Ý thức của cậu dần quay lại. Ánh sáng chói lóa len qua ô cửa sổ. Trong khi cảm thấy có hơi chút lóa mắt, một cái trần nhà tuyệt đẹp lọt vào tầm mắt cậu.
「Mình không hề biết cái trần nhà này.」(Kazuya)
Trong khi nói ra một câu rất quen thuộc trong cái tình hình này, cậu nhấc cái cơ thể uể oải của mình dậy, rồi nhìn xung quanh. Cậu nghĩ rằng chiếc giường mà cậu đang nằm lớn hơn bất kỳ chiếc giường nào cậu từng sở hữu, ngay cả thiết kế nội thất cũng mang lại cảm giác tốt. Một chiếc đèn chùm treo trên trần nhà và ánh sáng len qua ô cửa sổ từ khe rèm.
「Sau tất cả những chuyện đó, thật không thể tin nổi vì mình vẫn còn đang sống. Nhưng, cái bệnh viện nào đây? Mình không nhớ ra một cái bệnh viện nào sang trọng như vậy. Rốt cuộc mình đang được đối xử như thế nào đây?」(Kazuya)
Khi cậu đang nhìn xung quanh căn phòng, có cái gì đó chuyển động ở góc giường cậu. Khi cậu nhìn kĩ hơn, có một người đang ngủ với tư thế chỉ đặt nửa người lên giường đột nhiên thức dậy. Hình như đó là một cô gái đáng yêu mặc đồ hầu gái. Hai người không nhích một ly từ khi nhìn thấy nhau. Và nước mắt đột nhiên chảy ra từ khóe mi của cô gái.
「CAIN-SAMAAAAA!!」(Cô gái mặc đồ nữ hầu)
Đột nhiên cô ấy nhảy vào ôm Kazuya. Mặc dù cậu chẳng hiểu gì sất, nhưng cậu vẫn để cô gái vùi đầu vào ngực cậu trong khi đang khóc nức nở.
「Em mừng quá. Ngài có biết là ngài đã ngủ suốt một tuần rồi không?」(Cô gái mặc đồ nữ hầu)
Chỉ nói có vậy thôi, rồi cô gái ấy ôm cậu chặt hơn.
「Tại sao lại đột ngột vậy!」(Kazuya)
Cậu cựa quậy hết sức để thoát ra khỏi cái ôm này, nhưng vì người kia quá to lớn, nên cậu không thể làm gì.
「Đợi chút đã, tại sao mình lại nhỏ hơn lúc trước? Và tại sao lại là hầu gái mà không phải là y tá?」 (Kazuya)
Vì vẫn còn đang thắc mắc, cậu đưa tay ra trước mặt và nhìn vào nó. Không đời nào nó lại là bàn tay của một chàng trai cao trung, nhìn thế nào thì cũng thấy nó là bàn tay của một em bé. Trong khi cậu đang lơ đãng nhìn vào tay mình, cô hầu gái đột ngột đứng dậy.
「Em sẽ báo lại cho bà chủ!」 (Cô gái mặc đồ nữ hầu)
Cô gái vội vã mở cửa ra và lao ra khỏi phòng.
「Chuyện gì đang xảy ra với mình vậy?」 (Kazuya)
Cậu thử cử động bàn tay để kiểm tra.
「Vào lúc đó, mình bị đâm bởi người nào đó rời khỏi cửa hàng tiện lợi, rồi mình gặp Manami, cuối cùng thì mình mất đi ý thức…. Đây là bệnh viện à? Trước đó nữa, có phải cô gái ấy gọi mình là Cain không? Dù tên của mình là Kazuya cơ mà.」(Kazuya)
Trong khi đang cố gắng sắp xếp lại những suy nghĩ, cậu nghe thấy những tiếng bước chân vội vã từ ngoài hành lang và rồi cánh cửa mở tung ra.
「Cain, con đã dậy rồi phải không! Con bỗng dưng bị sốt và rồi bất tỉnh suốt cả tuần liền. Mẹ đã rất lo lắng cho con đấy.」(Người phụ nữ)
Người phụ nữ đã đi qua cánh cửa ấy có mái tóc màu bạc tuyệt đẹp dài ngang eo và tuổi tầm khoảng đôi mươi. Phong cách của cô ấy cũng rất hợp với bộ đồ. Cậu hơi phấn khích vì cậu không thường xuyên được thấy mấy thứ như thế này. Rồi, người phụ nữ ôm chầm lấy cậu và khóc trong hạnh phúc. Mặt cậu cạ cạ vào thứ gì đó mềm mềm. Cậu thấy khá là xấu hổ.
