Tearmoon Empire

chương 30: cô, người tin vào trái tim nấm của citrina

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans&Edit: BiHT

-----------------------------------

Mia bước xuống thuyền và liền rùng mình trước cảnh vật u ám xung quanh cô. Liếc ra sau thì thấy ánh sáng phía xa của một Saint-Noel được những ngọn đuốc chiếu rọi, hình dáng lờ mờ của nó tạo thành một lời nhắc ảm đạm về thế giới mà cô đã ở chỉ mới vài giờ trước, và về thế giới mà cô đang đứng lúc này. Mặt trăng là thứ duy nhất cứu rỗi cô khỏi bóng tối tuyệt đối. Một cách chậm rãi, đôi mắt cô bắt đầu thích nghi với ánh sáng yếu ớt của nó.

“Chà, có vẻ mình sẽ phải xoay sở....Này, ông kia, ta cần hỏi vài chuyện. Chính xác thì cái Làng Bandoor này nằm ở đâu vậy?”

“Làng Bandoor? Muốn tới chỗ đó thì cứ băng qua đồng cỏ ở phía bắc. Từ đó có một con đường cũ dẫn tới làng, nhưng nó đã bị bỏ hoang suốt nhiều năm trời rồi. Chẳng có gì ngoài mấy tòa nhà đổ nát và... À, nhưng tôi đoán điều đó khiến nó trở thành chỗ hoàn hảo cho một buổi hẹn họ bí mật mà nhỉ?”

Tên thương nhân trao cô một nụ cười đầy ẩn ý. Rõ ràng, tâm trí ông ta hiện đang nghĩ mấy cái thứ đen tối gì đó rồi. Tuy nhiên, nhờ câu nói này mà Mia lại ngộ ra vài điều. Chẳng trách tại sao ông ta lại không hỏi gì về sự vắng mặt của người hầu của cô. Một nàng công chúa tự coi mình là trung tâm đang định trải nghiệm cuộc sống dân dã....dĩ nhiên sẽ không cho người hầu mình đi theo. Đây đúng là câu chuyện che đậy hoàn hảo để cô có thể một mình lẻn ra khỏi đảo. Trong mắt của tên thương nhân này, chắc chắn cô giống y hệt hình ảnh một thành viên hoàng tộc trẻ, đắm chìm trong tình yêu với đam mê nhiều hơn lý trí. Việc đó hoàn toàn ổn; ông ta có nghĩ gì về cô thì cũng chẳng đáng quan tâm.

“Nếu ta chỉ cần đi dọc theo một con đường thì có vẻ được đấy.” Cô nói, nhìn về phía bắc.

“Nếu sợ bị lạc thì cô có thể dùng con ngựa đó.” Người đàn ông chỉ qua. “Tôi được bảo rằng nó biết đường đến đó.”

Mia nhìn theo ngón tay ông ta thì thấy...một con ngựa có hơi tầm thường. Đứng kế bên Kuolan thì nó trông kém hơn đáng kể. Phải nói đây là một sự đánh giá không công bằng cho lắm. Do từ mùa thu tới giờ, cô chẳng nhìn thấy gì ngoài một đống những con nguyệt thố—công lao thuộc về Kuolan, Kayou, và Xích Thiên Thố—cô đã hình thành một đôi mắt có lẽ hơi phê bình quá mức khi đánh giá chất lượng của ngựa.

Hết bậc thầy nấm thì tới bậc thầy thú cưỡi.

“Cảm kích ý tốt của ông.” Cô nói, lắc đầu. “nhưng ta sẽ cưỡi con ngựa của mình.”

Hừm, thì, nó hẳn không phải là một con ngựa tệ, nhưng Kuolan chắc chắn nhanh hơn. Mình dám cá chúng cho mình con ngựa này vì biết rằng ngay cả trong trường hợp với khả năng rất thấp là mình cố trốn thoát, nó vẫn đủ chậm để chúng có thể bắt kịp mình mà không gặp quá nhiều rắc rối. Có cố gắng đó, nhưng ta đi guốc trong bụng các người cả rồi.

