Mặc dù tòa tháp đang trên bờ vực sụp đổ, Tira vẫn liều mạng thu thập những tài liệu để lại bởi đại hiền nhân.
“Tôi không thể trở về làng elf nếu thiếu chúng……! Karuna-san, xin hãy thoát ra với Filia-chan trước đi!”
“Anh hiểu rồi. Yosh, đã rõ!”
Mặt đất đang chấn động, tôi gật đầu và quỳ xuống.
“…… Karuna-san……?”
Không còn thời gian nữa.
Lướt tay về phía sàn, tôi sử dụng và ngay lập tức nghiên cứu về tòa tháp này. Nhờ việc chạm vào, tôi có thể phân tích chi tiết về nó.
…… Hiểu rồi.
Bản thân tòa tháp này là một pháp cụ khổng lồ.
Nó căn bản có một cấu trúc không hề khả thi về mặt lý thuyết, nhưng lại được xây dựng bởi một lượng ma năng khổng lồ.
Bởi vì Owen, nguồn cung cấp đã thăng, nó bắt đầu sụp đổ.
Bên cạnh đó, Owen được gọi là đại hiền nhân cũng vì lượng ma năng gần như vô hạn của ông ta. Mặc dù lão là một lolicon.
Với việc lão lên bàn thờ, tòa tháp hiển nhiên không thể trụ vững được nữa.
Nhưng-----
[Nguồn cung cấp ma năng vô hạn của Chủ nhân không hề thua kém đại hiền nhân.]
: Giá trị ma năng + 9999.
: Tái nạp ma năng 999/2 giây.
Các cheat skill của tôi khiến nó trở nên khả thi.
Tôi giải phóng ma năng.
“N….. năng lượng phép thuật kinh khủng quá……”
Cảm nhận được lượng ma năng tràn bình khổng lồ từ cơ thể tôi, Tira sững sờ.
Và, sử dụng <Điều khiển Năng lượng Phép thuật * Tối thượng>, tôi trút nó vào tòa tháp.
Lượng ma năng khổng lồ truyền xuyên mạch phép thuật.
[Từng đó là đủ để ngăn sự sụp đổ lại rồi ạ.]
Như Naviko-san nói, cơn rung chấn từ từ biến mất.
“Fuu. Dường như đã có tác dụng rồi.”
Tôi mạnh mẽ khì mũi.
Dù đã giải phóng một lượng lớn, nhưng vì nó được hồi phục lại ngay sau đó, tôi sẽ không bị cạn kiệt ma năng.
“Giờ thì ổn rồi. Cứ thu thập đống tài liệu của Jii-san từ từ thôi.”
***
[Ngọn tháp của Nhà Hiền Triết] sụp đổ.
Đám mây bụi dày đặc bốc lên, mặt đất rung chuyển.
Chúng tôi theo dõi khung cảnh đó từ một nơi khá xa.
“….. Dù gì thì, không phải thật lãng phí sao?”
“Anh cho là vậy. Đó là một mê cung khá vui nhộn. …… Sau cùng anh đã không thể phá đảo nó mà thiếu trang bị.”
Như mong đợi, tôi đã có thể giữ vững tòa tháp với nguồn năng lượng phép thuật vô hạn của mình, nên chúng tôi thoát ra ngoài (nhờ ma thuật dịch chuyển) và cùng lúc sự sụp đổ bắt đầu. Các mạo hiểm giả đã chạy thoát trong lần rung chấn đầu tiên, nên không còn ai ở trong đó nữa.
“Với cả, đó là nơi chúng ta gặp nhau. Anh muốn giữ nó như một ký ức.”
“…… Nó là một cuộc gặp gỡ kinh khủng đến mức tôi chẳng muốn nhớ lại nữa.”
Are, lạ nhỉ?
Tira lườm tôi với đôi mắt lạnh lẽo? Anh đã làm gì sai à?
[Ngài vẫn chưa trưởng thành chút nào sau khi gây cho cô ấy một chấn thương tinh thần như thế sao, Chủ nhân?]
“Anh hiểu rồi. Cả hai chúng ta đều đã nuy khi gặp nhau nhỉ?”
“Tại sao tôi cũng trở thành một kẻ đồi trụy thế hả!? Anh mới là người duy nhất khỏa thân đấy!”
Đó là kiểu mẫu phổ biến trong shoujo manga đấy, không phải sao?
“Papa, Papa!”
“N, Chuyện gì vậy, Filia?”
“Cõng con, cõng con!”
“Yosh, yosh.”
Đó cũng là tòa tháp nơi Filia sinh ra, con bé chỉ vừa mới có ý thức một lúc trước.
Dù nhìn ngọn tháp đang sụp đổ, con bé vẫn không có chút cảm xúc gì.
Owen Jii-san đáng thương thật đấy.
(Katsu: do thằng nào hả)
“Hơn thế, sao anh lại không nói gì? Rằng anh có thể sử dụng phép thuật mà không chỉ là thuật thanh tẩy.”
“Bởi vì anh nghĩ có thể phá đảo nó chỉ với kiếm.”
“….. Là vậy sao. Maa, giờ tôi thực sự chẳng thấy bất ngờ lắm…..”
