“Yêu, này không phải hoàng tử ngốc sao?”
Âm thanh chanh chua của nữ nhân truyền tới, nhưng không làm bóng dáng bé nhỏ bên liên trì chú ý. Hoàng tử tuổi nho nhỏ, vẫn như cũ nhìn về xa xa, linh hồn không biết đang phiêu về đâu.
Bị một đứa bé coi thường, Viện phi thực sự tức giận. Nhất là đứa bé này lại còn là long loại do nữ nhân kia sinh ra, cho dù chỉ là một hoàng tử ngu ngốc vẫn làm nàng không thể tiêu hận.
Đúng, nàng hận Nhược phi, rất hận, hận không thể róc da rút xương nàng ta. Lúc trước nếu không phải Nhược phi giở trò, hoàng nhi của nàng cũng lớn cỡ đứa bé này.
Nhưng mà Nhược phi ghen tị nàng hoài hoàng tử của bệ hạ, được bệ hạ sủng ái, sợ địa vị của mình lung lay, thế nhưng làm hại nàng sinh non, không bảo vệ được sinh mệnh nhỏ bé kia.
Tuy bệ hạ thương xót nàng mất đi đứa nhỏ, phong nàng là Viện phi, còn nhốt nữ nhân đáng ghét kia vào lãnh cung, nhưng nàng vì sinh non để lại di chứng, không bao giờ có thể hoài hoàng tử của bệ hạ được nữa, cái này bảo nàng làm sao mà không oán.
Trong hoàng cung luôn tôn sùng quyền thế này, không có hoàng tử, bảo nàng làm sao tranh đoạt với người khác. Nhược phi hủy đi hi vọng của nàng, hủy đi cuộc đời nàng, kêu nàng làm sao không hận.
Vì thế lúc biết nữ nhân Nhược phi kia sinh ra một hoàng tử, nàng suýt chút nữa cắn nát cả răng. May mà Nhược phi đã phát điên, hoàng tử sinh ra cũng là một đứa ngốc, nàng mới có thể an tâm một chút. Bất quá thỉnh thoảng cũng phải tới lãnh cung châm chọc nữ nhân kia, xem nàng phát cuồng làm trò hề, nàng mới có thể giải được một ngụm oán khí.
Hiện tại lại nhìn thấy hoàng tử ngốc ở đây, nàng đương nhiên phải châm chọc, chẳng sợ đứa nhỏ này căn bản không hiểu nàng đang nói gì, nhưng nó cũng là phương thuộc điều hòa cuộc sống nhàm chán của nàng.
Chính là lúc bị đứa bé này không thèm để mắt tới, mặt mũi Viện phi để ở đâu, chẳng lẽ để nhóm nô tài bên người cười chê sao.
“Nương nương, ngài đừng sinh khí, để ngốc tử này chọc tức hại thân không đáng.” Nô tài vây bên người Viện phi vừa thấy sắc mặt chủ tử biến đổi, lập tức biết xảy ra chuyện, vội vàng nịnh nọt.
“Đúng vậy, bất quá chỉ là một ngốc tử. Nhưng ai biết nó có phải ngốc thật hay đang giả vờ. Tiểu Di Tử, ngươi nói đúng không?” Viện phi nhìn hoàng tử nho nhỏ cách đó không xa, trong mắt hiện lên quang mang độc ác.
“Nương nương nói phải, ai biết biết có phải Nhược phi vì muốn bảo hộ đứa nhỏ của mình mà cố ý diễn kịch. Có thể ngay cả chuyện Nhược phi điên cũng là giả. Huống chi, cho dù Nhược phi điên thật thì đó cũng là trừng phạt cho tội lỗi của mình, ai bảo nàng ta hại nương nương.”
Đám cung nhân, thái giám luôn nhìn sắc mặt chủ tử làm việc sở trường nhất là diễn kịch, Tiểu Di Tử sao lại không biết.
“Vậy ngươi nói, bản cung có nên nghiệm chứng một chút không?” Khóe mắt lóe lên vẻ gian xảo, gương mặt Viện phi lại cười đến dị thường ôn hòa.
