Tensei Shitara Ken Deshita (Ver.LN)

chương 2 và thanh kiếm gặp được cô gái ấy (phần 1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Sự hoảng loạn lan nhanh như lửa bén phải rơm, chẳng mấy chóc nhấn chìm tên lái buôn nô lệ và cả những người kia. Con gấu hai đầu, con vật đã truy đuổi họ từ nãy đến giờ, đã xuất hiện. Tên đầy tớ, trước đó ra lệnh cho những người nô lệ kia bốc hàng hóa, ngay lập tức thay đổi chỉ thị.

“Bọn bây ngăn nó lại, câu giờ cho bọn tao!”

Không có vũ khí trên tay, họ chắc chắn sẽ bị tàn sát bởi con gấu. Chỉ cần bản năng thuần thúy là đủ để hiểu được điều đó. Thế nhưng, toàn bộ nô lệ ngay lập tức dừng công việc của mình lại và đối mặt với con thú.

“Không!!”

“Tôi chưa muốn chết!”

Giọng họ khản đi vì đau đớn khi con gấu xé xác họ thành từng mảnh. Họ hoàn toàn không chống lại được lệnh của tên thương lái. Chẳng lẽ họ bị ếm chú? Chắc chắn nó phải liên quan đến cái vòng đang siết chặt quanh cổ họ. Tuy tôi ít nhiều bị ảnh hưởng bởi khả năng hấp thụ ma lực của vùng đất này, tôi vẫn có thể cảm nhận được sự tồn tại của ma thuật trong mấy cái vòng.

Con thú gầm lên lần nữa, quét qua cơ thể của những người nô lệ. Một cái móng vuốt to tướng của nó là quá đủ để cắt rời chi của một người đàn ông. Anh ta chỉ kịp hét lên một tiếng kinh hãi khi chuyện đó xảy ra. Dù con gấu có đột nhiên trở nên yếu hơn đi chăng nữa thì đối mặt với nó mà không có trang bị vẫn là chuyện lố bịch. Đối diện với một kẻ thù như vậy, không phép màu nào có thể cứu họ khỏi cái chết. Chỉ trong vài phút, phần lớn trong số họ đã ngã xuống. Tôi cực kì thương tiếc họ, nhưng trong tình cảnh hiện tại thì tôi không thể làm gì được. Dù tôi có cố thì tôi vẫn không thể gọi họ. Khốn nạn, giá như có ai đó kéo tôi ra khỏi cái nơi chết tiệt này!

Con thú đột nhên gầm lên và chuyển hướng, lao đến thẳng chổ tên thương lái và xé vụn hắn. Tuyệt vời, gấu tốt! Thứ ôn dịch ấy chết là đáng! Thế nhưng, chẳng lẽ không có cách nào để cứu những người kia ư?

Và đột nhiên, một bóng người tiếp cận tôi. Đó là một nô lệ, thiếu nữ, còn rất trẻ. Có vẻ như em ấy có thể tự do di chuyển được là nhờ tên thương lái đã bị giết. Khuôn mặt của em lấm lem đất khiến tôi khó có thể nhận được nét mặt. Tuy nhiên, sự chú ý của tôi không phải nhan sắc, mái tóc rối bù bẩn thỉu hay trang phục rách tả tơi của cô bé, mà là thứ trên đầu em.

Chúng là tai—tai mèo. Trông mềm mại thế! Cô bé chắc chắn là người thú, và điều đó đã làm tôi phấn khích đến mức trong khoảnh khắc quên phứt tình huống nguy hiểm hiện tại luôn. Khoang, nghe này, thấy hai cái tai siêu dễ thương kia không? Làm sao tôi không tự nhiên bị phát cuồng được!?Khốn nạn, việc không thể giao tiếp trong tình huống này thật sự khốn nạn! Này cô bé, anh không biết em có nghe được anh không, nhưng nếu có, anh cần em kéo anh ra khỏi mặt đất. Sau đó, em phải cho anh sờ đôi tai mềm mại của em! Khoang, làm sao mình sờ ẻm được nhỉ? Chạm bằng sống kiếm có được không—

Khi đến chỗ tôi đủ gần, cô bé liền siết lấy phần tay cầm và dùng hết sức kéo tôi ra. Trong tình huống vô vọng này, em ấy chọn cách đối mặt với cái chết và chống lại nó chứ không chịu gục ngã. Tôi mến em ấy rồi đấy.

