Các đoàn trưởng của Xích Hiệp Sĩ đều đã siêu thoát, duy chỉ còn lại Yvel và Ordona. Tuy nhiên sau trận chiến khốc liệt vừa qua, cả hai người họ cũng đều rất kiệt quệ và chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa.
Tôi muốn để cho Yvel và mọi người nghỉ ngơi và thưởng thức một bữa ăn thật ngon lành.
Nhưng thời gian đơn giản là không ủng hộ chúng tôi.
『Anh cảm nhận được tà khí phát ra từ hướng thủ đô.』
"Quỷ Thần Khiếm Phiến tái sinh ư?"
『Chưa, ít nhất là vào thời điểm hiện tại.』
Đòn tấn công cuối cùng của Raranfruura đã kịp thời trì hoãn sự tái sinh của nó thêm một lúc nữa.
『Dù sao thì em sẽ không rút lui, phải không?』
(Nn.)
Tôi thừa biết là Fran sẽ không bao giờ bỏ rơi mọi người và bỏ chạy.
Như là giám hộ của Fran, đương nhiên tôi muốn mang con bé trốn thoát. Đương đầu với Quỷ Thần Khiếm Phiến đơn giản là việc quá sức nguy hiểm.
Mặt khác, như là bạn đồng hành của Fran, tôi biết em ấy sẽ không quay đầu lại với tai ương, kể cả Quỷ Thần Khiếm Phiến.
Đó là điều khiến Fran là Fran. Nếu quay đầu bây giờ, đó sẽ không còn là Fran nữa. Ít nhất thì đó là những gì tôi hiểu được từ con bé.
Nếu bỏ chạy, thì đó phải là kẻ thù chúng tôi không đời nào đương đầu lại với sức mạnh hiện tại. Cứ nghênh chiến với kẻ địch trước đã rồi tính sau. Quy tắc của Fran có thể tóm gọn lại như vậy.
Như là bạn đồng hành của Fran, tôi phải giúp đỡ em ấy hết sức có thể.
『Thế thì đích đến tiếp theo của chúng ta là thủ đô Reidos.』
"Nn."
Tuy nhiên, những người khác thì sao? Tôi và Fran đều rất mệt và chắc chắn sẽ cần vừa di chuyển vừa nghỉ ngơi, nhưng chúng tôi vẫn còn sức để chiến đấu.
Mặt khác, những ngươi xung quanh chúng tôi thì thế nào?
Chúng tôi hỏi mọi người suy nghĩ của họ, và không một ai lên tiếng phàn nàn nào cả. Amanda, Jean và Forrund đương nhiên là rất mệt, nhưng họ vẫn muốn đi theo.
"Tôi sẽ không để cho bất cứ mảnh Quỷ Thần Khiếm Phiến nào hại đến lũ trẻ."
"Nếu Quỷ Thần Khiếm Phiến phục sinh hoàn toàn, vương quốc Kranzel chắc chắn sẽ là nạn nhân tiếp theo của chúng."
"Tôi sẽ chiến đấu tiếp."
Họ đều nhìn về hướng thủ đô Reidos với một gương mặt kiên quyết.
"Maleficent thì sao?"
"......Tôi sẽ đi. Đây là chỉ thị của các vị Thần."
Như là một trong ba Thánh Kiếm Sư ở lục địa này, anh ta có nhiệm vụ phải ngăn chặn Quỷ Thần. Nếu anh ta từ chối sứ mệnh của mình, anh ta thậm chí có thể sẽ nhận phải Thiên Phạt.
"Nhưng......"
Vấn đề chắc chắn nằm ở Persona. Không thể nào anh ta có thể mang cô gái vẫn còn bất tỉnh ấy đến chiến trường được.
"......Em sẽ đi nữa."
Từ khi nào chẳng hay, Persona đã tỉnh lại. Tinh linh Marle lượn lờ quanh cô bé nãy giờ nhảy cẫn lên vì hạnh phúc.
"Persona! Em tỉnh lại rồi! Và em có thể nói rồi sao?"
"Em có thể nói rồi."
Sau khi đã đánh mất kĩ năng Tình Báo Thần Căn Nguyên, dường như Persona đã lấy lại được giọng nói của mình. Cô bé nhìn lên Maleficent với một đôi mắt kiên định.
