Dù đầu óc đã tỉnh táo hơn sau cú sốc vừa rồi, Mia vẫn tiếp tục nằm lì trên giường.
“Mệt mỏi quá đi....”
Bữa trưa của cô vẫn còn nguyên. Tầm này cô chẳng còn bụng dạ nào để mà ăn với uống cả. Tâm trí cô lúc này chỉ toàn là những suy nghĩ về cơn ác mộng. Cô muốn tin rằng vừa rồi chỉ là một giấc mơ không có thật mà thôi. Thế nhưng cái cảm giác chân thực đến đáng sợ của những kí ức đó cùng sự tồn tại của cuốn nhật ký đẫm máu lại một mực phủ nhận niềm tin của cô.
“Ugh...”
Mia cứ lăn qua lăn lại trên giường trong lúc càu nhàu không ngớt. Không có giây phút nào là cô không suy nghĩ cả. Lần này cô tập trung suy nghĩ thật lâu.
Và 30 phút cứ thế trôi qua.
“Mình đói điên lên được...”
Bụng Mia réo mãi không ngừng. Đã quá giờ ăn trưa của cô được gần một tiếng rồi.
“Ah-hah,” Mia vỗ tay một cái. “Hình như người ta bảo là đồ ngọt rất tốt cho trí óc.”
Với suy nghĩ tuyệt hảo đó trong đầu, gương mặt cô lập tức rạng rỡ hẳn lên và cô nhanh chóng nhảy xuống khỏi giường rồi phóng vọt ra cửa.
Gia đình hoàng tộc của Mia sống trong tòa lâu đài Whitemoon nổi tiếng. Những gian sảnh rộng lớn của nó được trang hoàng bởi hàng ngàn viên Moonstone màu xanh ngọc, vàng kim và trắng tinh khiết tuyệt đẹp. Bên cạnh đó, những dãy tường nguy nga trong lâu đài còn được tô điểm thêm bằng vô số những món đồ trang trí xa hoa. Mia chậm rãi bước đi trong lúc nhìn ngắm xung quanh. Lúc này đế quốc Tearmoon đang ở trên đỉnh cao của sự thịnh vượng. Tuy nhiên, Mia cũng biết, rằng ngày tàn của nó đã tới rất gần rồi.
Sau một hồi đi lại thì rốt cuộc cô cũng tới được 1 phòng ăn trong tổng số 4 cái của tòa lâu đài: sảnh Đêm Trắng. Trong căn phòng rộng lớn là một người đàn ông to béo; ông nhìn Mia một cách khó hiểu.
“Chẳng phải là Công chúa Mia đó sao. Thần có thể giúp gì được cho Công chúa Điện Hạ?”
Ông ta có cơ thể vĩ đại như một con gấu đội lốt người cùng bộ râu tuy rậm rạp nhưng đồng thời cũng rất bồng bềnh giống hệt miếng bông gòn. Mia có chút bất ngờ khi cô nhận ra ông ngay lập tức.
Mình vẫn nhớ... Đây chính là người bếp trưởng mà mình sẽ sa thải.
Vào ngày sinh nhật thứ 14 của mình, Mia đã đuổi việc cái người đầu bếp luôn phục vụ cho cô những món làm từ rau cô mà ghét cay ghét đắng.
“Từ bây giờ đến khi ấy còn 2 năm nữa cơ...”
“Um, thưa Công chúa Điện Hạ?”
“Oh, không có gì đâu. Ta hơi đói, vậy nên hãy mau chuẩn bị cho ta một ít đồ ăn vặt. Sẽ rất tuyệt nếu ngươi có thể làm cho ta vài cái bánh Moonberry.”
Người bếp trưởng cau mày và lắc đầu từ chối yêu cầu của Mia.
“Xin thứ lỗi cho thần, nhưng thần không thể phục vụ đồ ăn vặt cho Công chúa Điện Hạ ngay sau bữa trưa như vậy được đâu ạ.”
