"Dear, mày không sao chứ?"
"..."
"Ờ, nếu mày thấy đói thì tao đem cơm tối để ở trước phòng nhé."
"..."
"Haizzz... Dear, nếu mày vẫn cứ như vậy thì tao sẽ xuống đạp anh Porsche của mày đó."
"Tao... không sao."
Shin chỉ biết lắc đầu. Hét bao nhiêu lần, nó vẫn cứ đóng cửa im lặng. Khi nói rằng sẽ xuống đánh đập người của nó, nó lại chịu trả lời. Nhưng chỉ một lúc sau, chàng con lai thở dài.
"Yêu người ta thì nghe người ta một chút. Tao chỉ nói nhiêu đó thôi."
Nói xong thì Shin chịu từ bỏ, bước về phòng của mình sau khi đặt khay cơm tối để ở trước phòng. Nhưng mà tin đi, nó không đi ra ăn đâu. Ngày mai vẫn như cũ, tình trạng có khi còn nặng hơn trước nữa.
Cùng lúc đó, người đang ngồi dựa vào cửa ở trong phòng chỉ có thể dùng mu bàn tay lau nước mắt thật mạnh. Cảm thấy ghét chính mình ngay lập tức vì đã yếu đuối tới như vậy. Tại sao cậu không mạnh mẽ bằng được một góc nhỏ của chế Drem chứ?
"Nếu là chế, chế sẽ làm thế nào?". Câu hỏi mà Dear chỉ biết dùng cánh tay áo lau nước mắt của mình thật mạnh khi mà vào lúc này, cậu vẫn nhớ tới chị gái. Và càng nhớ tới, trái tim lại càng đau hơn trước khi mà chị gái cậu là người mà anh Porsche yêu. Tới nỗi sinh ra thêm câu hỏi, tại sao phải là chế Dream? Nếu là người khác, liệu cậu có đau ít hơn như vậy không?
Không có giận gì chị gái, giận bản thân mình ngu ngốc thì đúng hơn vì không biết cái quái quỷ gì hết.
"Anh không đi đâu hết khi mà trái tim của anh đang ở đây!!!"
Tin được sao? Câu nói mà anh Porsche nói với cậu lúc nãy...
"Mày vẫn chưa hết ngu nữa hả, Dear? Chỉ bấy nhiêu thôi mà mày vẫn cứ bênh vực chính mình rằng anh Porsche yêu mày nữa hả?". Dear chỉ biết hỏi chính mình thều thào rồi móc điện thoại lúc nào cũng đem theo bên người ra, nhìn màn hình tối mịt bởi vì tắt máy suốt cả ngày, thế là thấy bóng phản chiếu của chính mình.
Hình ảnh mà cậu còn biết rằng nó thể hiện cậu đau tới cỡ nào nữa là. Rồi anh Porsche mà không biết sao?
"Chỉ là tội nghiệp đứa em... chỉ vậy thôi.". Dear nói với chính mình rồi lau nước mắt quái quỷ cứ chảy liên tục. Sau đó thì quyết định mở máy điện thoại đã tắt suốt bấy lâu nay.
Cậu không dám gọi điện cho chế Dream, nhưng cậu muốn nói chuyện với một ai đó, ai đó yêu cậu không thua gì chị gái.
"Mama...". Dear lầm bầm nhỏ tiếng, không quan tâm tiếng thông báo gì của máy điện thoại hết trong khi lướt ngón tay run run để gọi cho người yêu cậu nhất.
RRRRrrrrrr
Nhưng vẫn chưa kịp nhận gọi số khẩn cấp, điện thoại reo lên và rung bần bật trong tay làm cho Dear suýt nữa đã ném bỏ nó đi, khi mà người gọi tới... anh Porsche.
Từ việc lúc đầu định ném bỏ, bàn tay nhỏ lại càng nắm chặt nó hơn, nhìn hình ảnh mà cậu lén chụp lúc anh Porsche đang ngủ trên ghế salon trong phòng khách, rồi bấm cúp máy ngay lập tức.
RRRRRrrrrr
Nhưng chỉ mới tắt đi không tới giây, nó lại vang lên lần nữa, làm cho người nhìn mím chặt môi. Lòng thì muốn ném nó đi, không muốn nhận biết cái gì nữa hết. Nhưng cậu lại nhìn màn hình trong im lặng. Trái tim đáng lẽ nên đau tới mức vỡ nứt lại đang rung động khi biết rằng anh Porsche đang cố gắng gọi điện cho cậu.
