Chương 364: Hai năm
“Melty…”
Hiện chỉ có Firo là người duy nhất ở bên cạnh Melty.
Nhưng một mình con bé thì không thể cân hết đám chuyển sinh.
Phải khẩn trương quay lại đó mới được.
“À mà tôi nói luôn, cho hai người đỡ lo. Với sức mạnh mới của cùng với một tí trợ giúp của các Tinh linh thì ả thần kia sẽ không đánh hơi ra hai người đâu.”
“Vậy rốt cuộc anh là đồng minh? Hay là kẻ thù của chúng tôi?” (Raphtalia)
“Ta chỉ chiến đấu theo lý tưởng của mình thôi. Ta là một kẻ ‘Sát thần’. Và lý tưởng của ta, là diệt sạch những kẻ đang đe dọa đến trật tự các thế giới. Miễn là các Tinh linh vẫn còn soi tỏ đường cho hai người, ta vẫn sẽ là đồng minh.”
Các Tinh linh bắt đầu bay xung quanh Arc.
“Tuy ta không thể thấy nhưng có vẻ chúng rất quý hai người đấy.”
Những quầng sáng xoay quanh Arc giờ lại bay đến chỗ tôi và Raphtalia.
“Đó là Tinh linh của những thế giới đã bị tận diệt. Nên giờ chúng muốn giúp hai người, để thực hiện khát khao dang dở mà chúng không thể thực hiện.”
“Không phải anh không nhìn thấy chúng à?” (Naofumi)
“Đúng là ta không thấy, nhưng có thể nghe qua việc cảm nhận ‘Ý chí’ trong vũ khí của chúng . Cái Khiên của cậu… có tính cách khá ôn hòa đấy nhỉ?”
Vào lúc anh ta nói, có ánh sáng nhè nhẹ thoát ra từ chiếc Khiên và dần hình thành hình người. Và người đó đột nhiên ôm chầm lấy tay tôi.
“Naofumi-sama!”
Đó là linh hồn đang ngự trị trong chiếc Khiên, Atlas.
Con bé, cùng với Khiên tinh linh đã làm tất cả mọi việc vì tôi.
Ý chí của Atlas, của các Tinh linh, mọi thứ… Tôi sẽ không để nó lụi tàn đâu.
“Này, nhóc kia. Đúng rồi, là nhóc đấy, cái người mà nãy giờ cứ cố nói chuyện với ta ấy. Nhóc là… Tinh linh à? Hay chỉ là một vong linh vất vưởng? Tuy ta gần như không thấy được nhưng bên trong nhóc đang có một nguồn sức mạnh khổng lồ đấy.”
Atlas trả lời, sau khi bị Raphtalia gỡ ra khỏi tay tôi.
“Đúng vậy. Tôi, cùng với Khiên tinh linh, đã cùng nhau truyền sức mạnh cho Naofumi-sama. Và thế là tôi và Khiên tinh linh đã gần như hợp nhất thành một thực thể nửa Tinh linh, nửa Vong linh.” (Atlas)
“Ah, hay thật đấy…”
Dù Arc nói tôi đã trở thành thần nhưng tôi lại chả cảm thấy gì.
Giờ chỉ có ra chiến trường mới biết được khả năng của mình đến đâu.
“Naofumi-sama, ổn rồi mà.” (Atlas)
Các Tinh linh bắt đầu xoay xung quanh Atlas.
Và tôi cảm thấy năng lượng của mình như tuôn trào ra.
“Các Tinh linh đã cho ta thêm sức mạnh. Naofumi-sama, ngài có cảm thấy không?” (Atlas)
Đúng là tôi có cảm thấy.
Các Tinh linh đang truyền năng lượng cho tôi.
Nhưng chỉ có thể nhận, không thể chiếm đoạt.
Căn nguyên của tôi là ‘Khiên’. Nó là thứ đã trói buộc tôi nhưng giờ lại là sức mạnh của tôi.
“Mọi người nên đi mau đi. Ta còn vài việc phải làm nên không theo được.”
“Cảm ơn vì tất cả.” (Raphtalia)
Raphtalia và Atlas cúi người cảm ơn anh ta.