Lời nói của người đầu bếp mang lại một cảm giác thật hoài niệm khiến Mia không khỏi mỉm cười. Ông ấy là người duy nhất dám khước từ yêu cầu của cô như vậy. Người đầu bếp thay thế cho ông sau này sẽ luôn nấu cho Mia mọi thứ cô muốn. Và cô sớm cảm thấy điều đó thật nhàm chán.
Lần nào cũng thọc gậy bánh xe cô như vậy, quá phiền nhiễu đi.
“Ah, nếu vậy thì phần thừa của bữa trưa cũng được thôi. Phiền ngươi đem chúng đến cho ta được chứ?”
“Dạ?”
Chẳng hiểu vì sao mà vị đầu bếp trưởng lại trố mắt nhìn cô đầy kinh ngạc khi nghe vậy.
“Có vấn đề gì à?”
“Uh, không có gì đâu ạ. Xin thứ lỗi cho thần. Thần sẽ chuẩn bị bữa ăn ngay.”
Không lâu sau, rất nhiều đĩa thức ăn nóng hổi và đầy ắp được đem lên. Có loại bánh mì tỏa ra một hương thơm ngọt ngào quyến rũ vô cùng; một món hầm được làm từ nhiều loại rau củ quả hết sức đa dạng; một miếng cá hồi ướp muối bự chảng; và sau cùng là một bát trái cây tươi rói.
“Ah, thật hoài niệm làm sao.” Mia nói trong lúc chiêm ngưỡng cái bàn toàn những món ăn được bày biện rất đẹp mắt.
Đặc biệt, món rau hầm thu hút toàn bộ sự chú ý của Mia. Cô nở một nụ cười gượng gạo trong lúc dùng thìa múc đầy nước hầm. Là nó đây, ẩn mình trong rất nhiều những nguyên liệu khác. Cà chua Ambermoon, thứ cô cực kì ghét.
Mình chẳng thể nào ưa nổi cái vị chua của nó.
Cô nâng cao chiếc thìa thức ăn, trong đó có cả miếng cà chua Ambermoon to tổ tướng.
Nhưng mà phải công nhận là trông nó cũng ngon mắt thật.
Ngay lúc đó, một kí ức chợt hiện lên trong tâm trí Mia khiến cô nhớ lại thứ đồ ăn mà người ta ép cô ăn trong hầm ngục. Cô nhớ món bánh mì; nó bị ôi, mốc meo và cứng vô cùng. Vị của nó thì chả khác gì đang nhai cát cả. Lần nào cũng vậy, cổ họng cô cũng sẽ nghẹn bứ lại, nhất quyết không chịu nuốt trôi thêm một mẩu bánh nào nữa. Những lúc như thế, họ sẽ mang cho cô món hầm. Màu chủ đạo của nó lúc nào cũng xám ngắt, còn lí do tại sao lại vậy thì cô cũng không biết. Cái mà họ gọi là rau trong đó thực chất cũng chỉ toàn là cỏ dại, và vị của nó thì không thể nào ưa nổi. Cô thực sự không bận tâm đến mùi vị của nó, cái này là thật lòng. Cô chỉ ước là nó không khiến bụng cô đau thắt nhiều ngày liền mà thôi. Mặc dù cô biết nạn đói đang hoành hành khiến người dân không còn gì để ăn, nhưng cô tin sự đối xử tàn tệ mà cai ngục dành cho cô xuất phát từ sự căm thù hơn là một hình phạt thích đáng. Cô có bằng chứng cho điều đó: sau khi biết cô không thích cà chua Ambermoon, họ đã cho cô ăn độc mỗi món làm từ cà chua Ambermoon suốt hàng tuần liền.
Thật là một khoảng thời gian tồi tệ...
Cô vẫn nhớ cái mùi kinh khủng nó bốc ra khi họ dí nó vào mũi cô. Và khi họ bóp miệng cô ra để nhét nó vào, cô đã phát ói vì cái vị vừa chua vừa đắng của nó. Cô khẽ rùng mình. Chỉ nhớ lại những kí ức đó thôi cũng đủ khiến cô nổi da gà.