「Cain! Con có nhận ra mẹ không? Mẹ của con đây, con còn nhớ không? Đừng nói với mẹ là con đã quên mẹ rồi đấy.」(Mẹ)
Kazuya không hiểu những gì người phụ nữ tóc bạc xinh đẹp kia đang nói. Cha mẹ của cậu thì đã qua đời rồi, nhưng người phụ nữ trông như mới đôi mươi này bỗng dưng tự nhận mình là mẹ của cậu, không đời nào cậu có thể bị thuyết phục được. Cậu không thể tập trung suy nghĩ của mình được, nên Kazuya chỉ có thể nhìn chăm chăm vào người mẹ tự xưng ấy.
「Bà chủ, Cain-sama chỉ vừa mới thức dậy sau một giấc ngủ dài, có lẽ lúc này ngài ấy vẫn chưa thể suy nghĩ thông suốt được.」(Hầu gái)
「Vì thằng bé đã ngủ suốt một tuần liền, nên cũng không trách được. Thằng bé nên được nghỉ ngơi một thời gian. Mẹ sẽ gặp lại con sau. Reine cũng lo lắng cho con lắm đấy.」(Mẹ)
Có cùng ý kiến với cô nữ hầu, người hình như là mẹ tôi tiếp tục nói chuyện với cô hầu gái trông như một học sinh sơ trung kia.
「Sylvia, lúc này, cô nên chăm sóc Cain. Và ta nghĩ là thằng bé nên ăn chút súp, nên cô chuẩn bị một bát súp được không?」(Mẹ)
「Chắc chắn rồi, thưa bà chủ」(Sylvia)
Người mẹ tự xưng và cô hầu gái rời căn phòng để chuẩn bị súp. Giờ cậu lại ở một mình trong phòng, cậu thử nhìn xung quanh một lần nữa. Khi cậu nhìn vào tay mình, cậu không thể tin được, nó trông hệt như tay của một em bé.
「Chẳng phải như thế này thì khá giống với chuyển sinh trong light novel rồi sao? Vậy là rốt cuộc, mình đã không thể sống sót… Nhưng, Manami đã được cứu rồi nên vậy cũng không sao. Và mình cũng chẳng muốn thấy khuôn mặt buồn khổ của Saori chút nào.」(Kazuya)
Nằm dài trên giường, cậu nhìn lên trần nhà trong khi lẩm bẩm như vậy. Ở trường, cậu có nhớ vài người có nói về light novel, và chính cậu cũng đã đọc rất nhiều light novel từ sách báo và trên mạng. Đặc biệt là Saori cực kỳ thích nó, nên hai người họ thường xuyên trao đổi sách với nhau.
「Lúc này, mình nên xác nhận lại tình huống hiện tại. Có vẻ như mình đã ngủ say suốt cả một tuần.」(Kazuya)
Vì cậu đã ngủ quá nhiều, nên giờ cả người cậu ê ẩm mỗi khi cử động. Trong khi đang xác nhận lại tình hình xung quanh, thời gian trôi qua rất nhanh. Một lúc sau đó, có người gõ cửa, và rồi cô hầu gái lúc trước bước vào với bát súp trên tay.
「Cain-sama, em đã chuẩn bị súp cho ngài.」(Sylvia)
Kazuya nhấc cái cơ thể đang đau nhức của mình dậy. Cô hầu mang một chiếc bàn nhỏ ra cạnh giường và đặt bát súp lên. Cậu lết cái cơ thể của mình ra chỗ bàn rồi ăn súp.
「Ngon quá!」(Kazuya)
Mặc dù hương vị không được đậm đà, những nguyên liệu được thái gọt cẩn thận mang lại cho bát súp một hương vị nhẹ nhàng. Trong khi đang ăn súp, cậu đã đồng ý với bản thân mình rằng cậu đã được chuyển sinh. Và thứ đáng quan tâm nhất sau khi được chuyển sinh là...
(Nhớ không lầm thì cô ấy tên là Sylvia thì phải) (Kazuya)
「Sylvia, chị có gương không?」(Kazuya)
「Dạ có, nhưng vì ngài đã nằm liệt giường suốt một tuần liền, nên ngài trông có gầy đi một chút. Nhưng em không nghĩ là ngài có thay đổi gì nhiều.」(Sylvia)
Sylvia lấy một chiếc gương ra từ ngăn tủ và đưa cho cậu.
