Cưỡi trên lưng Urushi và cỗ xe ngựa tử linh của Jean, chúng tôi thẳng tiến đến vương đô Reidos. Nhóm cưỡi Urushi gồm Amanda, quyết tâm không rời Fran nửa bước, Forrund đề cao cảnh giác, và Sierra có phần phấn chấn.
Maleficent thì cần được nghỉ ngơi trên xe ngựa. Persona ngồi cạnh anh ta. Về phần Yvel và Ordona, Jean dành cho họ sự chú ý đặc biệt và bị kéo ngồi cùng xe với mình.
Như là một tử linh thuật sư, Jean đương nhiên là rất tò mò về cả hai người đó.
"Amanda, danh hiệu thay đổi, có thấy khác gì không?"
"Hmm? Chị cũng không chắc nữa."
Fran đột nhiên quay sang hỏi Amanda. Cô ấy đã đánh mất danh hiệu trứ danh Nhi Đồng Thủ Hộ Giả của mình, sẽ chẳng có gì bất ngờ nếu mà chỉ số của cô đã thay đổi đáng kể so với trước cả.
"Cá nhân chị thấy không có nhiều khác biệt lắm. Dường như chỉ số của chị sẽ tăng lên trong lúc chiến đấu. Nếu chị phải đoán, có lẽ nhiệm vụ của chị không còn là bảo vệ trẻ con nữa, mà là giải cứu chúng......"
Amanda nghiền ngẫm với nắm đấm siết chặt. Vì tấn công Raranfruura, cô ấy đã bị tước đi danh hiệu Nhi Đồng Thủ Hộ Giả và thay vào đấy nhận về Quỷ Tử Mẫu Thần.
Giải cứu trong nghĩa này không nhất thiết phải là bảo vệ.
Đó có thể là giải cứu ai đó khỏi đau khổ, tà ác, hoặc điên loạn. Đương nhiên những thứ như thế phụ thuộc vào góc nhìn của mỗi người nhìn nhận khác nhau, và trong trường hợp này các vị Thần đã công nhận hành động của Amanda là cứu rỗi.
"Raranfruura là một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy nói về đại cuộc và cả nỗi đau của mình, nhưng lại hành động theo cách hoàn toàn trái ngược. Đứa trẻ nào cũng sáng nắng chiều mưa, luôn có thể chống lại chính ngọn đồi mà mình quả quyết bảo vệ mới ngày hôm qua bất cứ lúc nào. Ấy không phải điều gì kì lạ."
Nghĩ lại thì cô ấy có lý. Có lẽ ngay cả Raranfruura cũng không hiểu được chính mình thật sự muốn điều gì. Con bé muốn đánh bại Quỷ Thần Khiếm Phiến, phục hận, phục vụ Đông Chinh Công Tước, hay đánh bại chúng tôi? Tất cả lựa chọn đều nửa vời.
Nhưng nếu có điều gì chắc chắn, thì Raranfruura là một đứa trẻ, và trẻ con thì khó thể nào đưa ra những quyết định lớn một cách sáng suốt. Có thể làm bất cứ thứ gì mình muốn tùy vào tâm trạng là bản chất của Raranfruura.
"Mặc dù đứa trẻ ấy là một tội đồ tồi tệ đã gây ra biết bao nhiêu tai ương kinh khủng... Kẻ chịu trách nhiệm phải là đám người lớn xung quanh con bé. Con bé được dung dưỡng trong thù ghét, chiến tranh, và bằng một trái tim lạnh giá. Không đứa trẻ nào sinh ra xấu xa cả, chỉ có người lớn tà ác mà thôi."
"Thật ư?"
"Fran-chan đang trở thành một cô bé ngoan là nhờ có cha, mẹ và Master, có đúng không?"
"Nn! Chắc chắn."
"Hehe. Là thế đó."
Thấy Fran gật đầu ngay tắp tự khi được gọi là một cô bé ngoan, Amanda đột nhiên ôm lấy con bé vào lòng. Cái ôm vùi của cô ấy chặt tới nỗi khiến Fran cũng cảm thấy hơi khó thở một chút.
"Amanda?"
"Cho phép chị, một chút thôi......"
"Nn."
Nếu là Amanda thì Fran sẽ không kháng cự. Mà biết tính Amanda thích ở gần trẻ con, cô ấy có lẽ thật sự cần con bé để bình tĩnh lại.
Trong lúc đó, tôi nhân tiện bắt chuyện với Forrund nãy giờ chỉ giữ im lặng.
『Forrund, anh cảm thấy sao rồi?』
(Master? Cơ thể của tôi hồi phục không được tốt lắm. Chỉ vung có hai lần và đây là hậu quả. Những tồn tại như Thánh Kiếm đúng là đáng kinh ngạc.)
Ôi trời. Mém nữa thì tôi quên béng mất Forrund hoạt ngôn đến bất ngờ khi nói chuyện qua Thần Giao Cách Cảm! Không, thay vì phàn nàn, tôi phải thấy biết ơn mới đúng.
『Tôi thật sự không ngờ là anh có thể mô phỏng lại Thánh Kiếm đấy.』
(Là nhờ Asuras-san và Master.)
『Ý của anh là sao?』
(Tại biến cố ở Vương Đô, nhờ được tận mắt chứng kiến quyền năng của Thánh Kiếm và tiếp xúc với một bán Thánh Kiếm như Master, kĩ năng Kiếm Thần Sủng Ái của tôi đã phát triển. Hay là tôi... đã được mở mang hơn nhỉ?)
Cái ngày Forrund chiến đấu với Fanatics ở Vương Đô Kranzel, anh ta chưa đủ sức để mô phỏng Thánh Kiếm.
