Hê lu anh em, tui là trans mới. Nếu có đoạn nào dịch hơi tối nghĩa thì mong anh em thông cảm do tui dịch chưa quen :v
-----------------------------------------
「Mặc dù Saori đã mời mình, nhưng tại sao mình lại từ chối lời mời của cô ấy chứ? Mình đúng là một tên thất bại mà.」(Kazuya)
Kazuya đang nằm dài trên giường.
Hiển thị trên màn hình điện thoại của cậu là hình ảnh ba cô gái đang mặc yukata.
[Tớ mặc yukata trông đáng yêu lắm, phải không? Tiếc là cậu không được nhìn thấy tận mắt.](Saori)
Một tin nhắn được gửi kèm với bức ảnh.
Ở giữa tấm ảnh là Manabe Saori, nữ sinh cao trung và là cô bạn thanh mai trúc mã của cậu từ hồi tiểu học.
Cậu từ chối lời mời đi ngắm pháo hoa chung với cô ấy là do cậu thấy xấu hổ khi phải đi cùng với ba cô gái đấy vì cậu là con trai.
Shiina Kazuya (năm hai cao trung) nằm cuộn tròn trên giường khi nghe thấy tiếng pháo hoa từ đằng xa.
Từ khung cửa sổ, màn kết của lễ hội pháo hoa đang bắt đầu một cách giòn giã.
「Vậy là lễ hội pháo hoa năm nay kết thúc rồi, huh. Chà, chẳng tránh được, đi ăn chút kem vậy.」(Kazuya)
Cậu rời khỏi phòng và đi xuống bếp.
「Mình nên ăn gì giờ nhỉ, bụng mình thì cứ biểu tình rằng 'đá bào'.」 (Kazuya)
Cậu mở cửa tủ lạnh ra và nhìn vào bên trong, không còn chút kem nào còn sót lại.
「Thật đấy à? Chẳng còn lại cái gì cả. Mà, có nghĩ cũng chẳng ích gì. Đi dạo vài vòng rồi mua kem vậy.」(Kazuya)
Cậu nhanh chóng về phòng lấy ví và điện thoại rồi đi tới cửa hàng tiện lợi.
Khi nhìn lên trời, cậu thấy một bầu trời đêm tuyệt đẹp không một áng mây.
Chỉ còn lại những làn khói từ màn bắn pháo hoa đã che khuất đi những ngôi sao khỏi tầm mắt.
Bởi vì lễ hội pháo hoa đã kết thúc, nên các bạn có thể thấy một gia đình mặc yukata và một nhóm người khác đang đi bộ về nhà ở phía bên kia đường.
Vài người đang mỉm cười còn vài người thì đang nói chuyện với nhau về pháo hoa trong khi đi đường.
「Có loại kem nào đó mới ra mắt thì phải?」
Kazuya không thèm để ý đến mọi người xung quanh nữa, cậu chỉ nghĩ đến loại kem mà mình sẽ mua.
Khi cửa hàng đã lọt vào tầm mắt của cậu, đột nhiên một tiếng thét vang lên từ ai đó đang chạy ra khỏi cửa hàng.
「KYAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!」
「CHẠY NGAY ĐI!!!」
Một cặp đôi và một gia đình đã chạy ra khỏi cửa hàng.
Sau đó, một người đàn ông cầm con dao làm bếp bước ra.
「TAO SẼ GIẾT TẤT CẢ BỌN MÀY!!!」(Người cầm dao)
Với con dao trên tay, hai mắt gã đỏ ngầu, nhìn những người kia trong khi đang run rẩy.
「Úi trời ơi, thật đấy à? Mình nên chạy đi thì hơn.」(Kazuya)
Khi vừa định quay lưng chạy khỏi cửa hàng, thì cậu lại thấy hai nữ sinh sơ trung mặc yukata vẫn đang ngồi sụp xuống, không chịu di chuyển.
「Cả hai em cũng mau rời khỏi đó đi!」 (Kazuya)
Cậu hét lên với những cô gái đang ngồi sụp dưới đất kia, nhưng trong cái tình huống hiểm nghèo này, hai cô gái đó lại không thể di chuyển do quá sợ hãi.
「Mình nên chuẩn bị tinh thần.」(Kazuya)
Fuu, thở ra một hơi, cậu đối mặt với người đàn ông cầm dao.
Cậu hạ thấp trọng tâm xuống trong khi dồn sức lực của mình lại, và canh thời điểm tấn công.
「IKEEEEE!!」 (Người cầm dao)
Cậu toàn lực lao vào ôm lấy vùng eo của người cầm dao.
Cả hai người đều lăn tròn trên mặt đất.
Kazuya khóa chặt lấy người đàn ông hiện đang nằm sấp ấy lại.
「Ai đó hãy lấy dao của người này đi!」 (Kazuya)
Ngay khi nói vậy xong, cậu cảm thấy một thứ gì đó nong nóng từ bụng lan ra toàn cơ thể cậu.
「MÀAAAYYYYYYY!!」(Người cầm dao)
Kazuya đấm tên ấy một phát.
Sau khi chịu một phát đấm như vậy, hắn ném con dao của mình đi.
Con dao bếp xoay với tốc độ cực cao, nên không ai chụp lấy nó.
Sau đó, người đàn ông ấy bị vô hiệu hóa bởi mọi người xung quanh.
Do adrenaline nên cậu hoàn toàn không nhận thấy cơn đau từ bụng mình.
Nhưng rồi cậu nhận ra rằng máu chảy từ vết thương đã nhuộm đỏ cả áo sơ mi của mình.
Cậu không còn đủ sức để đứng dậy nữa, nên đã ngã về phía sau.
Cậu chỉ thấy bầu trời trước mắt trong tình trạng đó.
Khi cậu nhìn xung quanh, cậu có thể thấy mọi người đang gọi xe cứu thương.
Rất nhiều người qua đường đang cố gắng cầm máu cho cậu bằng những chiếc khăn từ cửa hàng tiện lợi.
Rồi hai cô gái lúc nãy vẫn ngồi im giờ lại tới gần cậu.
「Anh là Kazuya-niisan ư?!」(Cô gái A)
Cậu nhớ ra cô gái có một chút lớp trang điểm trên mặt này.
「Ồ, chào, không phải em là em gái của Saori, Manami-chan đấy sao… đã lâu rồi nhỉ.」(Kazuya)
「Vâng, là em, Manami đây. Cảm ơn anh rất nhiều vì đã giúp em. Nếu anh không tới giúp, em không biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra với mình cả.」
Manami cảm ơn tôi, những dòng lệ rơi ra từ khóe mắt của em ấy.
Máu vẫn chảy từ bụng cậu mặc dù đã được mọi người cố gắng cầm lại. Ý thức của cậu dần mờ nhạt và cậu đột ngột cảm thấy lạnh.
「–Anh vui vì hai đứa không sao. Nhưng có vẻ như ý thức của anh đang mất đi dần rồi.」 (Kazuya)
「Kazuya-niisan, anh không được như vậy!」(Manami)
Manami lắc vai của Kazuya.
「…Dường như không được rồi.」 (Kazuya)
「Kazuya-niisaaaaaaan!!!」 (Manami)
Sau những lời nói cuối cùng ấy, ý thức của cậu đã biến mất.