Tearmoon Empire

chương 12: niềm hạnh phúc thuần khiết! cuối cùng thì...mia cũng hái được một cây nấm rồi!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans&Edit: BiHT

----------------------------------

Giờ thì, quay trở lại khu rừng...

Sau khi tận hưởng việc tán tỉnh với Abel đôi chút, Mia phát hiện rằng thậm chí còn nhiều niềm hạnh phúc hơn nữa đang chờ cô.

“Ô-Ôiiiiii trời...”

Như bị thôi miên, cô bước về phía cây nấm mình tình cờ phát hiện. Cô chậm rãi đưa tay ra, nhưng rồi khựng lại giữa chừng. Một cảm giác khó chịu có điều kiện ập lên người cô. Rõ ràng ai đó sẽ lại lần nữa cản đường cô. Ở Remno thì người thợ săn tên Muzic đã xen vào. Ở trên hòn đảo hoang thì Keithwood đã chặn đứng một cách tinh tế toàn bộ những lần tiến công của cô và sau cùng, chỉ cho phép cô hái các loại thảo mộc. Ngay cả khi đã trở về nhà, vị bếp trưởng đã dứt khoát bảo cô tránh xa những cây nấm. Nhưng giờ đây....Lúc này đây! Sau chừng đó thời gian!

Bàn tay cô run rẩy khi chỉ còn cách cây nấm MacGuffin[note57121] một inch, để rồi khựng lại lần nữa khi khoảng cách còn lại chỉ mong manh như một sợi chỉ. Cô quay về phía Citrina, nhớ lại thứ đáng sợ màu đỏ mà cô từng thấy.

Loại nấm đó gọi là gì ấy nhỉ? Salamandrake phải không ta? Có vẻ chỉ cần chạm vào nó thôi cũng khiến người ta khổ sở cả ngày....

Cô do dự nhìn Citrina, người cúi nhìn vật thể trước mặt họ. Cô gái trẻ gật đầu. Biểu cảm trên mặt Mia nhanh chóng nở rộ tươi như hoa. Cô đặt tay lên cây nấm.

A....Vậy ra cây nấm có cảm giác như thế này....Chạm vào thấy lành lạnh. Và nó thô ráp hơn mình nghĩ. Nhưng...nó là một cây nấm!

Cảm động trước khoảnh khắc quan trọng này, cô dịu dàng hái phần thưởng của mình lên. Đó là một vật màu nâu lởm chởm trông giống một cục đá hơn là nấm.

“Xin chúc mừng, Công chúa Điện hạ. Đó là một cây nấm đá nâu.” Citrina nói.

“Nấm đá nâu....Nó có ăn được không?”

“Vị có hơi đắng, nhưng ăn được.”

Mia cảm thấy một làn sóng cảm xúc dâng trào trong lồng ngực.

Aaaa.... Mình làm được rồi... Mình cuối cùng cũng đã hái một cây nấm ăn được bằng chính đôi tay này!

Mất hơn một năm kiên trì bền bỉ, nhưng cô cuối cùng cũng đã được nếm thử hương vị của thứ quả ngọt cấm kị mang tên săn nấm. Và nó thật kỳ diệu! Vui mừng sâu sắc bởi sự phấn khích khi được bứt cây nấm đầu tiên khỏi mặt đất, cô kêu lên “Tuyệt lắm! Vậy thì chúng ta hãy đi hái chúng thôi nào!”

Cô nhặt hết cây này tới cây khác, làm việc với sự tập trung lặng lẽ nhưng dữ dội của một nghệ nhân bậc thầy. Khi cô gạt một đống lá vàng qua một bên và bứng lên một cây nấm màu xanh dương. Citrina chen vào vài lời khuyên.

“A, nó cùng loại với nấm đá nâu. Tên của nó là nấm đá xanh, và rất cứng. Nếu chị nấu trong một thời gian dài thì nó sẽ trở nên mềm hơn một chút. Nhưng vẫn ăn được.”

“Hừm, chị hiểu rồi. Vậy ra đây là một cây nấm đá xanh. Chị nhớ đã đọc qua nó trong một cuốn sách....” vị hướng dẫn viên nấm tự phong lầm bầm rồi di chuyển tới mục tiêu tiếp theo.

Cũng may là họ có một hướng dẫn viên nấm thật thụ đi cùng. Tuyến đường Citrina đã chọn cho họ quả là hoàn hảo cho dịp này, đưa cả nhóm qua nhiều bụi nấm với các chủng loại khác nhau. Mia chỉ có thể hét lên trước độ đa dạng của các loại nấm đang hiện ra trước mắt.

“Nhìn kìa! Có một loại khác ở đằng kia kìa!”

Cây nấm tiếp theo Mia tìm thấy là một cây nấm khổng lồ to như cái mũ cô đội.

“Quao! Ấn tượng lắm, Công chúa Điện hạ. Đó là một cây nấm mũ đá quỷ, và tìm thấy một cây bự như thế này khá hiếm đấy. Nó...về cơ bản thì ăn được, chỉ là mùi nó có hơi hăng và vị thì khá nhạt.”

Theo sau đó, cô lao qua một cây nấm màu xanh dương to không kém. Citrina nhanh chóng theo sau, đưa ra lời khuyên với độ chính xác và chi tiết của một dân chuyên thật sự.