"Đồ nước mắt chết tiệt! Chừng nào mày mới mạnh mẽ lên đây, Dear? Chỉ việc anh ấy gọi tới mà mày mừng tới muốn điên.". Dear nói với chính mình trước khi nhắm mắt lại, rồi thực hiện việc tắt máy lần nữa, từ bỏ ý định gọi điện cho mama đang ở Anh và đặt nó bên cạnh giường. Sau đó chui vào cái giường êm ái rồi nhắm mắt lại.
"Cho Dear làm cho chính mình mạnh mẽ hơn như vậy đã nhé, anh Porsche. Rồi Dear sẽ quay lại làm em trai của anh như trước."
Biết là ngủ không được, nhưng mà cho xin trốn tránh thực tại một chút thôi cũng tốt.
Purin ngẩng mặt lên nhìn ngôi nhà lớn trong im lặng, cùng lúc đó trong tay vẫn còn cái điện thoại vừa mới bị cúp máy. Biết là Dear không đời nào bắt máy đâu, nhìn từ thái độ thể hiện ra lúc nãy. Nhưng cậu vẫn không từ bỏ sự cố gắng, vẫn cứ gọi điện lần nữa để rồi gặp phải...
"Số điện thoại này không thể liên lạc được vào lúc này. Vui lòng để lại tin nhắn sau tín hiệu..."
"Dear... Dear ơi! Anh biết là Dear giận anh, biết là Dear buồn, nhưng anh muốn Dear nghe anh, muốn Dear cho anh cơ hội giải thích chuyện gì đã xảy ra. Nhé? Cho anh nói chuyện với Dear..."
Purin dứt tiếng nói gửi lại tin nhắn của mình trước khi nhấn gọi đi lần nữa, để rồi gặp phải giọng của người phụ nữ lúc trước nói rằng đối phương đã tắt máy.
"Dear nói là anh yêu Dream. Đúng vậy, anh yêu Dream và anh vẫn đang yêu Dream. Nhưng đó không phải tình yêu kiểu mà anh có cảm giác với Dear..."
Có thể cậu đã từng lẫn lộn rằng tình yêu này khác biệt như thế nào. Nhưng từ lúc nào đó không biết, cậu thấy hình ảnh của Dear dần dần rõ ràng hơn. Hình ảnh chú chó con cư xử đáng yêu. Mỗi khi muốn có cái gì thì dựng tai, lắc đuôi. Khi ủ rũ thì cụp tai, cụp đuôi. Chú chó con thích làm nũng nói với cậu rằng rất cần tình yêu thương và sự ấm áp.
Chó con mà từ lúc nào không biết đã bước vào thay thế chị gái của chính mình.
Dream nói đúng, Dream là sự gắn bó. Cậu chưa từng có cảm giác muốn ôm Dream, muốn hôn hay là muốn tiếp xúc. Cậu chỉ sinh ra cảm giác muốn chăm sóc người con gái này, không muốn thấy người con gái này phải buồn lòng. Nhưng không phải đối với Dear.
Từ lần đầu tiên hôn nhau, cậu tưởng rằng đó chỉ là sự vô tình nho nhỏ vì ở gần nhau. Nhưng không phải! Chỉ việc Dear nói rằng đó chỉ là tình cờ, chỉ là môi chạm môi, nghĩ nhiều làm gì thì cậu đã chọn việc nhấn mạnh sự tiếp xúc đó lần nữa. Với Dear, cậu muốn ôm, muốn hôn, muốn tiếp xúc và muốn chăm sóc.
Cậu chưa bao giờ ghen tuông vì Dream, nhưng cậu ghen tuông vì Dear.
Cậu chưa từng bồn chồn không yên chỉ bởi vì Dream đi đâu mất, nhưng cậu bồn chồn không yên khi không thấy Dear đâu.
Cậu chưa bao giờ thấy nóng lòng khi Dream không bắt máy, nhưng không phải với Dear.
Từ lúc nào không biết cậu đã đi qua nhà chị em và rồi đi tìm người em, không phải người chị.
Nó rõ ràng, rõ ràng từ lâu nhưng cậu chỉ mới dám chắc từ đêm đó, đêm mà Dear bị hôn... Cậu không muốn Dear là của bất kỳ ai hết!
"...Anh biết rằng có thể Dear không tin anh, nhưng mà anh yêu Dear."
Cậu đem lòng yêu con Toob của chính mình.
