Tạm thời hôm nay đăng một chương trước nhé
Còn tí có chương nữa hay không thì mình không biết<(")
================================
"...Gil, ngài có chắc không vậy?"
Shia rụt rè hỏi tôi khi tôi đang nhìn Công chúa Claris bước đi.
Từ quan điểm của Shia, tôi là người đã đề nghị trao cho Công chúa Claris quyền kế vị ngai vàng, vì vậy có thể cô ấy nghĩ rằng tôi ủng hộ Công chúa Claris.
"Ừm. Theo như Bệ hạ đã nói, việc quyết định ai sẽ là Thái tử sẽ được Bệ hạ đưa ra sau khi Công chúa Claris tốt nghiệp Học viện Hoàng gia trong vòng sáu năm tới. Trong thời gian đó, tôi sẽ đánh giá xem liệu cô ấy có phù hợp để trở thành Nữ hoàng của Vương quốc này... Không, liệu Công chúa Claris có phù hợp để có thể giao phó Vương quốc này cho cô ấy, nơi Shia đang sống hay không."
Đúng vậy... Nếu Shia phải chịu đựng dù chỉ một chút bất hạnh khi giao phó Vương quốc cho một kẻ trị vì ngu dốt và thiếu hiểu biết, tôi sẽ tự nguyền rủa bản thân mình mất.
Vì vậy, để đảm bảo rằng điều đó không bao giờ xảy ra, tôi phải lựa chọn cẩn thận.
"Gil, ngài luôn đặt em lên hàng đầu nhỉ…"
Shia hơi mím môi lại và nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi bằng bàn tay trắng nõn mảnh khảnh của cô ấy.
"Tất nhiên rồi. Bởi vì em là tất cả của ta mà..."
Tôi nắm lấy tay cô ấy và mỉm cười, nhìn vào đôi mắt màu ngọc bích của cô ấy.
Đương nhiên, Shia luôn hiểu rõ những cảm xúc của tôi như thế nào. Nhưng mà, tôi vẫn luôn muốn truyền đạt với cô ấy những lời như vậy.
"Fufu... Em cũng vậy, Gil cũng là tất cả đối với em. Đó cũng là lý do tại sao em hy vọng ngài sẽ không bị bị ràng buộc bởi em và sẽ làm theo những gì ngài muốn."
Khi Shia nói vậy, một nụ cười tràn đầy tình cảm nở trên khuôn mặt cô.
Ah... Cô ấy thực sự là một người con gái tuyệt vời.
"Tất nhiên... Đó là lý do tại sao ta ưu tiên những gì ta mong muốn."
Đối với tôi... Hạnh phúc của Shia là điều tôi mong muốn nhất.
"Gil... Em thực sự là người hạnh phúc nhất trên thế gian này..."
"Ta cũng vậy... Chỉ cần em ở bên cạnh ta thôi là đủ khiến ta vô cùng hạnh phúc rồi..."
Những giọng nói sôi nổi của hội trường nơi tổ chức buổi tiệc, âm nhạc và những thứ khác không còn chạm được với tôi nữa.
Chỉ có giọng nói ngọt ngào của cô ấy vang vọng trong trái tim tôi mà thôi...
Shia nhẹ nhàng tựa người vào ngực tôi và nheo mắt lại.
Tôi nhẹ nhàng vuốt mái tóc vàng bạch kim tuyệt đẹp của cô ấy.
Và ngay lúc đó...
"Tiểu Công tước-sama! Onee-sama!"
Kẻ phiền phúc mà cả hai chúng tôi ghét nhất đã xuất hiện.
Tất nhiên, đó là ‘Thánh nữ’ Sophia, em gái của Shia.
“…Shia, chúng ta cùng đi đến chỗ khác đi.”
"Vâng."
Tôi nắm tay Shia và cố gắng di chuyển đến một chỗ khác.
"X-xin hãy đợi đã! Tôi đã làm điều gì xúc phạm ngài sao, Tiểu Công tước-sama?..."
Thấy thái độ của tôi, Sophia hỏi tôi với sự lo lắng trong đôi mắt ngọc lục bảo của cô ấy.
