chỉ vậy thôi, Dear liền la lối kêu anh Porsche buông ra ngay lập tức. Bởi vì giữa người này, nói thẳng là sợ chế Dream hơn nhiều. Thế là Purin phải chịu buông eo ra rồi nhìn người bạn thân đang lôi chó con của cậu đi.
"Chuyện này chị em sẽ nói chuyện với nhau. Không được xen vào!". Chế Dream nói với giọng kiên định rồi lôi cậu vào phòng ngủ ngay lập tức. Dùng chân đóng cửa cái rầm nữa chứ.
Chị tao đúng thích sự bạo lực. Không hề có bản tính của một quý cô!
"Ối!"
"Ngồi!". Dear xoa lỗ tai của mình liên tục, chỉ biết làm vẻ mặt ngây ngốc khi chị gái ra lệnh thêm một câu. Nhưng cũng nhanh chóng ngồi lên giường ngay khi thấy ánh mắt hổ cái vồ mồi.
Pặc
"Ối!!! Đau đó! Sao chế lại đánh đầu Dear?"
"Ờ, đánh cho đau mà.". Chế Dream thích dùng bạo lực, đánh thẳng vào đầu luôn. Nếu em của chế mà ngu thì không biết đâu đó.
Chỉ biết càm ràm trong lòng trong khi xoa đầu liên tục, nhìn chị gái đang đứng chống hông trước mặt, xong rồi đưa tay tới nắm lấy cằm cậu và kéo mạnh tới nữa.
"Haizzzzz..."
Thở dài vào mặt tao nữa.
"Mày khóc nhiều tới như vậy luôn..."
Rồi Dear chỉ biết im lặng khi chế Dream hỏi bằng giọng điệu dịu đi. Sắc mặt và ánh mắt thể hiện ra là lo lắng, làm cho người định la lối lặng tiếng đi rồi mím chặt môi.
"Có vấn đề tại sao lại không gọi cho chế?". Chế Dream hỏi ngay lập tức và làm cho người không dám gọi điện cho người mà mình muốn gặp nhất cúi mặt xuống.
"Dear không dám."
"Vì cái gì?"
"...". Dear không biết nên trả lời thế nào, làm cho Dream thở dài lần nữa rồi...
Pặc
"Ối!!!"
Thiệt chứ! Chế xem cái đầu của Dear là trái bóng bàn hay sao vậy? Đánh được đánh hoài.
"Chế hỏi thì trả lời."
"...". Nhưng cậu vẫn không có câu trả lời cho chị gái. Thế là Dream phải nhìn em trai trong im lặng một lúc, trước khi...
Mặp
"Chế là chị của mày đó. Giúp mama nuôi mày từ hồi cái chân nhỏ như vỏ sò. Chuyện kiếm phòng, chuyện bạn bè chọc ghẹo, chuyện bạn bè không giúp làm báo cáo thì mách được, nhưng tại sao chuyện lớn như vậy mà không nói với chế? Mày nghĩ rằng chế không giúp được mày hay sao?". Chế Dream kéo cậu tới ôm thật chặt, làm cho Dear cắn chặt môi, cố gắng không ra vẻ yếu đuối như con nít. Cậu rồi đó, không phải tuổi để mà ôm ấp làm nũng với chị gái nữa rồi. Nhưng cậu không phủ nhận được rằng... muốn có được vòng tay này suốt cả ngày qua.
"Dear không biết. Dear nghĩ rằng nếu chế Dream cũng yêu anh Porsche thì sao? Dear sẽ phải làm thế nào..."
"Vậy thì hãy biết điều này, nếu chế yêu Porsche, chế cũng sẽ tránh đường cho em của mình."
Dear chỉ biết nghẹn lời, ngẩng mặt lên nhìn người chị gái ôm chặt cậu nhưng không muốn tin vào mắt mình, làm cho chế Dream mỉm cười.
"Nhớ lấy. Dear là em trai, là người mà chế yêu nhất. Dù cho xảy ra chuyện gì, Dear cũng là người mà chế yêu nhất và coi trọng nhất.". Lời nói làm cho người nghe cảm thấy giống như muốn khóc lần nữa. Sự chịu đựng và sự ngột ngạt vì không gọi điện cho chị gái, tất cả biến đổi thành nước mắt làm cho cậu phải ôm lấy eo chị gái thật chặt, rồi vùi mặt bờ vai mỏng manh nhưng lại mạnh mẽ hơn cậu nhiều.