Purin gượng cười khi tín hiệu để lại tin nhắn chấm dứt và cậu bắt đầu gọi điện lần nữa. Tấm lưng thì dựa vào chiếc xe chiến hữu. Ánh mắt chỉ nhìn vào ngôi nhà to lớn một cách đầy hy vọng, mong rằng đối phương sẽ đi ra nghe cậu giải thích về chuyện đã xảy ra.
Bởi vì chính cậu. Nếu cậu hiểu chính mình sớm hơn, mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy.
"Tất cả là lỗi của mày, Purin. Bởi vì mày...". Chàng trai nói với giọng nhỏ nhẹ trong khi hình ảnh của cậu nhóc nhỏ con chạy vào trong đầu lần nữa. Hình ảnh Dear khóc rồi hét vào mặt cậu để nói rằng hãy đi tìm Dream, người nói rằng cậu quan hệ cùng bởi vì chính mình là thế thân của chị gái.
"Dear chưa từng là thế thân của ai. Anh chưa từng xem Dear là thế thân của ai hết."
Chàng trai đưa tay lên chạm vào ngực bên trái của mình rồi thấy rằng nó đang đau, càng đau nhiều hơn mỗi khi nghĩ rằng người đang ở trong ngôi nhà đó vẫn cứ khóc bởi vì... cậu.
"Làm ơn, nghe anh giải thích đi."
Lời cầu xin không thể truyền tới người còn lại.
"Sáng chưa?"
Dear mở mắt ra nhìn trần nhà trong im lặng. Mặc dù giường ngủ cũng thoải mái nhưng cậu gần như ngủ không được suốt cả đêm. Trong đầu cứ nghĩ đi nghĩ lại một chuyện cùng câu hỏi rằng cậu nên làm thế nào với chính bản thân mình, khi mà có lẽ cậu không còn mặt mũi ở cùng một phòng với anh Porsche như trước nữa.
"Hài quá Dear. Thất tình lần đầu, anh Porsche an ủi. Thất tình lần , người an ủi lại trở thành người làm mình thất tình.". Miệng nói là hài, nhưng cậu lại không cười nổi, chỉ biết chống người dậy ngồi trên giường. Không cần soi gương cũng biết rằng bộ dạng của mình gớm ghiếc hơn trước tới cỡ nào. Tay thì cầm lấy điện thoại bên cạnh mình.
"Hừ, mày vẫn còn dám hy vọng rằng anh Porsche sẽ gọi điện cho mày nữa sao?". Dear nói với chính mình trước khi quyết định mở máy lần nữa. Cậu phải gọi điện cho thằng Sun, xem nó có thể tìm phòng trọ cho cậu ở cùng một chỗ với nó được không, hay là cậu tới ở cùng với nó trước cho tới khi tìm ra phòng trọ mới được không.
Dear thở dài nhè nhẹ, không muốn khóc nữa. Bởi vì chỉ bấy nhiêu thôi là đã đau mắt tới nỗi suýt nữa mở không lên rồi. Đôi mắt đỏ bầm nhìn màn hình đang được mở lên...
Ting Tíng Ting... Ting Tíng Ting... Ting Tíng Ting... Ting Tíng Ting...
Đột nhiên điện thoại vang lên tiếng chuông liên tục làm cho chủ nhân cái điện thoại giật nảy mình. Bàn tay đang cầm điện thoại buông nó ra cho nằm trên giường, trước khi nó rung liên tục gần như không dừng lại, cùng với tiếng tin nhắn vang lên liên tiếp. Thế là chủ nhân cái máy chỉ biết trợn to mắt, nhìn một cách ngạc nhiên tột cùng, không biết đã xảy ra chuyện gì với điện thoại của mình.
Điện thoại reo lên liên tục, thế là Dear đưa bàn tay nửa sợ nửa không tới cầm nó lên, rồi nhìn đống tin nhắn đang nhảy lên liên tục từ một người duy nhất... anh Porsche.
Dear không biết rằng mình đã ngồi nhìn nó lâu tới cỡ nào, không biết rằng tại sao đôi mắt của mình lại nóng lên, tại sao lại run rẩy. Nhưng cậu đang lướt ngón tay tới chỗ tin nhắn mà nó hiện lên rằng có tới... tin nhắn. Thế là chỉ biết nhấn đầu ngón tay xuống.
Anh Porsche
+XXXXXXX left you new Voice message @. XX/XX/XX. You have new Voice messages. To listen call XXXX
Anh Porsche
+XXXXXXX left you new Voice message @. XX/XX/XX. You have new Voice messages. To listen call XXXX
Anh Porsche
+XXXXXXX left you new Voice message @. XX/XX/XX. You have new Voice messages. To listen call XXXX
.............