Cố lên nào...

Cô bé ráng vận sức mạnh hơn.

Đúng rồi! Kéo anh ra!

Có vẻ như tôi bị găm xuống mặt đất chặt hơi tôi nghĩ. Mặt đất sét theo thời gian đã cứng lại, không chỉ cướp đi sức mạnh của tôi, mà còn quyết tâm không cho tôi thoát khỏi đây. Cô bé dường như mới chỉ bắt đầu giai đoạn dậy thì, khoảng chừng 12, 13 tuổi. Không những vậy, em ấy còn bị suy dinh dưỡng, thế trạng vô cùng ốm yếu. Khó có thể tin rằng cô bé đủ sức kéo tôi khỏi nơi này.

Cố lên nào, em làm được mà! Á chết tiệt, đằng sau kìa!

Mục tiêu của con gấu giờ đây là cô bé ấy. Không còn ai trong đoàn nô lệ còn sống cả. Khắp mặt cỏ rải rác những phần cơ thể không nguyên vẹn của họ. Em ấy là người sống sót duy nhất.

『Em phải kéo anh ra bằng mọi giá!』

“Ai đó?”

『Ôi trời, em nghe thấy anh hả?!』

“Anh là ai?”

『Anh là thanh kiếm em đang kéo ra đấy.』

“Bất ngờ quá.”

『Cá nhân anh thấy em không sốc lắm...』

“Em có.”

『Sao cũng được, con gấu đang tới gần lắm rồi. Em phải ráng hơn nữa!』

Dường như nhờ việc cô bé đang nắm lấy tôi mà tôi có thể giao tiếp được với em ấy. Cô bé có vẻ thuộc kiểu con gái ít nói huyền thoại mà dân gian vẫn hay gọi là kuudere. Vẫn nằm trong sở thích của tôi. Cơ mà chuyện đó giờ không quan trọng, con gấu đang lao đến!

Cô bé nghiến răng vắt kiệt sức mình.

『Anh đang nhúc nhích!』

“Ư...”

『Em có thể làm được!』

Một chút nữa thôi.

『Một chút nữa!』

“Nng!!”

Và tôi đã rời khỏi mặt đất.

『Em thành công rồi!』

“Anh đẹp quá.”

『Ồ, cảm ơn em. Nhưng mà để sau đi!』

“Anh nói phải.”

『Em có thể chiến dấu không?』

“Chỉ một chút.”

Tôi sử dụng Thẩm định lên cô bé cho chắc.

___

Tên: Vô danh

Tuổi: 12

Tộc: Thú nhân; hắc miêu

Nghề: Trống

Trạng thái: Rằng buộc nô lệ

Lv: 1

HP: 19 | MGC: 10 | STR: 9 | AGI: 16

Kĩ năng: Kiếm thuật 1; Dạ nhãn; Chuyên da Chạm khắc; Định hướng

___

Một chút là một chút xíu thật. Em ấy yếu quá. Nhưng không thành vấn đề.

『Em phải trang bị anh ngay!』

“Em đang cố.”

『Nhanh lên. Em phải chấp nhận anh bằng toàn bộ cảm xúc của mình!』

“Dạ vâng.”

Vô danh đã được đăng kí trở thành Người Sử dụng của bạn.

Được rồi, giờ thì Chia sẻ Kĩ năng sẽ hoàn thành nốt phần việc của mình. Xem nào.

Vô danh đã nhận được nhiều danh hiệu khác nhau.

Hở, cái gì thế này?

Cô bé đã nhận được danh hiệu Hỏa thuật sư, Bậc thầy đầu bếp, Chuyên gia xử lý nguyên liệu, Người sưu tầm kĩ năng. Chúng đều liên quan đến những kĩ năng mà tôi đã nâng lên lv10. Có vẻ chúng giúp tăng hiệu quả kĩ năng liên quan. Cơ mà chuyện đó để sau.