Gạt khỏi đầu những suy nghĩ vừa rồi, cô tập trung quan sát miếng cà chua đang nằm gọn trên chiếc thìa trước mắt.
So với lúc ấy thì trông nó như thể đang tỏa sáng vậy...
Thoạt đầu cô định không ăn nó cơ, thế nhưng sự tò mò đã lấn át tâm trí cô, và thế là cô cho tất cả vào miệng mình. Ngay lập tức, hai mắt cô mở lớn đầy kinh ngạc.
“Đầu bếp đâu! Mau gọi đầu bếp đến đây! Ngay lập tức!”
Người hầu gái bị Mia ra lệnh đột ngột giật bắn mình run run hỏi:
“T-Thưa Công chúa Điện Hạ? Có chuyện gì vậy ạ?”
“Cứ gọi hắn tới đây cho ta!”
Người bếp trưởng khi nghe tiếng huyên náo trong phòng ăn đã mau chóng xuất hiện.
“Có điều gì trái với sở thích của Công chúa Điện Hạ sao ạ...?” Ông ta lo lắng hỏi. Nụ cười trên gương mặt ông giựt nhẹ một cái.
“Đây... là thứ gì vậy?”
Mia đưa thìa lên ngang mũi của người đầu bếp. Trên đó có một miếng cà chua
Ambermoon.
“Dạ thưa, đây là món hầm được làm từ các loại rau quả mùa vụ đó ạ...”
Cái cách hai mắt ông ta đảo qua đảo lại nãy giờ cho thấy rõ rằng ổng đang vờ như mình chẳng biết gì. Thế nhưng Mia lại không hề hài lòng với câu trả lời mập mờ vừa rồi của người đầu bếp.
“Để ta sửa câu hỏi lại chút nhé. Đây,” cô nói trong lúc chĩa cái thìa lại sát mặt người bếp trưởng hơn nữa, “là loại quả gì?”
Người đầu bếp cao hơn Mia rất nhiều, vậy nên cô phải nhướn người lên hết cỡ và vươn tay cao tối đa để có thể cho ông ta nhìn thấy thật rõ thứ ở trên cái thìa. Thoạt đầu thì vị này chỉ đơn giản là nhìn vào cái thìa mà thôi. Nhưng sau một hồi như vậy, ông nhận ra Mia không hề có ý định nhượng bộ. Rốt cuộc thì ông cũng đành phải ôm đầu thừa nhận, “Thần tin rằng... đây là một miếng cà chua Ambermoon, thưa Công chúa Điện Hạ.”
Các hầu gái trong phòng ăn đều dành cho người đầu bếp những cái nhìn lo lắng.
“Không thể nào! Đây…Đây mà là cà chua Ambermoon á?”
Cô hoài nghi nhìn miếng cà chua đang nằm yên vị trong cái thìa của mình. Tay cô hơi run lên khi cô chậm chạp đưa nó lên miệng rồi từ từ nhai. Nó có chút vị ngọt dịu ẩn trong tầng tầng lớp lớp những hương vị phức tạp nhưng tươi mới vô cùng. Được hầm đến độ mềm hoàn hảo, miếng cà chua lập tức tan ra trong miệng cô, để lại duy nhất một hương thơm tinh tế còn đọng lại trên đầu lưỡi.
Có gì đó trong cô đang thôi thúc phải ăn thêm thứ này.
Cô xúc thêm một thìa đầy nước hầm, rồi thêm một thìa nữa. Chuyển động của cô thật chậm rãi như thể đang bị mê hoặc vậy. Những kí ức cứ liên tục ùa về trong cô. Cô nhớ sự đau khổ, nhớ cái vị đắng đến nghẹn cả cổ họng. Nhưng chúng không có ở đây lúc này. Mỗi thìa rau hầm là một sự giao thoa kì diệu giữa quá khứ với hiện tại— giữa hồi ức với thực tế. Cô với lấy chiếc bánh mì và cắn một miếng nhỏ. Một hương thơm dịu dàng, ngọt ngào và tươi mát, lan tỏa khắp khứu giác Mia. Trong một khoảnh khắc, cả thế giới dường như đã dừng chuyển động trong sự tĩnh lặng tuyệt đối. Thế rồi, một tiếng thở dài run run thoát ra từ miệng cô, và từng câu chữ cô nói ra cũng không còn mạch lạc nữa.
