“Nhận lấy này…..!”
Một quả tên lửa cỡ vừa được phóng ra từ bệ phóng trên hông của chiếc [Mistilteinn]. Nó tách ra thành nhiều quả tên lửa nhỏ khác trên đường bay và trút xuống như mưa lên đầu đám quân địch. Nhiều [Giro] và [Jetta] cố chạy thoát nhưng vẫn thịt nát xương tan dưới làn bom đạn. Vì số lượng bắn ra là không nhiều, họ đã không thể diệt sạch quân địch. Nhưng ít nhất Schleer đã đẩy lùi được bước tiến của chúng.
“Được rồi!”
Vứt khẩu súng phóng tên lửa đi, Schleer vớ lấy khẩu súng máy hạng nặng và bắn rụng mọi striker cô nhìn thấy. Vì bị tên lửa bắn trúng nên ít đứa nhanh chân mà né kịp. Nhưng mà.
“Cạch!”
Khẩu súng máy hết sạch đạn, để lại một chiếc [Jetta] còn sống. Khi nó định phản công bằng khẩu blaster thì đã bị Kisei với thanh pile bunker tung một nhát đâm kết liễu từ phía sau, xuyên thủng lồng ngực.
“X-Xin lỗi!”
“Không cần xin lỗi đâu! Cảm ơn thôi là được rồi!”
“P-Phải! Cảm ơn cậu.”
Miệng ấp a ấp úng nói không thành câu, Schleer nghiến răng. Nhưng hiện tại không có thời gian mà buồn phiền. Chi viện của địch vẫn đang kéo đến không ngớt. Cô không biết mình đã bắn hạ bao nhiêu striker rồi, chỉ biết con số là vô cùng lớn.
Gắn chiếc súng máy giờ đá vô dụng lên điểm cứng ở hông, Schleer điều khiển [Mistilteinn] rút ra một thanh trường kiếm…. một thanh Zweihander và sẵn sàng quay lại chiến đấu tiếp.
“Thưa Điện Hạ, nếu ngài hết đạn rồi thì hãy rút lui và nạp lại đạn đi ạ.”
Những phát bắn yểm trợ của Schleer là vô cùng hữu ích. Vì thế nên Saki mới thúc giục mau về nạp lại đạn rồi hãy xung trận. Thần may mắn phù hộ, cả Kisei và Saki đều nhận được đạn dược từ những đồng đội khác nên họ có thể cầm cự thêm một lúc.
“…… Đã rõ!”
Sau một thoáng lưỡng lự, Schleer ngoan ngoãn nghe lời và nhét cái ham muốn ở lại vào sâu trong lòng. Nếu không tận dụng thời cơ mà về nạp đạn, tất cả mọi người đều sẽ kiệt quệ và sẽ không còn ai đủ sức mà chiến đấu. Sau cùng thì, địch vẫn đang kéo đến mỗi lúc một đông.
“Hử?”
Tuy nhiên, ngay khi Schleer quay đầu lại, cô bỗng nghe thấy tiếng kêu đầy khó hiểu của Kisei.
“Có ai đó đang bay đến chỗ chúng ta.”
“Ai đó sao?”
Lời cậu ta nghe thật kì lạ nhưng dù vốn đã biết Kisei trước giờ luôn kì lạ, Schleer không thể ngó lơ được. Nhìn vào số đạn còn lại trên màn hình, khẩu blaster trên vai chiếc striker của Schleer chỉ còn một viên cuối.
“Kẻ đó mạnh lắm sao?”
“Không… chắc không phải đâu.”
Với cái đầu vẫn đang nghĩ ngợi, Kisei kích hoạt phản lực rồi phóng về phía trước. Và rồi, một [Giro] đơn độc rút kiếm ánh sáng ra khỏi bao và cũng lao về phía cậu.
“Đó là tên kì lạ mà cậu nói đến sao? Tự tin thách đấu một đối một theo kiểu cổ điển, tính cách tên này đúng thẳng như ruột ngựa.”