『Giờ em có thể chiến đấu rồi đấy. Tiêu diệt nó đi!』

“Nn.”

『Đừng suy nghĩ gì cả. Để cho cơ thể mình tự trôi theo dòng chảy.』

Con gấu hai đầu ấy chỉ là thứ nhãi nhép. Với Kiếm thuật cấp 7, không đời nào cô bé có thể thua được. Không những vậy, tính đến lượng chỉ số được tôi ban phúc, cơ bản thì nó chết chắc rồi.

“Được rồi... em cảm nhận được rồi.”

『Giỏi lắm.』

“Em lên đây!”

Chuyển động của em ấy chỉ có thể được miêu tả bằng từ ‘tuyệt mĩ’. Cô bé rút ngắn khoảng cách của mình với con gấu bằng phong thái của một kiếm sĩ lão luyện rồi dứt điểm con vật khốn nạn chỉ với một nhát đâm ngang qua trái tim, dễ dàng như đang đâm một miếng đậu phụ vậy.

“Nn?”

『Em làm được rồi đấy.』

“Nhờ anh ư?”

『Ừ, em có thể cho là vậy. Thấy thế nào?』

“Biết ơn.”

Vừa trả lời, cô bé chuẩn bị cắm tôi trở lại mặt đất. Tôi gần như hét toáng lên để ngăn em ấy lại.

『Khoang! Đừng cắm anh trở lại mặt đất, năn nỉ đấy!』

“Nn?”

『Đất ở đây có thể cướp đi sức mạnh của anh. Em thả anh ở đây là đang giam anh gần như vĩnh viễn luôn á. Ít nhất thì em có thể mang theo anh một lúc lâu hơn nữa được không?』

“Nnn?”

『Làm ơn mà?』

“Nhưng kiểu gì ông ta cũng sẽ lấy anh từ tay em.”

『Tên thương lái nô lệ?』

“Nn.”

Đừng hòng tôi để chuyện đó xảy ra, đặc biệt là sau khi gặp được cô bé có đôi tai mềm mại dễ thương này. Tôi muốn em ấy sử dụng tôi! Nếu mà tôi rơi vào tay tên thương lái, kiểu gì hắn sẽ bán tôi cho một kẻ thích sưu tập của lạ nào đó. Tệ hơn, hắn có thể sẽ cướp năng lực của tôi nếu hắn nhận ra tôi là một món vũ khí được ếm chú.

『Em không thể chạy ư?』

“Nn. Với cái vòng này, không chạy được.”

『Vậy là cái vòng ấy thực sự có phép thuật.』

“Nn. Bản thân em cũng đã thử ám sát chúng.”

『Lũ thương lái nô lệ?』

“Nn. Để có thể trốn thoát.”

Ồ, cô bé lợi hại và mạnh mẽ hơn tôi nghĩ. Một lần nữa, tôi thích những người như vậy.

『Nhưng em không thể xuống tay được vì cái vòng cổ.』

“Nn. Nó khiến người đeo không thể chống lại mệnh lệnh của chủ nhân.”

Vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền chường mặt ra. Từ trong bóng cây chợt xuất hiện tên thương lái nô lệ.

“Khốn nạn, thế là chỉ còn lại một đứa! Con nhãi kia, mày làm cái chó gì ở đấy đấy?! Tại sao mày lại để cái bình quý giá của tao bị vỡ thế này!”

Hắn qua tâm đến cái bình gốm chết tiệt kia còn hơn cả sự sống chết của toàn bộ nô lệ của mình và tên chạy việc. Thứ đấy không còn là con người nữa.

“Con gấu hai đầu ấy là do mày giết hả?” Gã lớn giọng hỏi.

“Nn.”

“Làm sao... Bằng thanh kiếm đó?”

“Do tôi tìm thấy.”

“Đưa tao.”

Em ấy im lặng một hồi lâu. “Không.”

“Mày nói gì? Đưa đây!”

“Aah... xin lỗi...”

Tên khốn nạn ấy tát cô bé bằng mu bàn tay. “Thứ thú vật như mày dám nhìn tao bằng đôi mắt đó hả?!”