..........................
.......................................
....................................................
Anh Porsche
+XXXXXXX left you new Voice message @. XX/XX/XX. You have new Voice messages. To listen call XXXX
"Anh Porsche...". Dear chỉ biết kêu rên thều thào trong họng khi tất cả thư thoại được gửi tới cho cậu bắt đầu từ giờ trưa hôm qua cho tới lần gần nhất là giờ phút sáng, và đó là hồi tiếng trước. Biết bao nhiêu tin nhắn mà anh Porsche gửi tới cho cậu.
Dear không hiểu rằng tại sao anh Porsche lại làm như vậy. Nhưng rồi cậu nhắm mắt lại trước khi quyết định bấm nghe tin nhắn đầu tiên được gửi tới.
"Dear, Dear đang ở đâu? Anh muốn nói chuyện với Dear. Chúng ta phải n..."
Bíp
Thế nhưng chỉ mới nghe giọng anh Porsche được gửi lại, chưa kịp nghe hết tin nhắn nữa là, Dear đã hạ tay xuống, tắt nó ngay lập tức. Thật sự không thể nghe được, bởi vì nó làm cho cậu muốn tới gặp anh Porsche ngay bây giờ. Nhưng nó có ích gì chứ nếu phải đi nhìn thấy hình ảnh cứa lòng rằng anh Porsche yêu chế Dream.
Dear thở dài nặng nề, bỏ điện thoại lại vào chỗ cũ rồi đi tới cửa sổ phòng ngủ.
Kực
"Không phải sự thật..."
Chỉ biết lầm bầm với chính mình một cách không tin vào mắt rồi quay lưng lại ngay lập tức để chạy tới cửa phòng ngủ. Không quan tâm cái quái quỷ gì nữa ngoài việc chạy xuống tầng dưới. Và điều đó làm cho bác quản gia đã dậy từ sáng tinh mơ ngẩng mặt lên nhìn với nụ cười giàu lòng thương.
"Ohayo gozaimasu!"
"Ơ... Chào buổi sáng ạ.". Dear chỉ biết cúi đầu thật nhanh khi đối phương cúi đầu với cậu bằng thái độ kính trọng. Lòng thì muốn chạy đi xem điều mà cậu thấy qua cửa sổ phòng ngủ, nhưng lại phải đứng không biết nên cư xử như thế nào trước mặt người phụ nữ trung niên đang tiến tới gần.
Mặp
"Ơ... bác ơi...". Dear ngập ngừng khi đối phương nắm lấy cánh tay của cậu rồi kéo nhè nhẹ, làm cho phải nhanh chóng bước theo. Bắt đầu không dám chắc rằng đối phương hiểu những gì mà cậu nói hay không. Nhưng bác quản gia cũng không nói gì ngoài việc kéo tới một phòng cách không xa phòng ngồi thư giãn cho lắm, căn phòng cỡ lớn có màn hình gồm , hình ảnh trên đó.
"Máy quay chống trộm... ạ?"
"Hai!". Dear chỉ biết tiến tới một cái màn hình khi nhìn thấy điều mà cậu muốn biết. Hình ảnh được chiếu lên cho thấy phía trước ngôi nhà to lớn có một chiếc xe sang trọng đậu lại. Nhưng thứ mà cậu quan tâm không phải con gái của anh Porsche, mà là... người con trai ngồi trên mặt đất dựa lưng vào xe. Mặc dù cái đầu gục xuống, nhưng trong bàn tay được quàng qua đầu gối là cái điện thoại sang trọng được cầm chặt.
"Anh Porsche...". Chỉ biết lầm bầm nhỏ tiếng, làm cho người phụ nữ trung niên tiến tới trước khi đưa tay tới nhấn lùi lại cho cậu xem.
Hình ảnh đang nói với Dear rằng anh Porsche cố gắng gọi điện cho cậu cả đêm và ngồi ở chỗ đó... cả đêm.
"Thiếu gia nên nói chuyện với cậu ta đi ạ."
"Con... không biết. Con thật sự không biết.". Dear lắc đầu thật mạnh trong khi vẫn nhìn chằm chằm màn hình trong im lặng, làm cho người đang nhìn cậu đưa tay lên vuốt nhẹ cánh tay.
