Chương 363: Sức mạnh để bảo vệ tất cả
Tôi tiếp tục bước đi trong bóng tối.
May là vẫn xuống đồi thành công.
Trên đường tôi phải nghỉ lấy hơi mấy lần nhưng tôi vẫn tiếp tục đi.
Tôi cũng đã đi lướt qua rất nhiều thế giới.
Nói thật là tôi nghĩ mình lạc rồi.
Lúc thì thấy đang ở giữa hoang mạc, lúc thì đang ở trong rừng… Đúng là khoảng trống giữa các không gian có khác.
Nhưng lại chả gặp gì cả, dù là thú, người hay là quái.
Một nơi đồng không mông quạnh hoàn toàn không có sự sống…
Chân thì liên tục bầm tím và sưng tấy lên.
Nhưng để đến được nơi đó, tôi vẫn tiến bước.
Ở đó, Raphtalia và mọi người đang chờ tôi.
Tôi phải bảo vệ nó.
Cho dù tấm thân này có nát nhừ đi nữa, tôi vẫn…
Tôi vẫn đang cầm quyển ‘Tứ Thánh Khí Tàng Thư’.
Tôi thường xuyên mở ra để kiểm tra tình hình.
Nhưng vẫn chả có gì mới cả.
Nhiều lúc tôi thấy việc mình làm thật vô ích nhưng cuối cùng vẫn không bỏ cuộc.
Thời gian vẫn cứ vùn vụt trôi.
Liệu đã được 1 ngày, 1 tuần hay 1 tháng chưa?
Tôi mất cảm giác về thời gian rồi.
Và tôi mãi chả thấy đói.
Tuy vậy tôi đã lả đi vì đói và khát lúc ở sa mạc.
Nhưng tôi vẫn phải chịu đựng.
Tuy cảm thấy đã đi rất lâu rồi nhưng mãi vẫn chưa tới.
Có cảm giác như tôi đã đi nửa vòng thế giới rồi ấy.
Xung quanh tối quá nên tôi chả nhìn được gì cả.
Nhưng không cần ngủ cũng khiến tôi mệt quá.
Tôi quên mất là Arc cũng có sức mạnh tương đương hoặc hơn con bitch kia.
Cảm quan về thời gian giữa hai chúng tôi rất khác nhau.
Khi tôi nhìn lên thì thấy vô số thế giới đang dần kết nối với nhau
Có phải là… thế giới hợp nhất không?
Trông cứ như bong bóng xà phòng ấy.
Tóc tôi mọc dài quá rồi. Đã bao lâu trôi qua rồi?
Nhưng tôi không có ý định dừng ở một nơi như này đâu.
Chóng mặt thật, cứ như đi trong mê cung không có lối ra vậy.
Chả phân biệt được hướng nào với hướng nào nữa rồi.
Phí thời gian thật.
Thi thoảng tôi lại thấy vài thế giới va vào nhau.
Không biết đấy là gì nhỉ?
Tôi bắt đầu mất cảm giác về khoảng cách rồi.
Cảnh vật cứ kéo dài đến bất tận.
Nhưng tôi chỉ có thể tiếp tục bước đi.
Đầu tôi bắt đầu trở nên chập cheng rồi.
Cứ có giọng nói văng vẳng đâu đây.
Nếu giờ quay lại thì tôi sẽ ngay lập tức quay về thế giới của tôi.
Hãy từ bỏ đi và coi nó là một giấc mơ dài. Cứ có giọng nói nào đó nói với tôi vậy.
Nhưng, tôi không thể bỏ cuộc ở đây được.
Không thể bỏ chạy nữa.
Họ tin tưởng tôi.
Họ cần tôi.
Họ mạnh hơn vì tôi.
Và tôi là gì?
Chỉ là cái bao cát thôi.
Tôi không định bỏ cuộc vì cái lí do vớ vẩn đó đâu.
Tôi vừa đi vừa trầm ngâm.
Về cách để nhét hành vào mồm con bitch kia.
Tuy vẫn còn mù mờ nhưng nếu đúng như Arc nói thì không phải bất khả thi.
Chuỗi vũ khí ‘Hư không’ đã có tác dụng.
Thế cũng bao gồm cả Khiên ‘Hư không’.
Nhưng tôi vẫn bị giết.
‘Ý chỉ của thế giới’ à?
Vậy thì chỉ cần chống lại nó là được.
Cứ có hết vấn đề này đến vấn đề khác.
