Sáng hôm sau cái hôm tôi tiêu diệt được con Slime Chúa, tôi quyết định tiếp tục khai phá Khu vực 5. Con slime nằm ở phía nam, không còn lí do để sang bên đó nữa, thành ra tôi chọn những hướng còn lại.
Cuộc đụng độ lần này đến sớm hơn tôi tưởng. Đối thủ của tôi là một con rắn dài hai mươi mét, dày tương đương một chiếc thùng phuy, tên là Rắn Song trùng. Nó mạnh tương đương với con Slime Chúa. Như cái tên đã gợi ý, năng lực đặc trưng nhất của nó là thuật phân thân. Đáng sợ ở chỗ tuy thực thể đã bị tiêu diệt, dị thể của nó vẫn tiếp tục tồn tại. Và dị thể của nó còn mạnh hơn cả bản thể. Tôi đã dồn toàn bộ sức mạnh và tâm trí của mình để tiêu diệt con thú, và trận chiến kết thúc khá là đáng thất vọng. Con rắn không khiến tôi cảm thấy nguy hiểm như là trông đợi. Trên thực tế, nếu chiến đấu mà không có kĩ năng phân thân ấy, nó còn yếu hơn hầu hết các loài quái vật khác trong Khu vực 4. Mà cũng nên tính đến việc tôi đã may mắn tìm thấy con rắn trong hang trú ẩn của nó, và không gian chật hẹp ấy trở thành một lợi thế rất lớn ủng hộ tôi.
Heheheh, mình đang mạnh lên không tưởng được...
Tôi liền vọc thuật Song trùng ngay khi có thể, và kết quả...
“Hả, nó không phải là một thanh kiếm...”
Chờ đã, đấy chẳng phải là cơ thể của tôi ở kiếp trước sao?
Phân thân được tôi tạo ra không gì khác chính là phiên bản người của tôi ở kiếp trước. Nhờ có kĩ năng Phân hóa Tư duy cũng mới nhận được từ con rắn mà tôi có thể cử động bằng cả hai cơ thể khá dễ dàng.
“Với cơ thể người này, chẳng phải tôi không cần phải tìm kiếm người sở hữu nữa sao?”
Thật hay giỡn thế này? Cơ mà phân thân của mình mạnh đến đâu nhỉ?
Tôi đã phấn khích về kịch bản có thể tự mình sử dụng bản thân để chiến đấu luôn, nhưng thực tiễn thì không ngọt ngào đến vậy. Đầu tiên phải kể đến mức thời gian giới hạn: 5 phút, với cấp độ hiện tại. Hơn thế nữa, phân thân của tôi yếu như bún. Chỉ số trung bình của nó chỉ cỡ 5 đơn vị, tức là nó còn yếu hơn cả tụi goblin. Phân thân của tôi thừa hưởng tất cả những kĩ năng tôi thu thập được, tuy nhiên tất cả chỉ ở cấp 1. Tóm lại là vô vọng.
Không những vậy, phân thân của tôi hoàn toàn lõa thể. May mà giữa đồng bằng thoáng đãng này không có ai cả. Tôi nhiều lần vừa triệu hồi lại vừa tưởng tượng nhưng cùng lắm thì chỉ có thêm một mảnh vải thậm tệ che thân. Cấp độ của Song trùng thấp quá chăng? Ít nhất thì nếu cần, nó có thể trở thành một con bài cảm tử đánh lạc hướng kẻ thù khá tốt. Nhưng lượng mana tiêu hao để tạo ra một phân thân yếu nhớt như vậy khá lớn, 500 điểm chứ ít ỏi gì. Không đáng so với giá trị của nó. Hiện tại thì khó mà dùng nó cho thực chiến được.
Bên cạnh Song trùng và Phân hóa Tư duy, con rắn còn cho tôi kĩ năng Thay da, Tầm nhiệt và Tái tạo vảy. Khá là vô dụng. Số còn lại thì tôi đã có sẵn trong ngân hàng kĩ năng của mình rồi. Kĩ năng hữu dụng nhất giữa đám ấy là Nanh độc Thượng cấp, phiên bản cao hơn của Nanh độc Cao cấp.