"Cậu ấy ngồi ở chỗ đó từ tối qua. Thật ra cậu ấy nhờ thiếu gia Shin nói với thiếu gia rằng... cậu ấy sẽ không đi đâu cho tới khi được nói chuyện với thiếu gia Dear.". Bác ấy nói một cách thương tình rồi mỉm cười với người không biết nên dựa dẫm vào ai mím chặt môi.
"Con không biết... Tại sao anh ấy phải đợi nói chuyện với con, mặc dù...". Anh Porsche yêu chế Dream mà, không phải sao?
Suy nghĩ của người cắn môi mình tới nỗi đau nhói. Không hiểu rằng anh Porsche làm mấy chuyện điên rồ này để làm gì, mặc dù trái tim đang cảm nhận được cái gì đó. Nhưng bởi vì sợ... sợ rằng sẽ đau nữa nên cậu mới cố gắng phủi nó đi, sau đó hít một hơi thật sâu để rồi biết rằng... cậu vẫn chưa muốn gặp mặt anh Porsche.
Tao là đồ yếu đuối! Gặp mặt nữa thì lại khóc lóc thảm hại nữa.
"Bác ơi, nếu con muốn ra khỏi nhà mà không cho anh ấy biết, bác có giúp con được không?". Lời cầu xin của cậu nhóc làm cho người phụ nữ trung niên chỉ biết thở dài một cách nặng lòng thay. Nhưng cũng như thiếu gia Shin nói, chuyện này không liên quan tới bà và bà không nên xen vào chuyện của chủ nhân.
"Có ạ. Đi ra phía sau nhà. Lát tụi nhỏ sắp đi chợ rồi, đi cùng nhau được.". Lời mà Dear chỉ biết nói cảm ơn thật nhiều.
[Màyyyy, mày phải giúp tao đó!]
"Giúp cha già mày thì có. Tao không giúp! Tao muốn ngủ!". Trong phòng ngủ rộng rãi, Shin đang có cái mền đắp tới phần eo nên thấy được rằng không có mặc gì khi ngủ chỉ biết ngóc đầu lên nghe điện thoại, rồi biết được rằng người gọi cho cậu... thằng Sun, cái người mà mẹ nó, gọi tới là la lối kêu giúp cái quái quỷ gì của nó không biết.
[Mày tưởng là tao không muốn ngủ hay sao? Đồ con ngỗng! Tao sắp bị nữ ác quỷ bắt lấy ăn ruột gan rồi đây!]
"Nữ quỷ cái gì của mày vậy?". Shin ngồi dậy gãi đầu rẹt rẹt khi mà đây là lần đầu tiên thằng Sun gọi tới la lối, mọi lần nó ghẹo gan muốn chết. Và điều đó làm cho người ở đầu dây bên kia nói ra ngay lập tức.
[Chị gái của thằng Dear đó. Chế Dream sắp gϊếŧ tao, nhét vào cổ con ngỗng rồi. Chế ấy nói rằng nếu tao không giúp anh Porsche, chế Dream sẽ đem clip lúc tao bị chó dí cắn rồi bị tuột quần lên Youtube.]. Giọng của thằng Sunny tới mức độ kinh hãi luôn đó. Và điều đó làm cho người bên này chỉ mỉm cười ở khóe miệng.
"Ờ, tốt. Tao sẽ đợi xem."
[Thằng Shin-chan!!!! Mày, tuột cả quần, cả boxer luôn đó thằng chết tiệt. Chú voi con của tao lúc lắc giữa không trung luôn đó. Chế Dream quay phim lại cất nữa chứ. Cầu xin đó, tao vẫn chưa muốn được mời làm ngôi sao phim kɦıêυ ɖâʍ đâu. Tao biết là hàng của tao lớn, nhưng tao không muốn khoe cho ai hết!]. Thằng Sun xả một tràng, có vẻ như nó sợ thiệt. Thật ra Shin không có thông cảm đâu đó, nhưng khi tính toán rằng nó không đời nào ngưng làm phiền cậu cho tới khi có được thứ mình muốn thì thở dài với nó luôn.
"Muốn tao giúp cái gì?"
[Chế Dream hỏi là anh Porsche có còn ở trước nhà mày không?]. Câu hỏi làm cho Shin đi tới kéo rèm một chút.
"Ờ, xe vẫn còn, xác cũng vẫn còn ở trước nhà."
[Còn thằng Dear thì sao?]
"Thì nó ngủ ở trong phòng nó chứ gì.". Shin nói trong khi cầm lấy quần mặc vào, mở cửa phòng ngủ rồi bước tới phòng bên cạnh.
