Teniireta Saimin Apuri de yume no Haremu Seikatsu o Okuritai

chương 6.5: mục tiêu tiếp theo của tôi lại là một cô gái e thẹn! (5)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans + Edit: M1NO

----------------------

Đêm hôm Kai hoàn thành công việc, Mari đang ngồi một cách nghiêm túc trong phòng của mình cùng với Saika.

"Umm... cảm ơn vì hôm nay, Aisaka-san."

"Không có gì đâu, thật đấy. Xin lỗi vì đã đột ngột mời cậu đến nhà mình.”

"Không, không, được cậu mời nên tớ vui lắm. Tớ chưa bao giờ được đến thăm nhà của ai như thế này."

Mari gật đầu, trong khi Saika thì cúi gằm mặt lại.

Thấy vậy, Mari tiến lại gần cô ấy.

Saika nhớ lại khoảnh khắc Aisaka-san mời mình.

"Agatsuma-san, cậu có muốn đến nhà tớ chơi không?"

Đối mặt với lời mời trực tiếp và bất ngờ như vậy, Saika không khỏi ngạc nhiên.

Mari đã phát huy tối đa sự vui vẻ và các kỹ năng xã hội của mình để đưa Saika đến đây, nhưng trong khoảnh khắc ấy, Mari đã cảm nhận được sự do dự trong quyết định của Saika.

(Masaki-kun cũng nói nhiều thứ phức tạp nhỉ? Mặc dù mình đã bảo cậu ấy không được đánh giá thấp kỹ năng xã hội của mình, nhưng thực ra mình cũng khá lo lắng đấy chứ.)

Cho đến thời điểm hiện tại, việc mời một người mà mình chưa từng quen biết đến nhà chơi khá là bất bình thường, nhưng trường hợp đặc biệt của Saika hóa ra lại rất tiện.

"Agatsuma-san... mình có thể gọi cậu là Saika không?"

"U-Umm... được... không sao."

"Cảm ơn cậu. Vậy thì, cậu cũng có thể gọi tớ bằng tên."

Mari, người còn được biết đến với biệt danh "quái vật hướng ngoại", cô nàng sở hữu khả năng có thể dễ dàng chạm đến trái tim của những người cùng giới bằng phong thái và lời nói của mình.

Thông thường, việc tiếp đón người lạ đến nhà vốn không phải chuyện thường xuyên diễn ra. Tuy nhiên, trong trường hợp này lại có những lý do đặc biệt đằng sau. Hơn nữa, điều quan trọng nhất đối với Mari là phải cân nhắc đến việc mà Kai mới nhờ vả gần đây, và điều này khiến cho cô nàng cảm thấy vô cùng thoải mái.

"Mari...-san?"

"Tớ đây♪ Rất vui khi được gặp cậu, Saika!"

"À... ừm... mình cũng vậy..."

Hai người gọi nhau bằng tên và khoảng cách giữa Mari và Saika ngay lập tức được rút ngắn lại.

Nụ cười của Mari có vẻ như đã thực sự xoa dịu Saika. Biểu cảm căng thẳng trước đó của cô nàng đã biến mất và Saika cuối cùng cũng đã quen với bầu không khí nơi này.

(Saika... hình như đã buông lỏng vai một chút rồi thì phải?)

Nếu đúng là như vậy, Mari có lẽ sẽ rất vui, vì cô ấy có thể tiếp tục tán ngẫu với Saika với hằng hà sa số chủ đề đang ấp ủ của mình. Và chỉ sau vài giờ trò chuyện, cả hai đã trở nên thân thiết hơn, cuối cùng, Saika cũng đã chịu chia sẻ về nỗi khổ đang đeo bám lấy cô trong khi cúi gằm mặt lại.

"Mari-san... Mình... không muốn quay về lại ngôi nhà đó."

Nghe vậy, Mari nhẹ nhàng vòng tay ra sau lưng Saika và ôm cô ấy.

"Cậu không cần phải kể ra chi tiết đâu. Nhưng không sao rồi... ở đây, sẽ không có ai làm tổn thương cậu hết, Saika."

"Um... vâng...!"

Mari biết Saika là nạn nhân của bạo hành gia đình thông qua thông tin mà cô có được từ Kai.

Tuy nhiên, cô đã hứa với Kai rằng sẽ giữ bí mật và cô cũng không muốn ép buộc Saika phải chia sẻ những ký ức đau buồn của mình.