“Và đó là nấm mũ đá quỷ xanh. Nó là họ hàng của nấm mũ đá quỷ, và nó có hơi đắng. Dù vậy, vẫn....có thể khiến nó ăn được nếu đủ cố gắng trong khâu xử lý.”

“Oho ho, đúng là một mẻ lớn mà!”

Sau khi cướp bóc kĩ lưỡng lượng dân cư nấm bản địa, Mia cảm giác như đang bước đi trên chín tầng mây. Tuy nhiên, một suy nghĩ chợt hiện ra trong đầu cô, kéo cô lại xuống mặt đất.

Chờ chút đã... Có phải mình chỉ đang nghĩ quá lên thôi hay mình vẫn chưa có bất cứ cơ hội nào để thể hiện chuyên môn không vậy?

Xem xét lại toàn bộ khoảng thời gian đã qua, cô chợt nhận ra mình chẳng làm được bao nhiêu ngoài chạy quanh và hái nấm. Cô vốn phải thể hiện trí tuệ của Đại hiền giả Đế quốc, nhưng chuyện đó lại hoàn toàn chưa xảy ra. Cô xác định rằng nguyên nhân chính là Citrina, người cứ liên tục đưa ra mấy lời chú thích nẫng tay trên của cô.

Hừm...Với tư cách là một cô gái của rừng rậm, mình dĩ nhiên hiểu biết kha khá về nấm, nhưng nghiên cứu chúng không hẳn là công việc chính của mình. Khi chỉ xét về lượng kiến thức thì mình đoán cũng hợp lý khi mình đứng ở vị trí kém hơn...

Mặc dù đó cũng chẳng phải công việc chính của Citrina, nhưng thôi kệ đi... Để ngăn việc niềm kiêu hãnh với tư cách là một cô gái của rừng rậm bị sứt nẻ thêm nữa, cô quay về phía Citrina.

“Nghe này, Rina, em không cần phải ở cạnh chị cả ngày đâu. Chị chắc rằng những người khác cũng sẽ rất cảm kích một vài lời khuyên từ một người hướng dẫn viên hiểu biết như em đấy.”

“Vâng, em biết mà, Công chúa Điện hạ.”

Citrina nở nụ cười ngọt ngào của mình. Và....cứ tiếp tục mỉm cười. Cô không hề định rời đi hay hái cây nấm nào cho bản thân cả. Vì lý do nào đó, trông cứ như cô đang để mắt đến Mia vậy. Như một hộ vệ. Dĩ nhiên, với tư cách là con gái của một quý tộc Tearmoon, việc Citrina ở cạnh công chúa Tearmoon là hoàn toàn phù hợp. Vấn đề ở đây là sự hiện diện liên tục của cô phá vỡ toàn bộ sự hòa hợp đó, khiến Mia trông như một cô nhóc giàu có đang đi dã ngoại và Citrina là người bảo hộ thông thái phải bày trò trong khi ngăn cô khiến bản thân bị thương. Mia coi bản thân như một cô gái của nấm. Cô không cần sự giám sát của người lớn. Niềm kiêu hãnh của cô không chấp nhận cách đối xử đó.

Dĩ nhiên, Mia không thật sự là một cô gái của nấm. Hay của rừng gì. Nhưng kệ đi... Dòng suy nghĩ đó làm nguội đi cơn sốt săn nấm đã nhấn chìm tâm trí cô. Với trí khôn đã trở lại, cô cũng nhận ra một điều khác.

Chờ thêm chút đã nào.... Có phải mình chỉ nghĩ quá lên thôi hay toàn bộ đống nấm mình hái...đều có hơi bất ổn không? Toàn bộ chúng đều hơi đắng hay nhạt hay khó nhai cả.

Thật ra, sau khi xem xét kĩ lưỡng thì từ mà Citrina chọn cho tất cả những cây nấm của cô là “ăn được”. Đó nào phải cách mô tả thức ăn đâu chứ!

Nhưng không, đây không thể nào là lỗi của mình được. Nhất định là do quanh đây chỉ mọc toàn mấy cây nấm bất ổn thôi. Đây là do vị trí tệ, chỉ thế thôi!

Chợt ngay lúc đó, cô nghe thấy giọng cháu gái mình.

“Rina, cái này thế nào?” Bel hỏi trong khi giơ một cây nấm lên.

“A, được đấy, Bel. Cây đó có tên là nấm bào ngư. Vị của chúng rất ngon, nhất là khi đem đi nấu súp. Ăn một miếng thôi là cậu sẽ thèm muốn ăn thêm suốt mấy ngày liền.”

Là do vị trí! Là do vị trí tệ thôi!

Niềm kiêu hãnh của Bà Mia chịu một cú cực thốn.

Sặc! Được rồi, tốt thôi, có vẻ mình không còn lựa chọn nào khác. Đã đến lúc đi sâu vào trong rừng nơi những cây ngon hơn mọc rồi. Những cây nấm ngon lành ơi, ta tới đây!“Mia, chúng ta nghỉ ăn trưa thôi nhỉ?”

