Mọi chuyện đã được quyết định, và tôi sẽ tới vương đô.
Khi một quý tộc lên năm tuổi, thì người sẽ có một buổi diện kiến với nhà vua.
Sang năm sau, chị Reine cũng sẽ tới đó để nhập học Học viện hoàng gia vì chị ấy muốn được học ở đó.
「Con không muốn phải rời xa Cain đâu! Cain, hay là em ở lại vương đô luôn đi!」
Reine đang tìm kiếm sự giúp đỡ.
「Ở đó có Maria, Jin và Alex mà. Nghe lời ta đi」
Cha tôi cố gắng thuyết phục nhưng vẫn không thể lôi được tôi ra khỏi Reine.
「Reine-anesama, em sẽ nhập học khi chị học tới năm thứ năm. Em mong lúc đó em sẽ được thấy chị như là một học sinh năng động của trường」
Tôi nói với niềm hy vọng trong lòng.
Mắt Reine tỏa sáng và chị ấy bỏ mặt tôi ra khỏi ngực của mình. May quá, mặt tôi chưa bị biến dạng.
「Cain-kun, nhìn cho kĩ nha! Chị sẽ làm tốt nhất có thể với tư cách là chị của em!」
Tâm trạng của chị ấy tốt lại trong tức khắc.
Tôi mỉm cười với cô chị loi choi này của mình, như bao ngày.
◇◇◇
Hôm nay là ngày tôi đến vương đô.
Từ đây đến vương đô đi mất bảy ngày, nhưng theo kế hoạch thì sẽ phải mất tới mười ngày. Việc dừng chân tại các thị trấn ven đường là rất cần thiết. Nếu bạn là một quý tộc, bạn cần phải tiêu tiền bằng cách nghỉ chân tại mỗi thị trấn hoặc làng mạc. [note14966]
Nếu bao gồm luôn cả số lượng người hộ tống, thì nó sẽ là một con số lớn, và nó sẽ ảnh hưởng đến kinh tế ở một mức độ nào đó.
Đi cùng tôi lần này là cha tôi, lãnh chúa Garm, Sarah, Reine, quản gia Sebas và hầu gái riêng Sylvia. Mười hiệp sĩ theo sau với vai trò là vệ sĩ.
「Con rất mong chờ tới lúc đó. Đây là lần đầu tiên con được đến vương đô」
Vì tôi chưa từng rời khỏi Gracia, tôi khá phấn khích khi lần này được đến vương đô.
Tôi đã sử dụng 『Tìm kiếm』và không phát hiện được kẻ địch trong phạm vi 3km đổ lại.
「Garm-sama, thần đã có thể thấy được thành phố Renoma. Chúng ta sẽ tới đó sau ít phút nữa」
Một hiệp sĩ lùi về phía xe ngựa và báo tin.
Khi đến cổng thành phố, lính gác xếp hàng ở hai bên cúi chào.
Chúng tôi vào thành phố và đến nhà của vị lãnh chúa vùng này. Nơi dừng chân hôm nay sẽ là nhà khách ở cạnh đó.
Trước cửa nhà khách, lãnh chúa của thành phố này, Safal von Talmar, đang đứng đợi.
「Lãnh chúa Garm-sama, cảm ơn vì đã ghé qua thị trấn này」
「Safal, lần nhờ anh chăm sóc chúng tôi vậy. Để tôi giới thiệu, lần này, con trai thứ ba của tôi, Cain, sẽ có buổi ra mắt ở vương đô」
「Cháu là Cain von Silfold. Hôm nay cháu mắc nợ ngài rồi」
「Vậy ra đây là Cain-dono, thật là lịch sự. Xin hãy thoải mái nghỉ ngơi tại tệ xá đêm nay」
Sau một cuộc nói chuyện ngắn, tôi được dẫn tới phòng của mình bởi cô hầu gái ở nhà khách.
Tôi vào phòng và ngồi xuống chiếc ghế sô pha.
Sylvia nhanh chóng đi pha một tách trà.