“Ư...”

Hắn lại đánh em ấy lần nữa. Hình như ngày nào hắn cũng xuống tay với em như vậy. Hắn giựt tôi ra khỏi tay cô bé, người đang quằn quại dưới nền đất.

“Thanh kiếm này trông ngon lành đấy. Thôi thì coi như gỡ gạc lại cho chuyến này.”

Em ấy đang co rúm lại vì đau đớn như vậy mà hắn còn chẳng liếc lấy một cái.

“Thứ động vật ghẻ lở. Đến chỗ mấy cái xác và xem thử moi được thứ gì thì moi. Tao muốn đến thị trấn gần nhất càng nhanh càng tốt.”

Cái vòng cổ nô lệ sau khi coi đấy là mệnh lệnh chính thức liền kích hoạt, khiến cô bé, tuy vẫn chưa hết đau, vẫn phải lếch đến chỗ xe ngựa.

Chỉ trong một thời gian ngắn mà tên khốn này đã làm tôi điên máu không tưởng tượng được. Nếu được là tôi sẽ cắt phăng cái đầu bẩn thỉu của hắn ngay tại đây luôn. Chết tiệt! Quỷ tha ma bắt cái vùng đất này!

“Gurk?”

Giận quá, tôi vô thức sử dụng Tâm linh Lực luôn và trước sự bất ngờ của tôi, tôi đâm ngay chính giữa mặt hắn, xuyên qua sọ, vẽ lên khắp nền đất bằng não của hắn một thứ hoa văn ma quái. Ý cha, xin lỗi bợn, lỡ tay. Có vẻ như miễn là tôi không tiếp xúc với mặt đất thì sẽ không sao.

Thật kì lạ là khi giết goblin, tôi còn thấy tội lỗi hơn là khi xuống tay với thằng khốn này, mặc dù một bên là quái vật, một bên là con người. Vì hắn là một tên cặn bã, hay là vì tôi là một thanh kiếm?

『Giờ thì... sao đây nhể?』

“Nn?”

『Không sao, bình tĩnh đi, có anh đây thì mọi chuyện sẽ xong hết.』

“Em đang bình tĩnh.”

『Em bình tĩnh quá đấy, cô bé. Đến mức anh lại nghĩ có vấn đề cơ.』

Em ấy không hề bị chấn động bởi cái chết của tên thương lái. Có tố chất đấy, cô bé này.

『Giờ thì em là người sử dụng của anh.』

“Dạ vâng.”

『Anh là một thanh kiếm phép và... Anh hơi bị mạnh à nhen.』

“Nn.”

『Anh cần em coi anh như một món vũ khí, và điều đó có nghĩa là em phải thường xuyên tiêu diệt quái vật. Không ai nói trước được chuyện tương lai, nhưng anh sẽ rất cảm kích nếu em không bỏ xó anh trong một cái kho nào đó. Em thấy sao?』

Tôi không thể ép buộc em ấy đi theo con đường này được. Tuy cô bé là người sử dụng đầu tiên của tôi, tôi sẵn sàng buông tay em ấy.

“Nn, em sẽ làm vậy.”

Không một thoáng chần chừ, cô bé đáp lại ngay. Một cách đầy quyết tâm, em ấy giương cao tôi lên trời.

“Em cần trở nên mạnh mẽ hơn. Bằng mọi giá.”

Phải có lí do cá nhân gì đấy mà cô gái nhỏ này hăng hái như vậy.

『Em đang đấu tranh cho cái gì vậy?』

“Em muốn chinh phục một bức tường.”

『Một bức tường?』

Cô bé nói rằng người thú như em ấy có khả năng tiến hóa. Các tộc khác nhau sẽ có những điều kiện để tiến hóa khác nhau, và bất cứ ai hoàn thành hết chúng sẽ được lột xác và trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Tuy nhiên, không phải người thú nào cũng có thể hoàn thành được thử thách linh thiên ấy trong suốt cuộc đời mình. Nói thế mới thấy những thử thách ấy khó chinh phục đến thế nào. Tộc hắc miêu, tộc của em ấy, kể từ những ngày đầu tiên được lịch sử ghi lại đến mãi bây giờ vẫn chưa có người nào tiến hóa được. Vì thế mà họ bị toàn thể cộng đồng người thú coi là hạ đẳng của hạ đẳng.

