Tearmoon Empire

chương 31: công chúa mia rực rỡ thắp sáng đêm đen!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans&Edit: BiHT

--------------------------------------

Làn khói lấp đầy khu vực trong nháy mắt, nhưng Bel đã quan sát trong nháy mắt đó, thế nên cô nhìn thấy mọi thứ. Tất cả diễn ra chỉ trong tích tắc ngay trước mắt cô.

Khi Barbara đang phân tâm, Citrina bước qua chỗ đống lửa, tại đó cô nhấc ấm nước đã đun để pha trà lên...và thả thứ gì đó vào trong. Kéo theo đó ngay lập tức là một vụ nổ khói trắng. Không lâu sau, không ai dám di chuyển, bởi họ không thể nhìn thấy thứ gì. Hay đúng hơn là Bel đã nghĩ vậy cho tới khi cô cảm thấy sợi dây trói quanh tay mình rơi ra.

“...Hả?”

Bất ngờ trước sự tự do đột ngột, cô đang định quay lại thì lưng bị đẩy khiến cả người lảo đảo về phía trước. Đằng sau cô, một giọng nói yếu ớt vang vọng trong đám khói.

“...Tạm biệt, Bel. Bảo trọng nhé.”

“Hả? Rina?! Ri— Ui da!”

Loạng choạng đâm đầu qua đống khói dày đặc, cô nhanh chóng va vào ai đó.

“Ui má ơi!”

Nạn nhân phát ra một tiếng la mất kiểm soát. Dĩ nhiên, đó không phải ai khác ngoài người đáng lẽ đến đây là để cứu cô.

“....Hả? Chị Mia!”

“Cái— Bel?! Bằng cách nào chứ?”

Sự ngạc nhiên của Mia chỉ duy trì trong giây lát, bởi cô nhanh chóng nhận ra một chuyện khác.

Chờ đã, đây là cơ hội của bọn mình! Đến lúc phắn rồi!

May thay, tâm trí linh hoạt là một trong các điểm mạnh của Mia, và cô nhanh chóng lao vào hành động.

“Kuolan!”

Cô vội vã gọi tên con ngựa của mình, cánh cửa mỏng manh của cơ hội không cho cô thời gian để đưa ra thêm chỉ thị. Nhưng Kuolan thì không cần gì cả. Nó xông qua đống khói và ngừng lại bên cạnh cô. Mia khéo léo nhảy lên trên lưng nó và nhấc Bel lên phía trước cô.

...Mà, ít nhất thì cô hình dung nó như thế.

Thực tế thì, quá trình leo lên ngựa bao gồm chuỗi dậm chân tại chỗ và hô vang động viên như mọi khi, theo sau đó là nỗ lực cực nhọc dữ dội và chắc chắn là không duyên dáng để nhấc Bel lên yên. Dù vậy, độ cấp thiết của tình hình đã kích hoạt sự khuếch đại sức mạnh thể chất nguyên thủy của Mia, và cô sau cùng đã xoay sở đưa được cả hai lên ngựa một cách khá nhanh.

“N-Nhưng còn Rina!” Bel kêu lên, tuyệt vọng nhìn chằm chằm vào trong đống khói. “Cậu ấy vẫn—”

“Chúng ta không thể giúp em ấy. Không phải bây giờ. Nhưng...” Mia cũng ngừng lại để nhìn về phía đống khói. Thế rồi, cô tiếp tục. “Chúng ta sẽ. Bằng cách này hay cách khác, chúng ta sẽ quay lại cứu em ấy. Nhưng còn bây giờ thì chúng ta chạy!”

Nói thế xong, cô đưa ra mệnh lệnh.

“Đi, Kuolan! Đưa bọn ta ra khỏi đây!”

Và thế là cuộc tẩu thoát kịch tính nhất trong đời Mia đã bắt đầu, khi một cuộc chạy trốn vì sống còn sẽ đạt đến đỉnh điểm trong cuộc đua hoành tráng giữa nữ chính và ác nhân.