Ah... Tôi đang có tâm trạng rất tệ. Kể từ lần đầu tiên nhìn thấy vết sẹo trên lưng Shia, tôi đã muốn làm cô ta phải chịu đựng sự đau khổ, khiến cô ta phải cảm thấy tuyệt vọng.
Nếu Shia cho phép tôi ngay lúc này, tôi sẽ ngay lập tức khiến cô ta phải trả giá cho hành động của mình ngay tại đây và bây giờ.
"Gil..."
Shia, như có thể hiểu được những suy nghĩ của tôi, nắm chặt tay tôi và chậm rãi lắc đầu.
...Quyền trả thù Sophia thuộc về Shia.Tôi không thể tự mình đưa ra quyết định đó.
"Sophia, Gil và ta[note51916] đang thưởng thức bữa tiệc này một mình. Xin em đừng làm phiền."
"Làm phiền...? Onee-sama, chị vừa gọi tôi là người làm phiền á?"
Nụ cười thánh thiện thường ngày của Sophia biến mất, và cô ta trừng mắt nhìn Shia, nhíu mày.
Có lẽ đây là lần đầu tiên con ả này bị Shia nói như vậy.
"À… Onee-sama, chẳng lẽ chị hiểu lầm chỉ vì Tiểu Công tước-sama đã tốt với chị sao?"
"......................"
"Nhưng Onee-sama à, Tiểu Công tước-sama không biết gì trên lưng của chị cả... Ngài ấy chỉ đối xử tốt với vị hôn phu của mình thôi. Chị nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra nếu ngài ấy phát hiện ra?"
Sophia nhếch mép và liếc nhìn khuôn mặt của Shia.
Ah... Tôi thực sự muốn xé nát khuôn mặt xấu xí đó ngay bây giờ.
"… Ngài ấy
biết về điều đó."
"… Huh?"
"Ta nói rằng Gil biết về lưng của ta. Dẫu vậy, ngài ấy ôm lấy ta, nói rằng ngài vẫn yêu ta, kể cả tấm lưng này."
"Gì-!?"
Như thể không thể tin vào lời của Shia, Sophia mở to mắt và nhìn qua lại giữa tôi và Shia.
“Ah, Shia đã cho ta thấy lưng của mình. Thực sự nó khiến ta thấy ghê tởm về cô.”
"Không, điều đó không đúng! Đó là bởi vì... Đúng rồi! Tôi cũng đã bị lừa rằng sức mạnh của ‘Thánh nữ’ là toàn năng! Đó là lý do tại sao!"
Nhận được lời nói của tôi, Sophia tự bảo vệ mình bằng cách cố gắng giải thích một cách tuyệt vọng, khuôn mặt cô ta trở nên tái nhợt.
Haha, cô ta thực sự ngu ngốc. Không đời nào tôi lại tin một câu chuyện dối trá như vậy, và trên hết, sự thật vẫn là cô ta đã cố gắng sử dụng Shia như một đối tượng thí nghiệm và chém lên lưng của cô ấy.
"Shia, ta không muốn nghe những lời vô nghĩa của con ả này nữa. Đi thôi nào."
"Gil, xin hãy đợi một chút nữa."
Nói thế, Shia quay lại và đối mặt với Sophia với vẻ mặt trang nghiêm.
"Sophia... Vì em mà ta đã phải chịu đựng quá lâu. Đến mức ta muốn... chết đi sống lại."
"Ngươi đang nói gì vậy..."
"Nhưng em biết gì không? Chính nhờ sự đau khổ đó mà ta đã có được một phép màu. Ta đã gặp được Gil... và chúng ta trở thành một. Đó là phép màu lớn nhất mà ta có được."
Khi Shia nói vậy, cô ấy thể hiện một biểu cảm thực sự hạnh phúc từ sâu thẳm trái tim mình.
Đúng vậy... Tôi cũng cảm thấy như vậy.
"Xin lỗi, Gil. Em đã để ngài đợi."
“Không, không sao đâu… Vậy thì, đi thôi.”
"Vâng!"
Mỉm cười với nhau, Shia và tôi rời khỏi nơi đó.
Bỏ lại Sophia, cắn chặt môi với khuôn mặt đầy thù hận.