Mình phải thử nó trong thực tế mới được.
Tiếp theo đó, tôi trữ cái xác khổng lồ của con Rắn Song trùng vào Rương Đa chiều. Đến mức đó rồi mà cái Rương vẫn chưa kín chỗ. Nó rộng hơn tôi tưởng.
Đến giữa ngày thì tôi đến được phương bắc của đồng bằng. Trên đường đi, tôi không bỏ phí cơ hội tiêu diệt thêm một vài mạng nữa. Sau chuyến ghé thăm phương nam và phương đông, tôi tin rằng mỗi một phương của nơi này sẽ bị thống trị bởi một con quái vật ở Khu vực 5. Mấy con đó như trùm khu vực vậy, thống trị toàn bộ chuỗi thức ăn trong lãnh địa của nó.
Mục tiêu kế đến của tôi không gì khác ngoài trùm phương bắc.
Mấy con boss khu vực này con nào con nấy kĩ năng đều khủng hết. Không biết kĩ năng tiếp theo là gì nhỉ?
Lần này, đối thủ của tôi là con quái vật dạng rùa. Kể ra nó là con boss nhỏ nhất trong số những con tôi từng đối mặt. Tuy nhiên, lượng ma lực trong người nó cũng rất lớn, và sức mạnh của nó cũng chẳng kém cạnh gì hai con trước.
Chiều dài của con vật là năm mét. Đáng chú ý nhất là họng pháo lớn thò ra mai trước của nó, thứ được kết nối với mười cái ống hút khí trông như những ống kim loại đen óng đằng sau đuôi. Khi tiếp cận đủ gần, tôi liền Thẩm định.
Rùa Thần công.
Con vật gầm lên phô trương sức mạnh.
Có vẻ nó có họ hàng xa gần gì đấy với Rùa Trọng pháo tôi đã chiến đấu trước đó. Hẳn là nó cũng có cùng cách thức chiến đấu: Hút khí từ những cái ống đằng sau đuôi rồi bắn ra một viên đạn nén. Xét về chênh lệch số lượng ống thu khí giữa con này và con trước, chắc chắn là nó mạnh hơn rất nhiều. Nó cũng có những kĩ năng phát hiện cao cấp hơn và họng pháo lớn hơn. Ngay ở khoảng cách xa như thế này, nó đã bắt đầu hướng mũi pháo về phía tôi và bắn rồi. Xong phát này, nó lập tức chuẩn bị bắn phát tới.
Ôi trời!
Tôi bị đánh cho ngã ngửa vì bất ngờ. Phát bắn của nó thì tôi có thể tránh được. Nhưng ngay sau đấy, viên đạn nén nổ cái rầm, thổi bay tôi và gây ra một lượng sát thương khổng lồ. Đấy không phải là cú trực tiếp mà là do dư chấn đấy! Việc nó có thể tùy thích kích nổ viên đạn của mình trên đường bay cho thấy kĩ năng của nó không tầm thường chút nào. Con vật không thể bắn liên tục được, nhưng cái chức vua phương bắc không phải để chơi. Nó rầm lên một tiếng dậy trời trong lúc bắn ra một viên khác.
Tệ thật!
Hết vụ nổ này đến vụ nổ khát đuổi theo sát sau lưng và gặm nhấm độ bền của tôi khi tôi cố hết sức bay tránh đi. Tôi có thể nhìn thấy những viên đạn đang nhắm đến mình, nhưng ưu tiên hiện tại của tôi là chạy trốn. Tôi gồng mình bay sát đất theo hình zích-zắc bằng Tâm linh Pháo kích, tránh được càng nhiều vụ nổ càng tốt.
Tao nhịn mày đủ rồi!
Tôi đột ngột thu hẹp khoảng cách với con rùa, xé toạt những vụ nổ cản đường.
Mày chết chắc rồi!