Trước khi Rafina nhắc thì Mia vẫn đang hoàn toàn tập trung vào chuyến săn. Nói thẳng ra thì sự tập trung cao độ mà cô thể hiện nhìn ớn tới nỗi vài người đã thử bảo cô ngừng lại, nhưng rồi thoái chí trước sự im lặng dữ dội của cô. Rafina là người duy nhất dám làm gián đoạn cô. Kết quả là cái giỏ Anne đeo trên lưng hiện đang chứa đầy nấm đến mức muốn đổ ra ngoài. Ít nhất sáu mươi phần trong trong đó là loại “hơi đắng nhưng ăn được”. Khoảng hai mươi phần trăm thì có vị chát. Chỉ có mười phần trăm là ở mức khá ngon. Đối mặt với đống nấm hơi bị đáng ngờ này, Mia không kìm được mà cau có mặt mày. Với tư cách là một hướng dẫn viên nấm kì cựu, đây là một kết quả khó có thể chấp nhận được.

“Đợi đã... Chỉ một chút nữa thôi....”

Rafina cau mày.

“Dĩ nhiên mình hiểu với tư cách là người tổ chức sự kiện này, cậu cảm thấy bản thân có trách nhiệm phải đạt được kết quả tốt... nhưng mình nghĩ nghỉ ngơi một chút sẽ có lợi cho tất cả chúng ta. Nhìn Anne tội nghiệp chưa kìa. Cô ấy hẳn phải kiệt sức lắm rồi.”

Mia đông cứng người, mắt mở lớn trước lời nhắc nhở đó. Cô đã quá tập trung vào việc tìm nấm tới nỗi quên mất Anne. Chạy quanh nhặt nấm là một chuyện, nhưng phải đem theo đống chiến lợi phẩm của cô lại là một chuyện khác hoàn toàn.

“Ôi trăng ơi, cậu nói đúng... Anne... Ta đã quá thiếu suy nghĩ rồi...” Mia cảm thấy chút hối hận. “Ta xin lỗi. Chị hẳn đã rất mệt rồi.”

“Không hề, thưa công chúa. Thần có thể làm chuyện này cả ngày.” Anne nói, mỉm cười tươi rói trong khi tự tin vỗ ngực mình. Nhưng rồi, giọng nói của cô trở nên nghiêm túc hơn. “Nhưng đó là thần thôi. Thần nghĩ ngài nên nghỉ ngơi đi, thưa công chúa. Dồn ép bản thân quá mức không đem lại điều gì tốt đâu ạ.”

Nhìn thấy sự lo lắng trên khuôn mặt cô hầu gái, Mia cảm động.

Tận tụy đến thế... Anne đúng là đặc biệt mà. Mình đã ép chị ấy phải trải qua toàn bộ chuyện này, vậy mà chị ấy vẫn không hề than trách mình lời nào cả.

Cô cảm động tới nỗi...

Anne là một tân binh rừng rậm. Hẳn phải hết sức khó khăn để chị ấy theo kịp một cô gái của rừng rậm như mình...

Tới nỗi...

Chị ấy xứng đáng được thưởng cho sự tận tụy không chút lung lay đó. Và mình biết chính xác thứ phù hợp cho chuyện này. Mình nhất định sẽ cho chị ấy thưởng thức món súp nấm ngon lành dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa!

....Quyết tâm tìm được những cây nấm tốt hơn của cô càng thêm chắc chắn.

Mia đi tới một khoảng rừng thưa nơi phần còn lại của nhóm đã hoàn thành việc chuẩn bị bữa trưa. Một tấm thảm được đặt lên nền đất, những người bạn của cô đã chia ra ngồi trên đó và hiện đang vui vẻ trò chuyện với nhau. Khiến cô ngạc nhiên thay, cái mục đích thúc đẩy sự đoàn kết giữa các thành viên trong hội học sinh thông qua sự kiện này mà cô lấy làm cớ đã thành công rực rỡ. Ai mà ngờ được chứ? Ít nhất thì không phải cô!

Đặc biệt là buổi phối hợp nấu ăn đã thắt chặt thêm mối liên kết giữa các chàng trai. Chuyện này đặc biệt có lợi cho Sapphias, người vẫn luôn gặp rắc rối với việc hòa nhập. Giờ đây, cậu ta đang vui vẻ trò chuyện với sự tự tin thoải mái. Nhưng các cô gái cũng không hề kém cạnh gì. Được thúc đẩy bởi bầu không khí mê hoặc của khu rừng, âm lượng và nhịp độ cuộc trò chuyện của họ chỉ có hơn chứ không có kém so với các chàng trai.

“Ừm ừm. Nếu mình phải nhận xét thì khung cảnh này không tệ chút nào.” Mia nói trong khi quan sát cảnh tượng này.

Hình ảnh tình bạn tự nhiên trước mắt thật dễ lây lan, và cô cũng nhanh chóng cảm thấy khát khao được tham gia vào cuộc vui ngày càng lớn hơn. Khỏi phải nói, cuộc sống trong kiếp trước của cô hoàn toàn thiếu vắng những hoạt động thoải mái như đi dã ngoại vào giờ ăn trưa trong một khu rừng.

“Mình cũng nghĩ vậy.” Rafina nói. Nụ cười của cô tuy dịu dàng nhưng giọng nói lại chứa đầy cảm xúc. “Được nhìn mọi người, bất kể quý tộc hay thường dân, ngồi ngang hàng với nhau, thưởng thức món sandwich trong một khoảng rừng thưa... Đây quả là một bữa trưa tuyệt vời. Và tất cả đều nhờ có cậu đó, Mia.”

Thấy Mia đã đến, Bel phấn khích vẫy gọi.

“Chị Mia, lại đây nào! Ở bên này!”