“Được rồi, vậy thì...”

Cô vỗ một cái lên cổ Kuolan, nắm lấy yên nó, rồi bắt đầu nhún chân nhịp nhàng trong khi hô vang hệt như một người bà “Và một, và hai, và lên nào,” trước khi nhảy lên lưng nó với một tiếng kêu rên đầy nặng nhọc ở chữ “lên”. Phải khen cô là việc làm nóng cơ bắp trước khi vận động mạnh là một ý tưởng rất hay. Có lẽ vụ hô vang với kêu rên thì không liên quan, nhưng nếu nó ngăn cô khỏi bị trẹo lưng thì, chà...cứ làm cho có tinh thần hơn thôi.

Cần phải lưu ý là đây chắc chắn không phải bởi tuổi tác đã ảnh hưởng đến cô sau nhiều năm không giữ vóc dáng cân đối đâu. Cô vẫn tươi như đóa hoa cúc và không ai có quyền ý kiến ý cò gì cả!

Tên thương nhân nhìn trò hề của cô với vẻ mặt chẳng mấy hứng thú.

“Tùy ý cô thôi. Đi đường nhớ cẩn thận.”

Ông ta nhanh chóng quay lại thuyền. Mia tự hỏi ông ta có còn thêm vị khách nào để chở không. Liệu ông ta có đón những thương nhân khác đang chờ để rời bến không? Hay, được làm cho bạo gan hơn nhờ trải nghiệm này, có khi nào ông ta cũng sẽ hỗ trợ việc đưa những học sinh khác ra khỏi đảo? Chắc chắn không hề thiếu những cặp đôi sẽ chộp lấy cơ hội lén lút rời khỏi đảo để hẹn hò trong bí mật.

Ông ta sẽ thật ngu ngốc khi làm thế. Nếu Tiểu thư Rafina mà bắt được thì chuyện còn lâu mới xong. Nhưng đó là chuyện của ông ta. Bởi gieo nhân nào thì gặt quả nấy, ai rồi cũng vậy thôi...

Cô không có thời gian và cũng chẳng có mong muốn cảnh báo ông ta. Ông ta đã đưa ra lựa chọn của bản thân, và bất kể điều gì xảy đến với ông ta sau này thì đó cũng chỉ là kết quả đáng phải nhận thôi.

“Đi thôi, Kuolan.”

Tiếng hí cộc cằn từ con ngựa của cô vang vọng khắp đồng cỏ ngập trong ánh trăng.

Tên thương nhân đã nói thật, và Mia không lâu sau tới được một con đường dẫn lên phía bắc. Được dẫn dắt bởi ánh trăng mờ nhạt, cô đi theo con đường về phía thị trấn bỏ hoang.

“Con đường này trông hoang vắng hệt như ngôi làng vậy.”

Cô lường trước được chuyện này. Những kẻ này sắp sửa thực hiện những hành vi xấu xa nghiêm trọng. Chúng dĩ nhiên sẽ chọn một nơi kín đáo để làm vậy. Không may thay, biết trước được chuyện này cũng chẳng khiến việc một mình đi qua đồng cỏ bớt khó khăn hơn chút nào.

“Hu hu... Mình nghe rằng ở quanh đây khá an toàn, nhưng ai biết liệu chuyện đó có phải thật không chứ? Lỡ như mình chạm trán mấy con thú hoang thì sao? Bị ám sát đã rất tệ rồi, nhưng bị ăn thịt nghe còn ớn hơn! Ư, mình ghét chuyện này...”