Ván cờ kể như đã bị lật khi tôi đã tiếp cận được con khốn nạn này. Tôi lao đến rồi chém xuống như lần trước. Và đúng lúc ấy...
Ê con ôn vật này, ra đây!
Con rùa rụt cổ và tứ chi của nó vào trong mai với tốc độ giật mình. Sau đó, dù tôi cố tấn công hướng nào đi nữa thì cũng vô dụng. Không biết nếu tôi cứ lì lợm chém đến như vậy thì cái mai của nó có vỡ ra không nhỉ?
Đằng nào đi nữa thì đừng hòng ta để mày thoát đơn giản như vậy!
Con rùa, vẫn yên vị trong mai của nó, bắt đầu quay vòng tại chỗ (khá giống Gamera). Cùng lúc ấy, quả pháo của nó bắt đầu bắn một cách mù quáng. Sự ngẫu nhiên của nó rất khó dự đoán trước và né tránh. Ở khoảng cách gần, nó nổ lộn trời đất, mù mịt bụi. Ở khoảng cách xa, những viên đạn nén vùn vụt bay như những quả banh kim loại. Bằng kĩ năng định hướng, nó biết được vị trí của tôi và liền sau đó, nó ngẩn người nó lên và bắn thẳng đứng lên trời.
Khốn kiếp!
Tôi không thể tiếp tục ở trên không được nữa. Vậy thì tôi nên đi đâu đây? Nếu không ở bên trên thì bên dưới chăng? Vừa suy nghĩ, tôi vừa né tránh những viên đạn khí nhờ kĩ năng Phân hóa Tư duy có được từ con Rắn Song trùng. Quyết định rồi. Tôi dồn điểm tiến hóa vốn dùng để dành vào kĩ năng Thổ thuật, đẩy nó lên cấp 4. Ngoài ra thì tôi có kĩ năng ấy từ con Orc Sành ăn lớp pháp sư. Nó cũng có thổ thuật cấp 4.
Đây rồi!
Và thế là tôi có thể sử dụng phép thuật giống với con Orc Sành ăn ấy.
Đào xới!
Tôi nhảy vọt vào cái hố mới đào và tiếp tục xuyên sâu vào lòng đất như vậy cho đến khi đang ở ngay dưới con Rùa Thần công. Không cần phải thấy nó tôi mới biết nó đang ở đâu.
Tường thành
Tôi sử dụng thổ pháp cấp 3, Tường thành, để tạo ra một bức tường hai mét ngay dưới cơ thể khổng lồ của con rùa, đủ cao để nó chới với giữa không trung. Khỏi nói nó hoảng đến thế nào. Không phí phạm giây phút nào nữa, tôi lao đến. Mục đích chính của tôi không phải là đả thương nó.
Giờ thì đố hòng mày thoát!
Tôi hất con rùa vừa đủ để làm nó mất thăng bằng trên bức tường và rồi, nó ngã ngửa ra mặt đất. Phô bụng lên trời. Nó tuyệt vọng dùng đuôi của mình để nhổm dậy nhưng không được. Cuối cùng, nó buộc lòng phải thò đầu cùng tay chân ra. Tôi ngay lập tức nắm lấy cơ hội ấy, dùng đòn tất công mạnh mẽ nhất của mình, đòn đã giúp tôi kết liễu con Slime Chúa, tấn công phần đầu của nố. Con rùa chết tức khắc.
Thắng rồi!
Vừa rồi nguy hiểm quá. Đúng là giỡn ở đâu chứ đừng có mà giỡn ở Khu vực 5. Tôi vào bên trong cơ thể của con rùa từ cái lỗ mới khoét trên đầu của nó và quậy trong đấy một lúc trước khi tìm thấy được trái tim của nó, nơi chứa viên tinh thạch. Ngay khi hấp thụ viên đá xong, tôi trữ xác con rùa vào Rương Đa chiều ngay. Cái rương vẫn chưa đến giới hạn.
Còn ít mana quá. Thôi về được rồi.
Việc sát phạt phía tây Khu 5 chắc phải để ngày mai. Tôi cũng cần nghía qua số kĩ năng có được từ con Rùa Thần công nữa.
