Chương 728 – Lâm vương cùng Vị thần dữ tợn (Góc nhìn từ Mộc quái)
“Ta nghe thấy âm thanh đụng độ. Đến để điều tra. Cô là ai?"
Shuen hỏi sau khi bước xuống khỏi sói Rarag.
Tôi nhìn lướt nhanh qua gương mặt của bầy khỉ.
Mục đích của họ dường như là để bảo vệ khu rừng này khỏi Ma thú vương và những con quái bốn mắt.
Nói tóm lại, họ cũng giống như chúng tôi.
“Chúng tôi đến để ngăn chặn Ma thú vương.”
Aro đáp.
“Ma thú vương… Chính sinh vật kia? Cô có thể chiến đấu với nó không?”
Shuen quay sang phía quái thú đồ sộ.
“Nhiều thuộc hạ của ta đã bị ăn thịt. Không có đòn tấn công nào của bọn ta hiệu quả. Chẳng thể làm tổn thương được nó. Ngay cả mũi tên độc Anego.”
『Mũi tên độc Anego…?』
Shuen gật đầu trước câu hỏi của tôi.
“Sử dụng bình thuốc độc do Anego để lại. Đó là một thứ gây chết người. Nhưng chẳng có tác động nào cả dù trúng vào miệng nó. Bọn ta không còn ý tưởng nào khác.”
『Thế à…?』
Tôi không hiểu lắm, nhưng có vẻ như 'Anego' sở hữu độc tính rất mạnh.
Ma thú vương chắc có sức đề kháng rất cao, và khả năng phòng thủ phải nói là khủng khiếp.
“Long thần sẽ đến sau vài ngày nữa. Anh ấy chắc chắn sẽ không để thua một đối thủ như thế. Cho tới lúc đó, tôi muốn bảo vệ người dân quê hương mình khỏi Ma thú vương.”
Cô chủ nói với Shuen.
“Ta hiểu rồi, cô thuộc về bộ tộc ấy… Ta không nghĩ có ai đủ khả năng đánh bại sinh vật kia. Nhưng cô mạnh hơn ta nhiều. Ta cũng thích loài rồng nữa. Dường như có một sự liên kết kỳ lạ giữa chúng ta. Ta sẽ tin cô."
Shuen đăm chiêu cái xô trên tay có khắc mặt rồng.
『Hình tượng đó là…?』
“Đại ca của bọn ta. Ta đang đảm nhận thay vai trò Lâm vương của ngài ấy. Đại ca vẫn chưa quay về. Nhưng ngài còn sống. Ta tin như vậy. Đại ca đã dạy cho bọn ta rất nhiều thứ.”
Shuen nheo mắt vuốt ve khuôn mặt rồng.
“Bọn ta tạc gương mặt của ngài lên mũ. Để tìm thấy sức mạnh khi nhớ ngài ấy mỗi lần đội chúng.”
Trước lời nói của Shuen, những con khỉ đỏ đi theo anh ta cũng cởi mũ ra, nhìn chăm chú vào gương mặt rồng với sự nhớ nhung.
“Vậy ra đó là mấy cái mũ…”
Aro thì thầm, thu hút ánh nhìn của Shuen và bầy khỉ.
“X- Xin lỗi, chỉ là lầm tưởng…”
Cô ấy cúi đầu tạ lỗi.
May mà tôi không phải là người đặt vấn đề.
Tôi tự hỏi tại sao họ lại đội xô thế kia.
“Tôi có một việc muốn nhờ Shuen. Làm ơn, hãy bảo vệ bộ tộc Lithovar.”
Aro nhờ vả.
Tuy nhiên, anh ta lắc đầu.
“Bọn ta cũng không có nhiều thời gian. Không thể giữ một lời hứa như thế. Lũ quái bốn mắt đang gây rối. Những sinh vật trong rừng đang bị chúng ăn thịt.”
“Tất nhiên, không phải chúng tôi đòi hỏi vô điều kiện. Chúng tôi sẽ làm suy yếu số lượng quái thú thú bốn mắt thêm nữa. Nhưng mong sự giúp đỡ của các anh trong việc bảo vệ bộ tộc Lithovar khỏi bị tấn công bởi bất kỳ kẻ nào vượt qua được hàng thủ của chúng tôi.”
Để che chở họ, chúng tôi phải tiếp tục ngăn chặn bọn quái bốn mắt.
Đồng thời cũng cần thu thập thông tin về Ma thú vương và hy vọng tìm ra biện pháp nào đó để làm chậm nó lại.
Tuy nhiên, chúng tôi không thể tự mình đảm bảo cho bộ tộc Lithovar trong khi đang hành động.
Aro muốn nhờ Shuen và bọn họ.
Nếu họ chấp nhận, chắc chắn công việc sẽ dễ dàng hơn rất nhiều…
Chúng tôi có thể chuyên tâm đối phó với đám sinh vật bốn mắt và Ma thú vương mà không phải lo lắng về địa bàn của bộ tộc.
“…Đại ca thích con người. Bọn ta muốn tôn trọng mong muốn của ngài. Vị thần dữ tợn được họ tôn kính. Sẽ không khó để bọn ta hỗ trợ.”
“Vậy thì…!”
Shuen lại lắc đầu.
“Diệt trừ lũ bốn mắt chỉ đơn giản là mục tiêu của cô, không phải của bọn ta. Chưa đủ để giao kèo. Ta là Lâm vương. Người sẽ bảo vệ khu rừng. Ta không thể từ bỏ nghĩa vụ của mình để giúp đỡ con người. Vị thần dữ tợn cũng có đồng quan điểm.”