Cốc cốc cốc
"Dear, chồng cũ mày gọi tới..."
Étttt
"Chết!". Shin chỉ biết thốt lên trong lòng khi mở cửa bước vào rồi chỉ thấy được sự trống trãi. Ngay cả cái túi của thằng bạn nhỏ con còn mất nữa là. Thế là phải chạy xuống tầng dưới trong khi tiếng la lối của thằng Sun vẫn cứ hỏi như vậy.
[Mày bị cái gì vậy? Thằng Dear đang ở đâu?]
"@$%^&((&^%$%^&(($"
[Thằng ngoại lai! Mày đừng có phun tiếng Nhật, tao nghe không có hiểu gì hết!]. Thằng Sun vẫn cứ la lối nhưng bên này lại không quan tâm gì ngoài việc hỏi người thân cận của mẹ thật nhanh, kiểu mà đối phương làm vẻ mặt nhọc lòng một chút rồi trả lời, làm cho Shin vò đầu thật mạnh.
Tao đang căng thẳng. Mày đừng có nổi tính nghệ sĩ thay tao được không vậy Dear!
"Thằng Dear nó đi từ hồi giờ rồi mày."
[Hey! Rồi anh Porsche vẫn ở đó...]. Thằng Sun hét vang rồi nhanh chóng nói tiếp.
[Vậy mày đi nói với anh Porsche liền đi rằng thằng Dear nó trốn rồi. Kỳ này nó đi đâu được ta? Không thấy gọi điện cho tao gì hết.]
"Tại sao tao phải nói?"
[Ơ?] Thằng Sun kêu lên một cách khó hiểu, làm cho người bên này bây giờ đã hết ngạc nhiên liền nhún vai, rồi đi tới buông người xuống ghế salon.
"Thằng Dear nó không muốn gặp thì đâu thấy cần phải bắt nó gặp đâu.". Shin nói với giọng trầm thấp, giọng điệu nghe là biết rằng nó nổi giận không ít. Và điều đó làm cho Sun đáng lẽ nên nổi giận thay bạn bè nhất thở dài.
Bởi vì cậu hiểu rõ thằng Dear hơn bất cứ người bạn nào... À, không tính thằng Lexus vào.
[Thằng lùn đó yêu anh Porsche từ hồi lớp ..."
"Rồi...?"
[Rồi bây giờ anh Porsche quay qua yêu nó, mày không nghĩ rằng chúng ta nên giúp sao?]
"Nếu thằng Dear muốn gặp thì chắc đã nói chuyện với nhau rồi.". Shin đáp lại ngang ngang, không thấy sự cần thiết nào rằng cậu nên giúp, khi mà chính cậu biết rõ rằng đau bởi vì yêu nó như thế nào. Và rồi bộ dạng bạn của cậu, nhìn cũng đủ biết rằng nó rất đau.
Lời mà Sun làm vẻ mặt nhọc lòng một chút trước khi thở dài.
[Rồi mày muốn nó đau lâu hả? Mặc dù anh Porsche yêu nó, nó cũng yêu anh Porsche.]. Lời mà người nghe lặng đi một chút trước khi thở dài nặng nề rồi đứng dậy.
[...Hơn nữa, nếu thằng Dear vẫn chưa làm lành với anh Porsche trong vòng trưa hôm nay, clip của tao đầy trên mạng chắc luôn.]. Lý do cuối cùng làm cho người phiền muộn bật cười một cách thỏa mãn.
"Vậy tao nên đợi tới trưa rồi hẳn nói. Tao muốn coi."
[Cái gót chân nè!]. Lời ca ngợi thoát ra khỏi miệng của thằng Nam khôi khoa, làm cho người bên này cười lớn trước khi nhận lời nó rồi cúp máy.
Ờ, giúp thì giúp cho tới cùng đi vậy.
Éttttt
Vụt
"Dear!"
Purin đang ngồi dựa vào cửa xe giật mình vụt dậy ngay lập tức. Tay vẫn đang cầm chặt điện thoại, ngẩng mặt lên một cách đầy hy vọng rằng sẽ là chú chó con của cậu. Nhưng lại thành ra là người khác, làm cho chàng trai thở dài.
"Mong rằng không có ra đây đuổi đi."
"Không, em ra nhìn bộ dạng xem anh có bị hút sạch máu hay chưa.". Shin-chan vẫn là một Shin-chan thích ghẹo gan khi nhìn vết đỏ đỏ đầy cánh tay và cổ của người con trai trước mặt, sau đó thì nhún vai.