Sau khi trở lại bế đá và nghiên cứu về số kĩ năng mới nhận được, tôi đi đến kết luận rằng tôi đã thu về chỉ hai kĩ năng sử dụng được: Nén khí và Pháo khí. Pháo khí giúp tôi bắn luồn không khí đã được hội tụ về phía trước như một viên đạn. Rùa Thần công khi sinh ra đã có bộ phận thu khí tự nhiên rồi nên không cần kĩ năng nào khác, chẳng bù như tôi trước khi có thể sử dụng Pháo khí, tôi phải mô phỏng lại quá trình ấy bằng Thao túng Khí động và Phong thuật cái đã.
Thoáng qua Nén khí có vẻ vô dụng, nhưng hóa ra nó thú vị hơn tôi tưởng. Sử dụng nó kèm với Pháo khí giúp tăng cường sức mạnh của viên đạn. Không những thế nếu muốn, tôi có thể dùng nó để tạo ra một lớp áo giáp bằng khí nén bọc quanh người nữa. Một mình nó chẳng hữu dụng gì, nhưng nếu nó được kèm theo một kĩ năng khác nữa thì cũng không tồi.
Có được nhiều kĩ năng như thế này thật sự rất tốt, nhưng nếu không biết cách sử dụng chúng hiệu quả thì cũng như không.
Kĩ năng mạnh hay yếu thì cũng tùy người dùng nữa nhỉ.
Buổi chiều ngày tiếp theo—
Boss khu vực cuối cùng, Bạo chúa Nanh kiếm, không phải là thứ giỡn chơi. Chiến đấu với nó thực sự giống như đang cố đi trên sợi dây đàn vậy, và trận chiến đã kéo dài được một lúc rồi mà chẳng đi đến đâu cả. Con quái vật thuộc loài hổ nanh kiếm, đứng thẳng cao bốn mét, dài mười mét. Tốc độ nhanh đến giật mình của nó chẳng tương xứng gì với kích thước khổng lồ ấy cả. Cộng với khả năng bay nhảy giữa không trung, nó là một con ôn vật chết tiệt. Không những thế nó còn có nhiều kĩ năng giúp những đòn tấn công trở nên đặc biệt nguy hiểm nữa. Về phần phòng thủ, bộ lông của nó được bọc ma pháp nên lưỡi kiếm của tôi không dễ gì cắt xuyên qua được. Đã có lần tôi lách được khỏi móng vuốt của nó rồi phản kích thẳng vào sườn nhưng chẳng xi nhê gì cả.
Vừa rồi bằng một cách nào đó, tôi đã tránh được đòn cắn đuổi liên tục của con hổ. Nhưng tôi vẫn nhận một lượng lớn sát thương từ dư chấn.
Đó là kĩ năng đó hả?!
Nếu mà tôi dích phải đòn ấy trực tiếp thì bay sạch độ bền luôn chứ đùa!
Con vật không có kĩ năng tầm xa thành ra giữ khoảng cách với nó là phương án phòng thủ tốt nhất hiện tại của tôi. Tuy nhiên tốc độ của con súc sanh ấy thì phải nói là rợn người. Cộng với khả năng bước đi trong không trung, có chạy lên trời cũng chẳng thoát được nanh vuốt của nó.
Hỏa tiễn!
Mũi tên lửa dội ra khỏi bộ lông của nó, chỉ để lại một vết xém chẳng đáng kể. Cách này vô dụng. Tôi buộc lòng phải đích thân chém chết nó, với một chút ma pháp yểm trợ. Cơ mà không phải tôi tốn mana vô ích. Con thú gầm lên, có vẻ điên tiết vì hỏa tiễn của tôi.
Tình hình tệ quá...
Tôi nên mạo hiểm toàn lực tấn công vào điểm yếu của nó, hay là chơi an toàn? Vừa nghiên cứu danh sách kĩ năng mà vặn não suy nghĩ, tôi vừa né những đòn tấn công của con hổ. Sau một lúc thì tôi nảy ra một ý tưởng.