Dáng vẻ của nhóc em trai làm cho Dream xoa đầu nhè nhẹ. Biết rằng thật ra Dear không phải đứa nhỏ mạnh mẽ. Có thể là do chính cô đã nuôi nó thành ra như vậy.
"Dear xin lỗi! Chế, Dear xin lỗi!"
"Ờ, hãy nhớ rằng chế không chỉ là người sinh ra trước mày. Có vấn đề thì nói, có gì thì kể, không phải trốn mất tích như vậy. Cũng nhớ luôn rằng chế lo cho mày nhiều tới cỡ nào. Tưởng là đi thắt cổ tự tử dưới cây giá đỗ ở đâu luôn rồi.". Câu nói của chế Dream cuối cùng cũng làm cho người nghe mỉm cười, hít nước mũi vào thật mạnh, không dám làm bẩn áo chế ấy... Bởi vì mắc công một hồi tao phải về giặt cho.
Nhưng có một câu hỏi ở trong lòng.
"Chế... có yêu anh Porsche không?"
"Mày muốn chế vỗ đầu mày thêm cái nữa không?". Chỉ vậy thôi, cậu buông tay khỏi eo chị gái, ôm đầu mình ngay lập tức, làm vẻ mặt kinh hãi, nhìn về phía bàn tay thon mà sức lực chưa bao giờ nhỏ hết. Và điều đó làm cho Dream bật cười rồi đặt tay lên đầu em trai.
"Yêu... Đừng có làm vẻ mặt kiểu đó. Yêu như người trong gia đình. Chế và Porsche không bao giờ có thể trên mức đó được. Porsche chỉ hiểu lầm rằng sự gắn bó của người ở cùng với nhau năm là tình yêu. Nhưng thật ra, chế và cậu ta chỉ là sự gắn bó... và xem như là cái bóp tiền mỗi khi chế muốn có được cái gì đó mà thôi."
Trời đất! Nếu không có câu cuối cùng thì chị tao sẽ rất là tuyệt vời.
Dear chỉ biết làm vẻ lạ lùng làm cho Dream đưa tay tới nhéo má em trai thật mạnh.
"Chính vì vậy, nếu có gì thì nói với chế, hiểu không?"
"...iểu ồi ạ.". Dear chỉ có thể nói ú ớ rồi xoa gò má của mình khi chế Dream chịu buông tay. Sau đó chị gái cậu đứng dậy một cách mạnh mẽ, làm cho người làm em ngẩng mặt lên rồi nói nhỏ nhẹ.
"Chế Dream!"
"Hửm?"
"Dear... yêu chế lắm. Chế là người mà Dear yêu nhất luôn."
Chế Dream chưa từng nuông chiều cậu kiểu chị gái thánh thiện bao giờ hết. Chế Dream có cách thức an ủi cậu theo kiểu của mình. Mỗi khi có gì muốn mách, đừng mong rằng chế Dream sẽ nói chuyện đàng hoàng. Đầu tiên chế ấy chửi trước, nhưng lần nào cũng chịu giúp cậu... giống như lần này.
Chế Dream dù ác cỡ nào thì lúc nào cũng là chị gái thánh thiện của cậu hết.
"Vậy còn anh Porsche của mày thì sao?"
Câm nín...
"Hừ hừ, mặt đỏ như đít khỉ luôn. Ờ, thấy mày cư xử giống như mặt mũi mày thì cũng tốt. Biết ngay là một ngày nào đó nhất định sẽ có chồng, mà là Porsche thì cũng tốt.". Ra là chế Dream trù ẻo em trai chịu thiệt hại sau mông cho người ta đây mà. Suy nghĩ này làm cho cậu nhìn chị gái một cách hờn mát, mặc dù gò má nó nóng sao sao ấy không biết.
"Được rồi, hết chuyện rồi phải không?". Dear gật đầu thật mạnh rồi nhìn chị gái đang định bước đi mở cửa. Cậu nghĩ rằng không còn chuyện gì nữa rồi. Dù cho chế Dream là người mà anh Porsche yêu, nhưng cậu tin đó. Cậu tin cả lời nói của anh Porsche và chế Dream rằng nó không phải như cậu đã nghĩ.