"Thằng Dear không còn ở đây nữa.". Purin chau mày lại.
"Nghĩa là thế nào?"
"Nó đi ra bằng cửa sau từ hồi giờ.". Purin cảm thấy mặt đất mà mình đang đứng sụt xuống ngay lập tức. Hai tay gồng chặt. Đôi mắt nhắm lại một cách hết sức. Bởi vì điều đó thể hiện cho cậu biết rằng Dear giận cậu nhiều tới mức không muốn nhìn thấy mặt cậu. Nhưng chỉ không lâu, chàng trai liền chau mày lại.
Cậu không bao giờ chịu thua chỉ bởi vì chú chó con trốn cậu như vậy đâu. Cậu nói rồi rằng sẽ không để cho nó đi một cách dễ dàng.
"Dear đi đâu?"
"Tưởng đâu anh sẽ không hỏi.". Shin mỉm cười ở khóe miệng trước khi nói một cách bình tĩnh.
"Chắc nó đi dọn dẹp đồ rồi quá.". Lời mà Purin gồng chặt nắm tay ngay lập tức, lấy chìa khóa xe ra khỏi túi quần. Nhưng trước khi chui vào xe, cậu quay qua nói với cậu nhóc còn lại.
"Cảm ơn nhiều."
"Hứa với em một điều đi anh."
"Hửm?"
"Nếu muốn chơi nó thì chơi nhẹ nhẹ một chút. Bộ dạng nó giống như bị cưỡng bức hội đồng lắm luôn đó.". Shin nói rồi nhướng mày làm cho người nghe lặng đi một chút. Cảm thấy tội lỗi ngay lập tức với việc cậu không nương sức chỉ bởi vì say như chó vào hôm đó.
"Hứa là
sẽ làm nhẹ.". Nói xong thì Purin đóng cửa lại, khởi động xe rồi tăng tốc đi khỏi ngay lập tức, làm cho Shin chỉ biết im lặng rồi bật cười.
"Dear, chồng mày đúng dữ dằn.". Anh Porsche nói là sẽ làm nhẹ nhẹ theo như cậu yêu cầu. Nhưng nhìn từ ánh mắt thì lần tiếp theo, anh ấy không để lâu quá đâu. Và không chịu để cho thằng lùn đó đi dễ dàng chắc luôn.
Có vẻ như lần thứ , , sẽ tới nhanh thôi.
"Sao đồ của tao nhiều vậy ta?"
Dear chỉ có thể than thở khi cố gắng nhét quần áo từ tủ vào vali hành lý của mình, kiểu mà ném vào rồi lại ném vào, khi mà cậu mất thời gian với việc đi ra cùng người giúp việc trong nhà thằng Shin, rồi còn phải kiếm cách đi từ chỗ đó tới căn hộ này nữa. Trời sáng sớm hiếm xe nữa chứ.
Không biết tại sao phải trốn, nhưng cậu đang bối rối rằng rốt cuộc anh Porsche muốn cái gì.
Miệng nói là yêu chế Dream rồi tìm cậu để làm gì chứ? Gọi điện cho cậu để làm gì chứ? Cho cậu hy vọng để làm gì chứ? Thế nên cậu muốn ở thật xa khỏi anh Porsche. Ít ra cũng cho bản thân một khoảng thời gian, chứ không phải chỉ việc thấy anh Porsche đợi cả đêm thì suýt nữa đã đi ra với anh ấy như vậy.
"Anh Porsche chỉ cảm thấy có lỗi. Chỉ cảm thấy có lỗi vì mày là em của chế Dream mà anh ấy lại làm như vậy với em của chế Dream. Đúng vậy, chỉ vậy thôi. Hết thời gian ảo tưởng rồi Dear.". Miệng vừa nói, tay vừa làm nhanh nhất có thể, tránh việc đối mặt với anh Porsche hết mình. Ngay cả điện thoại cậu còn tắt máy lần nữa, sợ rằng đối phương sẽ gọi tới.
Dear chỉ biết nhìn xung quanh trước khi mím chặt môi, khi mà phòng ngủ mà cậu ở hơn cả tháng lại trống trãi lần nữa.
Sửng sốt...
"Đừng làm cho anh Porsche khó xử vì ở chung với mày, Dear... Trái tim, mày là của tao đó. Định đập một cách đau đớn như vậy bao lâu nữa hả?". Vừa nói vừa nhìn khắp phòng lần cuối cùng. Nhìn về phía giường ngủ mà anh Porsche từng vào nằm ôm cậu, thế là phải mím chặt môi, kiềm nén bất cứ cái gì sắp lọt ra.