Cách này cũng được đấy!
Tôi quyết định chi tiêu hết số điểm tiến hóa còn lại, dù khả năng chiến thắng vẫn chưa chắc là sẽ mười trên mười.
Đã sử dụng 15 Điểm Tiến hóa để nâng cấp Nanh độc Thượng cấp lên Nanh Độc EX.
Chuẩn rồi, tôi đang định đầu độc chết nó. Con Bạo chúa Nanh kiếm không có kĩ năng kháng độc nên tôi chọn cách tấn công này. Dùng Nanh độc Thượng cấp cũng được, nhưng tôi sợ rằng sẽ không đủ. Nếu đến nước này mà chẳng bỏ răng thì đành phải rút lui gấp.
Xác định như vậy, tôi chọt vào người nó một nhát.
Thế nào rồi?
Vừa bay vèo đi rút lui, tôi vừa Thẩm định.
Được rồi!
Con Bạo chúa Nanh kiếm đã bị trúng độc. Hiện tại, sinh lực của nó đang bị bòn rút theo thời gian với tốc độ chóng mặt. Con hổ gào lên thống thiết và bắt đầu nổi đóa. Tôi có thể kiên nhẫn chờ, nhưng tôi quyết định chủ động tấn công thêm để rút ngắn thời gian.
Và ba tiếng sau...
Thắng rồi làng nước ơi!
Tôi chĩa mũi kiếm lên trời, làm tư thế chiến trắng! Boss cuối của Khu vực 5, Bạo chúa Nanh kiếm, giờ chỉ còn là một cái xác đáng thương hại không hơn chỉ biết nằm một đống dưới chân tôi. Thành thật mà nói thì nếu chiến đấu trực tiếp có khi tôi đã thua rồi. Khi chỉ còn một nửa thanh máu, nó đã bước vào trạng thái có thể gọi là nộ khí xung thiên, tăng mạnh sức chiến đấu của bản thân.
Cơ mà thực lòng nói, đây là một ván cờ đáng để liều mạng.
Đầu tiên về kĩ năng, tôi được tưởng thưởng Dao động và Nanh chấn. Dao động là kĩ năng giúp tôi sử dụng rung động cường độ cao để tiêu diệt kẻ thù từ trong ra ngoài, còn Nanh chấn giúp tôi cải thiện sự sắc bén của lưỡi kiếm khi đang trong trạng thái dao động, gần như giúp tôi trở thành vũ khí cao tần vậy. Với nó, chỉ một cái chạm nhẹ là đủ để mấy con quái vật nhãi nhém tan xác rồi.
Kế đến là tinh thạch. Boss khu 5 con nào con nấy cho tôi ít nhất cũng phải 150 điểm tinh thạch, bằng toàn bộ số tinh thạch tôi thu được từ việc săn quái quanh Khu vực 4. Nhờ vậy, tôi đã chạm mốc tiến hóa mới.
___Tên: Vô danh
Tộc: Vũ khí Trí tuệ
ATK: 392 | MP: 1650/1650 | Độ bền: 1450/1450
Tiến hóa: [Bậc 7; Tinh thạch: 2109/2800; Số lượng kĩ năng tối đa: 47; Điểm còn dư: 82]
Kỹ năng: Thẩm định 6; Gia tăng ATK (nhỏ); Tự tái tạo tốc độ cao; Chia sẻ Kĩ năng; Tốc độ Hồi phục+; Chỉ số+; Tâm linh Lực; Cường hóa Tâm linh lực (nhỏ); Thần giao Cách cảm; Gia tăng MP (nhỏ); Huyễn thú Học; Pháp sư; Gia tăng số lượng kĩ năng (nhỏ)___
Tôi cảm thấy choáng ngợp sau khi lên cấp.
Giờ thì làm gì đây?
