“Tiểu điện hạ a, đứa nhỏ đáng yêu như vậy sao lại……” Tỉ mỉ chải những sợi tóc dài mềm mại tới tận đầu gối của tiểu điện hạ, Hoán nhi thực muốn rơi lệ. Tiểu điện hạ sinh ra tới nay đã được năm, nhưng không hề nói một tiếng nào, thậm chí một biểu tình cũng không có, tựa như một oa nhi tinh xảo, Hoán nhi không khỏi đau lòng.
Nghĩ tới một lần vô tình nghe thấy cung nhân bàn tán, Nhược phi bị biếm vào lãnh xung sinh ra một hoàng tử ngốc, Hoán nhi thực tức giận. Tiểu điện hạ của nàng mới không phải ngốc tử, tiểu điện hạ chỉ không thích nói chuyện mà thôi. Tiểu điện hạ của nàng không ngốc chút nào. Không ngốc.
“Tiểu điện hạ a, nói chuyện được không? Vì cái gì ngươi không nói chuyện a?” Nước mắt dâng trào, xẹt theo không trung tích lên sợi tóc xinh đẹp của đứa bé. Hoán nhi bi thương gạt lệ không nhìn thấy ánh mắt đứa bé đang ngồi trước gương đồng, nháy mắt thấy nước mắt của nàng mà thoáng dao động.
Đã bảy năm, tiểu điện hạ của nàng rất tốt, vì thế Hoán nhi cũng không nhắc tới dị tượng lúc tiểu điện hạ chào đời nữa. Lúc đó nhìn thấy dây leo quấn quanh người tiểu điện hạ có lẽ chỉ là ảo giác của nàng mà thôi.
Đúng, nhất định là nàng quá khẩn trương mới sinh ra ảo giác. Sau đó nàng đã đi kiểm chứng, đám dây leo bám trên vách tường kia chỉ là một gốc Lăng Tiêu Hoa bình thường, trừ bỏ phần gốc nó vì lúc tiểu thư sinh sản chảy ra quá nhiều máu, nên lớp đất bị nhiễm đỏ, ngoài ra cũng không còn gì dị thường. Mà đóa hoa hắc sắc khi đó cũng không còn, có thể là nàng hoa mắt thật.
Mà tiểu thư sau khi sinh hạ hoàng tử tựa như bị thứ gì đó kích thích, lại càng điên cuồng hơn. Cả ngày cứ thì thào, cãi lộn với không khí, kêu la gì mà ‘Mạn Đà La’, ‘Mạn Đà La’, đó là cái gì?
Tiểu thư bây giờ thực đáng sợ, đáng sợ tới mức Hoán nhi không dám tiếp cận nàng. Nếu không phải vì an toàn của điện hạ, Hoàn nhi đã biến khỏi tầm mắt tiểu thư, miễn cho nàng bị kích thích.
Tiểu điện hạ thực đáng thương, phụ hoàng thậm chí còn không biết tới sự tồn tại của bé, mẫu phi lại điên điên khùng khùng. Mà tiểu điện hạ thì, cứ ngây ngốc trầm mặc, trong hoàng cung hắc ám này, tiểu điện hạ làm sao sống sót được a.
“Hoán nhi, hoàng nhi của ta đâu, ôm nó lại đây cho bản cung nhìn một cái. Hoán nhi, Hoán nhi, ngươi chết đâu rồi? Mau ôm hoàng nhi tới cho ta.”
“Nguy rồi, tiểu thư lại hoảng loạn.” Nghe được âm thanh nữ nhân truyền tới ngày càng gần, sắc mặt Hoán nhi đại biến.
“Điện hạ, ngươi trốn ở đây đừng cử động, đợi lát nữa Hoán nhi sẽ tới với ngươi.” Vội vàng ôm bóng dáng bé nhỏ ngồi trước gương đồng, đặt nhẹ bé xuống mặt đất bên ngoài cửa sổ, cẩn thận căn dặn. Sau đó mới vội vàng chạy về phía nữ nhân đang đi vào phòng.
“Tiểu thư……..”
