“Trung đoàn striker số 805 và 808 đã rút lui. Cuộc tấn công ở cứ điểm C707 là một thất bại toàn tập.”
“Tử tước Kazumiae đã bị bắn hạ. Chính là Hokuto Kisei, thưa ngài.”
“Phu nhân Masta cũng bị Hokuto Kisei bắn hạ, thưa ngài.”
“Lại nữa à!? Lại còn một lúc hai đứa nữa! Có bao nhiêu quý tộc bị hắn ta bắn hạ rồi?”
Diaroze lăn lăn vùng thái dương khi phải nghe những bản báo cáo đau đầu từ cấp dưới.
“Tính cả phu nhân Rosia, hắn đã bắn hạ được 5 người rồi, thưa ngài.”
“Cấm không cho quý tộc đối đầu với hắn nữa! Thế này chỉ tổ giảm sĩ khí quân ta.”
Mới hơn một giờ trôi qua kể từ khi quân Nored nhận được tin Hạm đội 3 đã tham gia vào cuộc chiến. Trước đó thì họ đã áp đảo hoàn toàn quân đội Calencia nhưng bây giờ, những báo cáo nhận về đều mang nội dung tiêu cực.
Khi họ nhận được hung tin có ba Zenith đang tung hoành ngang dọc trên trận địa, các quý tộc đều tuân lệnh chỉ huy mà chiến đấu nhưng đều bị Kisei hạ gục trong nháy mắt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, tinh thần chiến đấu của các binh lính sẽ chạm đáy.
“T-Thưa Điện Hạ! Bá tước Kurtova cũng vừa bị bắn hạ! Lại là Hokuto Kisei!”
“Chết tiệt, striker của ta đều yếu kém đến vậy sao?”
Diaroze nhìn lên bầu trời và chả thèm che giấu tiếng thở dài của cô ta nữa. Cô ta liền hít một hơi để định thần lại. Nếu cô ta tỏ ra u buồn thì khó mà chiến thắng được. Thật ra, họ vẫn đang nắm cục diện cuộc chiến trong tay. Vậy nên cô ta tự nhủ mình rằng không nên quá khích.
“…Sushi. Mang ta ít sushi. Loại maguro cũng được.”
“V-Vâng, thưa Điện Hạ! Sẽ có ngay đây!”
Viên thị thần hấp tấp dứng dậy rồi rời khỏi buồng lái. Cô ta sau đó quay trở lại với chiếc đĩa sushi maguro trên tay. Món khoái khẩu của Diaroze là cá. Để đáp ứng nhu cầu ăn cá bất thường của cô ta, luôn có một đội ngũ đầu bếp tài ba túc trực trên tàu.
“Umu……UMU!”
Diaroze gắp miếng sushi lên một cách tao nhã rồi nhúng nó vào sốt xì dầu trước khi bỏ vào miệng. Hai bên má của cô ta được thả lỏng với hương vị vừa ý mình. Giờ tâm hồn cô ta đã được chữa lành.
Những nguyên liệu cao sang, đắt tiền được một chiếc tàu siêu tốc đem đến cho cô ta để đảm bảo độ tươi từ Aomori, Trái Đất. Gạo trong đĩa sushi cũng chính là gạo Koshihikari nguyên chất. Không nói đến dân thường, đến cả những quý tộc cao cấp cũng không chạm đến được những nguyên liệu thuộc hàng thượng phẩm này. Nếu Schleer ở đây, cô ấy hẳn sẽ có chút đăng đắng khi nhận thấy sự chênh lệch về tiềm lực giữa hai quốc gia.
“Thượng Tỷ!”
Trong khi cô ta đang thưởng thức món sushi, Valentina đã gửi kết nối đến. Nhìn thấy mặt cô em gái trên màn hình, Diaroze thể hiện một bộ mặt khó chịu.
“… Thượng Tỷ. Đang chiến tranh mà chị còn ăn gì vậy?”
Tuy nhiên, Valentina cũng khó chịu chẳng kém khi cô ấy nhìn thấy trên tay Diaroze có gì.
“Sushi.”
“Chị không nên ăn uống trước mặt các cấp dưới, đặc biệt là trong tình trạng chiến tranh đâu, Thượng Tỷ.”
Ít nhất là khi có chiến tranh, Valentina cho rằng mình nên ăn cùng khẩu phần ăn với các cấp dưới. Ăn những loại cao hương mỹ vị như vậy sẽ chỉ để lại sự khó chịu cho những người dưới quyền. Gây sự mất đoàn kết chỉ qua việc ăn uống quả thực không đáng tẹo nào.