Theo như kế hoạch ban đầu thì tôi sẽ trở về bệ đá ngay khi đánh trận xong... Nhưng mặt trời vẫn còn đang trên thiên đỉnh, còn cánh rừng bí ẩn bao vây cả Khu vực 5 thì như đang tròn mắt nhìn tôi chằm chằm. Không phải là tôi không có kế hoạch khám phá nó trong tương lại, nhưng...
Hmm, giờ đi về thì cũng hơi sớm nhỉ.
Tôi đã hồi phục hoàn toàn. Thời gian cũng ủng hộ tôi. Chắc liếc một cái cũng không chết đâu nhể.
Coi như là thu thập thên chút thông tin nền cho lần sau. Đến đây rồi mà đi về tay không cũng đâu có được.
Và thế là tôi đã đi đến quyết định cuối cùng: khai phá khu rừng bí ẩn. Dưới bóng râm của cánh rừng, tôi dùng Dạ nhãn và Tầm nhiệt để tìm kẻ thù.
Có vẻ chẳng có thứ gì đáng kể quanh đây cả...
Nơi này động vật tương đối đa dạng, nhưng ma thú thì khá hiếm. Tôi có phát hiện ra một số goblin, nhưng đến giai đoạn này thì săn chúng chẳng bỏ răng.
Chẳng có gì ngoài mấy con nhãi nhép.
Tôi có tưởng cánh rừng này là khu vực của những con quái vật cấp độ thần thánh chứ, ai ngờ rằng quanh đây hệt như Khu vực 1.
Thất vọng dữ dội...
Tôi bay lên trời để nhìn cánh rừng từ trên xuống. Phải nói là chẳng khác gì một cánh rừng bình thường cả. Lũ quái vật khổng lồ cũng không thấy đâu.
Ồ, một khoảng rừng thưa.
Tôi chợt phát hiện ra một khoảng trống vắng cây. Tôi bắn mình về phía đó, găm mình xuống mặt đất.
Hạ cánh hoàn mĩ!
Di chuyển bằng Tâm linh Pháo kích thường khiến mũi kiếm của tôi nằm ngang khi tiếp đất, thành ra tôi đã có vài lần hạ cánh không được dễ chịu lắm. Độ bền của tôi không bị giảm, nhưng nó kém sang, thành ra tôi coi những lần như vậy là tiếp đất thất bại. Thân là thanh kiếm thì cắm xuống đất trông ngầu hơn là lăn lóc trên nền đất chứ. Tất nhiên tôi có thể chỉnh góc độ lưỡi kiếm bằng Tâm linh lực, nhưng phó thác hẳn cho trọng lực bao giờ cũng tốt hơn chứ, đúng không. Đây cũng là cách tôi giải trí ngoài việc đi săn quái vật ra.
Mặt đất khá ẩm. Chất đất có vẻ chủ yếu là đất sét.
Chẳng có gì cả. Bay đến nơi khác nào... ủa?
Tôi không thể di chuyển.
Chẳng lẽ đất sét giữ lưỡi kiếm của tôi lại cứng hơn tôi tưởng? Tôi toàn tâm niệm Tâm linh lực, nhưng...
K—Không thể nào... Mình không thể niệm chú?
Cụ thể hơn là như có thứ gì đó ngăn tôi sử dụng kĩ năng vậy.
Mình phải mạnh tay hơn.
Tôi tập trung cao độ mana của mình chỉ để thi triển Tâm linh lực, nhưng chỗ ma lực ấy chỉ phản ứng lại bằng một tiếng xèo nhỏ trước khi biến mất tăm.
Ugh, không được ư?
Tôi bắt đầu hiểu ra rằng mặt đất ở đây có thể hấp thụ mana của tôi, và nó hấp thụ nhanh đến mức toàn bộ chỗ mana tôi bỏ ra trong chớp mắt đã bốc hơi hết.
Thế này thì sao?
Tôi thử chuyển sang sử dụng những kĩ năng khác, bắt đầu với Nanh chấn với dụng ý mở rộng khe cắm với mắt đất rồi từ từ lách ra.
Nhưng ngay cả Nanh chấn tôi cũng không thi triển được.