Làm sao chống lại được một đòn tấn công khái niệm đây?
Tôi cố nhớ về bản chất của ma pháp.
Ma pháp được sinh ra từ chính căn nguyên của vạn vật.
Nói cho đơn giản thì ma pháp chính là giải phóng và điều chỉnh ma pháp cho hợp lí nhất…. Sắp rồi. Tôi muốn có sức mạnh để đánh bại Medea.
Căn nguyên của tôi là Hỗ trợ và Hồi phục. Dù cái Khiên có ảnh hưởng tí nhưng bản chất vẫn không thay đổi.
Vậy cứ triển khai trên cái tiền đề đó thôi.
Đẩy ma pháp bên trong tôi tới cực cùng giới hạn rồi tạo ra ma pháp mới để chống lại ả.
Những suy nghĩ đó cứ liên tục luẩn quẩn trong đầu, và đột nhiên tôi lại nhớ đến Long Mạch Pháp.
Phép Revelation là kết hợp của nó và ma pháp thông thường.
Long Mạch Pháp hấp thụ năng lượng xung quanh để bổ trợ.
Vậy… nếu xét kĩ thì nó cũng như… mượn năng lượng từ mạch nguồn thế giới.
Vậy nếu không phải là mượn, mà là chiếm đoạt, biến nó thành của mình thì sao? Không phải ý của con ả kia là vậy ư?
Chính vì vậy tôi sẽ chú ý trọng tâm đến cái này.
May là giờ tôi đang có rất nhiều thời gian để thực hành.
Tôi đã dừng ở vài thế giới và tập luyện một chút.
Cuối cùng tôi đã tìm ra cách trung chuyển ma lực của bản thân và Long Mạch Pháp.
Nếu ta thiếu cái gì thì ta sẽ bù vào bằng cái đó.
Ta sẽ chơi Hiền nhân thuật giống Naruto.
Tôi có cảm giác mình đang đồng nhất với thế giới.
Vẫn có cách đánh lại ả. Chỉ cần… cố thêm chút nữa thôi.
Đúng là khi cứ đi vô định thì tôi có rất nhiều thời gian suy nghĩ.
Cảm giác về thời gian cũng không còn rõ ràng nữa.
Cứ như thể… tôi đã đi hàng năm hàng năm rồi, nhưng đồng thời cũng có cảm giác chỉ như một đêm thôi vậy.
Và ngay lúc đó… vào lúc tôi đi qua thế giới tiếp theo, tôi cảm thấy như có gì đó trào ra trong mình.
Và sau đó, tôi chết lặng.
“Cá–”
Kia… là ngôi làng của tôi mà.
Nhưng lại chả có ai. Hoàn toàn trống không.
“Oi! Có ai không!?”
Chẳng lẽ đã về rồi? Tôi đi xung quanh.
Không có một mống người nào.
Lẽ nào… mọi thứ đã kết thúc!?
Tim tôi bắt đầu nhói lại.
Nhưng lý trí tôi lại phản kháng nó.
Chắc họ chỉ thay đổi căn cứ thôi.
Chắc chắn là vậy. Chỉ có thể là vậy thôi.
Tôi đi vào ngôi nhà từng là của mình.
Đúng như tôi nghĩ… không khác mấy so với trước lúc tôi đi. Đây đúng là nhà tôi rồi.
….Đã có chuyện gì vậy?
Lẽ nào đây không phải nơi đó?
Khi ra khỏi nhà, tôi liền ngay lập tức ngước lên.
Một chân trời rộng lớn chứa đầy các thế giới.
Tôi vẫn chưa ra khỏi nơi đó được.
… Không thể bỏ cuộc được.
Dù có gì xảy ra… tôi cũng sẽ không bỏ cuộc.
Tôi sẽ gặp lại Raphtalia.
Cùng với tất cả mọi người nữa.
Khả năng thay đổi luật nhân quả à?
Trong trường hợp tệ nhất thì dù tôi có sức mạnh từ Khiên nhưng ả vẫn có thể can thiệp vào nó được và bón hành cho tôi lần nữa
Hình như đòn tấn công của ả dựa trên khải niệm vạn vật đúng không nhỉ?
Vậy cũng có nghĩa là sự thay đổi của cái Khiên ở thế giới của tôi cũng kiểu dạng như vậy.
Nhưng tôi không thể làm như ả được. Hoặc cũng có thể là do thiếu năng lực thôi.
Tôi cứ tiếp tục đi.
