Chương 2: Tìm việc.
Gruu …….
Ugh, tôi đuối quá, đã không có tiền lại còn đói nữa chứ.
Tôi không biết cách để quay về thế giới cũ.
Mà có biết thì quay về đó để làm cặn bã thêm lần nữa à?
“——Mình không muốn quay trở lại. Đi tìm việc làm thôi nhỉ?”
Thủ đô Hoàng gia có vẻ rất đông đúc. Đường được lát bằng đá cuội và những công trình đều được xây thẳng hàng.
Những người qua đường không hề giống người Nhật. Cũng giống như trong game, có Mạo hiểm giả, có Thương gia, có Dân làng.
Nói cách khác, thế giới này tương tự như Châu Âu thời trung cổ. Cảnh vật hoàn toàn khác với một Châu Âu hiện đại mà tôi thường thấy trong các chuyến đi của mình.
Còn về ngôn ngữ thì sao nhỉ? Thế là tôi nghe trộm một cuộc hội thoại giữa một khách hàng và một nhân viên gần đó.
“Hai xu đồng ư, chém ghê quá đấy!”
“Bữa nay táo đắt lên rồi, mấy bữa trước có quái vật mới tấn công mà.”
“Hai trái ba xu đồng. Thế nào?”
”Không được đâu, nhưng ba trái năm xu thì được.”
“Uh … Được, thành giao!”
Ngôn ngữ mà tôi nghe được không phải tiếng Nhật mà cũng chả phải tiếng Anh. Nhưng còn kì lạ hơn là tôi có thể hiểu được chúng. Tôi nghĩ mình có thể giao tiếp được nếu muốn.
Nhưng tôi lại chẳng thể đọc được chữ trên mấy cái biển báo. Từ cuộc hội thọai vừa rồi, nếu hai xu đồng cho một quả táo là quá đắt thì bình thường chắc chỉ tốn một đồng thôi nhỉ.
Nghĩa là một xu đồng bằng 100 yên ư?
Có quá nhiều thứ mà tôi không biết. Thế là vừa đi, tôi vừa học hỏi thêm qua các cuộc hội thoại.
“Muốn tìm việc thì phải đi đâu nhỉ…?”
Mấy cửa hàng quanh đây chẳng có cái nào trông như đang thiếu nhân viên cả, có vẻ như đây đều là các cửa hàng tư nhân.
Họ có đủ vốn và hiểu biết để mở và quản lí một của hàng. Tôi, một kẻ chỉ biết đặt đít vào văn phòng và làm việc thì điều này khá là thú vị đấy chứ.
Mong rằng vẫn có việc làm công cho một kẻ mù chữ như tôi…
Ý tôi là, nơi này có vẻ không có nhiều việc làm.
Không biết thì hỏi thử những người xung quanh vậy.
Tôi bắt chuyện với hai anh giai đang trông một cái xe ngựa gần đó.
Trông họ có vẻ hơi đáng sợ, nhưng thường thì họ là những người thân thiện và tốt bụng.
“Oh, xin thứ lỗi. Tôi có thể hỏi vài câu được chứ ạ.”
“Aanh? “
Này!
Không cần phải bất lịch sự thế đâu, tôi chỉ mới hỏi chuyện thôi mà.
“Các anh có biết quanh đây có chỗ nào kiếm được việc làm không ạ?”
“Đây là lần đầu nhóc tới Thủ đô Hoàng gia à?”
“Đúng vậy. Tôi đang đi du hành, haha …”
“Có cả tấn việc làm ở dưới kia kìa.”
“Vậy sao! Cám ơn nhé. Tôi được cứu rồi!”
Tôi cúi đầu xuống rồi sau đó đi về hướng được chỉ.
Thật tốt khi gặp phải những người tốt bụng. Kiếm được việc là không lo chết đói rồi.
“Này, chờ chút đã nhóc.”
“Eh?”
Trước khi tôi kịp để ý, người lớn tuổi hơn đã kề dao sát cổ tôi.
“Mày là người của đế quốc phải chứ!”
“…Hả?”
“Không phải chối. Mày tới để xác nhận xem trong xe có Tam Công chúa không chứ gì!”
Eh, Đế quốc? Tam công chúa? Tôi không biết họ.
“Tôi thực sự chỉ đang đi kiếm việc làm thôi mà…”
“Mọi người ở cái vương quốc này đều biết rằng ở Hội có đầy việc. Ở đế chế không có vụ này nên mấy tên gián điệp hay tự đào mồ chôn mình lắm.”
“Không, chờ chút đã. Tại sao Tam Công chúa của đế chế lại đến Vương quốc này làm gì? Cô ấy là khách VIP? Hay do an ninh ở đây quá tệ…?”
“Mày vẫn phun ra mấy thứ nhảm xịt đấy à? Vậy thì tao phải bắt mày và cơ thể mày phải thừa nhận là mày biết bọn tao đang chuẩn bị bán vị Tam Công chúa kia thôi.”
Buôn người ư!?
Hơn nữa còn là VIP? Mấy tên này lố bịch thật đấy.
Tôi còn chưa muốn chết.
Phải làm gì đó thôi—— đúng rồi nhỉ, mình có vài kĩ năng mà, mọi chuyện ổn cả rồi.
Sử dụng <> thôi nhỉ.
Thế rồi——
klang!
Con dao tạo ra âm thanh như thể nó mới va chạm với kim loại vậy.
Cổ tôi có hơi nhột, chắc do nó bị tổn thương.
“Hả!? Cái gì cơ!?”
Tôi còn sống.
Nhân lúc hắn đang bị bất ngờ, tôi phá thế đứng của hắn bằng cách sử dụng kĩ thật gạt chân sau đó quăng hắn vào tên thứ hai, kẻ đang nhăm nhe tấn công tôi.
“Gyafu”
“Guhe”
Mắt chúng trợn ngược lên hết cả rồi, vẫn còn thở, chắc chúng vẫn còn sống đấy.
Chắc Tam Công chúa bị bắt cóc bởi hai tên này.
Tôi phải giúp thôi.
Đang lục tung cả cái xe ngựa lên thì tôi nghe thấy tiếng
“Hmmm!”.
“Đây rồi!”
Dỡ hết hành lí ra, tôi thấy có một cô gái.
Cô tầm tầm mười lắm tuổi.
Tóc cô vàng óng, bị xù lên chút chút, cặp mắt màu lam của cô đang tìm sự giúp đỡ từ tôi.
Cô mặc một cái áo choàng trông như của một mạo hiểm giả. Trông chả giống một Công chúa tí nào.
Hơn nữa, tâm hồn cô cũng rất to và tròn.
Trói, bịt miệng một mĩ nhân rồi để cô nằm xõng xoài như này.
Máy người ác độc quá đấy…
Tôi cởi trói cho cô Công chúa.
“Kehokeho” (tiếng ho)
“Cô ổn chứ?”
“Tôi ổn… ta phải rời đi ngay. Cảnh binh sẽ đến sớm thôi.”
“Eh? Chẳng phải chờ cảnh binh tới sẽ tốt hơn sao.”
“Ta không tin chúng được. Gặp chúng chỉ rước thêm rắc rối vào thân thôi…”
Tôi rời khỏi nơi đó trong khi bị kéo đi bởi nàng Công chúa mình vừa giải cứu.