“Đừng khách sáo thế. Cả hai đều đã đạt được nó bằng chính sức mình mà. Miễn là nhớ về những trọng trách đè nặng trên vai khi có sức mạnh đó, ta vẫn sẽ là đồng minh của hai người.”
Và Arc mỉm cười vui vẻ.
Nhưng nếu hiểu theo nghĩa khác, thì anh ta sẽ dốc toàn lực ra để chiến đấu khi chúng tôi sa đọa.
Hi vọng chuyện đó sẽ không xảy ra.
Hiện giờ, cả hai bên đều không coi nhau là kẻ thù.
Giờ chúng tôi cũng gần như là người dung nước lã với nhau rồi.
Có lẽ sau này giúp anh ta một tí cũng không phải ý tồi. Tất nhiên khi và chỉ khi chúng tôi có cơ hội gặp lại.
“Nếu cậu muốn một giấc ngủ dài sau khi đã quá mệt mỏi với chặng đường đã đi, hãy tìm đến ta. Ta cũng rất giỏi trong việc ru ngủ người khác đấy.”
“Yeah… được rồi. Nếu chán sống thì tôi đến chỗ anh nhá.” (Naofumi)
“Rất hân hạn được phục vụ.”
Những người bất tử, từ sâu trong thâm tâm luôn mong mỏi một giấc ngủ bình yên.
Chắc anh ta sẽ lo việc đó giùm họ.
Nhưng mà ‘Hân hạnh được phục vụ’… nghe cứ củ chuối thế nào ấy.
Hay đó chỉ là phép lịch sự tối thiểu thôi?
Mà thôi, giờ không phải lúc ba hoa chích chòe nữa.
“Nghe kĩ đây. Các cô cậu tuyệt đối không được để kẻ thù đánh hơi ra vị trí của mình, rõ chưa? Cứ tưởng tượng vũ khí của mọi người là một cái ghim giữ cho ‘tờ giấy’ là thế giới không bị rách. Vậy nếu giờ gỡ hết ghim ra thì sao?”
Ghim… hiểu rồi.
Hiện giờ người đang bảo vệ thế giới đó là Itsuki và Cung tinh linh. Chắc các Anh hùng và Tinh linh từ chỗ của Glass cũng như vậy.
Nhưng con ả Thần Medea có thể dễ dàng gỡ hết đống ghim đó ra và hủy diệt tất cả.
Vậy nếu tăng số lượng ghim lên thì sao? Giờ thi có thêm tôi với Raphtalia, nhưng vẫn không đủ. Cần nhiều hơn nữa. Vậy thì…
“Naofumi-sama.” (Raphtalia)
“Naofumi-sama.” (Atlas)
“Anh biết rồi. Đến chỗ Ren và Motoyasu nào.” (Naofumi)
Chúng tôi sẽ đón hai tên đó theo. Chắc cả hai cũng đang ở đâu đó ngoài kia thôi.
Chúng tôi chuẩn bị du hành xuyên thế giới lần nữa.
Tập trung nào… vị trí của cả hai. … Motoyasu ở rất gần. Hắn đang ở thế giới song song với nơi cần đến.
Ren thì lại ở rất xa. Nếu phải so sánh thì thế giới của cậu ta như đang ở hệ Thiên hà khác ấy.
“Ta nghĩ cái này sẽ giúp ích cho mọi người đấy. Chỉ dùng cho tinh linh thôi, không được uống.”
Arc ném cho tôi bình chứa thuốc trường sinh. Hàng thật, giá thật, 100% nguyên chất. Nếu tôi cho vũ khí hấp thụ cái thứ này thì sao nhỉ?
“Thượng lộ bình an nhé.”
Arc vẫy tay chào chúng tôi.
“Tôi vẫn chưa, và sau này cũng không bao giờ tin anh đâu đấy.” (Naofumi)
Cái cách anh ta thử thách người khác khiến tôi hơi khó chịu.
Tuy là vẫn đạt được mục đích, nhưng không hiểu sao tôi có cảm giác như mình đang nhảy múa trên lòng bàn tay của anh ta vậy.
“Ahaha… dù là vậy thì ta cũng không ghét cậu đâu. Thôi, chúc may mắn nhé.”