Bóng tối đáng lo ngại phía trước trông như vỏ bọc hoàn hảo cho những con quái thú hung dữ để nằm chờ đợi, sẵn sàng vồ lấy con mồi. Ngay khi suy nghĩ này lướt qua tâm trí cô, mọi thứ chợt trông đáng sợ hơn rất nhiều. Trái tim nhút nhát của cô tìm kiếm sự an ủi và thấy được nó trong những bước đi vững vàng đầy bình tĩnh của Kuolan, người đang bước đều trên con đường mà không chút bận tâm. Phối hợp với nhịp bước của nó—việc mà cô đã trở nên quen thuộc sau bao buổi luyện tập—tạo cho cô một nhiệm vụ quen thuộc để tập trung vào và làm dịu bớt nỗi sợ hãi đang ngày càng tăng.

“Ta trông cả vào ngươi đó, Kuolan. Vào khoảnh khắc một con quái thú đáng sợ xuất hiện thì chúng ta sẽ bỏ chạy ngay, nhé?”

“Híiiiii.”

Kuolan đáp lại bằng Horselish và quay đầu về phía cô như muốn nói “Cứ để đó cho tôi, sếp!” An tâm hơn một chút nhờ hành động này, Mia mỉm cười.

“Nhân tiện này, có phải chỉ do ta nghĩ vậy thôi hay gần đây ngươi trông vui vẻ hơn hẳn vậy? Bộ mọi chuyện với Kayou tiến triển rất tốt à?”

“Híiii-iii-íiiii.”

“Thế à? Chà, tốt cho ngươi rồi. Nhưng nhớ đối xử tốt với con của ngươi đó, được chứ? Và đảm bảo đừng bao giờ bắt chúng gọi ngươi là “papa”, không thì chúng sẽ ghét ngươi đấy.”

Than ôi, có vẻ nỗi kinh hoàng đang kéo đến thật sự vượt quá khả năng chịu đựng và cô đã trở nên dở hơi rồi. Trong một nỗ lực tuyệt vọng để khiến bản thân phân tâm, cô bắt đầu nói chuyện với một con ngựa! Ngay cả Malong của Vương quốc Equestria đầy tự hào cũng không thể đạt được một thành tựu siêu phàm là giao tiếp giữa các giống loài như thế này. Đây chính là những việc khiến người ta lo rằng vào một ngày nào đó, cô sẽ cảm thấy ghê tởm trước sự man rợ của loài người và phi nước đại đi để gia nhập với đồng loại của mình trong vùng đất của loài ngựa.

Tạm đặt khả năng cô từ bỏ tư cách thành viên trong xã hội loài người sang một bên...

Cuộc trò chuyện thoải mái của cô với Kuolan đột ngột kết thúc khi một cái bóng nhảy vào trong tầm mắt cô.

“Íiii!”

Mia chỉ biết đơ người ra tại chỗ. Kuolan, vốn đang chạy, bị ngăn lại bởi một cái bóng chắn giữa đường họ. Con ngựa kêu lên một tiếng trầm thấp khó chịu. Dù bình thường bạo gan tới mức thích gây sự nhưng nó vẫn thận trọng đứng yên tại chỗ và hạn chế mọi chuyển động đột ngột, bởi nó đã nhận ra sinh vật đang đứng trước mặt họ...

“Đ-Đó là một con sói à?”

Và còn là một con rất bự nữa. Nó cao gần bằng Kuolan và có cơ bắp lực lưỡng bao bọc cơ thể. Nó chính là biểu tượng của sức mạnh. So với con ngựa, nó là một con quái thú khác biệt—theo đúng nghĩa đen. Trong khi cơ thể của con trước là để chạy, cơ thể của con sau rõ ràng được thiết kế để vồ lấy con mồi và giết chóc. Con sói dán chặt ánh mắt kẻ săn mồi của nó lên người Mia, gửi một cơn ơn lạnh...thật ra thì chẳng tới đâu cả.

Chà, lạ thật. Hình như mình cũng không sợ gì mấy. Một cái lườm từ Dion còn khủng khiếp hơn nhiều.

Hóa ra, do những lần gặp gỡ thường xuyên với Kẻ mạnh nhất Đế quốc-Người chém đầu Mia đã khiến cô vô tình hình thành khả năng chịu đựng những cái lườm đe dọa và ánh mắt chứa sát ý. Thêm vào đó...

