Những tia nắng cuối ngày từ nơi chân trời xa xăm nhuộm bầu trời trong sắc đỏ như máu và chiếu sáng Quảng Trường Trung Tâm tại thủ đô đế quốc Tearmoon. Nằm sừng sững tại chính giữa quảng trường nổi tiếng này hôm nay là một giàn máy chém, cái lưỡi đao còn hoen màu máu thô kệch của nó hơi hửng sáng lên trong ánh chiều tà.
Cô công chúa độc nhất của Đế quốc Tearmoon, Mia Luna Tearmoon, đứng trước thứ công cụ đầy chết chóc đó trong lúc nhìn xuống đám đông phía dưới một cách vô hồn. Những tiếng la ó nguyền rủa vang lên không ngừng nghỉ hành hạ đôi tai cô. Tất cả chứa chỉ toàn là nỗi căm hận cùng sự thù địch. Từng câu từng chữ họ thốt ra đều khắc vào trái tim cô cả ngàn vết cắt.
“...Tại sao? Tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?”
Tại sao mà cô — Đệ Nhất Công Chúa của Đế Quốc Tearmoon vĩ đại — phải hứng chịu một số phận nghiệt ngã như vậy? Có phải là do khi đó cô đã bật cười khi nghe người dân nói rằng họ chẳng có bánh mì để ăn, để rồi còn hỏi họ tại sao lại không ăn thịt? Có phải là do sự thất bại ê chề trên tình trường của cô cũng như việc cô quyết định trút hết sự bực tức của mình lên đầu tình địch, con gái của 1 gia đình quý tộc nghèo? Có phải là do khi cô được phục vụ một món ăn được làm từ cà chua ambermoon, thứ mà cô ghét vô cùng, cô đã lập tức sa thải người đầu bếp đó?
Cô chìm đắm trong dòng suy nghĩ của mình mà không nhận thức được một thực tế rằng tự chính bản thân cô đã trả lời gần như toàn bộ những thắc mắc ấy. Ánh mắt vô hồn của cô vẫn đang hướng xuống đám đông giận dữ phía dưới.
Đứng trước bọn họ là 1 người đàn ông trẻ có mái tóc ánh bạc. Anh ta tỏa ra khí chất của một nhà lãnh đạo tài ba qua từng động tác ra lệnh cho các binh lính dưới quyền. Tên anh ta là Sion Sol Sunkland, Thái tử của Vương quốc Sunkland. Đứng cạnh anh ta là một cô gái trẻ với khí chất không chút kém cạnh. Được mệnh danh là Nữ Thánh xứ Tearmoon, cô ấy là con gái của một nhà quý tộc nghèo thuộc khu vực hẻo lánh nằm tại rìa lãnh thổ Đế quốc. Với sự giúp sức của Sion, cô ấy đã đứng lên khởi nghĩa để giải phóng người dân khỏi sự đàn áp của tầng lớp thống trị thối nát. Tên của cô gái đó là Tiona Rudolvon, người đã từng thổi bùng lên trong Mia ngọn lửa của sự khinh thường và ghen tức... Thế nhưng giờ đây ngọn lửa ấy đã hoàn toàn tàn lụi, để sót lại trong cô không gì hơn sự trống rỗng và cam chịu.
“Tại sao mà mọi chuyện lại thành ra như vậy...”
Câu nói ấy cứ mãi quẩn quanh trong tâm trí Mia. Nhưng rồi cũng chẳng được bao lâu trước khi một người lính tiến ra sau cô và ép cô quỳ xuống. Cô ngẩng đầu lên để thấy hai tay mình đang bị đặt vào hai cái vòng bán nguyệt trên một tấm gỗ lớn. Và rồi nửa trên của tấm gỗ được người lính nọ khớp lại với nửa dưới, trói chặt Mia tại chỗ. Bề mặt gỗ thô nhám găm vào da thịt cô rất nhiều những miếng dăm gỗ đầy đau đớn.
“Tại sao mà mọi chuyện lại thành ra như vậy...”
Lần này thì đã có người trả lời câu hỏi của cô.
“Tất cả là vì lợi ích của Đế quốc. Giờ thì công chúa hãy ngoan ngoãn chịu chết đi.”
Cô nhìn người lính đã áp giải cô lên pháp trường, ánh mắt của anh ta thật lạnh lùng và thù địch. Đó cũng là ánh mắt của những người dân tại quảng trường: tất cả đều muốn cô phải chết. Một cảm giác kinh hãi dâng trào kiểm soát tâm trí cô. Nỗi khiếp đảm chạy dọc sống lưng khiến cơ thể cô run lên, thế nhưng nó chẳng thể truyền đến não bộ của cô được nữa. Lưỡi đao sắt nặng nề đã rơi xuống.
Một tiếng va chạm thô kệch vang lên, và cả trời đất bắt đầu xoay chuyển...
Một cuốn nhật ký rớt xuống nền gỗ lạnh lẽo. Đó là món vật dụng cá nhân duy nhất cô được phép giữ lại khi bị bắt. Chậm rãi, những trang giấy cũ nát của nó dần bị nhuộm trong sắc đỏ hệt như bầu trời phía trên vậy.
Mia Luna Tearmoon, đã chết.
Giấc mơ kết thúc ngay tại thời khắc ấy.
“Hyaaaaaaaaaaaaah!”
Mia la toáng lên. Đó là một hành động không đứng đắn tẹo nào đối với một cô công chúa đế quốc.