Mia nghe theo, ngồi lên trên tấm thảm. Sẵn nói thêm là với Abel ở bên này và Sion ở bên kia. Gì cơ, mấy người nghĩ cô ấy sẽ ngồi cạnh Bel á? Còn lâu. Mia ở đây là để say sưa với tuổi trẻ. Có thể giờ đang là mùa thu nhưng mùa xuân của cô lại đang nở rộ. Lựa vị trí thoải mái giữa hai anh chàng đẹp trai, cô đã sẵn sàng để tận hưởng thời khắc của đời mình! Nhưng trước khi mọi người bắt đầu tưởng tượng khung cảnh này thì xin được nhắc là Mia vẫn đang mang cái bộ trang phục nấm kỳ dị của cô. Do đó, nó trông giống như Công chúa Nấm Mia đang được một cặp thuộc hạ con người đẹp trai phục vụ, những kẻ từng là hoàng tử của các vương quốc giờ đã sụp đổ trước đợt tấn công nấm dữ dội của cô.

Tiếp theo đó là Bel ngồi cạnh Sion, và Citrina ngồi cạnh cô bé. Về phần mình thì Bel cũng đang vui sướng trước cách sắp xếp chỗ ngồi này.

“Chà.” Sion ghẹo Mia ngay khi cô ngồi xuống. “giờ đây sau khi chúng ta đã tiến hành một chiến dịch khá tốt chống lại lũ nấm, mình nghĩ đã tới lúc để so sánh chiến lợi phẩm. Của cậu thế nào, Mia? Niềm kiêu hãnh của Tearmoon liệu có bị sứt nẻ chút nào không?”

Mia quan sát cậu, cân nhắc sự hài hước nhẹ nhàng hiếm khi bộc phát này của chàng hoàng tử Sunkland rồi nhếch mép cười.

Oho ho. Ôi, Sion, Sion, Sion. Lúc nào cậu cũng cố gắng thể hiện vẻ mặt nghiêm túc, nhưng chỉ cần một buổi dã ngoại nhỏ, một chút bầu không khí, và thế là cậu quay trở lại với cái bản tính trẻ con của mình ngay!

Việc liệu độ trưởng thành tinh thần của cô có đủ để đảm bảo lập trường coi thường như thế không vẫn còn gây tranh cãi, nhưng dù là thế nào thì cô vẫn ngang bướng đáp. “À, mình không biết nữa, nhưng hẳn là vẫn trong tình trạng tốt hơn Sunkland đấy.”

“Ồ thật ư? Nếu là cậu thì mình không chắc chắn thế đâu...” cậu nói, liếc mắt về phía giỏ của mình.

Mia nhìn theo thì thấy một đống nấm nhô ra từ phía trên. Phần lớn chúng, nếu cô nhớ chính xác, là những cái mà Citrina đã nhận xét là “ngon”. Cô gầm gừ và nhìn về đống nấm nhô ra từ giỏ của mình. Phần lớn chúng là những cái mà Citrina đã nhận xét là “không có độc”.

“Để mình nói cho cậu biết... Trận chiến này chưa xong đâu. Nó chỉ mới bắt đầu thôi...” cô ũ rũ càu nhàu.

Sion vui vẻ khúc khích cười.

“Được thôi. Nếu đã vậy, cậu tốt hơn hết nên nghỉ ngơi và hồi phục năng lượng để có thể chiến đấu tốt hơn vào buổi chiều đi.”

Trước khi có thể nạt lại cái thái độ khó ưa của cậu thì một cốc nước trượt vào trong tầm mắt phía trước cô.

“Đây, cậu uống một miếng đi, Mia.”

“Ái chà, Abel. Cảm ơn cậu nhé.”

“Ừ, bộ trang phục của cậu trông khá nóng. Thế nên mình nghĩ cậu sẽ muốn chút nước.”

“Dĩ nhiên rồi.”

Bộ trang phục của cô đúng là có hơi nóng. Cô lau đi chút mồ hôi trên trán và uống một ngụm. Làn nước mát tươi mới chảy xuống họng. Cô uống thêm vài ngụm nữa rồi thỏa mãn thở ra một hơi.

Trước đó mình không để ý nhưng có vẻ mình thật sự khá mệt rồi. Mình đúng là nên nghỉ ngơi một chút trước khi tham gia vòng hai vào buổi chiều, cô nghĩ trong khi hướng sự chú ý về món ăn trước mắt. Cơ mà trước chuyện đó thì....Mình nghĩ cần phải đưa ra một số phán xét đã. Được rồi, các chàng trai, để xem mọi người có gì nào.

Cô nhìn chằm chằm đống sandwich một cách dữ dội như thể ánh mắt của các nhân vật chính khi cuối cùng cũng tìm được tên ác nhân đã sát hại cha mẹ mình.

“Đến lúc nếm thử mấy cái bánh này rồi.” Cô nói, cầm một cái sandwich lên.

Hừm....Xét về mặt hình dáng, không có gì đáng nói. Đây chỉ là hình dạng thông thường của bánh mì... Trừ một điểm vì thiếu sự độc đáo.

Với cái đánh giá ban đầu hợm hĩnh đó, cô tiến hành xé một miếng của riêng phần bánh mì ra và bỏ vào miệng.

“Hừm....Khá tốt. Nó mang hương vị ngọt dịu khá thú vị.”