Hừm, thật ra thì con sói này trông còn chẳng giống như nó đang định tấn công bọn mình.

Cô thậm chí còn phát triển khả năng phân biệt những hương vị khác nhau của cái lườm đe dọa. Một người sành sỏi chớm nở của sát ý, cô đang trên con đường trở thành một bậc thầy sát nhân!

....Có lẽ bậc thầy sát nhân không phải cụm từ phù hợp cho lắm. Mà kệ đi.

Con sói lườm mặt cô một cái, thế rồi quay đi và bắt bước đi dọc theo con đường. Trông có vẻ nó đang hành động như một người dẫn đường.

“Có lẽ con sói này...là một trong những thuộc hạ của kẻ thù chăng?”

Cô nhớ lại đoạn văn trong cuốn Biên niên sử có mô tả cô đã bị lũ sói ngấu nghiến. Thoạt nhìn thì chi tiết đó cho thấy kẻ thù của cô chỉ đơn giản là giết rồi ném xác cô vào nơi hoang dã. Tuy nhiên, xét hành vi của con sói này thì có khả năng những kẻ thù lông lá của cô thật ra đã nhúng bàn chân cả vào cái chết của cô lẫn việc che giấu bằng chứng sau đó.

“Dù sao thì, có vẻ nó không định tấn công chúng ta ngay. Tạm thời chúng ta hãy đi theo con sói đó đi, Kuolan.”

“Híii-iii.”

Như mọi khi, Kuolan đáp lại bằng tiếng ngựa.

Sau khi đi theo con sói mội lúc, Mia đến một ngôi làng ghê rợn, rõ ràng đã bị bỏ hoang.

“Đây hẳn là Làng Bandoor rồi nhỉ? Có nghĩa là...”

Phía bên kia đống tàn tích đổ nát của các ngôi nhà, ánh lửa đỏ bập bùng tỏa ra từ giữa ngôi làng.

“Đống lửa trại đó hẳn là chỗ Bel đang bị giam giữ.”

Với một tiếng thở dài nặng nề, cô xuống ngựa và vỗ vào cổ Kuolan một cái.

“Nhớ nhón chân chú ý động tĩnh nhé, Kuolan. Hoặc nhón thứ gì cũng được miễn đó là chân phiên bản ngựa. Ta muốn ngươi sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.”

Cô không nói ra phần còn lại.

Mặc dù khả năng cao là chúng ta sẽ chẳng có cơ hội nào đâu.

Không cần biết cô tưởng tượng mọi chuyện diễn ra như thế nào thì việc giải cứu thành công Bel và chạy tới nơi an toàn với hai người họ trên lưng Kuolan trông vẫn chẳng giống một kết quả thực tế chút nào.

Mà, mình đoán chuyện đó cũng ổn thôi...Dù gì mục đích chính của mình ở đây là để tìm ra kẻ thật sự đứng sau chuyện này.

“A, Công chúa Điện hạ. Ngài đã đến rồi.”

Đột nhiên một giọng nói rất hợp với màn đêm của buổi tối lọt vào tai cô. Giật mình, cô quay qua thì thấy...

“Chào mừng ngài đến với nơi ở tạm thời của chúng tôi. Chúng tôi hết sức vinh hạnh được tiếp đón ngài. Ồ? Và con ngựa đó là sao vậy ạ?”

...Một người phụ nữ cúi đầu quá trang trọng một cách kì dị đến mức không ai có thể nghi ngờ sự chân thành của nó.

“Bà...” Mia nói, nhận ra mình biết người phụ nữ này. “Bà là Barbara. Có nghĩa là...”

Barbara khúc khích cười.

“Đúng vậy ạ. Mời đi lối này. À, con ngựa có thể ở lại đó. Chỉ mình ngài là hơn cả đủ rồi.”

“...Bà không định để con sói đó ăn thịt con ngựa của ta đâu đúng không?”

