Lần đầu tiên Diệp Lạc nghe được giọng nói của Từ Dịch Nhiên là ở trên máy tính của Diệp Thanh. Ngày đó trong lúc vô ý, anh mở phải một folder “âm thô”, bên trong lại có một cái folder khác.
“Chị, trong máy tính chị là cái gì đây hả ?” Diệp Lạc dùng chuột chỉ vào folder tên là “XXOO”.
“Ách, chẳng phải đó là kịch truyền thanh chị từng nói qua với chú sao, đó là phần âm CV thu chưa qua xử lý.” Diệp Thanh liếc mắt nhìn, tiếp lời giải thích cho Diệp Lạc.
“Thực ra…. Em là muốn hỏi vì sao các người lại thu cái loại …….” Diệp Lạc nhíu mày.
Diệp Thanh cho là Diệp Lạc muốn hỏi họ vì cái gì mà muốn thu kịch truyền thanh, bèn không chút nghĩ ngợi trả lời : “Bởi vì yêu thích.”
“Khụ, sở thích của các người thật đặc biệt.” Diệp Thanh nghe khẩu khí của Diệp Lạc liền biết rõ ràng là anh hiểu sai mấy chữ “XXOO” kia rồi …… Chị cẩn thận nhìn anh, chỉ vào folder.
“Chú hiểu sai rồi ! Đó là tên CV !” Diệp Thanh lấy tay đẩy nhẹ đầu em trai.
“Em có thể nghe một chút hay không ?” Trong bụng Diệp Lạc nén cười, có thể lấy cái tên như thế này, chắc hẳn CV đó là một người không hề CJ rồi.
“Ừ, chú nghe đi.”
Diệp Lạc mở folder, chọn một đoạn âm tần lên nghe.
Khi tai nghe vừa truyền đến những âm thanh đầu tiên, Diệp Lạc tự biết anh đã nghĩ sai rồi. Giọng nói này …… nói thế nào nhỉ, Diệp Lạc cảm thấy vô cùng trong sạch.
Diệp Thanh bắt được trên gương mặt Diệp Lạc có một tia tựa như kinh diễm, liền rèn sắt khi còn nóng, nói : “Haiz, em trai, bọn chị vẫn còn thiếu một hậu kỳ, chú học tin học, hẳn là biết cách điều khiển đi.”
“Hậu kỳ là làm gì ?” Khi đó Diệp Lạc đối với võng phối hoàn toàn không biết gì hết.
“Chính là đem tất cả âm thô của CV nối lại, chỉnh sửa âm hiệu chẳng hạn, làm thành một bộ kịch truyền thanh hoàn chỉnh. Nếu âm thô của CV có vấn đề thì xử lý lại, ví dụ như có tạp âm a, điện lưu a, vân vân.” Diệp Thanh đơn giản nói qua cho Diệp Lạc về nhiệm vụ của hậu kỳ.
“Hẳn là có thể đi, để em thử xem.”
Diệp Thanh từ trên máy tính lấy ra kịch bản, mở cho Diệp Lạc nhìn.
“Chú xem xem kịch bản, sau đó nghĩ xem thêm âm hiệu ở chỗ nào.”
“Ừ, được.” Diệp Lạc chăm chú nhìn máy tính trên màn hình. Là một bộ manh kịch ngắn.
Diệp Lạc xem qua một lượt từ trên xuống dưới âm hiệu trên máy tính, nhờ chuyên môn cảu bản thân là tin học, nên mấy thứ như xử lý âm tần tự nhiên không làm khó được anh.
Diệp Lạc đem âm thô của CV lần lượt xếp theo quy luật, có tạp âm hay điện lưu thì tỉ mỉ khắc phục.
“Cơm nước xong rồi lại làm .” Diệp Thanh chuẩn bị xong bữa cơm, thấy Diệp Lạc vẫn còn ngồi trước máy tính, liền gọi anh xuống nhà ăn cơm.
“Ân, xuống ngay.” Diệp Lạc bỏ ra tai nghe, bước đến phòng ăn.
“Chị, hôm nay là ngày gì ? Chị làm nhiều món như vậy làm gì ? Có khách ?” Diệp Lạc nhìn quanh bốn phía.
“Lạc a, về sau sau làm hậu kỳ chuyên dụng cho chị đi. Nhìn chú cũng quen tay rồi.” Diệp Thanh mặt treo nụ cười, nhìn Diệp Lạc, “Mỗi lần làm kịch, để tìm được một hậu kỳ vừa ý là rất khó.”
“Nguyên lai chị muốn hối lộ em.” Diệp Lạc nhìn nhìn cái bàn một chút.
Nhìn các món ăn trên bàn, suy nghĩ một lát, “ Được rồi, chị thành công rồi.” Diệp Lạc cầm đũa bắt đầu thưởng thức món ăn, “ Vẫn là đồ ăn chị làm là ngon nhất.”
“Vậy chú hiện tại ăn nhiều một chút, chờ chị kết hôn chú không còn được ăn nữa đâu.”
“A? Vì sao ?”
“Chờ chị kết hôn, có chồng rồi, còn ai nấu cơm hả, khẳng định là chú rồi.”
“Vậy chị nhất định phải tìm cho em một anh rể nấu ăn ngon.”
“Được rồi, chú ý, đồ ăn nhiều như vậy mà vẫn không chặn được miệng chú !” Diệp Thanh vừa nói, vừa gắp thêm thức ăn vào bát Diệp Lạc.
Vì thế, cứ như vậy, Diệp Lạc lần đầu tiên là kịch truyền thanh Từ Dịch Nhiên chủ dịch.
XXOO : Thanh tỷ, chị kiếm đâu ra hậu kỳ lợi hại như vậy !