Không, chính xác thì có vẻ như Persona đã chủ động chọn cách giữ im lặng chứ chẳng phải là không nói được.
Nhưng giờ thì cô ấy chẳng cần làm thế nữa. Mặc dù vừa đánh mất một kĩ năng vô cùng hùng mạnh, bất cứ ai cũng có thể cảm nhận được bầu không khí phấn khởi của cô đằng sau lớp mặt nạ.
Maleficent cũng cực kì vui sướng.
Với họ, sự biến mất của Tình Báo Thần Căn Nguyên là một tin mừng khôn xiết.
Rồi Persona chậm rãi tháo gỡ chiếc mặt nạ của mình xuống, hé lộ một gương mặt vừa ngây thơ, vừa tuyệt đẹp. Gương mặt ấy sớm bừng lên một tràn cười giòn giã.
"......Maleficent, cảm ơn anh."
"Persona."
Persona siết lấy áo của Maleficent thật chặt, trước khi vùi mình vào cổ của Maleficent. Trong khi ấy, Maleficent thì khẽ vuốt ve lưng của cô ấy một cách vô cùng dịu dàng.
Thật ra trong số chúng tôi, Persona là người trong trạng thái tốt nhất. Bên cạnh kĩ năng Tình Báo Thần Căn Nguyên, trạng thái xóa bỏ hiệu quả của Thẩm Định cũng biến mất, giúp tôi có thể nhìn vào bảng chỉ số của cô bé.
Tôi không biết linh hồn của Persona bị tổn hại đến mức độ nào, nhưng về mặt chỉ số, năng lực thể chất và ma lực hầu như chẳng thiệt hại gì mấy. Đương nhiên Persona có cảm thấy mệt mỏi, nhưng chỉ một chút mà thôi.
Mặc dù nói ra thì hơi thô lỗ, nhưng năng lực của Persona cao đến đáng ngạc nhiên. Cô ấy có rất nhiều kĩ năng cao cấp như là một pháp sư. Ngay cả khi không có Tình Báo Thần Căn Nguyên đi nữa, năng lực của Persona thật sự tương xứng với danh hiệu mạo hiểm giả hạng B của mình.
"Tình Báo Thần Căn Nguyên đã biến mất rồi ư?"
"Vâng. Có vẻ như là thế thật."
Nó đã bị tiêu diệt cùng với viên ma thạch khổng lồ. Sức mạnh của nó rất lớn, nhưng lại quá lớn để bị sở hữu bởi bất cứ ai. Như thế có lẽ là tốt nhất.
Gần đó, Sierra thì ngồi bệch xuống chán nản.
"Sierra? Không sao chứ?"
"......Ừm."
Mặc dù gật đầu, đôi mắt của thằng bé thì lại nhìn lên bầu trời xa xăm.
"Tôi......"
"Nn."
"Bây giờ tôi phải làm gì đây?"
"?"
Đây không phải là dòng thời gian của cậu ta. Hơn nữa, cậu ta ở dòng thời gian này, Romeo, vẫn còn tồn tại. Vì không thể trở về thế giới cũ, cậu bé dường như đang cảm thấy mất đi mục đích của mình.
Có lẽ thằng bé không biết từ lúc này trở đi, cậu ta phải sống cho điều gì nữa.
Thế nhưng, Fran nghe thế thì chỉ nghiêng đầu, trước khi trả lời lại một cách bình thản như đó là điều đương nhiên nhất trần đời này.
"Làm những gì cậu muốn."
"......Những gì tôi muốn?"
"Nn. Sierra bây giờ có thể làm bất cứ gì mình muốn."
"......Những gì mà tôi muốn, ư......"
Sierra nhìn xuống đất một lúc, trước khi ngẩng mặt lên và đáp lại con bé bằng một nụ cười nhạt.
"Phải nhỉ."
"Nn."
Fran cũng mỉm cười nhẹ. Và đó là tất cả những gì cả hai cần trao đổi.
"Trước mắt thì hãy ghé thăm Quỷ Thần Khiếm Phiến một chuyến đã."
"Nn!"
___
Fakebi: Tác giả có thông báo sẽ tạm nghỉ dịp cuối năm này cho tới ngày 4/1 năm sau. Hẹn gặp lại và chúc các bạn một năm mới vui vẻ và mạnh khỏe!