(Mặc dù vậy, mình vẫn muốn làm gì đó cho cô ấy...)

Chính vì vậy, Mari muốn xoa dịu trái tim của Saika.

Nhìn thấy cô ấy run rẩy và nói rằng không muốn về nhà, Mari thầm mong rằng Saika có thể tìm thấy được một chút bình yên trong vòng tay của cô.

"Mari-san... người cậu... ấm quá."

"Thật ư? Cơ thể của Saika cũng ấm áp không kém đâu đó! Và cậu biết không, mùi hương trên người cậu thật dễ chịu."

"M-Mùi hương...?"

"Haha!"

Bất ngờ thay, vẻ căng thẳng trên khuôn mặt Saika trước đó nay lại nhường chỗ cho sự ngạc nhiên và ngượng ngùng khiến cho Mari phải bật cười.

Mặc dù giữa họ đã thiết lập được một sự tin tưởng nhất định, Mari hiểu rằng vẫn còn quá sớm để Saika có thể bày tỏ hết những tâm tư thầm kín của bản thân… Chí ít thì đó là những gì mà Mari nghĩ.

"Mari-san... Mình... có thể kể cho cậu nghe một chuyện được không?" Saika lí nhí.

Ánh mắt của Saika hướng thẳng về phía Mari mang theo sự lo âu xen lẫn khao khát được cứu rỗi chính mình.

"Đương nhiên rồi."

Sau đó, Saika bắt đầu kể ───── về những gì đã xảy ra với mình, về mối quan hệ với bố mẹ đã tan vỡ.

"Tớ thực sự xin lỗi vì đã đột ngột nói ra chuyện này..."

“Không sao đâu, Saika… Cậu đừng lo lắng nhé. Cảm ơn cậu vì đã chia sẻ với mình… cậu đã rất dũng cảm rồi, Saika.”

Những lời nói của Mari khiến Saika bật khóc.

"Tớ đã im lặng... Suốt bấy lâu nay, tớ đã cố gắng kìm nén... Tớ đã chẳng thể tâm sự với ai, ngay cả với ông bà ngoại của mình - những người luôn yêu thương mình hết mực..."

“Ừm…”

"Mình không muốn làm mọi người lo lắng... Mình không muốn làm phiền ai cả... Nhưng... tớ chỉ muốn được giải thoát khỏi những điều này... tớ chỉ mong rằng có ai đó hãy cứu lấy tớ... Ai cũng được hết."

Lời cầu cứu của Saika vang lên như tiếng khóc của một đứa trẻ... Mari chợt nghĩ, có lẽ nếu nói ra điều này thì cũng không sao.

"Đừng lo lắng, Saika. Có một người đang cố gắng để giúp đỡ cậu đấy."

"Sao cơ...?"

Sự ngạc nhiên của Saika là hoàn toàn dễ hiểu.

Mari không biết Kai sẽ hành động như thế nào hay cậu ấy sẽ giúp đỡ Saika ra làm sao... nhưng cô ấy biết chắc một điều ───── rằng Kai sẽ không nói dối, Mari tin chắc rằng Kai sẽ cứu giúp cô gái đang đau khổ này.

"Cho nên mọi chuyện sẽ ổn thôi, và cậu cũng vậy."

Lời an ủi dịu dàng này như một sự giải tỏa dành cho cô ấy, Saika rúc mặt vào ngực Mari và khóc nức nở.

Mari không quan tâm đến bộ đồ ngủ ướt sũng của mình, cô chỉ ôm Saika thật chặt cho đến khi cô bình tĩnh trở lại.

"C-cảm ơn cậu, Mari-san."

"Không có gì đâu."

Kể từ đó, cả hai mỉm cười với nhau và những chủ đề của Saika bắt đầu trở nên nhiều hơn trước.

Trong bầu không khí ấm áp và cởi mở, cuộc trò chuyện của họ đã đi đến mức độ này.

"Mari-san... Cậu có ngại nếu mình nói ra một điều hơi kỳ lạ với cậu không?"

“Không sao đâu.”

“Cậu thấy đấy... Mình đã suy nghĩ rất nhiều về bản thân rằng mình thực sự là ai. Giá trị của mình, hay lý do sống của mình là gì, những điều đại loại như vậy...”

"Tớ hiểu."

"Nhưng... tớ đã mơ thấy một người, cậu ấy đã an ủi tớ và nói rằng cần một người như tớ."