Shuen nhìn sói Rarag, nó cũng lặng lẽ gật đầu đáp lại.
Mục đích của họ là nhất quyết bảo vệ khu rừng.
Bộ tộc Lithovar cũng bao gồm trong đó, nhưng có vẻ họ sẽ không ưu tiên chỉ riêng họ nếu phải để mặc những sinh vật khác trong rừng.
Aro cắn môi trong im lặng.
Cô ấy thể hiện biểu cảm chua xót trên gương mặt.
Điều này có thể hiểu được.
Chúng tôi tưởng rằng sự trợ giúp đến một cách bất ngờ, nhưng lý tưởng của Shuen và nhóm của anh ta hơi khác so với chúng tôi.
“Aoooh…”
Một cậu khỉ đỏ đi theo Shuen vỗ vào vai anh ta.
Có vẻ như cậu ấy đang cố thuyết phục thủ lĩnh rằng sẽ ổn thôi nếu đồng ý yêu cầu của chúng tôi.
Thế nhưng Shuen không dao động.
“Anh sẽ xem xét lại nếu chúng tôi có thể nghĩ ra cách gì đó, đúng không?”
Aro hỏi thẳng.
“Bọn ta sẽ suy tính chuyện đó. Nhưng không thể có thêm bất kỳ sự chậm trễ nào. Những loài thú theo sau bọn ta… Số phận của khu rừng gánh trên lưng bọn ta. Đó không phải là điều có thể xem nhẹ.”
“Nếu anh có thể bảo vệ bộ tộc Lithovar của tôi… Tôi sẽ dẫn dụ Ma thú vương ra khỏi khu rừng này. Nó sẽ chẳng thể hoành hành ở đây được nữa, và số lượng quái thú bốn mắt tràn lan trong rừng cũng sẽ không tăng lên.”
"Cô nói gì…?"
Shuen thốt lên với đôi mắt mở to.
Quả thật những con quái bốn mắt kia phải được sinh ra bởi Ma thú vương.
Nếu nó rời khỏi khu rừng, chúng sẽ ngừng gia tăng.
Đây sẽ là một lợi ích cho Shuen, người đang bảo vệ khu rừng.
Nhưng… Nhưng quá nguy hiểm.
Cô ấy sẽ để mình bị truy đuổi bởi một đối thủ thứ hạng Huyền thoại.
Đúng là với cơ thể khổng lồ ấy, nó có thể không nhanh nhẹn, cơ mà…
“Tôi sẽ chỉ thực hiện việc này nếu anh chấp nhận yêu cầu. Nếu không tôi chỉ đành giúp họ di tản. Chúng ta đều sẽ đạt được thỏa thuận tốt.”
Đúng vậy… cứ với tiến độ hiện tại, Ma thú vương cuối cùng sẽ đến được nơi cư trú của bộ tộc Lithovar.
Để bảo vệ họ, chúng tôi hoặc phải di dời toàn bộ mọi người và tài sản của họ khỏi khu rừng đầy rẫy quái thú bốn mắt, hoặc phải làm gì đó với Ma thú vương.
Nếu vạch theo kế hoạch rời đi, chắc chắn sẽ có rất nhiều người chết ngay cả khi được chúng tôi dẫn dắt.
Tuy nhiên, nếu cô ấy làm mồi nhử để lôi kéo Ma thú vương, chúng tôi có thể giảm thiểu được thiệt hại.
Cô ấy chắc chắn không thể vượt qua nó mà không bị chấn thương.
Ngay từ đầu có quá ít thông tin về nó.
Chúng tôi đâu có khả năng kiểm tra năng lực của đối thủ giống như sếp.
Thậm chí còn không chắc liệu Ma thú vương có phải là thứ mà chúng tôi có thể đánh lạc hướng, chạy trốn và câu giờ hay không.
『Cô chủ Aro…』
Tốt hơn hết là cô nên bình tĩnh lại trước đã…
Đó là điều tôi muốn nói, nhưng không thể làm được.
Sẽ không tránh khỏi thương vong nếu chúng tôi thực hiện biện pháp di tản.
Trên hết, chúng tôi sẽ không nhận được sự hỗ trợ của Shuen.
Tuy đối diện với nguy hiểm, nhưng chúng tôi sẽ giảm được nhiều thiệt hại nếu cô ấy thu hút sự chú ý của Ma thú vương ra khỏi khu rừng.
Hơn bất cứ gì khác, nếu quyết định rời đi, những người không có khả năng chiến đấu trong bộ tộc Lithovar có nguy cơ mất mạng đầu tiên, những người không có khả năng để tự bảo vệ bản thân.
Ngay cả khi chỉ ở bên họ được một thời gian, Aro dường như không thể chấp nhận hy sinh những người yếu sức từ quê hương.
Tôi có thể nói với cô ấy những cảm nhận của mình.
Rằng kế hoạch này quá đường đột và tốt hơn hết là nên dừng lại.
Rằng ngay cả khi chúng ta không dụ được chúng ra khỏi rừng, sếp cũng sẽ đến sau vài ngày nữa…
Tôi muốn bảo vệ quê nhà của Aro, nhưng đảm bảo an toàn cho cô chủ quan trọng hơn nhiều.
Tuy nhiên, nếu tôi nhìn theo quan điểm của cô ấy, không đời nào Aro cho phép điều đó.