Saki cằn nhằn. Tuy nhiên, Kisei không nói gì cả. Cậu rút gươm ra và đỡ lấy đòn tấn công. Hai thanh gươm ánh sáng đỏ và xanh va chạm với nhau, tia lửa bay tán loạn tứ tung.
“Đẩy em về một chỗ vắng người đi. Em muốn nói chuyện.”
Phi công bên trong chiếc [Giro] đã liên lạc với cậu.
“Đường truyền cá nhân sao!?”
Kisei vô tình nhìn vào chiếc camera ba mắt của [Giro] hiển thị trên màn hình. Thật kì lạ thay, cậu không cảm nhận được chút sát khí nào cả. Đó mới chính là điều làm cậu băn khoăn. Trên chiến trường khốc liệt mà cậu chỉ cảm nhận được như vậy từ phi công bên kia.
“……. Hiểu rồi.”
Suy nghĩ một lúc, Kisei đáp lại. Cậu dẫm lên chân ga và bộ phản lực được đẩy lên mức tối đa. Dù cho chiếc [Giro] cũng bật phản lực lên để đẩy lại, không có chuyện phi công bên đó lại không nhận thức được về sự chênh lệch sức mạnh của hai chiếc striker. Nói cách khác, cô ta chỉ đang làm màu.
Cuối cùng, cả hai chiếc striker trôi dạt đến một vùng hoang vu, đất đá mọc lởm chởm. Ngay khi bay vào giữa những ngọn núi, cả hai sẽ được cô lập đúng như phía bên kia đã yêu cầu.
“Cảm ơn.”
Nói xong, phi công chiếc [Giro] mở cửa khoang lái. Tắt mic đi, Kisei cũng làm theo.
“Hế lô, đã lâu không gặp.”
“Tôi biết là giọng cô nghe quen mà…”
Người vừa bước ra khỏi buồng lái và nhảy vào chiếc [Caliburn-Revive] không ai khác chính là Valentina trong bộ đồ phi công.
Để đáp lại, Kisei đứng lên và dang tay đỡ lấy thân hình mảnh khảnh nhưng vẫn cao hơn cậu.
Valentina quàng tay quanh cổ Kisei và ôm cậu thật chặt.
Kisei thảng thốt trước hành động bất ngờ của đối phương.
“Rất vui được gặp lại anh, Anh Yêu của em.”
“A-Anh Yêu hả!?”
Gỡ hai cánh tay của Valentina ra khỏi cổ, Kisei chợt đổ mồ hôi lạnh. Rõ ràng là cô ta đang nhắc đến cậu. Lần đầu tiên trong đời cậu được ai đó gọi là “anh yêu”.
“Chuẩn không phải chỉnh. Em đang nói đến người vừa bắt được em đấy. Nói cách khác, là anh.”
“Hả?”
Sau khi bị đánh phủ đầu bằng một lời tán tỉnh đầy sến súa, Kisei cảm thấy thật khó hiểu. Để bình tĩnh lại, cậu lấy một que kẹo mút ra khỏi túi quần rồi nhét vào miệng.
“Em biết là rất đột ngột, nên anh bối rối cũng là điều dễ hiểu. Xin lỗi nha… mà này, mặt anh lúc bối rối trông dễ thương quá đi.”
Vừa nói dứt câu, Valentina bóp lấy má Kisei bằng đôi tay còn đeo găng của mình. Cố gắng ngó lơ sự đụng chạm của cô ta nhiều nhất có thể, Kisei tập trung vào hương vị vùa chiếc kẹo mút. Cậu không thể để cô ta lộng hành được.
“…. vậy, cô có việc gì với tôi đây?”
Đối phương là một thành viên của hoàng tộc bên phía kẻ thù vừa liên lạc với cậu bằng một cách rất quái chiêu. Hẳn là phải có nguyên do nào đấy.
“Phải rồi. Chúng ta nên bàn công chuyện ngay thôi. Nhưng trước tiên, anh hãy phá huỷ chiếc [Giro] của em và trở lại với chiến trường đi. Không thì quân đội Nored sẽ nghi ngờ đấy.”
“Vậy là cô đến đây trong bí mật…”
Vẫn trầm ngâm không biết cô ta định làm gì, Kisei vẫn nghe theo và dùng chiếc pile bunker để xuyên thủng con [Giro].
