Mặc dù tôi đã nói với Kazuya, nhưng cậu ấy lại không tới.
Thực ra là đã có hai người mời tôi đi cùng, nhưng nếu Kazuya tới, tôi sẽ tách khỏi bọn họ và tận hưởng buổi hẹn hò hai người cùng với cậu ấy.
Kazuya và tôi đã ở bên cạnh nhau suốt từ thuở tiểu học tới giờ.
Hồi còn tiểu học, chúng tôi rất hay chơi cùng nhau, nhưng gần đây, chúng tôi không còn được như những ngày ấy nữa. Với tôi, tôi chỉ muốn được chơi cùng với cậu ấy như những ngày tháng năm xưa.
Tôi luôn muốn vậy, nhưng chưa bao giờ tự thú nhận.
Vì cậu ấy không tới, nên tôi đành mặc bộ yukata của mình và đi ngắm pháo hoa cùng với hai người kia. Sẽ vui hơn nên Kazuya có thể ở bên cạnh tôi lúc này.
Cả ba người chúng tôi cùng chụp ảnh và tôi gửi nó cho Kazuya.
『Tớ mặc yukata trông đáng yêu lắm, phải không? Tiếc là cậu không được thấy tận mắt.』Tôi nhắn vậy kèm với bức ảnh.
Năm sau chắc chắn chúng ta sẽ đi chơi cùng với nhau!
Sau khi màn bắn pháo hoa kết thúc, tôi quyết định chào tạm biệt đám bạn và quay về.
Một chiếc xe cảnh sát đậu trước cửa nhà tôi vì lí do gì đó.
Có chuyện gì đã xảy ra ư!?
Tôi lao về phía cánh cửa trong khi vẫn mặc yukata.
Phía sau cánh cửa, một cô gái vừa khóc vừa giải thích với anh sĩ quan trong khi đứng cạnh cha mẹ mình.
「Manami! Chuyện gì đã xảy ra vậy??」
Manami để ý và quay về phía tôi.
「――Kazuya-niichan đã......」
Chỉ nghe tới vậy, trong tôi có cảm giác như thứ gì đó vừa vỡ vụn.
Một sĩ quan cảnh sát giải thích thay cho em ấy.
「Thật ra, một tai nạn đã xảy ra bên lề đường gần cửa hàng tiện lợi, Manabe Manami-san cùng bạn của cô ấy đã suýt bị tấn công, một thanh niên đã lao ra cứu họ và bị đâm. Được biết thì thanh niên đó là người quen của cô gái này」
「Chuyện đó là sao? Lẽ nào……」
Mẹ tôi trả lời thay. Ngay khi tôi nhìn sang mẹ tôi, cũng có vài giọt long lanh trên khóe mi bà ấy.
「Saori, đó là Kazuya. Manami và bạn con bé bị tấn công, cậu ấy đã đối đầu với tên đó」
「V, v, vậy còn Kazuya thì sao?
Shiina Kazuya có an toàn không!?」
Hít một hơi sâu, sĩ quan cảnh sát nói với khuôn mặt có chút cảm thông.
「Không may, khi được đưa đến bệnh viện, cậu ấy đã không qua khỏi」
Tâm trí tôi hoàn toàn trống rỗng.
Tôi chỉ vừa mới gửi một tin nhắn cho cậu ấy một lúc trước.
「Neechan……Em xin lỗi. Kazuya-niichan đã nói「Chạy ngay đi!」với bọn em, nhưng em lại quá sợ hãi nên không thể chạy đi được. Sau đó, anh ấy lao ra và che chở cho bọn em……」
Manami vừa xin lỗi vừa khi khóc nức nở.
Tôi ôm lấy em ấy.
「Không sao đâu. Manami, chị rất vui khi em vẫn được an toàn」
Tôi không còn chút kí ức nào từ lúc mà sĩ quan cảnh sát ấy quay về.
Tôi quay về phòng ngủ và khóc nức nở trên giường.
◇◇◇
Trường học đang trong những ngày nghỉ hè, nhưng thi thoảng vẫn có và cuộc họp của hội học sinh để báo cáo một số chuyện.
Ví dụ, Shiina Kazuya, để bảo vệ những nữ sinh sơ trung khỏi con quỷ dữ của đường phố, cậu ấy đã đối mặt với tên tội phạm hung hãn.
Tôi vừa giải thích với hội trưởng vừa quệt nước mắt.
Khi tôi quay về phòng học, chiếc bàn học của Kazuya được trang trí bởi một chiếc vòng hoa.
Tôi khóc nức nở trong căn phòng học ấy.
Một vài ngày sau, tôi đến dự đám tang của Kazuya.
Khuôn mặt của Kazuya thật sự rất đẹp.
Tôi đã khóc rất nhiều, nhưng tôi đã có thể quay trở lại bình thường nhờ mẹ tôi.
Manami đã khóc suốt.
Saori nằm xuống giường và nhìn lên trần nhà.
「Kazuya, cảm ơn vì đã cứu Manami nhé. Nếu cậu tới ngắm pháo hoa cùng mình, con bé có lẽ đã gặp nguy hiểm rồi.[note14341] Mình đã không thể thú nhận với cậu, nhưng thật sự mình đã thích cậu từ rất lâu rồi」
Saori lẩm bẩm trong khi nhìn vào tấm ảnh cô đã lén chụp Kazuya trong lớp học.