「Mặc dù chỉ là đi xe ngựa, nhưng việc đó mệt mỏi quá」
「Cain-sama, trà đây ạ. Xin hãy nghỉ ngơi thoải mái trong hôm nay」
「Cảm ơn chị Sylvia」
Sau khi uống trà, tôi bắt đầu bài luyện tập điều hòa ma thuật hằng ngày. Ngồi thiền và điều khiển ma lực tuần hoàn khắp cơ thể.
Lượng ma lực của tôi vốn đã vượt quá lẽ thường, nhưng do chuyện này đã trở thành một thói quen hằng ngày, nên tôi sẽ không thể thoải mái nếu không làm vậy.
Sau khi ngồi thiền xong, tôi leo lên giường và đi ngủ.
Lúc này tôi đã khá mệt nên tôi nhanh chóng mất đi ý thức của mình trên giường.
◇◇◇
Sau khi ghé qua một vài thành phố, quãng đường tới vương đô chỉ còn kéo dài khoảng ba ngày nữa.
Hiện chúng tôi vẫn đang đi trên đường, và tôi vẫn đang không ngừng sử dụng Tìm kiếm.
Nhờ có lượng ma lực khổng lồ này, tôi nghĩ tôi có thể sử dụng nó cả ngày.
Ah, 3km phía trước đang có một trận chiến diễn ra.
「Nghiêm trọng rồi, một trận chiến đang diễn ra ở phía trước」
Tôi không chịu được nữa và lên tiếng.
「Cái gì cơ! Sao con biết được!」
Cha tôi bị bất ngờ.
「Vâng, con đã học được từ gia sư cha đã thuê về」
「Có vẻ như có mười người đang chiến đấu với vài chục con quái vật. Ta phải nhanh chóng tới đó」
「Trước hết phải cử vài người tới hỗ trợ đã」
Bốn hiệp sĩ cưỡi ngựa liền lao thẳng về phía trước.
Trong khi tôi đang nói, những người kia đang dần bị hạ gục.
Họ sẽ không tới kịp nếu cứ tiếp tục như vậy.
「Thưa cha, con không thể để mọi chuyện cứ như vậy được. Con đi đây」
「Cain, đối với con thì quá nguy hiểm. Dù con đã được luyện tập nhưng vẫn quá nguy hiểm」
「Thưa cha, con sẽ không thua đâu. Lúc luyện tập thì level của con cũng đã tăng lên rồi. Con đi đây」
Tôi cầm lấy thanh kiếm và nhảy ra khỏi xe ngựa.
Tôi đã nghĩ rằng mọi chuyện sẽ không kịp mất, và tôi cũng không muốn thể hiện ra trước mặt gia đình mình, nhưng tôi quyết định tiến bước bằng việc cường hóa cơ thể và phong ma thuật.
Tôi lướt theo làn gió và tiến thẳng tới trận chiến.
___Đổi POV(Ngôi kể)___
Cain lao vút qua những ngọn cỏ với tốc độ đạt ngưỡng 100km/h.
Chỉ trong khoảnh khắc, Cain đã biến mất khỏi tầm nhìn từ xe ngựa.
Đội hộ tống hoàn toàn cạn lời. Tất nhiên là gia đình cậu, cả Garm, cũng vậy.
Cậu giữ nguyên tốc độ đó và vượt qua cả những hiệp sĩ đã đi trước để hỗ trợ.
Cậu đã đến sớm hơn bốn người kia.
Một bầy orc đang tấn công các hiệp sĩ.
Các hiệp sĩ thì đang chiến đấu để bảo vệ xe ngựa.
Những người còn đứng vững chỉ còn ba. Số còn lại đã nằm xuống do sự tấn công của lũ orc.
Và Cain bỗng xuất hiện.
「Hãy để tôi hỗ trợ!!」
Cain hét lên.
「Một đứa trẻ như cậu thì đừng tới đây! Chạy ngay đi!!」
Một hiệp sĩ bảo Cain nên chạy đi.
「Xin hãy nhìn đây. Không sao đâu ạ」
『Không đạn』
Mười viên đạn khí bay về phía bầy orc. Một viên nhắm thẳng vào giữa trán một con orc và thổi bay đầu nó.
Mười con orc đã bị hạ gục.
Còn lại hai mươi con orc.
『Không đao』
Mười lưỡi đao nhảy múa theo làn gió. Thêm mười con orc nữa trúng đòn và bị hạ.