“Kisei, có chuyện gì vậy!? Cậu không sao chứ?”
Liên lạc được gửi đến từ Schleer. Kisei đang phân vân không biết nên trả lời sao thì Valentina đã bật mic lên và cất lời.
“Xin chào, đã lâu không gặp, công chúa ma cô.”
“Hả!? Cái giọng đó, cái giọng xấc xược đó! Đừng nói là… cái con ả Nored lăng loàn!”
“Hahaha, cô ta cho em cái biệt danh hay đấy.”
“Nghe cũng thường thôi.”
Kisei hấp tấp đáp lại.
“Đợi đã! Có đứa lẻn vào [Caliburn-Revive] rồi!”
Cảm thấy có gì không ổn, Saki tức tốc lao đến.
“Là một con ả bám đuôi! Một con bám đuôi biến thái ghê tởm đã chui vào trong [Caliburn-Revive]! Ngươi bằng cách nào….!”
“Thôi nào, đợi chút đã. Tôi đâu đến đây để đánh nhau. Tôi có thông tin quan trọng muốn nói cho mấy người nên bình tĩnh cái đã.”
Nói xong, Valentina chui ra phía sau Kisei rồi ngồi lên ghế lái. Cô ta vỗ vào đùi, ra hiệu cho cậu ngồi xuống.
“Nói gì thì nói, bây giờ ta hãy giả vờ là không có chuyện gì xảy ra nhé. Tướng tá bên Nored không biết tôi ở đây đâu. Nên là cứ chiến đấu tiếp đi. Tôi không muốn bị họ phát hiện đâu.”
Nghe vậy, Kisei lưỡng lự ngồi lên đùi Valentina. Vì sự chênh lệch về chiều cao, cậu không thể nào lái chiếc striker được. Như vậy, cậu chỉ còn có thể cố mà không để ý tới cái thứ to bự, mềm mềm đang áp vào lưng cậu.
“Em xin nhé.”
“Ah!”
Chiếc kẹo mút bị giật ra khỏi miệng cậu. Và thế là, không chút đắn đo, Valentina đút nó vào miệng. Vị ngọt cùng sự ướt át của chiếc kẹo mút khiến mặt cô ta căng ra vì sung sướng.
“Hay để em đền bù cho chiếc kẹo mút nha? Một nụ hôn ngọt ngào hơn bất cứ thứ kẹo ngọt nào mà anh từng nếm thì sao nà?”
Valentina thì thầm vào tai Kisei, giọng cô ta không truyền được đến mic. Hơi nóng từ miệng cô ta phả vào tai cậu, khiến Kisei run lên.
“K-Không cần đâu.”
“Có chuyện gì vậy!? Kisei! Cậu ổn chứ!?”
Nhận thấy có gì đó bất thường, Schleer hét to vào chiếc mic.
“Đừng lo. Tôi sẽ không làm gì gây hại đến Anh Yêu đâu.”
“A-Anh Yêu!?”
“Hự, nghe sến quá!”
Schleer và Saki kêu lên đầy ghê tởm. Tuy vậy, biểu cảm của Valentina chẳng có lấy chuyển biến.
“Tôi sẽ không làm mấy chuyện kì cục đâu. Miễn là mấy người làm theo những gì tôi nói. Tôi chỉ yêu cầu có một điều thôi. Tôi muốn các cô nghe thật kĩ lời cảnh báo này. Chỉ vậy thôi. Đơn giản chứ?”
“…. chậc! Nếu là chuyện gì tồi tệ thì tôi sẽ xử cô luôn. Kisei, trung uý Makishima, hiện tại thì cứ nghe cô ta nói đã. Mỗi thế thôi.”
Thật ra, khi Kisei vẫn còn bị giữ làm con tin thì Schleer chẳng thể làm gì cả. Hiện giờ, lựa chọn duy nhất là nghe Valentina nói.
“…..Haa.”
Thở dài đầy chán nản trước tình cảnh hiện tại, Kisei bật động cơ chiếc [Caliburn-Revive] lên lần nữa.