“Ta đang bổ sung chất EPA và DHA cho cơ thể. Chúng sẽ giúp đầu óc ta linh hoạt hơn.”
“…. vậy sao.”
Dù cho cô ấy vẫn chưa bị thuyết phục, Valentina cũng chẳng nói gì thêm. Sau cùng, nếu bị vướng vào câu chuyện, cô sẽ mất đi cơ hội để phát biểu ý kiến.
“Mà này, em nghe là gã đàn ông đó đã xuất hiện.”
“Phải, hắn đã quậy phá được một lúc rồi.”
Diaroze từ tốn hoàn tất nốt bữa ăn rồi mới trả lời.
“Vậy mọi chuyện là thế. Thượng Tỷ, hãy cho phép em ra trận. Em sẽ ngăn cản hắn ta cho chị.”
“Không, không. Ngươi bị gì vậy? Bị ngu hả?”
Khi Valentina cúi đầu và xin phép được ra tiền tuyến chiến đấu, Diaroze đã khước từ yêu cầu đó chỉ với một cú phất tay.
“Dù có ngu ngốc tới mức nào, ngươi vẫn sẽ nằm cuối danh sách kế vị. Ngươi vẫn là một biểu tượng cũng như là một tài sản quý giá của đế quốc chúng ta. Không cần ngươi phải phí sức với mấy con chó hoang.”
“Nhưng!”
“Không nhưng nhị gì hết! Ta sẽ giao việc khác cho ngươi sau nên là ngồi xuống và tránh xa vụ này ra!”
Nói xong, Diaroze ngắt kết nối. Sau khi ăn nốt miếng sushi cuối cùng, cô ta ra lệnh cho cấp dưới.
“Hãy rút mọi đơn vị đang ở gần Hokuto Kisei. Thay vào đó, hãy gửi tới đó đơn vị đánh chặn của chúng ta.”
“Vâng…? Đơn vị đánh chặn ấy ạ? Xin lỗi vì đã bất kính, thưa Điện Hạ. Tôi không nghĩ là đội đánh chặn của ta có thể xử lý nổi một kẻ đã quét sạch đơn vị trung phong của chúng ta đâu…”
Một viên sĩ quan bày tỏ quan điểm. Hiện tại, đơn vị đánh chặn có nhiệm vụ bảo vệ hạm đội chỉ được đánh giá ở mức hai, ở cả kĩ năng và trang thiết bị. Ép họ phải đấu với con quái vật đó thì chằng khác nào yêu cầu họ tự sát.
“Ngu xuẩn…. Ta có cần phải nói hết ra cho ngươi không?”
“X-Xin thứ lỗi, thưa Điện Hạ!”
Với cái nhìn nghiêm nghị từ Diaroze, sĩ quan cấp dưới lập tức xin lỗi.
“Sẽ thật là ngu ngốc nếu đối đầu trực diện với một kẻ thù mạnh như vậy! Tuy nhiên, đối thủ của chúng ta vẫn được làm từ xương và thịt. Cả đạn dược và sức chịu đựng của hắn ta đều đó giới hạn. Kể cả cho mấy đứa tân binh đối đầu với hắn, chỉ cần tấn công hắn dồn dập thì hắn cuối cùng vẫn sẽ kiệt sức! Khi đó thì ta cầm chắc chiến thắng trong tay!”
“Rõ, thưa ngài! Tôi sẽ gửi đội đánh chặn đi ngay.”
Để tránh nói ra những lời mà sẽ khiến cấp trên thất vọng, viên sĩ quan ngay lập tức liên lạc với đơm vị đánh chặn.
“Đảm bảo là họ sẽ không nhảy vào cùng lúc đấy. Quân ta đông nhưng sĩ số vẫn có hạn thôi. Hãy đánh theo từng đợt để giảm thiếu thương vong xuống mức thấp nhất có thể!”
Sau khi ra lệnh, Diaroze nhìn vào bản đồ chiến lược trên màn hình.
“Hmm, ngươi đã gây cho ta kha khá rắc rối đấy… nhưng chiến thắng vẫn sẽ thuộc về ta thôi. Và ta sẽ bắt thân thể ngươi phải làm việc cật lực để bù đắp cho những thiệt hại ngươi gây ra…”
Tay không ngừng vung vẩy chiếc roi, sự hào hứng có thể thấy rõ trên khuôn mặt của Diaroze.