“Không cần phải lo đâu ạ. Con sói đó được huấn luyện rất bài bản, và nó đã được ra chỉ thị một cách nghiêm khắc để không bao giờ ăn những con ngựa.”

Mia hết sức miễn cưỡng buông dây cương Kuolan ra.

“Chà, vậy thì ta đi đây. Nghe này, Kuolan. Nếu mọi chuyện đi chệch hướng thì ngươi cũng đổi hướng chạy đi nhé? Đừng đợi làm gì.”

Nói thế xong, cô bước về phía đống lửa trại.

“A—”

Đứng ở đó là Bel, hai tay bị trói sau lưng, và một người đàn ông đeo mặt nạ với một con sói bên cạnh. Tuy nhiên, đôi mắt Mia lại bị thu hút bởi hình dáng của người thứ ba.

“A....Thì ra đó là em, Rina...”

Bên cạnh Bel là Citrina.

“Xin chào ngài, thưa Công chúa Điện hạ.” Citrina nói với một nụ cười ngọt ngào. “Thần rất vinh dự khi ngài đã quyết định thực hiện chuyến hành trình dài và đầy gian khổ tới đây.”

Cô lịch thiệp nắm lấy mép váy và cúi chào.

“Em khiêm tốt quá rồi.” Mia đáp. “Em đã đi xa đến mức đó để mời chị mà. Điều tối thiểu chị có thể làm là có mặt.”

Trong khi đang tham gia vào cuộc đối thoại qua lại kỳ dị này, cuộc trò chuyện của cô với Ludwig hồi cuối hè vang vọng trong tâm trí.

Con bé thật sự đã khiến mình mờ mắt rồi. Mình đã được cảnh báo rằng nhà Yellowmoon rất đáng ngờ, vậy mà...Mình đúng là thất bại quá đi thôi...

Dù cảm thấy nhục nhã trước việc mình đã bị lừa một cú đẹp đến mức nào, cô vẫn không thể khiến bản thân nghĩ tệ về Citrina được. Cô tự hỏi, lỡ như có những tình tiết giảm nhẹ thì sao? Chẳng phải có khả năng vì lý do nào đó mà cô bé không có lựa chọn nào ngoài nghe theo mệnh lệnh của những kẻ xấu à?

Nghĩ lại thì, chính nhờ em ấy mà Kayou đã được mẹ tròn con vuông. Citrina khi đó thật sự đúng là vị cứu tinh. Mọi chuyện hẳn đã trở nên tệ hơn rất nhiều nếu em ấy không can thiệp. Liệu một người như thế...có sẵn lòng tham gia làm chuyện ác không?

Bất chấp cái hiện trạng đáng kết tội hiện tại, cô vẫn tiếp tục thoi thóp nắm lấy những cọng rơm mong manh, cứng đầu từ chối tin rằng Citrina là người xấu. Tuy nhiên, sự thoi thóp của cô không đến từ nỗi tuyệt vọng mà là sự vững tin, bởi mọi người thấy đấy...

Với cả, Citrina thích nấm, và không thể nào có chuyện một người thích nấm lại là kẻ xấu được. Do đó, nhất định có điều gì đó đang ép em ấy làm chuyện này!

...Cô tin chắc rằng một trong số những cọng rơm đó sẽ chịu được sức nặng từ thiên kiến xác nhận của cô. Với tư cách là Công chúa Nấm, cô cho rằng việc người yêu nấm đều là người tốt chỉ đơn giản là chân lý của tự nhiên. Và Citrina, với kho tàng kiến thức to lớn về nấm của mình, phải là đặc biệt tốt!

Xin nhớ là Barbara không tham gia vào chuyến săn nấm nên không tính bà ta. Trong tâm trí Mia không có chút nghi ngờ gì về việc người phụ nữ lớn tuổi này là một kẻ xấu từ đầu tới chân.

Nhưng điều đó để lại cho mình một quyết định khó khăn...Liệu mình có thể tin tưởng Citrina tại đây và lúc này không?