Khẩu vị của Mia nhìn chung thì cũng có độ trưởng thành hệt như chủ nhân của nó. Nói thế có nghĩa là cô có khẩu vị của một đứa nhóc, mang trong mình tình yêu vô điều kiện với mọi thứ đồ ngọt.

“Haha, quả là một vinh hạnh khi nhận được lời khen cao như thế từ cậu.”

Sion khoe nụ cười nhã nhặn về phía cô.

“....À, đúng rồi. Cậu đã làm bột nhào nhỉ?”

“Đúng rồi ạ!” Bel nhanh nhảu chen vào. “Anh ấy thật tài giỏi đúng không ạ, Chị Mia?”

Cô nhìn cháu gái mình với ánh mắt lạnh lẽo.

Được rồi, tém tém lại nào cô gái. Đó chỉ là bánh mì thôi mà. Trời ạ, đôi khi con bé đúng kiểu fan cuồng thật chứ. Ừ thì, đồng ý, phần bánh mì đúng là khá tốt, nhưng nó vẫn chỉ là bánh mì thôi. Lúc này mình đang ăn một cái sandwich mà. Tinh túy của sandwich nằm ở sự hòa hợp giữa bên ngoài và bên trong. Bánh mì và phần nhân! Chính sự kết hợp giữa hai phần đó mới là thứ quyết định tất cả!

Với sự ngạo mạn của một chuyên gia mồm và thái độ tự phụ của một người sành ăn hăm hở quá mức, cô lên mặt phán về cốt lõi của món sandwich thầm trong bụng. Thế rồi, cô cắn một miếng, cả nhân lẫn vỏ. Đôi mắt cô ngay lập tức to ra gấp đôi!

Nó...ngon quá!

Âm thanh giòn tan của rau xanh vang lên dưới răng của cô, theo sau đó là hương vị đậm đà của trứng chiên được tô điểm thêm bởi vị chua êm dịu—có vẻ là nước sốt trắng—và vị ngon mặn thơm lừng của thịt xông khói. Bên trong miệng cô đã trở thành một xứ sở ẩm thực.

L-Làm thế nào...Làm thế nào mà họ có thể khiến nó ngon đến mức này chỉ trong lần thử đầu tiên chứ? Chuyện này....Chuyện này thật bất công mà!

“Vị nó thế nào? Bọn mình đã cố hết sức, nhưng...”

Cô ngước lên thì thấy khuôn mặt lo lắng của Abel. Bên cạnh cậu, ba người còn lại cũng có vẻ mặt mong đợi tương tự—Sion, Keithwood và Sapphias—họ đều đang hồi hộp chờ đợi để nghe suy nghĩ của cô. Khi nhìn thấy sự trông đợi trên những khuôn mặt đó, cô cuối cùng cũng thấy rằng mình đã bị đánh bại. Cô nhận ra, đây không phải là về khả năng kết hôn. Cô đã chiến đấu nhầm trận chiến. Họ, những người hoàn toàn thích thú với việc mình làm, rõ ràng mới là những người chiến thắng của ngày hôm nay. Đó là lý do tại sao, sau khi suy ngẫm một lát, cô nói....

“Nó...ngon lắm. Ngon tuyệt vời.”

Lời khen chân thành của cô nhận lại những nụ cười chân thành. Cô quan sát khi những chàng trai nhìn nhau, khuôn mặt rạng rỡ với sự tự hào và cảm thấy bản thân có đôi chút ghen tị. Nó thắp lên một ngọn lửa bên trong cô và...

Chà, thấy họ đã cố gắng đến mức đó để cho chúng ta một bữa trưa ngon lành thì mình cũng nên đáp lại nỗ lực đó đi thôi... bằng cách cho họ thưởng thức món súp nấm ngon lành! Những cây nấm ngon ngon ơi, ta tới đây!

....Một lần nữa, chỉ khiến quyết tâm của cô càng thêm cứng rắn.

Thật ra thì, giờ mình mới nhớ. Chuyến đi săn nấm này nào chỉ là để vui vẻ và chơi đùa đâu. Tính mạng mình phụ thuộc vào nó...

Việc nhai đều đống sandwich ngon lành cùng với đống dưỡng chất đi kèm chúng đã kích hoạt các trung tâm suy nghĩ không-phải-nấm của cô trở lại, khiến cô nhớ ra một sự thật khá trọng yếu. Vốn vì lý do gì mà cô lại đề nghị một chuyến đi săn nấm chứ? Có phải là để thưởng thức một nồi súp nấm tinh tế không? Làm gì có chứ! Đây là để ngăn cô chịu thua trước sự cám dỗ của những món ăn khác trong đêm Lễ hội Đêm thánh. Bằng cách tổ chức một buổi tiệc súp nấm với hội học sinh, cô đang hy vọng có thể bảo vệ bản thân khỏi Chaos Serpent. Cụ thể thì cô đang dựa vào việc độ ngon nấm đến tan chảy cả não của món súp có thể áp đảo sự cám dỗ thức ăn từ kẻ thù. Thật ra, có một lý do hoàn toàn nghiêm túc cho chuyến đi này! Cô không hề hái nấm như thể tính mạng mình phụ thuộc vào nó. Cô đang hái nấm bởi tính mạng cô thật sự phụ thuộc vào nó!