Tôi muốn sử dụng Pháo khí để bắn bản thân ra khỏi đây, tuy nhiên kết quả cũng chẳng khá hơn trước.
Tôi điên máu dùng hỏa để thổi tung cả khu vực này...
...Không có gì xảy ra cả.
Thôi nào...
Tôi định thần lại và bắt đầu nghiên cứu môi trường xung quanh. Rừng—không có điểm gì đáng chú ý nữa. Vậy lũ quái vật bậc cao tránh xa khu rừng này là vì hiện tượng bòn rút mana của nó ư? Chẳng lạ gì khi không có con nào ngu ngốc đến mức đi dạo đến đây để rồi lăn đùng ra vì kiệt sức cả.
Ít nhất là mình không thể bị đói đến chết...
Sau một hồi cố gắng giãy giụa trong vô vọng, tôi đã xác định được rằng một khi ma lực của tôi thoát ra khỏi cơ thể một cái là bị hấp thụ ngay. Kì lạ là tôi không mất mana nếu không làm gì cả. Thị lực của tôi (thứ cũng được duy trì bằng mana) cũng không bị ảnh hưởng gì.
Sau một vài tiếng đồng hồ thì tôi nhận ra một vấn đề khác.
Ôi trời, mana của mình không hồi phục lại.
Tôi vẫn còn hơn một nửa thanh, nhưng tôi không thể sử dụng nó một cách mù quáng nữa. Hiện tại, tôi không thể nghĩ ra cách gì để thoát khỏi tình cảnh này.
Tại sao chuyện này lại xảy ra cơ chứ...?
Ba ngày, mọi thứ vẫn như cũ. Trong ngày đầu tiên, tôi thử mọi kĩ năng mình có nhưng tất cả đều không được. Ngẫm lại thì chẳng có gì khó hiểu cả. Mọi mana của tôi trước khi được biến thành hiện tượng thì đã bị hấp thụ sạch rồi còn đâu nữa.
Hy vọng duy nhất hiện tại của tôi là chờ đợi một con thú nào đó kéo tôi ra vì tò mò, hoặc một thiên tai tự nhiên đủ mạnh để thổi tung tôi ra khỏi đây. Lý tưởng nhất, tất nhiên, là có một ai đó đi ngang qua và rút tôi ra.
Và một tháng nữa lả lơi bay vèo.
LÀM ƠN! Mình là một thanh kiếm tuyệt cú mèo đó! Nhất hạng luôn, kiếm đỏ mắt éo ra thanh thứ hai đâu!
Mình được yểm bùa chú nè, có thể tự suy nghĩ và di chuyển này. Không không, không đời nào có thanh kiếm gì như mình đâu!
Bạn có bao giờ thấy thanh kiếm nào lăn vào bếp nấu ăn cho bạn chưa? Không nói nhiều nữa, nhìn đây, Kĩ năng Nấu nướng mát-xi-mum!
Nấu nướng đã đạt cấp 10. Khai mở kĩ năng và chỉ số thưởng thêm cho Nấu nướng.
Nhận được nhánh tiến hóa mới.
Bạn săn được một con vật nào đó mà sợ bẩn tay, không muốn xử lý cái xác? Thật tình cờ, thanh kiếm siêu việt là mình đây có sẵn trong tay kĩ năng sẽ giúp bạn làm cái việc đẫm máu ấy cái vèo!
Thu thập Vật liệu đã đạt cấp 10. Khai mở kĩ năng và chỉ số thưởng thêm cho Thu thập Vật liệu.
Bạn đã từng nghe qua Thẩm định chưa? Nghe rồi chứ lị, học hành éo gì nữa khi có mình trong tay! Mình còn là một chiến binh siêu phàm nhé, Kiếm kĩ và Kiếm thuật cấp 7 rành rành này, một thanh kiếm tự đi giết kẻ thù cho bạn luôn. Muốn bem kẻ bạn ghét bằng ma thuật? Hỏa thuật cấp 10 nghe thế nào?
Hỏa thuật đã đạt cấp 10. Nhận được hỏa phép mới.