Suy nghĩ này làm cho người không ngủ được đêm buông mình xuống nằm lên giường ngay lập tức. Thế là Dream nghe thấy tiếng nằm xuống rồi quay qua nhìn và chống hông.
"Rồi mày sao không đứng dậy theo đi? Nằm cái gì ở đây?"
"Ơ, nhưng Dear buồn ngủ mà."
"Thì về ngủ ở nhà.". Chỉ vậy thôi, tới nỗi nhóc em trai chau mày lại, không hiểu gì ngay lập tức. Thì hôm nay là Chủ nhật mà, cho cậu về nhà làm gì nữa khi mà ngày mai có giờ học? Và sự thắc mắc đó làm cho cậu nhanh chóng đứng dậy đi theo cô gái ngay lập tức.
"Ý của chế Dream l..."
"Đứng yên làm gì vậy, Porsche? Đem hành lý của em tớ xuống xe đi."
"!!!". Kỳ này không phải chỉ có chó con, ngay của chủ nhân chó con cũng trợn to mắt, quay qua nhìn cô gái xinh đẹp đang mỉm cười thỏa mãn cái gì đó. Và điều đó làm cho Dream nói với giọng to rõ.
"Thằng Dear phải về ngủ ở nhà cho tới khi tớ thấy hài lòng."
"Hey!"
"Đừng có hey. Khi mà cậu làm cho nó khóc tới nỗi đập nước muốn vỡ như vậy, tớ không chấp nhận cho nó ở đây nữa. Cho nó về ngủ ở nhà là tốt rồi.". Dream tuyên bố ngay lập tức. Và điều đó làm cho đứa em trai nhanh chóng nói.
"Nh... Nhưng mà chế ơi, Dear có giờ học đó. Vậy Dear tới trường bằng cách nào khi mà chính chế tự nói là sẽ không chở đi?". Không có muốn ở với anh Porsche đâu nhé. Và có vẻ như lời phản bác của em trai làm cho nữ ác quỷ (tin đi, trong mắt mọi người đều là như vậy) cười đắc thắng.
"Có chủ nhân nên hình nên dạng rồi thì cho nó lái xe tới đón đi. Có gì khó!". Lời mà Purin chỉ thở dài thật mạnh.
"Vậy thì tớ cũng về ngủ ở nhà."
"Ai cho cậu về?"
"Thì cậu nói l..."
"Tớ nói rằng cho Dear về ngủ ở nhà một mình. Còn cậu ở đây. Nếu muốn cho em trai tớ mỗi ngày đi học được mọi tiết học và đúng giờ thì lái xe từ đây đi đón nó đi học và... chở nó về nhà mỗi ngày. Ok chứ, công tử Purin?". Dream chen vào một tràng rồi thôi. Có vụ giơ tay lên làm kiểu ok với người bạn thân đã bất động mất rồi, trong khi Dear thì tái mặt một chốc.
Thật sự
không có lo lắng nhé, không có lo! Nhưng mà chế Dream có nghĩ tới không vậy, rằng việc đi đón cậu ở nhà, có thể anh Porsche phải thức dậy từ giờ sáng, buổi sáng có thể không kẹt xe, nhưng cũng tốn thời gian cỡ tiếng đồng hồ, rồi lái xe trở lại đây trong khoảng thời gian hối hả gần tiếng đồng hồ, nào là chở cậu về nhà rồi phải vượt qua tình hình giao thông để về ngủ ở đây nữa... Chế Dream rõ ràng là định gϊếŧ anh Porsche mà!!
"Đồng ý!"
"Hey, anh Porsche! Anh điên rồi hả!". Dear la lối ngay lập tức khi người anh trai cùng phòng nói với giọng kiên định. Và điều đó làm cho Purin quay qua mỉm cười với cậu.
"Anh không sao. Chỉ đi đưa đón chó con của anh, sao anh lại không làm được chứ?"