“Dạ, nương nương đương nhiên đúng.” Tiểu Di Tử cười nịnh nọt đáp lời. Buồn cười, hắn bất quá chỉ là một thái giám nho nhỏ, không bằng lòng với chủ tử để bị trượng côn đánh chết à, huống chi Viện phi nương nương lại đang là một nữ nhân bị cừu hận che mắt, hắn càng không dám ngỗ nghịch.
“Tốt. Tiểu Di Tử, ngươi tới đẩy nó xuống liên trì cho ta.”
“Cái gì? Nương nương tha mạng, mưu sát hoàng tử là tội tru di cửu tộc, nô tài không dám.” Tiểu Di Tử hiện tại ngay cả trái tim cũng đau muốn chết.
Đều tại hắn lắm miệng mới hại mình lâm vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan thế này. Cho dù hắn chỉ là cô nhi, không sợ tru di cửu tộc, nhưng hắn cũng không muốn chết a.
“Sợ cái gì, nơi này chỉ có người của ta, còn sợ người khác thấy sao. Huống chi ta cũng không phải muốn nó chết, chỉ muốn dọa mà thôi.” Viện phi nhìn tiểu thái giám đang thống khổ, khiển trách. Thật là thứ vô dụng.
“Nương nương…….”
“Còn không mau đi.”
Ô ô, tiểu thái giám bất đắc dĩ đành phải chậm rãi tiến tới gần đứa bé ngồi trên bờ hồ, chuẩn bị nhắm mắt lại nhẫn tâm đẩy một cái, mặt kệ lương tâm đang gào thét trong lòng. Nhưng mà lúc tiếng ‘bùm’ vang lên, Tiểu Di Tử thất thần.
Trời ạ, hắn căn bản còn chưa có đẩy, sao tiểu hoàng tử đã rơi xuống rồi? Sao lại thế này? Sao hắn cảm thấy sự tình có chút bất thường.
Nhất là lúc tiểu hoàng tử bị cho là ngốc tử rớt xuống hồ còn quay đầu lại liếc mắt nhìn mình một cái. Ánh mắt lạnh lùng không hề có tí tình cảm nào kia hiện lên khát vọng máu tươi, làm hắn rởn da gà.
“Nương nương, nương nương, làm sao bây giờ? Hoàng tử rớt xuống rồi.” Tiểu Di Tử bị dọa tới ngây ngốc, nhịn không được run lẩy bẩy.
“Rớt thì thôi, còn làm gì? Các ngươi nói xem, là tự nó không cẩn thận té xuống đúng không?” Thổi nhẹ chiếc móng tay dài của mình, Viện phi thờ ơ nói. Cứ như người vừa nãy sai nô tài đi đẩy người không phải là nàng.
“Đúng vậy, là hoàng tử tự rớt xuống, chúng ta đều thấy.” Đám nô tài vây quanh chủ tử lập tức giơ chân chó đáp lời. Không thèm quan tâm Tiểu Di Tử vừa đẩy đứa bé xuống hồ mặt mày đã trắng bệt.
“Ngu xuẩn, các ngươi thấy cái gì, các ngươi không thấy gì cả. Bây giờ, đi thôi.” Viện phi răn dạy đám nô tại một phen, liếc mắt cảnh cáo nhìn Tiểu Di tử, sau đó bảo người bãi giá li khai nơi u tĩnh này.
Tiểu Di Tử do dự, có nên chờ Viện phi đi rồi mới nhảy xuống cứu tiểu hoàng tử lên không? Nhưng vừa nãy tựa hồ Viện phi đoán được ý định của hắn, nhưng vẫn gọi hắn tới hầu hạ, làm hắn không có cơ hội.
Viện phi đắm chìm trong sung sướng được trả thù, không hề biết hành vi của nàng khi nãy đã lọt vào mắt một người, một nam nhân cao lớn tuấn mĩ tôn quý vô cùng khí phách. Mà nam nhân này chính là người quyền thế bậc nhất, thống trị Tây Lam quốc, Tây Lam hoàng đế bệ hạ, Tây Lam Thương Khung.
Đây là vận mệnh tương ngộ, hay là số phận của bọn họ.