Theo lệnh Mia, Kuolan lao vút đi, ngay lập tức phi nước đại với tốc độ tối đa. Cô vòng tay quanh Bel và ép cơ thể cả hai về phía trước để chịu đựng sự thay đổi quán tính dữ dội có nguy cơ khiến họ văng đi. Làn khói bao vây tứ phía, làm suy yếu giác quan phương hướng của Mia. Thật ra thì đây không phải là một vấn đề gì lớn, nhờ một kĩ thuật rất hiệu quả mà cô đã đạt được thông qua việc luyện tập cưỡi ngựa trong mùa thu.

Mọi người thấy đấy, Mia đã làm chủ được Miếng gỗ trôi (#gốc: flotsam)—kĩ thuật cưỡi ngựa không dây cương bí mật mà người cưỡi sẽ chiều theo ý con ngựa. Nói cách khác, cô cứ để cho Kuolan thích làm gì thì làm và cố hết sức để không ngáng đường nó. Miễn là con ngựa biết cách trở về, họ sẽ ổn cả thôi. Tất cả những gì cô cần làm là nhìn bâng quơ về phía xa một lúc.

Không lâu sau họ xuyên qua được đống khói. Vội liếc một cái ra sau thì thấy một đám mây trắng lấp lánh đã nuốt chửng toàn bộ ngôi làng. Lấp lánh, như thể đang tỏa sáng.

“Cái đó...hẳn là loại thảo mộc mà Chloe đã đưa mình.”

Cô nhớ lại cái lần tới nhà tắm cùng với Tiona, và Citrina đã xuất hiện không lâu sau đó.

Có phải thế nghĩa là em ấy đã xin của Chloe một ít không? Nếu vậy, điều đó cho thấy Rina đã lường trước được chuyện này và định giúp bọn mình ngay từ đầu...

Ý nghĩ đó có nguy cơ sẽ khiến cô rơi vào trầm tư. Cô rũ bỏ nó khỏi tâm trí.

“Giờ có suy đi nghĩ lại về chuyện đó thì cũng chẳng ích gì. Chuyện quan trọng nhất lúc này là chúng ta phải thoát được. Một khi quay lại cùng với mọi người, chúng ta có thể tìm cách để cứu em ấy. À, nhưng chúng ta sẽ cần một con thuyền để quay lại hòn đảo... Giờ này thì gần như chắc chắn là tên thương nhân đó đã đi mất rồi. Mình đoán điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ phải trốn ở đâu đấy và đợi cho tới sáng. Tối nay có trăng, nhưng mọi nơi xung quanh vẫn khá tối. Tìm một chỗ để trốn chắc cũng đâu khó đến— Hửm?”

Chính lúc đó Mia để ý thấy một hiện tượng kì lạ. Vì lý do nào đó, khu vực xung quanh cô trông...sáng hơn bình thường. Cô ngước lên trên, tự hỏi liệu có phải ánh trăng đã trở nên sáng hơn không. Nó trông vẫn hệt như trước đó. Cô cúi xuống lại. Và đó chính là lúc cô nhận ra nguồn gốc cho sự gia tăng ánh sáng đó...chính là họ!

Cụ thể hơn thì cô và Bel chính là người đang tỏa sáng. Kuolan thì không. Ánh sáng yếu ớt làm nổi bật hình dáng của họ trên bức màn đen của đêm tối, khiến họ trông như thể đang lơ lửng. Nhìn từ xa, họ giống như hai nàng tiên đang bay vút đi trên không trung. Nếu một vị tác giả nào đó của những nội dung được cho là không phải hư cấu chứng kiến khung cảnh này, cuốn Biên niên sử Công chúa Mia chắc chắn sẽ tăng thêm vài trang của những nội dung vớ vẩn đầy ngoạn mục.

“Làm thế nào mà— Cái trăng gì thế này?”

Một thoáng bối rối, nhưng lời giải đến không lâu sau đó. Xin lạc đề một chút, dù các chất xám của Mia thường tồn tại ở trạng thái không hoạt động vĩnh viễn, vẫn có một vài từ khóa có thể kích thích chúng. “Đồ ngọt” là một. “Nấm” nữa. Nhưng vẫn còn một từ...Bất cứ lúc nào “tắm” được nhắc đến, bộ não của cô sẽ vào chế độ tăng tốc. Và trong những sự kiện gần đây thì thứ gì liên quan tới tắm? Dĩ nhiên là mấy loại thảo mộc tắm rồi, và hương thơm dễ chịu của chúng. Mùi thơm của cỏ lucioluna.