Và tôi lại đến một thế giới khác.
Một dãy bậc thang trải dài đến vô tận, ngoằn ngoèo, lắt léo.
Nơi tôi vừa thấy lúc nãy là ảo giác được sinh ra từ ham muốn của tôi.
Và thế là tôi tiếp tục đi lên.
Tôi cũng tranh thủ luyện tập từng tí một trong lúc đi.
Nhờ đó tôi cũng nhận ra sự khác biệt giữa ma lực bên trong và bên ngoài cơ thể.
“Vậy cậu đã lết được đến đây, giỏi lắm.”
Ở đỉnh cầu thang, là Arc đang ngồi chồm hỗm.
“Thêm tí nữa là đến rồi đó. Nếu là người thường thì thậm chí còn không lết nổi đến đây cơ.”
“Lúc nãy tôi đã ở trong ngôi làng mà mình cần đến.” (Naofumi)
“À… tôi nghĩ cái đó được tạo nên từ kí ức của cậu đấy. Có lẽ là do khát khao của cậu quá mãnh liệt chăng? Nhưng mà cậu vẫn chưa đến nơi đâu.”
“Đưa tôi đi đi.” (Naofumi)
“Gần ngay trước mắt thế này rồi thì không có tôi cậu vẫn đến nơi thôi.”
“Muu…” (Naofumi)
… Vậy ra ngôi làng lúc nãy được tạo ra từ ma lực của tôi.
Tôi thấy như mình sắp tìm ra câu trả lời rồi.
“Vậy ta sẽ đi trước vậy.”
Arc tức tốc chạy đi.
Tôi đã cố nhưng vẫn chả đu theo được.
Quy tắc của cái nơi quần què này là gì thế?
Giờ thì tôi lại ở trong phế tích chỗ Fitoria.
Tôi đã đến đây một lần và cũng khá nhớ đường.
Tôi vốn định bỏ qua và tiếp tục đi nhưng lại chả thể ra khỏi ‘Ảo Ảnh Lâm’ được.
Nên thay vì thế, tôi lại đi xuyên qua phế tích.
Và tôi đến căn phòng chứa cái bình kì lạ kia.
“Cậu đã đến rồi. Chắc phải kiên trì lắm.”
“Yeah, yeah, yeah. Để tôi đi tiếp đi.” (Naofumi)
“Bình tõm nào.”
Cái chai vẫn ở đó.
“Cậu có biết về thứ đó không? Người giữ nó có kể gì cho cậu không?”
“Um… đúng là cô ta có kể về nó, dù có lẫn vài thứ không cần thiết.” (Naofumi)
『Vào lúc đó, vị Anh hùng đó nói: “Ngụm đầu tiên là cơn đau bất tận không ngừng nghỉ, ngụm tiếp theo sẽ là sự cô độc vĩnh cửu, và ngụm thứ ba… một cái kết thảm khốc.”』
Phải không nhỉ?
“Nghe có quen không?”
“Một chút.” (Naofumi)
Có cái từ củ lìn ‘vĩnh cửu’ mà.
“Ngụm đầu sẽ khiến người uống đau đớn không ngừng nghỉ, và ngụm thứ hai sẽ cho họ sự bất tử, để nhìn những người họ yêu thương chết dần chết mòn trong khi mình vẫn sống.”
“Ngụm thứ ba là một cái kết tàn khốc đúng không?” (Naofumi)
“À, hẳn cậu cũng biết… Elixir, Amrita, Đào tiên, Soma, và cả Tajiku Nakaku nữa. Tất cả đều ban cho người sở hữu sự trường sinh bất lão đúng không? Cái này cũng gần gần kiểu vậy.”
“Thế là sao? Cô ta chả đề cập cái khỉ nợ gì đến việc đó cả.” (Naofumi)
“Chắc là do lời hứa đấy. Nếu không làm vậy thì cô ta sẽ bị coi là mối đe dọa đến thế giới đó.”
“Ra vậy.” (Naofumi)
Dù là một con chim đần nhưng có vẻ cô ta rất trọng chữ tín.
Dù gì cô ta cũng là đối trọng với Long Đế bất tử trong một thời gian dài thế cũng không có gì lạ.
“Rồng thì lại có vai trò khác hoàn toàn. Nhưng ta sẽ lo việc đó sau.”