Ố ồ ồ, đó chưa phải là tất cả những gì mình có đâu. Nếu bạn trang bị mình một cái là chỉ số của bạn lên nóc nhà luôn nhé!
Nhận được Chỉ số+ (Trung bình).
Mình tài giỏi, bạn cũng vậy! Còn chần chờ gì nữa, rút mình ra khỏi cái nơi chết tiệt này và cùng nhau đồng hành đến mọi ngóc ngách trên thế giới nào—
“Cứu!”
Không ổn, tôi đang bắt đầu hóa điên rồi. Tai tôi vừa nghe thấy tiếng người. Thôi thế là xong...
“Làm ơn, có ai đó...!”
Khoang, vừa rồi có thực là do tôi đang tưởng tượng không vậy?
Chợt mặt đất khẽ rung động. Thứ quái gì thế.
“Nó—vẫn còn đằng sau—”
“Khốn nạn!—Không còn cách nào khác...”
Tiếng người! Chắc chắn đó là tiếng người! Ơn phước tổ tiên để dành mấy đời cho con cháu, cuối cùng cũng có người!
Này, tôi ở đây này! Thấy thanh kiếm siêu ngầu có chữ huyền thoại to đùng trên mặt thật tình cờ lộ thiên đây không? Thôi nào! Năn nỉ luôn đấy, kéo tôi ra khỏi đây với!
Âm thanh nhỏ xíu đằng xa chợt to dần và lộ rõ thành tiếng bánh xe ngựa. Một cỗ xe hàng đang xé rừng mà đi như một viên đạn. Với một phương tiện như vậy mà đi với tốc độ ấy thì thật liều mạng. Này, đang đi như thế thì đừng có cua một góc hẹp như thế-- Lật xe rồi!
Ôi trời, những người trong đó có bị sao không thế?!
Tôi không rõ vì lí do gì mà chiếc xe chạy như bị ma đuổi vậy. Tôi không sử dụng Tâm linh Lực được nên chỉ có thể ngồi yên một chỗ mà hy vọng tất cả mọi người đều an toàn. Tôi nhẹ nhõm trút một hơi thở đầy yên tâm khi những người đầu tiên bắt đầu bò ra từ cỗ xe.
Có vẻ không có ai bị thương hết.
Họ có phải là thương nhân không? Ít nhất thì những người ấy không ra dáng binh sĩ, cũng chẳng giống dân thường. Đầu họ đội khăn bandana, quần áo thì khá tả tơi như đã kinh qua nhiều sương gió vì đi đường dài ngày.
Chợt một tay nhỏ thó, có vẻ là đầy tớ, dẫn ra một đám người cả đàn ông lẫn phụ nữ. Họ, thành thật mà nói, trông thật là tệ. Thứ trên người họ còn khó có thể gọi là quần áo. Nói rằng chúng là những miếng vải rách tươm miễn cưỡng nối lại với nhau bằng chỉ nghe còn đúng hơn. Đầu tóc họ rối bù, bẩn thỉu. Cổ thì bị xiết lại bằng vòng cổ.
Vậy là ở thế giới này có nô lệ.
“Này, bảo lũ nô lệ chất hàng hóa lên nhanh coi!”
“Vâng! Tụi bây nghe ngài ấy nói rồi đấy, nhanh chân lên, lũ hạ đẳng bán nhân!”
“Ưrgh...”
“Argh...”
“Chó đẻ mày, đừng có ngồi đực ra đấy!”
Ồ, người gì giống phân đến thế?
Cảnh tượng cái gã nhỏ thó ấy máu lạnh vút roi vùn vụt vào những người nô lệ ấy thật sự khiến tôi muốn lộn mửa.
“Nhanh lên! N—Nó đang đến!”
“Nó”? Thứ gì đang truy đuổi họ vậy?
Tự thân câu trả lời lộ diện, kèm theo một tiếng gầm long trời.
“Ôi lạy Chúa, nó bắt kịp rồi!”
Thứ đó là một con gấu khổng lồ hai đầu.