“Bánh mì đã luôn mềm đến vậy sao...?”
Có thứ gì đó vừa rơi nhẹ xuống mặt bàn. Mia khẽ chớp mắt nhìn xuống. Có một vết chấm ướt trên tấm khăn bàn. Chỉ khi đó Mia mới nhận ra rằng hai hàng nước mắt đã tuôn dài trên má cô từ lúc nào không hay.
“T-Thưa Công chúa Điện Hạ! Có chuyện gì vậy ạ? Món hầm của thần khiến Người không hài lòng ạ?” người đầu bếp hốt hoảng liên tiếng.
Mia nghe vậy liền quay ra nhìn ông, thế nhưng 2 má cô lúc này đã đầy ắp thức ăn nên cô chẳng nói được từ nào ra hồn cả, thay vào đó chỉ có những âm thanh không thể nào hiểu nổi phát ra mà thôi.
Hơn nữa, cô thậm chí còn bị nghẹn trong lúc cố nói khiến cho mặt cô đỏ bừng lên, và cô phải điên cuồng khua tay múa chân để kêu cứu. Chỉ sau khi đã thực hiện hàng loạt những hành vi không đứng đắn với cái danh Công chúa của mình, và nhờ có cốc nước do một cô hầu gái cũng đang hoảng loạn không kém mang đến cho thì cuộc náo loạn mới thực sự chấm dứt.
“Quả là một bữa ăn tuyệt vời đấy, bếp trưởng. Tài năng của ông thật đáng khen ngợi.”
Cô mỉm cười nói với vị đầu bếp to lớn, người đang lo lắng đến gần như mất kiểm soát.
“T-Thần rất lấy làm vinh dự, thưa Công chúa Điện Hạ. Tuy nhiên, thần phải nhấn mạnh rằng món rau hầm hôm nay đã được chế biến sao cho làm toát ra hết được hương vị tự nhiên của các nguyên liệu trong đó. Vì vậy nên thần không dám nhận lời khen lợi cho sự hài lòng mà nó đem lại cho Người đâu ạ.”
“Oh? Thật vậy sao? Nhưng mà, hm... Vậy để ta lấy ví dụ nhé, về phần cà chua Ambermoon chẳng hạn. Chẳng phải hương vị cơ bản của nó hơi nồng hơn đó thôi? Ta có nhớ là mùi vị của nó chẳng dễ chịu tẹo nào.” Cô nhớ lại đống cà chua mà người ta bắt cô ăn hồi ở trong ngục. Chúng rất cứng, đắng nghét, thi thoảng còn có quả bị thối nữa. Vị của chúng quả thật rất kinh khủng.
“Ah, đó là bởi...” Ông bếp trưởng tươi cười nói trong lúc xoa xoa cái cằm đầy râu của mình. “Khi bị chế biến sai cách, cà chua Ambermoon hoàn toàn có thể có mùi vị như miêu tả của Công chúa Điện Hạ. Tuy nhiên, phần cà chua này đã được hầm liên tục trong 3 ngày liền. Vậy nên một khi lượng nhiệt được điều chỉnh hợp lí thì gần như ai cũng sẽ có thể nấu được một bữa ăn như của thần thôi ạ.”
“Ara, thật thú vị làm sao. Nếu việc chế biến chúng phức tạp đến vậy thì tại sao chúng ta không đơn giản là thôi không ăn nó nữa luôn đi...?”
“Thưa, việc đó là không thể được. Nó sẽ gây ra những ảnh hưởng tiêu cực đến sức khỏe của Công chúa Điện Hạ. Đối với người hầu chúng thần, việc đảm bảo đầy đủ dinh dưỡng trong khẩu phần ăn của gia đình hoàng tộc là nghĩa vụ quan trọng nhất.”