“Ờ.” (Naofumi)
“Và theo ta nghĩ, thứ này ở thế giới kia, đã bị trung hòa đến vài trăm lần rồi. Vì vậy nên nó có tác dụng rất yếu. Cũng phải có luật chứ.”
“Quy luật?” (Naofumi)
“Cậu nghĩ gì về mấy thằng cha bất tử?”
“Chơi không có đẹp tí nào.” (Naofumi)
“Phải. Và thế là đi ngược lại quy tắc của thế giới đó. Những thực thể như thế cần phải bị loại bỏ và nếu được, ta muốn Anh hùng các cậu sẽ là những người lo việc đó.”
???…
“Bình này là nguyên chất. Nếu nhấp ba ngụm từ dung dịch pha loãng thì người uống sẽ bị cưỡng chế triệu hồi như Anh hùng, và bắt buộc phải chết. Nhưng nếu uống dung dịch nguyên chất thì sao ?”
“Nguyên chất? Và nơi này cũng không theo quy tắc nào cả?” (Naofumi)
“Đúng thế, vậy cậu nghĩ sao?”
“Mà sao phải loại bỏ…ah.” (Naofumi)
Là để ngăn chặn những chuyện như này xảy ra lần nữa. Ra vậy.
“Ta đã giao thứ này cho một người rất đáng tin, nên tạm thời sẽ không có gì xảy ra. Còn nếu có thì ta sẽ thu hồi nó lại.”
Vậy nghĩa là Fitoria đã từng gặp người đó.
Hai ngụm là bất tử đúng không?
Vậy sau đó…
“Nó sẽ ban cho cậu sức mạnh để chiến đấu không ngừng nghỉ. Theo một cách nào đó thì cậu sẽ trở thành thần. Vô cùng dễ hiểu đúng không?”
“…” (Naofumi)
“Nhưng… có lẽ đối với hai người cái này cũng không cần thiết nữa. Đã lết được đến tận đây rồi cơ mà.”
Và Arc đóng cái bình lại.
“Hai người? Không cần thiết?” (Naofumi)
“Xin lỗi nhé. Ta chưa nói? Và cậu cũng không nhận ra? Có vẻ nhận thức cả hai đều có vấn đề rồi.”
Tôi thử dùng sức mạnh mới của mình.
Tôi tập trung các giác quan và cố tìm đến nơi người đồng đội đang chờ.
“Naofumi-sama!”
“Raphtalia.”
Raphtalia đang ở đó.
Tôi biết, dựa vào ma lực cảm nhận được.
Raphtalia cũng đã nói chuyện với Arc và đi đến đây cùng một đường với tôi.
Việc em ấy có cùng suy nghĩ với tôi cũng khá thú vị đấy.
“Cả hai cứ đi, cứ đi mãi rồi lại tự thay đổi bản thân vào phút chót. Đã cảm thấy chưa? Hai người đã phí cả đống thời gian người đó mà.”
“Geh!? Vậy chuyện gì đã xảy ra với thế giới đó rồi?” (Naofumi)
“Ah, không cần lo. Ta đã tặng cậu một món quà mà nhớ không? Ta đã khiến thời gian quanh cậu trôi nhanh hơn bình thường. Ta nghĩ là nếu đủ mạnh thì cậu sẽ kiểm soát được nó.”
“Sao cơ?” (Naofumi)
Đúng là có mạnh lên thật nhưng vẫn trong thường thức con người thôi chứ.
Anh ta đang giỡn với tôi hả?
“Nói đúng hơn thì cậu đã vượt qua ải đầu tiên. Tiếp theo thì sao? Muốn nữa không?”
“Đùa ít thôi.” (Naofumi)
“Không đùa đâu, nhưng… ta vẫn không nghĩ cậu ăn được đâu. Đào sâu hơn đi. Cậu phải thực sự tìm ra căn nguyên của mình.”
“Căn nguyên…”
Tôi cũng hiểu đại khái điều anh ta đang nói.
Tôi sẽ chiến đấu kiểu gì?
Từ trước đến giờ thì công việc duy nhất của tôi là che chắn cho mọi người.
Tuy cũng có tấn công nhưng số lần chỉ đếm trên đầu ngón tay.
Căn nguyên của tôi… Cái này làm tôi nhớ lại lúc Class Up quá.
Tuy tôi chưa bao giờ trải qua Class Up lần nào nhưng cảm giác thì vẫn có.
Bây giờ cũng có khung nâng cấp hiện lên trước mặt tôi, giống lúc đó.
“Cậu muốn loại sức mạnh gì?”