Thế thì những thứ cô tìm được hiện tại trông như thế nào theo góc nhìn đó? Nếu lũ rắn công kích với những món đồ ngọt độc đáo, liệu đống nấm trong giỏ của cô có đủ dũng mãnh để khuất phục sức mạnh thuộc tính đường của chúng không? Chúng, với vị đắng và tính chất “về cơn bản” có thể ăn được? Xác suất để chúng có thể ngăn dạ dày cô lại trước đợt công kích dữ dội của những món ngọt đầy nguy hiểm được bao nhiêu chứ?

Buồn thay, đáp án là không. Zip, zilch, nada![note57120] Cô sẽ cần những cây nấm ngon hơn. Ngon hơn rất, rất nhiều... Những cây mọc sâu trong rừng. Cô cần... nấm Belluga. Câu hỏi ở đây là làm thế nào để có được chúng.

Mình không thể đề ra ý tưởng này với mọi người được. Họ sẽ chỉ bác bỏ nó ngay thôi. Và rồi còn để mắt đến mình kĩ hơn nữa. Như thế chỉ khiến mọi chuyện thêm khó. Nếu đã đi thì mình phải đi một mình... Đã vậy thì, mình cần phải tìm ra cách để lẻn đi... Cụ thể thì.... Cô đưa mắt về phía cô gái kế bên Bel. Không may thay, Citrina đang thể hiện mình là một quý tộc Tearmoon tốt và ở sát bên mình. Mình cần phải tìm cách cắt đuôi em ấy. Nhưng bằng cách nào đây... Nghĩ đi, Mia, nghĩ đi. Mình có thể làm gì để đặt tay tới những cây nấm ngon lành hơn đây? Hừm...

“Xin lỗi? Chuyện gì thế, Mia?” Rafina hỏi.

Quá tập trung suy nghĩ, Mia không nghe thấy lời cô.

“Phải, những cây nấm ngon lành.... Cần thêm... Thêm rất nhiều.... Ngon ngon....”

Trạng thái xuất thần lầm bầm khiến cô đứng dậy, thấy thế Rafina hỏi lại lần nữa, “Mia? Có vấn đề gì vậy?”

Lời nhắc thứ hai khiến Mia tỉnh táo trở lại. Cô nhìn quanh rồi nhận ra mình là người duy nhất đang đứng, và mọi người đều đang nhìn chằm chằm cô.

“Hả? Ô-À, ừm.... Mình chỉ, ờ...”

Cô lắp bắp vài giây, cố gắng tìm ra một cái cớ thích hợp.

C-Chuyện này tệ rồi đây! Mình quá tập trung vào việc tiến sâu vào trong khu rừng tới nỗi cơ thể tự ý hành động mất rồi!

Sự hoảng loạn dâng lên. Cô có thể cảm thấy nó đang trườn bò lên cái cổ họng đang càng thêm khô khốc của mình trước khi tự phóng ra dưới dạng “C-Cảm thấy muốn đi dạo. Để, ừm, hái ít nấm....”

Rõ ràng, đó chẳng phải cớ gì cả. Đó là sự thật, toàn bộ sự thật, và không gì ngoài sự thật. Nói cách khác nó trái ngược hoàn toàn so với những gì cô muốn!

Sặc! Mình buột miệng nói ra hết trơn rồi! Giờ họ đã biết rằng mình muốn đi sâu hơn vào trong rừng để hái nấm, và họ sẽ ngăn mình lại mất!

Sự kích hoạt trung tâm suy nghĩ của cô ngắn ngủi đến thảm. Mặc dù mấy cái sandwich rất giàu dinh dưỡng, chúng vẫn là chưa đủ để cung cấp năng lượng cho bộ não của cô được lâu. Có vẻ nếu cô muốn thật sự suy nghĩ cho ra hồn thì cô cần nguồn nhiên liệu Mia phù hợp—đường. Tiếc thay, ở đây lại không có chút đường nào cả.

Ôi không, vô vọng rồi... Mình chẳng nghĩ được cách nào để lấp liếm cho qua chuyện này cả...

Chỉ là ngay khi cô bắt đầu quy phục trước nỗi tuyệt vọng...

“Hái ít nấm ư? Cậu đang nói— À.”

Ai đó—cô không rõ là ai—thốt lên câu hỏi bị cắt ngang đột ngột kết thúc với việc nhận ra một điều gì đó mà ngay lập tức tất cả những người đang ở đây đều có suy nghĩ tương tự. Một tiếng “Àaaaaaa” nhất trí của sự thấu hiểu lan khắp cả nhóm. Các chàng trai gượng gạo nhìn đi chỗ khác. Một trong số họ lầm bầm “chỉ là nhớ coi chừng đấy.”

“Ờ.... Được? Chắc rồi?”

Mia gãi đầu, không hiểu đầu cua tai nheo gì cái phản ứng đó. Chỉ mình Anne là định đứng đậy, rõ là định đi theo cô.

“Đợi đã, Anne, ổn mà. Hãy cứ ở lại đây và nghỉ ngơi chút đi.” Mia vội nói.

Không như mình, Anne là một tân binh rừng rậm. Thật quá vô lý khi bắt chị ấy phải đi theo mình.

Cô mỉm cười với Anne để trấn an cô.

“Dù chỉ có một mình thì ta vẫn sẽ ổn thôi.”

Thế rồi, cô rời đi.