Chứng kiến những lời này, Diệp Lạc vô cùng vui vẻ. Đây là chuyên môn của anh mà. Lại nhìn đến người nói, không phải là tên mình cho là rất không CJ nhưng thanh âm lại rất trong sạch, thiên về manh sao.
Diệp Thanh : ^-^ Tôi chính là hậu kỳ, thanh âm của cậu nghe rất hay.
XXOO : A! Hậu kỳ đại nhân ~~ cảm ơn ^-^.
Diệp Lạc nhìn những gì Từ Dịch Nhiên phát đến, cười cười.
Buổi tối, Diệp Lạc từ nhà chị trở lại nhà mình, mở máy tính.
Diệp Thanh : Cho chú cái link, cái diễn đàn màu phấn hồng đó, nghe mấy đoạn võng phối ở đấy, chú cũng có thể hiểu sơ qua. Hơn nữa, kịch truyền thanh cũng cơ bản đều phát ở chỗ này, chú có thể nghe, tham khảo thêm…..tham khảo thêm…….
Diệp Lạc Vô Thanh : Ân, được.
Diệp Lạc mở trang web chị gái gửi, nền web màu phấn hồng, ách…..
Anh thuận tay mở mấy bài post nhìn một chút, có kịch, có tài nguyên chờ dán thiếp, còn có một cái là lầu ca suốt đêm. Đây là cái gì?
Diệp Lạc nhấp mở, nhìn thấy một lầu với số lượng người không ngừng gia tăng.
Diệp Lạc Vô Thanh : Chị, đây là gì ? [Hình ảnh]
Diệp Thanh : Đây là phòng YY, YY là phương tiện trao đổi bằng giọng nói, có khi CV sẽ dùng YY hát cho mọi người nghe hoặc ở trên YY nói chuyện phiếm, vân vân…
Diệp Lạc Vô Thanh : Nga nga.
Diệp Lạc điểm mở một bài cuối cùng, vừa vặn là lầu ca suốt đêm của Từ Dịch Nhiên. Vì thế anh liền lập tức tải YY, cài đặt xong thì đăng ký một cái số hiệu, vào kênh YY của Từ Dịch Nhiên.
Rè rè một lát liền có tiếng nói chuyện vang lên.
Là Từ Dịch Nhiên cùng mọi người tán gẫu, bộ dáng thật vui vẻ.
“Haiz, XX, Tôi nói cho cậu ! Tôi hôm nay cũng thực xui xẻo …..”
Diệp Lạc nghe cậu trước mọi người làm trò, biểu lộ tính trẻ con hờn mát, oán trách chuyện không hài lòng hôm nay, trên mặt bất giác nở nụ cười, a, thật đáng yêu mà.
Sau này, mỗi ngày Diệp Lạc đều vô tình mà chú ý đến kênh YY của Từ Dịch Nhiên, chỉ cần Từ Dịch Nhiên xuất hiện là anh lại chạy tới, lại nghe cậu phàn nàn về việc xảy ra trong ngày, tỷ như canteen trường học toàn món khó ăn mà lại còn tăng giá, hay hôm nay tan học tự nhiên trời nổi bão, bèn chạy một mạch về ký túc xá, trên người đều ướt sũng. Sau đó những người trên khung bình luận hỏi han cậu có cảm không, thì cậu lại hớn hở nói “A, a, không việc gì, không cần lo lắng.”
Diệp Lạc phát giác bản thân càng ngày càng lưu tâm thanh âm thực trong sáng của người này, khi cười rộ lên thi cho dù là nghe qua tai nghe vẫn có thể thấy được sự chân thành.
Diệp Lạc rất mau thì sẽ tốt nghiệp. Anh nghĩ muốn không dựa vào gia đình mà tự lập. Anh không thích cái danh hiệu “dựa hơi gia đình” này. Đây có lẽ là điều mà những đứa trẻ sinh ra trong gia đình giàu có đều phải trải qua.
Vì vậy sau khi cùng ba Diệp thảo luận, chỉ cần anh có thể ở trường dạy học hai năm, thì sau đó anh có thể tùy ý xây dựng sự nghiệp, trong nhà không xen vào nữa. Diệp Lạc đương nhiên tán thành, còn ký tên vào bản thỏa thuận.
Hai năm mà thôi, anh có thể vừa dạy học, vừa bắt đầu xây dựng nền móng cho sự nghiệp.
Lần thứ hai Diệp Lạc làm hậu kỳ cho kịch của Từ Dịch Nhiên, phân thành mấy kỳ. Càng lắng nghe thanh âm của Từ Dịch Nhiên, Diệp Lạc phát giác thực ra Từ Dịch Nhiên không quá hợp với manh kịch.
“Chị, thanh âm của XXOO này, em thấy cậu ta có thể thử phối cổ phong nhã vận. Thanh tuyến của cậu ta mà phối cổ trang chắc hẳn rất kinh diễm.” Diệp Lạc một bên làm hậu kỳ cho vở kịch kia, một bên đưa ra ý kiến.
“Nhưng cậu ta hình như chỉ tiếp manh kịch a. Chị vừa hay có một vở kịch cổ trang trong tay còn chưa giao, còn chưa bắt đầu tìm kiếm người thích hợp.”
“Chị cùng cậu ta đề nghị thử xem.”
“Vậy chú phối công âm đi, chị cảm thấy thanh tuyến của chú cũng không tồi.”
Diệp Lạc đáp ứng, bởi vì…..như thế là có thể cùng cậu ta tiếp xúc rồi.
Sau khi Diệp Lạc thuận lợi tốt nghiệp, chiếu theo thỏa thuận đến trường của ba, làm giáo viên hệ Tiếng Anh năm hai.
Hoàn chương .