“Cỏ lucioluna.... Lucioluna.... Chờ đã, lucioluna ư? Cái đó nghe như nó phát sáng ấy!” (#lucio là ánh sáng trong tiếng Latin, hình như)

Mia không hề nghĩ tới cho tới tận lúc này, nhưng từ nguyên học của cái tên đã nói lên tất cả. Cỏ lucioluna—một loại cỏ phát sáng khi trăng lên. Lẽ tự nhiên, loại thảo mộc tắm được tạo ra từ nó cũng sẽ có tính chất tương tự. Sự thật này không may thay đã không rơi vào tầm nhận thức của cô do ánh sáng mờ nhạt của nó không thể nhận thấy khi xung quanh sáng sủa. Không may, bởi lúc này đây, xung quanh cô không sáng sủa, và ánh sáng của nó chắc chắn là có thể nhận thấy.

“Được rồi, cái này có thể hữu dụng khi mình đang bước đi trong đêm, nhưng giờ thì làm sao mình giấu được...” cô lầm bầm giữa lúc cảm giác hoảng loạn đang dâng trào.

Chỉ để cảm giác hoảng loạn đó nhân ba khi ba hình dáng phát sáng lao ra từ trong đống khói trắng lấp lánh đằng sau cô. Tất cả đều được thấm nhuần ánh sáng giống nhau, hoàn toàn không thể nhầm lẫn danh tính của chúng được—người đàn ông đeo mặt nạ cưỡi trên lưng con ngựa và hai con sói to xác!

“Íiiiiiii! Chúng đang tới kìa! Chúng đang nhắm tới chúng ta kìa Kuolan!”

Tiếng hét của cô là không cần thiết, bởi Kuolan đã ngay lập tức tăng tốc vào thời điểm đầu tiên nhìn thấy những kẻ truy đuổi. Cô suýt cắn môi khi sự gia tốc bạo lực đập vào cô như một bức tường vô hình. Cằn nhằn một tiếng, cô cúi xuống khi con ngựa của cô chuyển từ phi nước đại nhanh sang phi nước đại điên cuồng. Và rồi, một lần nữa, cô trở thành cơn gió.

....Nhưng cơn gió vẫn chưa đủ nhanh!

Cô liếc vội ra sau một cái và theo sau đó là một tiếng thét kinh hãi.

“Íiiiiiiiiiiiii! Chúng đang tiến gần hơn kìa! Kuolan! Chúng đang bắt kịp kìa!”

Cô gần như không thể tin vào mắt mình, nhất là vì cô biết Kuolan nhanh đến mức nào. Vậy mà con ngựa của người đàn ông đó chắc chắn đang thu hẹp khoảng cách với họ. Như một tên kị sĩ bóng ma của cái chết, bóng hình phát sáng của hắn ta ngày càng gần hơn theo từng giây kinh hoàng.

Hắn nhanh như điên ấy!

Trong một thoáng, Mia cân nhắc khả năng trọng lượng kết hợp của cô và Bel đang khiến Kuolan chậm lại, nhưng cô nhanh chóng loại bỏ ý nghĩ đó.

“Không, mình đâu thể nào nặng đến mức đó...Kuolan hẳn phải có thể thoải mái lo liệu cả hai đứa mình.”

Cô nhanh chóng được chứng minh là đúng khi cặp sói dần bị bỏ lại phía sau. Kuolan không chậm. Chỉ là con ngựa của kẻ thù quá nhanh!

“N-N-Nhanh hơn nữa, Kuolan! Thôi mà, làm ơn nhanh hơn đi!”

Toàn bộ những gì cô nhận lại cho những nỗ lực của mình là một tiếng kêu gắt gỏng cộc lốc. Có dấu hiệu của sự bực bội trong đó, như thể muốn nói “Thôi im im cái mồm giùm cái, tui đang phi nước đại đây này!”

Cô nào biết được, cuộc chạy trốn tuyệt vọng dưới ánh trăng của cô chỉ mới bắt đầu.

Truyện Chữ Hay