Giờ thì, với những ai có hơi chậm hiểu trong số mọi người thì chắc vài lời giải thích là cần thiết. “Đi hái hoa” là một cách nói lái của các quý cô khi phải đáp lại tiếng gọi của thiên nhiên khi ở ngoài trời. Cả nhóm đều đã nhận ra—ít nhất thì họ nghĩ là vậy—ý của Mia khi nói câu đó, cho rằng cô đã tận dụng dịp này để thử chơi chữ và tăng cường độ lái của câu. Không ai ngờ rằng cô sẽ đứng dậy giữa bữa trưa... và thật sự một mình chạy đi hái nấm cả. Điều đó sẽ đi ngược lại hoàn toàn với tất cả thường thức—chính thường thức là thứ đã che mắt họ khỏi ý định thật sự của cô.

“Oho ho! Mình không thể tin là nó lại thuận lợi như thế!”

Mia ngâm nga trong khi tiến vào sâu hơn trong khu rừng, vui thích trước việc mình đã thành công thoát khỏi nhóm.

“Cơ mà cũng phải nói là họ để mình đi có hơi dễ. Tại sao vậy ta?”

Cô cảm thấy chuyện đó thật khó hiểu....cho tới khi một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu cô!

“À, mình đang nói cái gì vậy chứ? Quá rõ rồi còn gì. Mình là một cô gái của rừng rậm. Mình có thể tự mình lo liệu ở ngoài này. Họ chỉ là cuối cùng cũng nhận ra điều đó thôi. Hẳn là do giỏ nấm mà mình đem về rồi. Không tính vị thì đó cũng là một mẻ khá bội thu đó chứ, nếu mình phải tự nhận xét.”

Được tiếp thêm động lực bởi ý nghĩ đó, cô gật đầu và tiến về phía trước.

“Hừm, theo như tấm bản đồ, tiếp tục đi theo hướng này từ chỗ rừng thưa sẽ...” cô lầm bầm, gạt những nhánh cây khỏi đường đi của mình như một nhà thám hiểm gan dạ.

Không lâu sau, cô gặp phải một vách núi ngăn cản mình tiến lên.

“Hừm. Cái vách đá này....đâu có trên bản đồ.”

Khoanh tay lại nghĩ, cô ngó qua phần rìa. Những tán lá vàng nhô ra từ phía vách, cản trở tầm nhìn của cô với thứ nằm bên dưới.

“Mình không nhìn được phía dưới. Rắc rối rồi đây. Mình có nên thử tìm cách đi xuống không ta? Hay là mình nên đi đường vòng? Hừmm... Những cây nấm đó sẽ mọc ở đâu nhỉ? Dưới vách đá này....? Hay ở đâu đó phía trước...”

Vách đá này trông không cao lắm. Cẩn thận một chút thì cô hẳn có thể leo xuống được. Sau khi suy nghĩ một lát, cô quyết định nghe theo linh cảm của mình.

“Lựa chọn chính xác...chắc chắn là đi đường vòng rồi! Bản năng hướng dẫn viên nấm kì cựu của mình nói thế!”

....Đó nhất định là bản năng của cô. Cô chỉ nghe theo trái tim mình thôi. Chắc chắn không phải do việc leo xuống trông có hơi tốn công quá đâu. Nói thế thôi.

“Được rồi, hãy thử đi dọc theo rìa bên trái nào...”

Cô bắt đầu bước đi, đảm bảo vách đá ở bên phải mình. Chỉ là vừa mới được năm bước chân, cô nghe ai đó gọi mình.

“Công chúa Điện hạ!”

“Ái chà, ai vậy?”

Ngừng lại để nhìn về phía giọng nói, cô thấy Citrina đang chạy về phía mình. Cô đã bị lộ tẩy, nhưng cũng chẳng làm gì được cả. Cô kiên nhẫn đợi Citrina bắt kịp. Cô gái trẻ ngừng lại ngay trước mặt cô và lại đeo lên nụ cười thiên sứ mọi khi.

“Trời ạ, Công chúa Điện hạ, chị đâu thể một mình bỏ đi như thế chứ. Nhất là vào sâu trong rừng như thế...” Citrina nói, đôi môi cô bằng cách nào đó nói ra từng chữ mà vẫn không phá hỏng nụ cười ngọt ngào trên mặt. “Lỡ như có chuyện gì xảy ra với chị thì sao ạ, hửm? Khi đó thì chị định làm gì chứ, Công chúa Điện hạ?”

Cô chỉ...tiếp tục mỉm cười. Ngay cả khi đang nói. Ngay cả khi cô bất chợt hiếu kì nghiêng đầu, chuyển động như một con búp bê. Suốt lúc đó, nụ cười của cô vẫn bất biến. Nó thật quá ngọt ngào. Quá dễ mến. Thói quen dễ thương của một đứa trẻ. Ấy vậy mà, vì lý do nào đó...nó khiến Mia ớn lạnh tới tận xương tủy.

O-Ôi.... Có phải mình đang nổi da gà không vậy? Chuyện gì đang xảy ra thế này? Mình cảm thấy lạnh lẽo một cách kì lạ...

“Sao? Chị sẽ làm gì, Công chúa Điện hạ? Nếu chuyện gì đó xảy ra với chị? Hửm?”

Citrina ngước nhìn Mia với đôi mắt to tròn như búp bê. Người Mia cứng đờ. Cô cảm thấy một sự thôi thúc nguyên thủy để lùi lại. Chợt ngay lúc đó....

“Chị Mia! Rina!”

...Bel xuất hiện ở phía xa đằng sau Citrina, háo hức vẫy tay trong khi chạy về phía họ.