“Đ-Đ-Đ-Đầu mình! Đầu của mình đầu của mình đầu của mìnhhhhhh!”
Cô điên cuồng vỗ vỗ cái đầu của bản thân, lần mò từng chút da một để chắc chắn rằng nó vẫn còn nối liền với cổ. Và cô tiếp tục kiểm tra lại thêm lần nữa cho chắn ăn.
N-Nó vẫn còn nguyên! Ổn rồi. Ổn cả rồi.
Sau đó cô nhìn xuống dưới cơ thể mình một cách lo lắng. Bộ quần áo rách nát không còn ở đó nữa, thay vào đó lúc này là một chiếc váy ngủ xa hoa được làm từ loại chất liệu tuyệt hảo. Nó cực kỳ mềm mại, thoải mái và cũng không kém phần rườm rà. Làn da cô mới khi nãy còn chi chít những vết sẹo với đủ loại kích cỡ giờ đây đã trở lại trạng thái mịn không tì vết như ban đầu. Cô đưa hai tay lên trước mắt. Trông chúng dường như bé hơn nhiều so với trong giấc mơ.
Cứ như là tay trẻ con vậy...
Trong lúc đầu óc vẫn còn đau nhức sau giấc mơ vừa rồi, cô chậm chạp chui ra khỏi giường và bước tới trước tấm gương lớn. Và khoảnh khắc cô nhìn thấy chính mình trong đó, đôi mắt xanh tuyệt đẹp của cô mở lớn đầy kinh ngạc. Mái tóc màu vàng dài đến ngang vai của cô được cắt tỉa gọn gàng, và hai má cô ánh lên màu hồng nhạt cho thấy một sức khỏe tuyệt vời. Cô gái đang nhìn cô trong tấm gương kia là hiện thân hoàn hảo của một Mia đang khoảng chừng 11 hay 12 tuổi. Khi đó, Tearmoon vẫn còn là một cường quốc với sức ảnh hưởng cùng sự thịnh vượng mà khó có quốc gia nào có thể sánh được trên khắp châu lục...
Quái lạ. Rõ ràng năm nay mình 20 rồi cơ mà...
Cô chau mày nghĩ ngợi.
Mình bị bắt năm 17 tuổi trong lúc chạy trốn khỏi đất nước... bị giam trong ngục tối thêm 3 năm nữa... và rồi...
Kí ức về những ngày tháng địa ngục xa xăm lần lượt hiện lên trong tâm trí Mia. Cô nhớ nỗi thống khổ khi ấy. Nhớ những trận khóc. Nhớ cái cảm giác thô cứng của nền đá và sự ẩm ướt lạnh lẽo của cái chăn mỏng. Dòng hồi tưởng bất chợt ùa về khiến đầu óc cô choáng váng. Cô có chút hoang mang, nhưng quan trọng hơn tất thảy, cô cảm thấy thực sự nhẹ nhõm.
“...O-Oh ho ho. T-Thật hiển nhiên quá mà.” Cô khúc khích cười lớn một mình, như thể đang cố gắng rũ đi những kí ức kinh hoàng của cơn ác mộng. “N-Những chuyện ấy chưa từng xảy ra. Làm sao có thể cơ chứ? Thật là một giấc mơ ngớ ngẩn. Đúng là trẻ con hết sức. Và mình cũng thật ngớ ngẩn làm sao khi đã mơ một giấc mơ như vậy.”
Cô cứ cười mãi trong một nỗ lực vô vọng để xua đi bầu không khí tĩnh lặng đến đáng sợ trong phòng để mà không nhận ra một sự thật hiển nhiên, rằng trẻ con thật thì không coi việc chúng mơ thấy ác mộng là một điều trẻ con. Và rồi từ khóe mắt của mình, cô nhìn thấy một thứ gì đó nằm gần cái gối đầu giường.
“...Oh?”
Cô tò mò nhìn cái đồ vật kì lạ đó. Khi kiểm tra kĩ hơn, cô nhận thấy đó là một cuốn nhật ký đã cũ. Nói chính xác hơn, đó là nhật ký của cô. Cô nhận ra nó qua bìa sách. Đó là cuốn nhật ký đã luôn bên cô từ ngày cô lên 10. Nhưng mà vì một vài lí do mà giờ đây nó trông cũ hơn rất nhiều. Chất giấy có dấu hiệu bị hư hỏng và nhiều trang giấy trông hết sức tàn tạ... Và tại sao khắp cuốn nhật ký lại có vô số những vết ố tối màu?
Trông nó giống hệt như cuốn nhật ký mà cô thấy trông giấc mơ khi nãy. Cô run rẩy đưa tay ra và cầm cuốn sách đã bạc màu lên xem.
Bằng một cách vô cùng chậm chạp, cô lật mở cuốn nhật ký ra. Lập tức đập vào mắt cô là một trang giấy loang lổ dấu vết của thứ chất lỏng màu đỏ sẫm đã khô từ lâu. Toàn bộ những ghi chép trong cuốn nhật ký là về những trải nghiệm cay đắng của cô, tất cả đều giống hệt như trong giấc mơ. Từng câu chữ trong đó đều lột tả một cách chân thực nhất cuộc sống như địa ngục của cô trong ngục tối cũng như nỗi kinh hoàng của lưỡi đao sắt.
“Hyaaaaaaaaaaaaaaaaah!”
Mia một lần nữa la toáng lên. Và rồi cô lập tức lịm đi.