Ba má của em ấy cũng đã tìm cách để tiến hóa, nhưng bất thành, và phải dang dở hành trình của mình. Cô nữ của họ, đứa trẻ này, buộc phải tự lực mưu sinh kể từ ngày hôm ấy. Chẳng được bao lâu thì em ấy bị bọn nô lệ tóm. Sau khi tự do, cô bé không muốn một cuộc sống bình thường mà vẫn nung nấu ý chí của gia đình.

『Quả là một đứa trẻ ngoan! Được rồi! Thử thách thử thiếc gì mang hết lên đây, anh đã quyết là sẽ hoàn thành tâm nguyện của em, và em sẽ hoàn thành chúng, yên tâm!』

“Cảm ơn anh.”

『Em là người sử dụng của anh, phải chứ? Vứt hết mấy cái khách sáo ra ngoài cửa sổ đi. Mà em tên gì nhể?』

Sẽ thật chẳng ra làm sao nếu tôi không biết tên của cô bé trong suốt cuộc hành trình sắp tới. Và câu trả lời của cô bé thật sự nằm ngoài dự đoán.

“Em không có.”

『Ý là em không có tên hả?』

“Dạ vâng.”

Tôi đã phần nào cảm thấy khả nghi hồi sử dụng Thẩm định lên em ấy rồi, nhưng mà đến mức này thì...

『Tại sao vậy?』

Làm sao có chuyện khi sinh ra cô bé không được cha mẹ mình trao cho một cái tên được.

“Hợp đồng nô lệ xóa trắng tên của em.”

『Ư, anh không hiểu lắm...』

“Có thể khách hàng sẽ muốn đặt tên em theo ý họ.”

Thế tức là bị tròng cổ vào vòng nô lệ là bị tước cả sự tự do lẫn danh phận sao. Thật khốn nạn.

“Em đã như thế này từ hồi tám tuổi.”

Sau bốn năm trong cảnh nô lệ, cô gái nhỏ này vẫn không từ bỏ ước mơ của mình. Thật sự quá ấn tượng.

『Anh hiểu rồi... Tên của em trước đây là gì?』

“Là Fran ạ.”

Nghe thấy thế tôi chợt tức cười. Tôi từng có một chú cún tên Fran. Mà ít nhất thì tôi có thể gọi cô bé bằng cái gì đó rồi.

『Thế thì từ bây giờ anh sẽ gọi em là Fran.』

“Thật ư?”

『Em thích một cái tên khác à?』

“Dạ không, em thích nó. Fran... Em tên là Fran.”

Đuôi của cô bé tự nhiên dựng thẳng lên và cong ở phần áp chót. Rõ ràng là cô bé đang khá là vui vẻ khi sử dụng lại cái tên cũ của mình. 10/10 điểm giải quyết vấn đề.

Rồi chợt Fran hỏi tôi.

“Tên của anh là gì?”

『Anh, hả?』

“Dạ vâng.”

Chưa từng ai hỏi tôi câu ấy kể từ những ngày đầu tái sinh. Mà cô bé cũng là người đầu tiên tôi nói chuyện cùng còn gì. Việc có hay không một cái tên thực sự đã trôi tuột khỏi tâm trí tôi từ bao giờ. Tên kiếp trước thì vặn óc mãi không chịu trồi ra, còn bảng trạng thái thì có chữ ‘Vô danh’ to tướng. Chết tiệt, biết thế tôi đã tự nghĩ ra cho mình một cái tên ngầu lòi nào đó rồi!

『Hừ...』

“Anh cũng không có tên?”

『À, ừ.』

“Vậy thì em sẽ đặt cho anh một cái.”

Chắc thế cũng được nhỉ. Đằng nào thì tôi cũng là thanh kiếm của em ấy mà. Và không cần biết cái tên gì, miễn là do Fran đặt và cô bé thích nó, thì tôi cũng sẽ thích nó! Khá là ‘sure’ đó. Tôi cũng chẳng khắc khe gì chuyện danh xưng của mình.