“Ôi, Bel à... Mình đã bảo cậu đợi mình mà...” Citrina thì thầm. Khi cô làm thế, Mia cảm thấy cơn ớn lạnh bao trùm mình yếu đi.

H-Hồi nãy là cái trăng gì vậy?

Cô cau mày trước hiện tượng kì lạ, nhưng một tiếng thét chói tai phá vỡ dòng suy nghĩ cô.

“Íii!”

Bel lảo đảo người về phía trước do trượt chân trên tấm thảm màu vàng của những chiếc lá ướt.

“A—”

Âm thanh sốc tương tự thoát ra từ miệng của hai người quan sát khi họ nhìn Bel thực hiện cú ngã vĩ đại của mình. Chuyển động làm một vật thể nhỏ văng khỏi người cô, khiến nó bay theo hình vòng cung trên không trung.

“Đó là cái gì vậy?”

Mia ngớ người nhìn chằm chằm khi vật thể đó bay qua cô rồi nhận ra đó chính là cái bùa troya nhỏ mà Bel đã làm bằng cả trái tim và linh hồn. Quỹ đạo bay đưa nó ra ngoài rìa vách đá nhưng trước khi rơi xuống, nó đã mắc vào một nhánh cây mọc chéo ra ngoài từ vách đá.

“Ôi.... Tạ ơn trăng....”

Mia thở ra một hơi mà cô đã kìm lại nãy giờ. Nó vang lên đồng thời với một âm thanh tương tự gần đó. Citrina rõ ràng cũng đã hành động giống như cô.

“Chà, may mắn thật.” Citrina nói với Bel sau khi nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. “Khoảng cách cũng không xa lắm. Chúng ta sẽ có thể lấy lại nó.”

Tuy nhiên, Bel nhìn nhánh cây nhô ra rồi lắc đầu.

“Không, quá nguy hiểm. Nếu trượt chân thì chúng ta sẽ rơi xuống vách đá mất.” Cô mỉm cười. “Không sao đâu. Mình luôn có thể làm một cái khác mà. Dù sao thì, không cần biết ta cố giữ chặt một thứ như thế nào. Khi thời điểm đã tới thì nó vẫn sẽ ra đi thôi. Cuộc sống là vậy mà.”

Lớp mặt nạ thờ ơ của cô bị phản bội bởi một cái liếc đau buồn về phía cái troya đang treo lủng lẳng.

Mia cắn môi. Chuyện này vốn đã chẳng xảy ra nếu cô không gượng ép và lẻn vào rừng một mình. Mặc cảm tội lỗi bắt đầu đè nặng lên lương tâm cô. Gánh nặng đó khiến nó rung rẩy. Hơn nữa, cô biết rằng Bel đã rất cố gắng làm cặp bùa may mắn đó để cô và Citrina có đồ đôi. Đúng là cô bé có thể chỉ việc làm một cái khác. Nhưng đó không phải vấn đề.

Cái bùa may mắn đó là độc nhất vô nhị. Bel đã dồn cả trái tim và linh hồn mình vào việc làm nó. Một cái khác đâu thể không không thay thế vị trí của nó được. Vậy có nghĩa là vẫn còn quá sớm để từ bỏ.

May mắn thay, nhánh cây mà tấm bùa mắc phải khá to. Sẽ cần cẩn thận leo một chút nhưng lấy lại có vẻ vẫn nằm trong mức khả thi. Nhất là với Mia, bởi cô là một cô gái của rừng rậm. Do đã thuyết phục hoàn toàn bản thân về độ giỏi giang của mình trong vấn đề này, cô quay về phía Bel và nói với giọng quả quyết.

“Em nói đúng, Bel. Không cần biết em trân quý một thứ như thế nào, không cần biết em giữ chặt nó như thế nào thì khi thời điểm tới, nó vẫn sẽ ra đi. Điều này đúng. Nhưng.” Cô đặt một tay lên cái cây giữ tấm bùa. “Không có lý do nào để từ bỏ mà không cố gắng cả.”

“Chị Mia? Chị đang làm gì vậy?” Bel hỏi, đôi mắt cô mở to vì sốc.

“Điều chị đang làm,” Mia nói, hướng mặt hoàn toàn về phía cái cây “là thể hiện sự quan trọng của nỗ lực, bởi khả năng mất đi thứ gì đó không phải là cái cớ để không cố gắng hết sức giữ chặt lấy nó!”

Nói thế xong, cô nhảy lên thân cây. Nó mọc dài chéo ra ngoài từ vách đá theo một góc không quá khó để leo. Cô bò dần lên, cố không nghĩ về sự thiếu vắng của mặt đất bên dưới.

Ổn mà. Mình là một dân chuyên rừng rậm. Mà, mình là một dân chuyên nấm, nhưng như thế vẫn có nghĩa là mình có thể leo cây mà không gặp vấn đề nào.

Tạm không kể đến độ hợp lý logic của phép so sánh nấm bằng rừng đó thì cô đang tràn đầy tự tin. Khoe một nụ cười gan dạ với Bel đang ngỡ ngàng, Bà Mia trông giống hệt người anh hùng trong sách truyện đang sắp sửa thực hiện một kì công khó tin, một hành động sẽ nhận được sự ngưỡng mộ vĩnh hằng của cô cháu gái đang nín thở.Thế rồi cô trượt và té.

“Aaaaaaaaaaaaaa!”

Truyện Chữ Hay