Arc hỏi tôi.
“Ah, ở chỗ cậu có một quá trình gọi là Class Up đúng không? Cứ nghĩ cái này cũng tương tự như thế là được.”
…Gì đây?
Giờ gặp lại Arc tôi mới để ý một điều.
Anh ta tỏa ra sự khát máu kinh khủng, khiến tôi nổi hết da gà.
Nhưng chính bản thân anh ta lại chẳng có tý sát khí nào.
Mà thôi không huyên thuyên nữa.
Hãy trở thành thần và đập sấp mặt con bitch đó nào.
“Dù không chọn ra căn nguyên thì cậu vẫn có thể hấp thụ sức mạnh của thế giới đó. Nhưng thế thì vẫn
không thắng được.”
“Đúng vậy, tôi không thể thắng ả với cái sức mạnh nửa vời đó được.” (Naofumi)
“Nhưng nếu uống cái dung dịch lúc nãy thì thừa sức đấy.”
Anh ta chìa ra chiếc bình đang cầm.
Tôi biết là anh ta không có ý gì xấu cả.
Nhưng…
“… Hiểu rồi.” (Naofumi)
“Vậy thì–”
“Không, tôi hiểu là với cái thứ sức mạnh vay mượn kia thì sẽ không thắng được.” (Naofumi)
Anh có mục tiêu thì tôi cũng có chứ.
Nếu tôi làm theo cách đó thì dù đánh bại được Medea thì mục tiêu của tôi cũng không thể hoàn thành.
Không hoàn thành được mục tiêu mình đề ra thì còn ý nghĩa gì nữa?
“Naofumi-sama…” (Raphtalia)
“Raphtalia… yeah, đúng rồi.” (Naofumi)
Cả hai chạm mắt với nhau.
Và qua đó tôi cũng hiểu được điều em ấy muốn nói.
… Tôi là tấm Khiên bảo vệ tất cả, và Raphtalia là thanh kiếm bảo vệ tôi.
Căn nguyên của tôi.
Chính là trở thành tấm Khiên cho mọi người.
Vậy thì còn phải thay đổi cái gì nữa?
Và cùng với tôi, Raphtalia cũng đã đưa ra lựa chọn cho riêng mình.
Tôi… là Iwatani Naofumi, và thiên chức của tôi là bảo vệ.
Tôi sẽ không chống lại nó. Tôi sẽ bảo vệ mọi người khỏi thực tại tàn khốc này
… Sức mạnh để bảo vệ tất cả.
Tôi phải có nó.
Raphtalia, cùng với tất cả mọi người chính là câu trả lời của tôi.
Sức mạnh không dùng để phục vụ bản thân mình.
Nó chỉ có ý nghĩa khi bảo vệ người khác thôi.
“Hai người có kết nối sâu đậm thật đấy. Rất tuyệt. Cả hai đều tin tưởng lẫn nhau và lựa chọn để bảo vệ lẫn nhau.”
Thế giới đang giãn ra xung quanh tôi.
Sức mạnh tuôn trào trong tôi.
Vượt qua cả giới hạn trước đây.
… Giờ thì tôi có thể chơi ngang cơ với Medea rồi.
Tôi cũng đã trở thành tồn tại giống ả.
Giờ thì chỉ cần chiến thuật để hấp chết ả thôi.
Rất dễ hiểu, tôi đã trở thành một ‘Biểu tượng’ để bảo vệ mọi người.
Tôi truyền ma lực của mình cùng với năng lượng từ bên ngoài vào cái Khiên đã mất gần hết sức mạnh.
Ba nguồn năng lượng hòa vào nhau, và một chiếc Khiên mới được sinh ra.
Cái Khiên trước đây hoàn toàn không thể so sánh được.
Tất cả sức mạnh đều dồn hết vào phòng thủ.
Theo mọi nghĩa, đây chính là ‘Bảo vệ’.
“Tin tưởng là một thứ vô cùng quan trọng, nhưng đừng nhầm nó với lệ thuộc. Hãy nhớ lấy nó và hai người sẽ ổn thôi.”
Phía sau Arc xuất hiện một cánh cổng.
“Hai người nên đi mau đi. Không còn nhiều thời gian đâu.”
Tôi mở quyển ‘Tứ Thánh Khí tàng Thư’.
Đã có thêm trang mới được viết.
Quân đội Melromark đã thất thủ và những kẻ chuyển sinh đang đến chỗ Melty.