“Hoàn nhi, hoàng nhi của bản cung đâu? Mau đưa nó cho ta, ta phải dẫn nó đi gặp hoàng thượng.” Nhược phi hiển nhiên đã ăn mặc trang điểm tỉ mỉ, dung mạo yêu kiều hoa quý, một chút cũng không có vẻ gì bất thường.
“Tiểu thư, điện hạ chạy ra ngoài chơi rồi, không có ở đây.” Hoán nhi thật cẩn thận trả lời Nhược phi, sợ nàng đột ngột lên cơn điên cuồng. Bảy năm, bệnh tình tiểu thư lại ngày càng nặng, rõ ràng đang rất tốt lại có thể đột ngột phát cuồng.
“Nói bậy, bản cung vừa rồi còn nghe ngươi nói chuyện với hoàng nhi, ngươi dám gạt ta. Mau đưa hoàng nhi cho ta, bằng không bản cung ban tử cho ngươi.”
“Tiểu thư, điện hạ thực sự không có ở đây, Hoán nhi vừa nãy chỉ lầm bầm một mình, không có nói chuyện với điện hạ.”
“Thật sự? Bản cung tạm tin ngươi một lần. Bây giờ bản cung muốn tới gặp hoàng thượng, ngươi mau tìm hoàng nhi về cho ta.”
“Tiểu thư………”
Bóng dáng nho nhỏ đứng bên ngoài cửa sổ, nghe tiếng nói chuyện truyền ra từ bên trong, im lìm không lên tiếng. Thật lâu sau, tựa hồ bé mệt mỏi, nghe cũng phiền, chậm rãi bước đi ra ngoài cung. Nếu Hoán nhi có thể thấy tiểu điện hạ của nàng có thể bước đi như vậy, nhất định sẽ xúc động tới bật khóc.
Hóa ra tiểu điện hạ có thể cử động a. Chính là thật đáng tiếc, Hoán nhi đang vội vàng ứng phó tiểu thư, không thấy đứa bé đã li khai lãnh cung.
Ngồi trên bờ liên trì thanh u, đứa bé nho nhỏ cúi đầu đánh giá ảnh ngược của mình dưới bóng nước. Trên gương mặt tinh xảo là đôi mắt màu tím, mái tóc dài mềm mại xõa sau lưng, chỉ còn vài lọn nghịch ngợm thả trước ngực.
Chỉ là bộ dáng một đứa bé con, tuy gương mặt không giống, màu tóc không giống nhưng lại không thể phủ nhận, linh hồn của bé không tiến vào luân hồi. Vì cái gì không để bé giải thoát? Hàn băng cắn nuốt hết cảm xúc, bé không cảm thấy thế gian này còn gì đó đáng giá để mình nhớ nhung. Bé đã hoàn thành lời hứa với phụ thân, không cần phải tiếp nhận trách nhiệm tái sinh bộ tộc Đế Luyện nữa, cứ để nam tử kia dẫn dắt tộc nhân đi tới đỉnh vinh quang đi.
Nhìn đóa hoa sen xinh đẹp trong hồ, bé có xúc động muốn bóp nát nó. Khó coi, so với đóa hoa luôn bầu bạn với mình trong Băng Quan, thứ này chỉ là dong chi tục phấn.
Nhưng bé chỉ nghĩ vậy thôi, trong hoàng cung xa lạ này, bé không muốn rước thêm phiền phức. Bé chán ghét cảm giác bị người ta đánh chủ ý. Với sức mạnh của bé bây giờ thì bé chẳng e ngại ai, nhưng mà cũng không muốn làm người ta chú ý.
Đứa bé đang chìm trong suy tư, ngây ngốc nhìn liên trì trước mặt, ánh mắt trống rỗng tới đáng sợ, giống như tiểu oa nhi không có linh hồn, làm người ta đau lòng, thương tiếc. Nhưng mà luôn có những kẻ rất đáng ghét, không thấy linh hồn thuần khiết của đứa bé đang hát vang khúc nhạc bi thương.
“Yêu, này không phải đứa con ngu ngốc của Nhược phi bị biếm vào lãnh cung sao!