Khỏi phải nói, giảm nhẹ không phải là tuyệt đối. Dù miễn cưỡng hay không thì việc Citrina là đồng lõa trong vụ bắt cóc Bel vẫn còn đó. Tuy nhiên, các tình tiết giảm nhẹ sẽ trở nên quan trọng khi thời điểm để cô bé chuộc tội tới. Dù gì nếu cô bé vốn là người tốt thì hẳn sẽ có thể thuyết phục để trở thành đồng minh được.

Sau một khoảnh khắc cân nhắc ngắn nhưng căng thẳng, Mia đã đưa ra quyết định.

Được rồi. Mình chơi tất tay vậy. Chuyện gì xảy ra cũng kệ, mình sẽ tin tưởng Rina cho tới khoảnh khắc cuối cùng.

Một lần nữa, lý lẽ của cô rất đơn giản.

Bởi không ai thích nấm lại có thể là người xấu được! Đó là một điều bất khả thi về mặt vật lý!

Cô biết điều này là thật bằng bản năng. Nó giống như giác quan thứ sáu vậy. Hay có thể nói là một Giác quan Công chúa Nấm. Được thôi thúc bởi thứ lý luận không thể nào sai này, cô lên tiếng.

“Rina...Chị biết em có những lý do của mình khi làm chuyện này. Rằng em không còn lựa chọn nào khác.”

Giọng của cô bình tĩnh và tự tin, như thể nó đâm rễ từ trong một đống sự chắc chắn. Do đã quyết định rằng sẽ tin tưởng Citrina cho tới khoảnh khắc cuối cùng, Mia nhìn cô bé với ánh mắt kiên định.

Và nếu mình sai, và em ấy thật sự thối rửa tới tận tâm can thì... Chuyện đó cũng ổn cả, bởi kiểu gì thì mình cũng chết ở đây thôi. Nó còn chẳng ảnh hưởng gì nữa cơ!

Và thế là, việc niềm tin của cô được xây dựng dựa trên cơ sở chọn tin phía nào cũng như nhau đã được tiết lộ. Quyết tâm của Công chúa Nấm đúng là chắc chắn hệt như danh hiệu của cô! Hay nói cách khác là nó mềm, nhão nhão, và là một món ăn tuyệt vời cho những người không có răng!

“...Hả?”

Citrina đông cứng người. Lời nói của Mia tuy có nguồn gốc đáng ngờ nhưng vẫn không làm giảm bớt tác động của nó.

“...Tại sao?” Citrina nói sau một khoảng lặng, sự tự tin trong vẻ mặt của cô nhường chỗ cho sự đau buồn. “Tại sao cả chị cũng vậy hả? Làm thế nào mà chị cũng nói với Rina những thứ giống hệt vậy chứ?”

“Em hỏi tại sao à? Dĩ nhiên là vì chị không nghĩ em đang làm chuyện này một cách tự nguyện rồi. Chị tin vào em, Rina.”

Không ai thích nấm lại có thể là người xấu cả! Bị thúc đẩy bởi niềm tin không thể lung lay vào sức mạnh làm sáng tỏ bản tính của nấm, Mia tiếp tục tự tin nói.

“Nói với chị đi, Rina. Nói chị nghe lí do đi. Em đang bị ép làm chuyện này đúng không? Chị tin chắc là vậy. Em là bạn của Bel. Không đời nào có chuyện em sẵn lòng làm chuyện này cả.”

“Chị Mia...” Mặt Bel tươi hơn đôi chút khi nghe lời của Mia. “Đúng vậy. Em cũng nghĩ chuyện này rất lạ. Rina sẽ không tự mình làm chuyện này đâu. Cậu ấy chắc chắn đang bị đám người xấu lôi kéo!”

Thế rồi cô gái trẻ lườm Barbara, kẻ chỉ bình tĩnh nhún vai khi ánh mắt đó bật ra khỏi người bà ta.

“Ôi, đúng là ngu si hưởng thái bình. Hừmm....Ta tự hỏi các người sẽ nghĩ gì khi biết chuyện tiểu thư đã làm...”