“Ơn này, có ngày tôi sẽ trả. Quân tử nhất ngôn.” (Naofumi)
“Được, ta sẽ cần cậu giúp khá nhiều việc đấy.”
Chắc gã này phải bù đầu với công việc lắm.
Dù sao thì giờ chúng tôi cũng phải cứu thế giới.
Vụ trả ơn tính sau vậy.
“Raphtalia, Atlas. Đi thôi.”
“Vâng.”
“Đã rõ.”
Chúng tôi phát sáng và bay lên, hướng thẳng tới chỗ Ren và Motoyasu.
–
Nhìn kiểu gì thì thế giới của Ren cũng là kiểu Sci-fi.
Và có vẻ người ở đây cũng đã quen với dị giới các kiểu rồi.
Tuy giờ công nghệ của họ chưa đủ tân tiến để xuyên không, nhưng trong vài thập kỉ nữa thì chưa biết thế nào.
“Chúng ta vào nhé?”
“Yeah.”
Tôi, Raphtalia và Atlas đi vào thế giới của Ren.
Chúng tôi định hình thành dạng vật chất rồi tiến vào.
Có vẻ chúng tôi sẽ đến phòng cậu ta.
Tôi nhìn quanh ngay khi chạm chân xuống sàn.
Tuy có mang hơi hướng tương lai, nhưng tổng thể cấu trúc căn phòng lại chả khác gì phòng tôi. Đây đúng chuẩn là một căn hộ chung cư điển hình.
Khi tôi nhìn qua tấm rèm trên cửa sổ thì thấy thế giới này gần như cũng không khác gì chỗ tôi. Không có xe bay hay gì cả.
Dù tốc độ phát triển có đôi chút khác nhau nhưng đây vẫn là Nhật Bản không sai được.
Ren đang ngồi ở bàn học. Trên đầu cậu ta có một cái mũ chụp lớn bao quanh.
Chắc đây chính là công nghệ FullDive mà tôi nghe danh đã lâu.
Nếu không vội thì tôi cũng muốn thử một tí. Sao trách được, tôi vốn là Otaku mà.
Ren đang bất động, không xê dịch tí nào. Cậu ta vẫn thở nên có thể xác nhận là vẫn còn sống. Đang ngủ à?
“Giờ sao đây?” (Naofumi)
“Thử vỗ vai ngài ấy đi.” (Raphtalia)
“Em cũng nghĩ vậy.” (Atlas)
Tôi chọc chọc vào vai cậu ta. Cậu ta giật nảy lên một cái và cởi mũ ra.
“… Ai thế? Mẹ à?”
Cậu ta chết lặng khi quay sang chỗ chúng tôi. Và tôi cũng chả biết làm gì ngoài gãi cằm bối rối.
“Xin lỗi, nhầm người. Tạm biệt.” (Naofumi)
Raphtalia và Atlas, trông cũng rất bối, cúi chào cậu ta rồi đi theo tôi.
Ngoại hình của người này khác Ren, dù cảm giác thì giống.
Không phải tôi đang chê cậu ta xấu trai đâu.
Tôi còn nhớ rất rõ ngoại hình của Ren.
Người này, mặt thì giống nhưng chiều cao lại hơn Ren hẳn một cái đầu.
Người này trông cũng sắc sảo và già dặn hơn cái khuôn mặt búng ra sữa của cậu ta.
Chắc người này lớn tuổi hơn. Thể chất cũng tốt hơn. Trông cứ như ngày nào cũng tập gym đến lên bờ xuống ruộng ấy.
Chắc đây là anh của Ren, hay là họ hàng gì đó của cậu ta.
Cậu ta đâu rồi nhỉ? Ít nhất thì cậu ta vẫn chưa ngoẻo…
Vào lúc tôi chuẩn bị rời đi…
“Từ từ đã…”
Cái người giống Ren tiến đến gần tôi.
“Anh! Anh là Naofumi mà! Và cả Raphtalia-san nữa… cả Atlas-san đáng lẽ đã chết cũng ở đây. Cái quái gì thế này?”