Giờ chỉ còn lại mười con. Tuy nhiên, cậu đang cố gắng chiến đấu mà không nhắm trúng các hiệp sĩ.
「Tiếp theo xài kiếm vậy. Lên nào」
Cậu giữ lấy thanh kiếm và tấn công bầy orc. Do đang dùng Cường hóa cơ thể, cơ thể cậu lao đi như một viên đạn.
‘Mình vừa mới lao đi mười mét chỉ với một bước à?’
Cậu chém gục từng con orc một. Cậu vừa vung kiếm vừa tránh đường kiếm của lũ orc.
「Vậy là xong rồi!」
Cậu chém xuống con orc cuối cùng còn sót lại.
Con orc ấy đổ gục xuống với cái đầu đã không còn trên cổ.
「Mọi người có sao không?」
Cậu hướng thẳng tới chỗ các hiệp sĩ.
Nhưng những hiệp sĩ ấy lại chĩa kiếm về phía cậu.
「Không được đến gần xe ngựa. Đứng im đó」
___Đổi POV(Ngôi kể)___
Tôi dừng ngay tại đó. Cỗ xe đằng kia có vẻ như là xe ngựa dành cho tầng lớp quý tộc. Nhưng nó lại trông sang trọng hơn cả xe ngựa của chúng tôi.
Tôi hạ kiếm xuống và sửa lại tư thế.
「Xin lỗi vì sự chậm trễ. Tên tôi là Cain von Silfold, con trai thứ ba của Garm von Silfold Gracia」
Một vài hiệp sĩ đằng xa đang cưỡi ngựa hướng tới đây.
Cuối cùng thì, bốn hiệp sĩ kia cũng tới nơi.
「Chúng tôi là hiệp sĩ của Garm von Silfold Gracia. Chúng tôi đến để hỗ trợ....... Tại sao Cain-sama lại ở đây?」
Rồi anh ta nhìn sang đống xác của orc.
「Hơn nữa, mọi người đã hạ gục hết chúng rồi」
Một hiệp sĩ cúi người xuống kiểm tra.
「Để chuyện đó sau đi, hãy chăm sóc những người bị thương đã. Tôi có thể sử dụng ma thuật hồi phục」
Tôi tới chỗ các hiệp sĩ đã gục xuống trong khi nói vậy.
Vài người đã ngừng thở, nhưng cũng có những người vẫn đang thoi thóp.
『Hồi phục phạm vi rộng』
Những hiệp sĩ gần đó được bao phủ trong ánh sáng trắng, và những vết thương được hồi phục trong chớp mắt.
「Cái gì thế này!?」
Những hiệp sĩ đều bị bất ngờ.
「Tôi không thể hồi phục lại lượng máu đã mất đâu. Tốt nhất là mọi người hãy ăn thứ gì đó giúp tạo máu」
Tôi có thể nói vậy nhờ những kiến thức từ kiếp trước.
「Chút nữa cha tôi sẽ đến. Mọi người có thể yên tâm」
Một chiếc xe ngựa được các hiệp sĩ hộ tống xung quanh bắt đầu tiến lại gần từ phía sau.
Khi dừng lại gần đó, Sarah và Reine nhảy xuống khỏi xe còn Garm chỉ ló đầu ra.
Những hiệp sĩ xếp hàng nghiêm chỉnh như thể đã để ý tới Garm.
「Thiệt tình. Nếu con cứ biến mất như vậy …Bây giờ dẹp chuyện đó sang một bên đã, lát về con nhớ khai báo cho thành thật」
Garm lên tiếng.
「Garm von Silfold Gracia. Theo như huy hiệu trên xe thì có vẻ như nó thuộc về công tước vùng Santana. Những người bên trong có an toàn không?」
Tôi đã nghĩ nó có lẽ chỉ là xe ngựa của một quý tộc nào đó, nhưng không ngờ đó lại là xe ngựa của nhà công tước. Nếu không lại gần thì chắc ai cũng sẽ chẳng để ý như tôi ban nãy vậy.
Cánh cửa xe đột ngột mở ra.
Từ trong xe ngựa, hai cô gái cùng tuổi với tôi và một hầu gái bước ra với đôi tay run rẩy.