“Không! Barbara, đừng!” Citrina quẫn trí rõ ra mặt cầu xin.

Barbara đảo mắt rồi quay về phía Mia.

“Mà ngay từ đầu thì tại sao ngài lại hỏi những câu như vậy chứ, hả Công chúa Điện hạ? Ngài làm được gì với câu trả lời chứ? Dù gì ngài cũng chẳng thể sống sót rời khỏi đây.”

Khi nói xong từ cuối, con sói chậm rãi đứng dậy cạnh chủ nhân nó, như một kẻ hành hình chờ đợi tín hiệu. Tim Mia lỡ một nhịp khi nhìn cảnh đó. Cô nhanh chóng niệm câu thần chú ba lần.

Nó vẫn đỡ hơn Dion....Nó vẫn đỡ hơn Dion....Nó vẫn đỡ hơn Dion!

Bằng cách nào đó, cô đã cảm thấy bớt sợ hơn một chút. Câu thần chú nhỏ đẩy lùi nổi sợ của Mia có vẻ đã thật sự có hiệu nghiệm. Nó đi cùng cái giá là một ảo ảnh của Dion, khó chịu nhướn mày khi hình ảnh của bản thân bị biến thành tài liệu cho cái bùa chú của cô. Cô nhanh chóng xua tan cái hình ảnh có hơi đáng sợ đó ra khỏi tâm trí.

Đừng sợ hãi tôi ơi! Ừ thi đây đúng là một tình huống nguy hiểm, nhưng nó vẫn chẳng là gì so với việc có Dion Alaia muốn lấy đầu mình cả!

Mia gan dạ mỉm cười ngược lại với Barbara.

“Chà, bà có hơi tự tin thái quá rồi đó. Dĩ nhiên, ta có thể sẽ chết ở đây, nhưng đó sẽ không phải kết thúc của ta. Có rất nhiều thứ mà ta có thể làm với câu trả lời sau đó.”

Cái nhìn cô dành cho người phụ nữ lớn tuổi là một lời tuyên bố thầm lặng Như quay về quá khứ và phá hỏng toàn bộ kế hoạch của các người chẳng hạn!

“....Nào nào. Không ai thích một kẻ thua cuộc cay cú đâu, Công chúa Điện hạ.”

“Ta có đang là một kẻ thua cuộc cay cú không, Barbara?”

Về cơ bản thì phải. Ít nhất thì phần lớn là vậy. Không có gì đảm bảo cô có thể thực hiện chuyến đi xuyên thời gian lần nữa. Nhưng Mia không phải thứ con nít ranh miệng còn hôi sữa. Cô có thể là một con thỏ đế, nhưng cô là một con thỏ đã từng trải. Thế nên, cô đưa ra câu hỏi với tư thế ưỡn cao ngực và hai tay chống nạnh.

“...Vậy có lẽ chỉ là một chiêu trò để câu giờ. Nhưng—”

Ngay khi Barbara vừa cau mày suy ngẫm, cô biến mất khỏi tầm mắt bà ta! Hay đúng hơn tất cả mọi thứ đều biến mất. Một làn khói trắng dày đặc đột ngột phun ra đã nhấn chìm mọi thứ.

“Cái gì—” Mia bối rối kêu lên.

Với tầm nhìn bị ngăn trở, mũi cô đứng ra thay thế và nó ngửi thấy một mùi hưởng giữa làn khói trắng. Tuy mờ nhạt nhưng cô nhận ra nó—cỏ lucioluna. Cụ thể thì là loại thảo mộc mà cô đã dùng khi tắm. Khoảnh khắc tiếp theo, thứ gì đó đâm sầm vào người cô.

“Ui má ơi!”

Cô ngã xuống với một tiếng la. Khi ngước lên, cô phát hiện ra người lao vào cô chính là...

“Bel?!”

“Chị Mia?!”

...Bel, và đôi tay cô đã không còn bị trói sau lưng nữa.

Truyện Chữ Hay