Người đầu bếp trưởng đặt một tay chéo ngực rồi cúi mình thật thấp trước Mia. Mia đã luôn coi sự tôn kính mà các bầy tôi dành cho mình là điều hiển nhiên, rằng đó là cách mà mọi thứ luôn hoạt động. Nhưng dĩ nhiên là không phải như vậy. Không hề. Sau khi cuộc nổi dậy mang đến sự suy tàn cho toàn đế quốc đồng thời khiến cô mất đi toàn bộ quyền lực, gần như chẳng có bất cứ ai thèm quan tâm tí ti gì đến cô nữa, và thậm chí chỉ một chút tôn trọng cũng không còn. Giờ thì cô đã hiểu rất rõ điều đó, và vì thế nên một nụ cười dịu dàng khẽ nở trên môi cô.
“Ngươi thật là chu đáo làm sao. Ta vô cùng trân trọng và biết ơn những cố gắng của ngươi.”
“...Vâng?”
Nghe những lời khen ngợi chân thành đó của Mia khiến người bếp trưởng bị sốc nặng. Ông lảo đảo lùi bước về sau trong lúc miệng vẫn còn đang há hốc đầy kinh ngạc. Chấn động từ lời khen của Mia khiến ông choáng váng thêm một lúc nữa. Ông chưa từng mơ là sẽ có ngày ông được nhận những lời lẽ tử tế đến thế từ cô công chúa ương ngạnh này.
...Chắc hẳn là giờ đây ai cũng đã hiểu hồi trước Mia từng hành xử như thế nào.
Cái cách người đầu bếp trố mắt kinh ngạc nhìn Mia cũng tương tự như khi ta chứng kiến một phép lạ không tưởng vậy, kiểu như có một người đang đứng thì bỗng anh ta bay vụt lên không trung cả chục mét chẳng hạn. Sau một lúc cứ đứng ngớ người ra và nhấp nháy mắt vì không thể tin được chuyện vừa mới xảy ra, rốt cuộc thì ông cũng thở ra được một câu trả lời dõng dạc.
“T-Thần vô cùng vinh hạnh..., thưa Công chúa Điện Hạ.”
Tuy lời khen của Mia cũng chẳng phải vì chuyện gì to tát cho cam, nhưng điều quan trọng là nó thực sự tồn tại. Người đầu bếp xoa xoa cằm như thể ông đang bối rối đến độ không nói lên lời vậy. Rồi ông bổ sung tiếp:
“D-Dĩ nhiên đó là nhờ chi phí cho mỗi bữa ăn nữa ạ... Chỉ riêng bữa ăn ngày hôm nay với chất lượng tuyệt hảo đã tốn kém ngang 1 tháng thu nhập của một người dân bình thường rồi.”
“Ara, ra là vậy sao?”
Mấy cái chuyện tiền nong như này chưa bao giờ có nghĩa lí gì với Mia cả. Vốn đã luôn được nuông chiều kể từ lúc chào đời, cô đã quá quen với việc chỉ một ánh nhìn thôi cũng đủ để mọi mong ước của mình được đáp ứng đầy đủ.
Cô hoặc không biết hoặc cũng chả bận tâm rằng mỗi bữa ăn hay lối sống của mình tốn kém đến mức nào, hay rằng một người dân thường kiếm được bao nhiều tiền mỗi tháng. Bởi lẽ đó nên cho dù cô có bỏ ngoài tai những lời vừa rồi của ông bếp trưởng thì cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng lần này thì cô đã không làm vậy.
Cô có biết chi phí cho mỗi bữa ăn của gia đình hoàng tộc các người tốn kém đến thế nào không hả?
Một giọng nói chỉ trích khó chịu vang lên trong tâm trí cô. Cô giật bắn mình rồi lo lắng nhìn quanh.
C-Cái cung trăng gì thế?! Vừa rồi là ai vậy...
Dù không nhớ chủ nhân của câu nói đó là ai, thế nhưng giọng nói này lại thật thân thuộc đối với Mia. Nó đến từ một người mà cô đã từng quen biết trong dòng kí ức xưa cũ...