“Nnnn...”

『Có ý tưởng gì chưa?』

“Nn...”

『Sao rồi?』

“Nnn... Em quyết rồi.”

『Thật sao! Thế tên của anh sẽ là gì?』

“Master.”

『Hể?』

“Là Master ạ.”

『Tại sao?』

“Anh đã hứa rằng anh sẽ giúp em trở nên mạnh mẽ hơn. Vì thế, anh là Master của em.”

『Em có lựa chọn thứ hai hay thứ ba gì không? Hay là chốt rồi.』

“Nn, đã chốt. Thật tốt vì gặp được anh, Master.”

Danh xưng đã được điền thành Master.

Ôi trời! Bảng thông báo mới nhất làm tôi giật cả mình. Giỡn chơi đó hả? Tên của mình từ giờ là Master thật hả?

“Anh không thích nó ư?”

『Hể?』

Biểm cảm của Fran không thay đổi nhiều lắm, nhưng vẫn có thể thấy rằng cô bé đang lo lắng. Trời đất nào nói không được với em ấy bây giờ!

『Làm sao mà anh ghét nó được! Phải, đó là một cái tên tuyệt hay! Hay nhứt từ trước đến giờ luôn!』

“Nn.”

Và thế là ‘Master’ đã trở thành cái tên sẽ được khắc lên mộ của tôi. Trên lập trường của một thanh kiếm mà nói thì chắc là không có cái tên nào kì lạ hơn đâu. Mà thôi, sao cũng được. Thứ quan trọng nhất với tôi là cảm xúc của Fran.

『Giờ thì sao nhỉ? Giờ tên thương lái không còn nữa, em chắc đã tự do rồi chớ?』

“Dạ chưa. Cái vòng vẫn chưa bị tháo ra.” Fran chỉ tay lên cổ của mình. Thế thì phải tính sổ với nó rồi.

『Phá nó có được không?』

“Em sẽ chết ngay.”

『Quào, thiệt trăm phần trăm hử?』

“Nn, trăm phần trăm.”

Hú hồn. Tí thì tôi tự ý chém phăng nó rồi.

『Có cách nào khác không nhỉ?』

“Xé tờ hợp đồng.”

『Hiểu rồi. Tên thương nhân có mang theo nó không?』

“Có thể. Để em tìm quanh xem thử.”

Tôi đã sợ rằng hắn sẽ để tờ giấy hợp đồng ở nơi nào đó an toàn hơn, kho hàng của hắn ở thành phố khác chẳng hạn. Nhưng hóa ra là tôi lo thừa.

“Đây rồi.”

Fran lấy từ túi áo của tên thương lái ra một tập giấy. Một trong số chúng là hợp đồng nô lệ của Fran và lí do tại sao cô bé trở thành nô lệ.

『Xé vụn nó nào Fran!』

“Nn!”

Em ấy nắm hai đầu tờ giấy và bắt đầu gồng sức xé. Cơ mà thứ ấy không mỏng manh như chúng tôi tưởng. Mặc dù Fran cố thế nào đi nữa thì tờ giấy vẫn nguyên vẹn.

“Không được...”

『Được rồi. Đặt nó xuống dưới đi. Chúng ta sẽ cùng nhau phá hủy nó』

“Okay.”

Fran giương tôi lên cao rồi vung xuống.

『Ngon lành!』

Và thế là bản hợp đồng bị chém làm đôi. Chẳng mấy chốc sau đó, vòng cổ của Fran tự bung ra và rớt xuống đất.

“Cái vòng biến mất rồi.”

『Whoa! Em ổn chứ?』

“Dạ vâng. Không sao hết.”

Tôi không còn cảm nhận chút xíu ma lực nào từ cái vòng nữa. Vậy là bản hợp đồng thực sự là chìa khóa để giải phóng cô bé.

“Cảm ơn anh.”