“???” (Naofumi)
Trông cậu ta như vừa gặp lại bạn từ thơ ấu ấy.
Eh? Chẳng lẽ đây là Ren thật à?
“Khoan, cậu là… Ren à?” (Naofumi)
“Đúng thế. Tôi mới là người cần anh giải thích đây. Tại sao Naofumi lại ở thế giới này?” (Ren)
Đúng là Ren thật. Cậu ta lớn nhanh thật, dù tôi không biết mình đã phí bao nhiêu thời gian ở cái chỗ chết tiệt kia.
Tóc tôi đã ngắn lại như bình thường và tôi cũng cảm thấy thời gian trôi qua cũng chưa được bao lâu.
“Um… để tôi nghĩ cái đã. Ren, sao cậu… lớn vậy?” (Naofumi)
“Tại sao anh lại hỏi thế… đã được hai năm kể từ khi tôi trở về rồi.” (Ren)
… Đại khái sự việc cậu ta kể là như này. Sau khi bay màu, Ren lại được hồi sinh về thế giới cũ của mình, cũng như tôi. Cậu ta đã tìm đủ mọi cách để quay về nhưng cái Kiếm vẫn không có phản hồi gì.
Nhưng bên trong nó vẫn dư năng lượng để duy trì dạng vũ khí. Và trong hai năm qua, cậu ta làm rất nhiều thứ, luyện tập không ngơi nghỉ, mong mỏi vào một ngày quay về.
Bực thật… lẽ ra chúng tôi phải để ý đến mốc thời gian trước khi vào chứ nhỉ. Khiên Tinh linh có thể giúp tôi kia mà.
“Và… sao không ai thay đổi gì thế? Tất cả trông vẫn như lúc trước.
Chẳng lẽ mọi người…không già đi trong suốt thời gian đó? (Ren)
“Kiếm Tinh linh…”
Atlas nói chuyện với Kiếm Tinh linh.
“Khoảng cách giữa chúng ta quá xa, và nó cũng không còn nhiều sức mạnh nữa… nó đang đợi thời điểm các thế giới đến gần nhau.” (Atlas)
“…”
Đợi thế thì lâu bỏ xừ đi. Dù hai thế giới đang đến gần nhau, nhưng ai biết mất bao lâu để Ren có thể quay lại chứ. Hai năm à…thời gian ở nơi này trôi nhanh thật.
“Um, tôi chỉ mất có một tuần để quay lại thôi đấy.” (Naofumi)
“Sao cơ?” (Ren)
Ren nghệt mặt ra.
“Cuộc chiến đã kết thúc rồi ư?” (Ren)
“Không, chỉ là do thời gian ở nơi này trôi nhanh quá thôi.” (Naofumi)
Chúng tôi giải thích mọi việc cho Ren. Về sức mạnh mà chúng tôi mới đạt được khi đi qua các thế giới. Ren ngã bịch xuống ghế và lấy tay ôm đầu.
“Hai năm, rốt cuộc là vì cái gì…” (Ren)
Tôi cũng rất hiểu cảm giác của cậu ta.
Tôi và Raphtalia cũng sẽ cảm thấy y hệt vậy nếu phí hoài hai năm của mình ở thế giới đó.
Nhưng thôi, còn nước còn tát mà..
“Được rồi, vậy chúng tôi sẽ quay ngược thời gian đón cậu vào đúng thời điểm cậu quay về đây. Thế được không?” (Naofumi)
Chúng tôi có thể làm thế nhờ vào sức mạnh của thần và khả năng thay đổi nhân quả của các Tinh linh.
Hơi tốn năng lượng nhưng thôi không sao. Ngoài Ren ra sẽ không có ai bị ảnh hưởng đâu.
“Khoan đã!”
Ren chặn chúng tôi lại.
“Sao? Cậu không muốn phí hai năm của mình mà?” (Naofumi)
“Giờ tôi mạnh hơn hai năm trước nhiều! Nên hãy dẫn ‘tôi’ lúc này theo” (Ren)
“Thế nghĩa là cậu trong quá khứ sẽ phải chờ thêm hai năm đấy, có sao không?” (Naofumi)
Cậu ta do dự một lúc, nhưng cuối cùng vẫn quyết định dứt khoát.