Tira nói với đôi chút thiếu tự tin.
Tôi sẽ thú nhận nếu bị tra hỏi kĩ càng, nhưng có lẽ tốt hơn là nên giữ im lặng.
Như dự đoán, không nói với em ấy rằng tôi có thể sử dụng phép thuật Thượng cấp và Thánh cấp là điều tốt nhất.
“….. Nói cách khác, anh có thể hoàn thành mà chẳng cần tôi…… trong khi, tôi chỉ bám trên lưng anh……”
“Không đúng đâu. Sự hiện diện của Tira là cực kỳ quan trọng đấy.”
“…… Thật không?”
“Như một người hỗ trợ tsukkomi.”
“Cai vai trò ấy có gì quan trọng trong việc chinh phục mê cung chứ!?”
Tsukkomi hay lắm.
Tôi còn có một người hỗ trợ tsukkomi ẩn được gọi là Naviko-san nữa.
[Vì sự tồn tại của Chủ nhân là một vết nhơ, tsukkomi thôi không thể xóa hết được.]
Nhưng mà, cô ấy có hơi gay gắt.
“Quan trọng hơn, em đang định quay về làng, phải không?”
“Ah, vâng.”
Chuyện là, mẹ của em ấy hiện mắc phải một căn bệnh nan y. Thậm chí sự chăm sóc tốt nhất cũng không giúp được bà.
Cách thức chữa trị có thể nằm trong những nghiên cứu mà đại hiền nhân để lại (Jii-san hình như khá giỏi trong lĩnh vực chữa bệnh).
Em ấy đã thách thức mê cung một mình với suy nghĩ như vậy đấy.
Quả là dũng cảm, một cô gái tuyệt vời.
Tôi muốn ôm em ấy vì hành động đáng khen đó.
“T-tự nhiên anh làm cái quái gì vậy?”
Khi tôi thực sự làm một cái ôm, em ấy né luôn.
“Nhưng, thế này có thực sự ổn không, cho tôi lấy chúng đầu tiên….. mặc dù anh sẽ trở nên vô cùng giàu có một khi trở về guild. Ngay từ đầu, là nhờ Karuna-san chúng ta mới có thể thành công chinh phục mê cung mà.”
“Đừng lo lắng về chuyện đó.”
“Sao mà được chứ, tôi không biết nên làm gì với điều này đây?”
“Ổn mà, ổn mà”
“…… Cảm ơn anh rất nhiều.”
Tira cười hạnh phúc.
Đối với anh, nụ cười của em còn đắt giá hơn nhiều.
“Giờ thì, chúng ta đi chứ?”
“Vâng.”
“Hơn nữa, làng elf, huh? Anh đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện này. Nó nằm trong tự nhiên, đúng như mong đợi, những ngôi nhà trên cây, phải không?”
“Đúng vậy. Bề mặt của rừng sẽ gặp lụt lội vào mùa mưa, nên nhà được xây ở trên cây càng cao càng tố-----------tte, eh?”
Tira nghi ngờ nhìn tôi.
“N, chuyện gì thế?”
“Tại sao anh lại đi cùng như thể đó là chuyện tất nhiên vậy?”
“Eh? Không được hả?”
“Kh, không phải là…… không được, nhưng…………… tôi mắc nợ anh và……”
“Chúng ta còn là một cặp mới cưới.”
“Làm ơn đừng có nói như thể nó là sự thật chứ!”
Thế giới này có đăng ký kết hôn không nhỉ? Nói về tộc elf, họ hẳn là có một phong tục khác.
Trong khi đang xoa mái tóc mềm mại của Filia,
“Filia cũng muốn đến nhà của Mama nữa, được không?”
“Muốn đếến~!”
“Uu…… Tôi đã nói là thật không công bằng khi lợi dụng trẻ con rồi mà……”
Filia-tan bất khả chiến bại.
Maa, tôi muốn tận mắt nhìn thấy làng của người elf, nhưng quan trọng hơn, đương nhiên là để chữa bệnh cho mẹ Tira rồi.
Mặc dù có thông tin về phép thuật phục hồi cao cấp, việc em ấy có ứng dụng được nó hay không lại là một vấn đề khác.
Sẽ mất khá nhiều thời gian để học, và tôi không chắc liệu mẹ của Tira có thể trụ được đến lúc đó không.
[Nếu là Chủ nhân, cơ hội để bà ấy được chữa khỏi cực kỳ cao.]
Tôi có đấy.
Tôi sẽ biết được nguyên nhân mắc bệnh của mẹ Tira khi chẩn đoán cho bà.
“Haa, tôi hiểu rồi…… Tôi mang ơn Karuna-san rất nhiều, nên đành vậy. Thế thì, hãy đi thôi.”
Tira cuối cùng cũng gật đầu, nhưng tôi hiểu lý do của sự lúng túng ấy.
“Tất nhiên là phải lo lắng rồi. Em đang giới thiệu người đàn ông của đời mình với cha mẹ mà.”
“Tôi có nên đưa anh theo không nhỉ?”
[Chủ nhân, người ta gọi đó là ‘thừa nước đục thả câu’ đấy ạ.]