"Ồ..."

Từ "giấc mơ" cũng gợi lên sự quen thuộc trong Mari.

Người đó không chỉ nói những lời tử tế với Saika trong giấc mơ, mà họ còn chân thành tìm đến cô ấy... một người đối xử với cô ấy bằng cả trái tim rộng mở và không chút nghi ngại. Và Saika không thể nào quên được giấc mơ này.

"Thật trùng hợp, tớ cũng có một giấc mơ tương tự."

“Thật sao…?”

Sự trùng hợp này lớn đến mức nào...? Mari suy nghĩ, nhưng sau đó, gần như là một lời đáp lại, cô ấy cũng chia sẻ giấc mơ của mình với Saika.

Chủ đề chung về những giấc mơ kỳ lạ đã kết nối họ lại gần nhau và khiến họ cảm thấy gắn bó với nhau hơn bao giờ hết ───── Sự căng thẳng và bầu không khí ảm đạm bao trùm giữa hai người bạn cho đến nay đã hoàn toàn biến mất.

"Chúng mình đã thực sự trở thành bạn tốt rồi đấy."

"Đúng vậy... thành thật mà nói, tớ đã nghĩ mình sẽ không thể kết bạn được với ai cho đến khi tốt nghiệp."

"Cậu không nghĩ là mình đang hơi phóng đại quá sao?"

"Tớ không phóng đại tí nào. Chỉ là... tớ vốn dĩ như vậy."

Một điều mà Mari nhận thấy khi nói chuyện với Saika là lòng tự trọng cực kỳ thấp của cô ấy.

"Tớ là một... đứa con gái u ám và xấu xí."

U ám và xấu xí ư...?

Mari nghiêng người nghiêm túc. Cô tự hỏi liệu câu nói này có phải là một trò đùa hay gì đó tương tự hay không.

Khuôn mặt xinh đẹp của Saika lộ ra dưới mái tóc dài khi được vén lên. Dù chỉ diện bộ đồ ngủ, nhưng cô nàng vẫn toát lên vẻ cuốn hút đến khó tả.

Mari nhận ra rằng điều quan trọng nhất là phải giúp Saika xây dựng lòng tự tin, đặc biệt là khi cô ấy sở hữu những thứ mà nhiều cô gái khác hằng ao ước.

“Cậu không hề xấu xí chút nào cả, Saika à. Cậu thực sự rất xinh đó.”

“Cậu thực sự... nghĩ vậy sao?”

“Đúng thế! Không những vậy, cậu còn có phong cách cực kỳ ngầu lắm luôn!“

“Phong cách của mình... Fufufu.”

“Ơ sao tự nhiên cậu lại cười thế?”

“À thì... chỉ là người trong giấc mơ của tớ cũng nói như vậy.”

“Ồ wow, thật là trùng hợp.”

Mari bật cười trước sự trùng hợp kỳ lạ của những giấc mơ. Cô không biết liệu có phải vì nghe câu chuyện đó mà hình ảnh của Kai hiện lên trong tâm trí mình hay không... Mari cảm nhận được một sợi dây liên kết vô hình giữa hai giấc mơ này.

(Thật kỳ lạ... Nhưng có lẽ, đó là lý do tại sao ngay từ đầu chúng mình lại hòa hợp với nhau đến thế.)

Đối với Mari, việc có Saika làm bạn, theo bất kỳ cách nào, đều là điều khiến cô cảm thấy hạnh phúc.

Cô có cảm giác rằng tình bạn của họ sẽ còn dài lâu. Và nếu điều đó trở thành hiện thực, thì có lẽ sự hiện diện của Kai cũng sẽ ở gần bên cô ấy... chỉ cần nghĩ đến thôi cũng đã khiến trái tim Mari rạo rực rồi.

"Mari-san..."

"Sao vậy?"

"Bây giờ, tớ cảm thấy trong lòng mình ấm áp quá..."

"Tớ hiểu. Vậy thì để tớ sưởi ấm cho cậu thêm chút nữa nhé."

Mari ôm chặt Saika.

Sau khi trở thành bạn tốt, Mari quyết định chia sẻ một chút về bản thân mình, để nói về nỗi đau mà cô đã trải qua.

"Này, Saika... thật ra, về tớ ─────"

Và như vậy, họ đã dành cả đêm bên nhau.

(Hết chương 6.)

Truyện Chữ Hay