"Tốt mà, không cần phải làm chó của ai. Được quay lại làm người như trước mà, Dear.". Nói rồi kéo vali cỡ lớn ra khỏi phòng ngủ một cách nhanh chóng.
Păng!!!
"DEAR!!!!"
Hực!
"Anh Porsche!". Người mắt to chỉ biết trợn tròn mắt trong khi nhìn người mở cửa lớn tiếng phóng vụt vào. Đôi mắt sắc bén nhìn về phía vali của cậu trước khi hỏi...
"Định đi đâu?"
Rầm
Păng!!!!
"Dear!!! Nói chuyện với anh trước."
"Dear không nói, không nói... không mà.". Dear buông hành lý của mình ra. Lúc nhận ra thì đã chạy vào trong phòng ngủ, đóng cửa khóa lại ngay lập tức, kiểu mà đối phương đuổi theo không kịp. Thế là chỉ biết gõ cửa thật mạnh. Giọng trầm thấp hét lên gọi, làm cho cậu chỉ biết đáp lại với giọng run run.
Câu trả lời làm cho Purin đang đưa tay lên gõ cửa phòng chỉ biết lặng đi. Bàn tay lớn đặt lên cánh cửa trong khi nghiêng người xuống, làm cho trán áp lên cánh cửa gỗ cao cấp.
"Dear... Dear đang ở đó phải không?"
"...". Người nghe chỉ biết mím chặt môi trong khi đang quay lưng dựa vào cửa phòng ngủ, thế là giữa người chỉ có cánh cửa ngăn cách nhau.
"Dear vẫn chưa cần trả lời anh cũng được. Anh chỉ muốn Dear nghe anh nói.". Purin không biết rằng đối phương có chịu nghe lời nói của cậu hay không, nhưng cậu phải giải thích mọi thứ cho Dear biết, cho Dear hiểu rằng đã xảy ra chuyện gì.
"Hôm qua, anh đi gặp Dream."
Người nghe bất động trước khi ngẩng mặt nhìn lên trần nhà. Cảm thấy đôi mắt đang nóng rực. Trái tim không muốn nghe câu nói tiếp theo chút nào.
"Anh đi nói lời yêu với Dream."
Đau muốn chết luôn, Dear à...
Chỉ nghe thấy bấy nhiêu, nước mắt đã chảy xuống một cách dễ dàng, thế là ẩm ướt cả hai bên gò má. Bàn tay đang đưa lên sờ vào ngực trái lại càng run rẩy.
Cùng lúc đó, Purin thở một hơi thật mạnh trước khi nói tiếp.
"Anh nghĩ rằng anh yêu Dream suốt bấy lâu nay. Từ nhỏ tới lớn, anh chưa từng quen ai lâu dài bởi vì anh nghĩ rằng anh có Dream ở trong trái tim..."
Rồi anh Porsche nói với Dear để làm gì chứ? Nói cho Dear đau để làm gì chứ?
Suy nghĩ của người tuôn nước mắt ra trong im lặng, bàn tay đang xiết chặt áo lại càng xiết chặt hơn. Mặc dù muốn bịt tai lại không nghe cái gì nữa, nhưng cậu lại không có đủ sức ngay cả việc đưa tay lên bịt tai nữa là. Cảm thấy giống như mặt đất đang đứng nó lung lay, tới mức nếu như không phải đang dựa thì có lẽ cậu đã quỵ xuống mà khóc.
"Và anh biết được rằng anh không hề yêu Dream kiểu đó."
Kực
"Từ lúc nào không biết, anh cảm thấy trái tim của anh có một người khác. Lúc đầu cũng tưởng là đứa em, nhưng quay đi quay lại, khuôn mặt trắng trẻo, đôi môi đỏ đỏ cùng cơ thể ấm áp làm cho anh có cảm giác nhiều hơn như vậy... Đứa em nào mà lại có thể làm cho anh hôn được? Đứa em nào mà lại có thể làm cho anh vào phòng nằm ôm lấy? Đứa em nào... mà lại có thể làm cho anh làm với Dear như tối hôm trước được?". Purin nói tiếp, trước khi nói ra lời này...
"Đứa em nào mà lại có thể làm cho anh "yêu" tới như vậy được?"
Không phải sự thật! Anh Porsche nói cái gì ra vậy!!!
------------ End Chap ------------