"Ok. Tóm lại bên đồng ý. Chính vì vậy, vác hành lý mày theo chế đi, thằng em yêu dấu.". Dream nói giống như nắm gọn chiến thắng trong lòng bàn tay rồi đi khí thế ra khỏi phòng ngay tức thì, làm cho đứa em trai chỉ biết đứng sốc rồi quay qua nhìn anh Porsche đang tiến tới gần.
"Anh điên hay sao vậy? Sao lại chiều theo ý chế Dream chứ?"
Thiệt là, không có tủi thân vì anh Porsche lại chiều ý chế Dream đâu.
"Anh không có chiều ý Dream, mà là anh đang thể hiện cho người quan trọng của Dear thấy rằng anh thật lòng với Dear.". Purin lắc đầu chầm chậm. Cậu hiểu ngay tức khắc rằng Dream không có nổi điên để làm cho em trai mệt, mà là Dream đang trả đũa cho em trai mình.
Như cậu đã biết rõ về Dream, có thể người con gái này sẽ mắng em trai, trách em trai, nhưng lúc nào cũng yêu thương và đau thay cho em trai. Đó cũng là một điểm quyến rũ mà cậu tưởng rằng cậu yêu Dream. Nhưng bây giờ cũng thừa nhận... sao cậu có thể từng tưởng rằng cậu yêu người con gái này được vậy?
Lời mà Dear chỉ biết lặng đi, giống như hiểu lờ mờ được chuyện gì đó. Thế là sự tủi thân biến mất từng chút một, chỉ biết ngẩng mặt lên nhìn anh Porsche đang mỉm cười với mình.
"Dear...". Anh Porsche gọi nhỏ nhẹ rồi cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ, nhấn xuống thật mạnh rồi rời ra một chút.
"Anh không chịu để cho Dear đi đâu hết."
Anh Porsche đúng điên!
Dù cho nói là điên, nhưng cậu cũng chịu ngẩng mặt lên đón nụ hôn được nhấn xuống mạnh lên môi của cậu. Đầu lưỡi chui sâu vào trong khoang miệng ngọt ngào, quấn quýt với đầu lưỡi của cậu tới nỗi suýt nữa đã hợp thành một. Thừa nhận rằng muốn cho anh Porsche hôn cậu như vậy mãi...
Păng!
" phút rồi mà chưa hôn nhau xong nữa hay sao?... Nhanh lên, Dear! Chế muốn về nhà xem phim tiếp!". Dear có thể thề rằng anh Porsche đã thở ra một hơi thật dài, làm vẻ mặt kiểu mà cậu chưa từng thấy qua bao giờ... Sắc mặt thể hiện ra rằng cảm thấy phiền với chế Dream cực kỳ, tới nỗi thay vì mắc cỡ, cậu lại mỉm cười tươi.
"Anh Porsche không cần đem xuống đâu, Dear tự mình đem được...". Dear nói rồi bước tới kéo hành lý đang nằm dài của mình rồi nâng lên, sau đó quay qua nhìn, lưỡng lự một chút trước khi nói ra.
"Ngày mai... Dear sẽ dậy sớm đợi anh nhé!"
Vừa nói xong là chuồn ra khỏi phòng ngay lập tức, đi thẳng tới chỗ chị gái đang làm ánh mắt trêu ghẹo kiểu mà cậu không dám nhìn vào mắt. Và không có quay qua nhìn anh Porsche đang làm vẻ mặt thế nào nữa. Chỉ biết rằng...
Tao lẳng lơ ơi là lẳng lơ luôn. Có vụ cám dỗ anh Porsche nữa.
Dáng vẻ mà Dream bật cười nhẹ, quay qua nhìn đứa bạn thân mà cô thấy rằng nó đang lấy tay che miệng và gò má hơi đỏ một chút.
"Cho tới khi tớ hài lòng với nước mắt đã mất của thằng Dear nhé, bạn yêu dấu.". Nói xong liền đóng cửa rồi bước đi theo người còn lại, làm cho Purin đang đứng sốc chỉ có thể thở dài.
Dù sao cậu cũng không chịu để cho Dear ra đi đâu. Phòng này đã trở nên quá rộng để mà ở một mình rồi.
"Có một con chó con ở chung là tốt nhất rồi."
Nhưng mà có vẻ phải thể hiện sự thật lòng cho mẹ con Toob trước đã. Và có vẻ là... rất khó nữa.
------------ End Chap ------------