Chiếc gương sang trọng được trang trí bằng bạc. Sau khi dồn hết can đảm, cậu nhìn vào tấm gương. Diện mạo của cậu nhìn khá giống với người mẹ cậu vừa thấy trước đó.
Cậu đã lo rằng mình có một khuôn mặt xấu xí, nhưng sau khi nhìn thấy mẹ mình, cậu biết rằng mình sẽ trở nên rất đẹp trai trong tương lai. Khi cậu đang nghiêng đầu sang trái phải để kiểm tra gương mặt thì đột nhiên giọng Sylvia phát ra từ bên cạnh.
「Cain-sama có một ngoại hình đầy hứa hẹn trong tương lai, nên ngài không cần phải lo lắng. Ngay lúc này ngài trông cũng dễ thương lắm.」(Sylvia)
Sylvia nói với một gương mặt tươi cười.
"Mình đã hoàn toàn quên mất cô ấy." Có chút xấu hổ vì đã quá tập trung vào chiếc gương, cậu trả lại chiếc gương cho cô ấy.
「Cảm ơn vì chiếc gương」(Cain)
Sau khi nhận lại chiếc gương, cô ấy cất nó vào ngăn tủ. Sau đó cậu tiếp ăn bát súp đã được chuẩn bị và còn xin thêm cả tô thứ hai. Vì cậu đã nằm ngủ trên giường suốt, nên cũng không tránh được.
Sau đó, cậu dành 3 ngày để nghỉ ngơi trên giường. Mặc dù cậu cảm thấy mình đã ổn, gia đình cậu vẫn muốn cậu nghỉ thêm. Nhưng vẫn còn một vấn đề nữa nếu muốn tiếp tục sống ở đây. Trong những ngày ít ỏi đó, Kazuya đã chấp nhận rằng mình đã chuyển sinh thành Cain, nhưng cậu không có chút kí ức nào của Cain trước đó. Cậu chỉ biết rằng mình lúc này 3 tuổi qua việc nói chuyện với Sylvia, nhưng cậu không có bất kì kí ức nào của Cain trước khi cậu chuyển sinh. Ở tiền kiếp, ngay cả khi cậu được bảo là hãy nhớ lại những kí ức từ trước khi cậu lên 3, cậu cũng không thể nhớ được, nhưng bây giờ cậu lại có kí ức từ khi còn học cao trung. Hiện giờ có một thông tin tối thiểu mà cậu cần. Thông tin về thế giới này, không, thông tin về những thứ bên ngoài căn phòng của cậu là thứ cậu muốn vì cậu chưa từng ra khỏi phòng. Kazuya, người sống ở Nhật Bản hiện đại có thể biết được thông tin trên toàn thế giới chỉ qua chiếc điện thoại của mình. Nhưng lúc này, cậu còn chẳng biết chuyện đang xảy ra bên ngoài phòng mình. Và, mặc dù cậu có thể dễ dàng giao tiếp với Sylvia, cậu hoàn toàn không hiểu được các chữ cái. Ở trên bàn, có một cuốn sách tranh được viết bằng thứ ngôn ngữ chắc chắn không phải là tiếng Nhật. Và cậu cũng chưa từng thấy những kí tự này trong tiếng anh hay bất cứ thứ ngôn ngữ nào khác. Trong khi đang nghỉ ngơi trên giường, cậu cố gắng thu thập thông tin về bản thân cũng như của gia đình cậu. Giờ cậu đã được chuyển sinh, tên cậu trở thành Cain Von Silford. Cậu biết được mình là con trai thứ ba của lãnh chúa vùng biên cương Gracia của Vương quốc Esford. Vương quốc Esford nằm ở lục địa Gelnewt, được bao quanh bởi nhiều quốc gia khác nhau. Từng có chiến tranh với các quốc gia khác trước đây, nhưng đã trở lại thời bình trong vài năm trước. Ở Vương quốc Esford, đối với những lãnh chúa cai quản vùng biên giới, họ có quyền tạo một đội binh để bảo vệ lãnh thổ của mình khỏi các quốc gia khác. Cậu cảm thấy nhẹ nhõm khi nghe từ Sylvia rằng những người cai quản vùng biên giới là quý tộc thượng lưu.
Tên của cha cậu là Garm Von Silford Gracia. Chỉ những lãnh chúa có lãnh thổ riêng mới có tên của vùng đất của họ trong họ của mình. Chỉ quý tộc mới được quyền thêm Von vào làm tên đệm, và thường dân thì chỉ có tên. Cậu đã từng gặp ông ấy một lần. Mái tóc xanh với cơ thể cường tráng trông như khoảng ba mươi tuổi. Garm có hai vợ, và hình như mẹ của cậu là người vợ thứ. Có lẽ vì bà ấy là người vợ thứ hai, nên khoảng cách giữa tuổi của hai người họ cực lớn.