Khuôn mặt của Fran ửng đỏ đến tận đôi tai mèo. Trên đời này có ai dễ thương bằng em ấy không kia chứ. Đợi thêm vài năm nữa đi, Fran của tôi sẽ trở thành một đại mĩ nhân, nghiêng nước nghiêng thành! Cơ mà đừng hòng có thằng khốn nào lại gần cô bé. Léng phéng chơi bậy ta đây đích thân chém chết.

“Đây.”

Trong lúc tôi đang hừng hực trong suy nghĩ riêng thì chợt Fran kéo tôi ra khỏi đó. Em ấy đưa cho tôi một cái túi. Túi của tên thương lái nô lệ.

『Để xem bên trỏng có gì.』

Có khá nhiều thứ khác nhau. Đầu tiên là tiền. Cơ mà tôi không biết chừng này giá trị bao nhiêu. Tôi chưa từng tiếp xúc với thị trường của thế giới mới. Có khá nhiều đồng bạc và đồng đồng, nên chắc cũng không nên kì vọng quá nhiều.

Tiếp theo là dụng cụ. Có lẫn cả phép cụ này. Chúng gồm có một ngọn đuốc phép thuật dùng để soi đường, một cái bình nước đa chiều và một cái băng tay cải thiện sức mạnh của người đeo một chút. Không đặc biệt hữu dụng, nhưng chúng khá thú vị. Dù rất nóng lòng vọc chúng một lúc, tôi phải đợi đến khi rời khỏi cánh rừng hút mana này mới được. Bản thân tôi cũng chịu hết nổi nơi này rồi.

『Anh không biết phạm vi của khoảng đất có thể hút mana rộng đến chừng nào, nhưng anh nghĩ là chúng ta nên rời khỏi cánh rừng này nhanh chừng nào hay chừng đó.』

“Okay.”

Chúng tôi lấy dao găm, dụng cụ, quần áo và bất cứ thứ gì có thể sẽ hữu dụng trên xe hàng trước khi khởi hành. Tôi cũng đã cất xác con gấu hai đầu vào kho rồi, có gì cần thì lôi ra dùng. Như mọi khi, Rương Đa chiều chỉ cần nháy mắt để trữ mọi thứ tôi muốn.

Tôi bọc lưỡi kiếm của mình bằng vải vốn được dùng để làm mái cho cỗ xe ngựa, rồi dùng dây nịch của gã chạy việc nhỏ thó để buộc lại và giúp Fran có thể treo tôi trên vai. Vóc người của em ấy khá nhỏ nhắn, nên tôi cũng nhắc cô bé cẩn thận đừng để tôi bị kéo lê trên mặt đất luôn.

Trên người Fran hầu như chẳng có gì cả, nên tôi cũng tìm lấy ít vải trên cỗ xe để cho em mặc thêm. Nhưng vẫn còn xềnh xoàng quá. Trông em ấy vẫn còn giống nô lệ. Ít nhất thì em trông chưa tệ đến nỗi dễ bị người ta tưởng là hạng ăn xin.

『Sẵn sàng chưa?』

“Nn.”

Ngay sau khi trang bị tôi, sức mạnh của Fran đã tăng vọt rõ rệch. Không ai bất ngờ hơn bản thân em ấy. Sau ba mươi phút tản bộ trong rừng, cô bé chợt thốt lên.

“Anh thiệt tuyệt vời, Master.”

『Hahaha. Thật hả?』

“Vâng.”

『Vậy giờ chúng ta đi đâu đây? Em có ý tưởng gì chưa?』

“Nn. Có một thị trấn gần đây.”

『Gần đây?』

“Hướng đó.”

『Ờ... Em có biết từ đây đến đó xa không?』

“Dạ không.”

Em ấy nghe được chuyện tên thương lái quyết định sẽ ghé qua một thị trấn nào đó giữa chuyến đông tiến của họ. Nhờ kĩ năng Định hướng của mình, em ấy có thể chỉ ra vị trí của thị trấn ấy, miễn là em có được một sự hình dung nhất định về nơi của nó.

『Vậy thì đến đấy nào.』

Bắt đầu giống với một chuyến phiêu lưu thực sự rồi đấy.

Truyện Chữ Hay