“Y-yeah! Đợi hai năm cũng chả sao đâu!” (Ren)
Chắc cậu ta cũng không muốn bị bỏ lại vì cái vụ hai năm kia đâu.
Thay đổi dòng thời gian vô cùng nguy hiểm, chả biết được chuyện gì sẽ xảy ra với Ren hiện tại nếu tôi làm thế cả.
Trường hợp tệ nhất là cậu ta sẽ phải đợi mã mãi, chả có ai đến đón cả.
“Tôi đã học được rất nhiều điều mới. Tôi đã mạnh hơn trước rất nhiều rồi! Thậm chí tôi đã chết một lần rồi mà!” (Ren)
“Hmm…” (Naofumi)
Nếu bây giờ tôi mà quay về quá khứ để đón Ren kia, thì sẽ có nhiều bản thể của Ren hơn. Và cái người ở hai năm sau sẽ là một người giống Ren chứ không phải Ren.
Dù cuối cùng thì Ren cũng sẽ giống cậu ta thôi.
“Rồi rồi. Giờ tôi sẽ đưa cậu đi, nhưng thế ổn không đấy?” (Naofumi)
Cậu ta vẫn có nhà, có gia đình. Cậu ta có quyền được sống trong một thế giới hòa bình không chiến tranh.
Tôi hỏi Ren đúng cái câu mà Khiên Tinh linh từng hỏi tôi.
“…Yeah. Tất cả những gì tôi làm chỉ vì ngày này thôi mà. Tôi sẽ quay lại!” (Ren)
“Được rồi, sẵn sàng chưa?” (Naofumi)
Ren mau mắn gật đầu.
Khỉ thật. Cậu ta nói giống hệt tôi. Xấu hổ quá.
Dù tôi cũng từng nói thế với Khiên Tinh linh.
“Vậy đi thôi.” (Naofumi)
Tôi chìa tay ra và cậu ta nắm lấy nó.
Chúng tôi xuyên qua thinh không đến khoảng vũ trụ bất tận. Tôi và Ren hiện là hai thực thể khác hoàn toàn nên chúng tôi không thể nói chuyện lúc đang di chuyển được.
Tiếp đến là Motoyasu nhỉ?
Hắn đang ở thế giới song song với nơi đó.
Nhưng không hiểu sao, tôi lại không vào được.
“Chúng ta làm gì đây?” (Raphtalia)
“Fumu…” (Naofumi)
Tôi thử chạm vào kết giới xung quanh thế giới đó, nhưng nó lại đẩy bật tôi ra. Vì đây là thế giới song song à?
Cứ có cảm giác sai sai thế nào ấy, chả hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa.
Nhưng nếu tôi đến quá gần thì con bitch kia sẽ phát hiện ra mất.
Không hiểu sao Raphtalia vẫn vào được bình thường.
“Vậy để Raphtalia lo phần Motoyasu nhé.” (Naofumi)
“Rõ, Naofumi-sama.” (Atlas)
“Naofumi-sama, em sẽ đến khi đã đón được Thương Hiệp sĩ theo.” (Raphtalia)
Sau khi em ấy đi, chúng tôi chuẩn bị bước vào nơi cần đến.
“Atlas.” (Naofumi)
“Vâng. Em sẽ dùng sức mạnh của các tinh linh để giấu Naofumi-sama đi.” (Atlas)
Atlas phát sáng và biến trở lại vào cái Khiên. … Người con gái muốn trở thành tấm Khiên của tôi. Giờ lại đang bảo vệ tôi.
Con bé sẽ thực thể hóa như thế nào khi bước vào thế giới đó?
Ren đã nhìn thấy Atlas lúc ở thế giới cậu ta, nhưng mỗi thế giới là mỗi luật khác nhau.
Nên chuyện gì cũng có khả năng xảy ra.
Quan trọng hơn cả, Melty hiện đang gặp nguy hiểm.
Và chúng tôi cũng mới chỉ tìm thấy Ren.
Sau hàng loạt suy nghĩ, tôi xốc lại tinh thần, và quay về cái thế giới mà tôi từng rời bỏ.