Tên mẹ cậu là Sarah Von Silford. Bà ấy là người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc dài ánh bạc đã tới lúc cậu lần đầu tỉnh dậy. Và tên chị cậu là Reine Von Silford.
Cain và chị cậu cách nhau bốn tuổi.
Sau khi cậu tỉnh dậy, chị cậu thường xuyên tới thăm cậu mỗi ngày. Chị ấy có cùng diện mạo với Cain và mang mái tóc bạc điểm chút xanh y như cậu.
Vợ cả của cha cậu là Maria Von Silford. Bà ấy có hai người con trai. Người con cả là Jin Von Silford và người thứ hai là Alex Von Silford. Và vì hai người họ đang theo học một ngôi trường tại thủ đô, Maria và con trai bà ấy không sống cùng cậu. Nghe nói rằng họ có một dinh thự khác ở thủ đô.
Bạn sẽ có quyền được nhập học vào một ngôi trường khi đạt độ tuổi từ 10 đến 15. Bạn sẽ được công nhận là người lớn khi tới 15 tuổi. Từ vùng Gracia tới thủ đô thì cần mất ít nhất một tuần đi xe ngựa, và dường như có một thị trấn và vài ngôi làng nằm rải rác dọc đường.
Và, ở phía nam lãnh thổ, nơi tiếp giáp với Đế quốc Byasus, có một khu rừng được gọi là 'Rừng quái vật' vì có rất nhiều quái vật lang thang ở đó.
Bằng cách nào đó, khi Cain đã hiểu rõ về lãnh thổ và gia thế của mình, cậu bắt đầu nghĩ về tương lai.
Ở thế giới này, bạn sẽ được rửa tội ở nhà thờ lúc lên 5, và tư tế sẽ là người trung gian gửi lời thỉnh cầu tới các vị thần.
Tôn giáo của quốc gia là Marineford. Họ thuyết giảng về 7 vị thần trụ cột đã tạo nên thế giới. Vì lẽ đó mà nhiều nhà thờ đã được xây dựng ở vương quốc và tại các thị trấn lớn của mỗi vùng, nên do đó các giám mục, tư tế được phái đi khắp nơi. Và dường như nó được duy trì bởi các khoản trợ cấp từ chính vùng nó tọa lạc cũng như người dân.
Bảy vị thần trụ cột của thế giới này bao gồm:
Thần Sáng tạo Zenom
Thần Võ thuật Sarnos
Thần Đất đai Bela
Thần Ma thuật Reno
Thần Kĩ năng Grim
Thần Buôn bán Panam
Thần Sự sống Lime
Thần Sáng tạo là người đứng đầu, sáu vị thần kia mỗi người có một có vai trò riêng để hoàn thành. Rồi cậu biết rằng thế giới này có ma thuật. Ở Nhật Bản hiện đại, cậu không thể dùng ma thuật, nhưng giờ cậu đã ở thế giới này, cậu muốn học và dùng ma thuật bằng mọi giá. Vì cậu là người con trai thứ ba, nên cậu không thể nối nghiệp gia đình vì Jin sẽ tiếp quản nó. Người ta nói rằng bạn có thể trở thành quý tộc nếu bạn làm thành công được một chuyện gì đó đáng kể. Nhưng thông thường, những người con khác sẽ hỗ trợ cho người nối nghiệp, bằng cách trở thành hiệp sĩ, thương nhân hoặc mạo hiểm giả.
「Như mình nghĩ, mình sẽ trở thành mạo hiểm giả」(Cain)
Cain nghĩ rằng cậu muốn trở thành một mạo hiểm giả và nhìn thế giới theo nhiều cách khác nhau bởi vì cậu biết rằng mình sẽ không dễ dàng trở thành lãnh chúa của một lãnh thổ được. Ở thế giới này, cậu nghe từ Sylvia rằng không chỉ tồn tại con người, mà còn có cả elf, người lùn, thú nhân,v.v... Chuyện đó càng làm cậu muốn trở thành một mạo hiểm giả. Do là cậu có những kiến thức từ light novel nên sự tò mò của cậu rất cao.
「Nhưng trước tiên, mình phải học về lịch sử, địa lý, chữ cái, và chính thế giới này cái đã.」(Cain)
Đó là những gì Cain nghĩ.