Dù anh ta nhận thức được tiềm năng để làm được điều đó từ Kiếm Thần Sủng Ái, lúc đấy thì anh ta chưa làm được.
Tuy nhiên, trận chiến của Thổ Mẫu Gaia đã được ghi đậm vào trong tâm trí của anh ta. Và để tiêu diệt bán Thánh Kiếm Fanatics, anh ta đã sử dụng tôi, một Thánh Kiếm Phế Truất.
Trải nghiệm ấy đã khai sáng cho anh ta sự uyên thâm của những thanh kiếm ở cấp độ cao nhất.
Đó chính là sự khai sáng dần biến sự ngờ vực trở thành niềm tin tuyệt đối, và cuối cùng giúp anh ta đạt được khả năng mô phỏng Thánh Kiếm sau các trận chiến khốc liệt trên đất Reidos.
Chưa dừng lại tại đó, Forrund có thể sử dụng tuyệt kĩ trước đây của mình, tuyệt kĩ tạo ra một trăm thanh ma kiếm khác nhau rồi trao cho chúng nguồn ma lực lớn đến nỗi khiến chúng trở nên quá tải và nổi loạn, một cách dễ dàng và nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Không chỉ trở thành một bán thánh kiếm sư, sức mạnh cơ bản của anh ta cũng được tăng lên đáng kể.
(Nhưng sức lực và ma lực của tôi bây giờ hồi phục rất chậm. Lần cuối tôi thử cũng như thế này.)
『Có khi nào là vì nguyên tố thiên không?』
(Nguyên tố thiên? À, ý của anh là ma lực đến từ Thánh Kiếm và các Ma Kiếm Thượng Cấp ư? Ra vậy, dù sao nó cũng là sức mạnh của các vị Thần......)
Mặc dù không được biết nhiều lắm về nguyên tố thiên, Forrund vẫn thông suốt được nó bằng trực giác. Anh ta gật gù đồng ý với tôi.
Sau đó, Forrund nhờ tôi chỉ thêm về nguyên tố thiên, thế là tôi kể cho anh ta tất cả những gì tôi biết về nó.
Trong lúc chúng tôi đang có một cuộc trao đổi nghiêm túc như vậy, Forrund đột nhiên nhìn sang bên cạnh. Đôi mắt của anh ta mới nãy còn lên tôi bây giờ thì đã nhảy sang Fran.
Không, chính xác là nhảy sang miệng và tay của Fran.
『Fran?』
"Mămmăm?"
Từ khi nào chẳng hay, Fran và Amanda đã lấy đồ ra để nhắm rồi.
『Fran quen ăn trên lưng của Urushi rồi, nhưng Amanda thì có ổn không thế?』
Món họ đang ăn còn là cơm chang cà ri nữa.
Có thể Fran đang thèm cà ri, nhưng chẳng phải lựa gì đó dễ ăn hơn như bánh mì cà ri sẽ ổn hơn ư? Tôi biết là Amanda đang cố hết sức để ăn mà không bị đổ vì Fran, nhưng...!
"Nn."
"À."
Con bé còn mời cả Forrund nữa!
『Forrund, để tôi đổi cho anh thứ gì đó dễ ăn hơn khi đang chạy nhé?』
Amanda thì thôi. Cả hai tay cô ấy đã bẩn vì cà ri rồi, chưa kể bộ giáp có vẻ rất đắt của cô ấy giờ đã lấm lem nữa chứ.
Cô ấy quyết tâm ăn cho xong đã rồi dọn sau. Dù sao đi nữa, Amanda sẽ không bao giờ từ chối đồ ăn Fran cho.
Nhưng trước sự bất ngờ của tôi, Forrund lắc đầu và liền ăn phần cà ri của mình ngay tại chỗ. Cả anh ta cũng không nỡ từ chối Fran.
"Măm."
"Như thế này."
"Ra vậy."
"Nn."
Bằng một cách nào đó, chỉ bằng vài câu trao đổi đơn giản, Forrund đã nắm được cách ăn cơm chang cà ri trên lưng Urushi từ Fran. Anh ta vừa ăn vừa giữ được sự cân bằng một cách tuyệt vời.
À phải! Nhắc mới nhớ!
『Fran, cái Cà Ri Trảm ấy, chúng ta nên đặt tên gì đây?』
"Nn? Cà Ri Trảm."
『Không, ý của anh là dùng tên đồ ăn để đặt cho kĩ năng thì hơi lạ ấy? Đ-Đó là cái tên tuyệt cú mèo! Nhưng cứ cân nhắc cái tên khác xem thử. Ví dụ như là hào quang hoàng kim của anh là nhờ có sức mạnh của Nữ Thần Hỗn Mang. Nên một cái tên nào đó mang máng Hỗn Độn Thần Khí hoặc Hỗn Độn Hào Quang? Như Hỗn Độn Trảm này!』
Hỗn Độn Trảm nghe như thứ gì đó mấy thằng nhóc đang thời kì đỉnh cao Chuunibyou sẽ nghĩ ra, nhưng ít ra còn đỡ hơn Cà Ri Trảm!
"Hmm? Hỗn Độn... Hỗn Độn......"
『Th-Thế nào?』
"Nn. Hỗn Độn Trảm đi."
『V-Vậy sao! Đó là một cái tên tuyệt vời!』
"Siêu ngầu."
"Gâu!"
『Đúng thế đúng thế.』
Hay lắm! Làm tốt lắm tôi ơi! Tự nhiên muốn tự vỗ vai mình ghê!
___
Fakebi: Tí quên mất thông báo của tác giả, chương tiếp theo sẽ là vào ngày 8/1 nha các bạn.