Translator: Kouji
✫ ✫ ✫
Nhớ đến lời Lann ám chỉ rằng Cục Điều Tra không đáng tin cậy, Edmund lờ mờ hiểu được những gì mà Albert đã gặp phải. Vì thế, anh không thể lừa gạt đối phương.
“Albert đáng thương. Ngài gián điệp đáng buồn.” Amos cất lời ca tự biên soạn, “Anh ta từ bỏ chính nghĩa, tự nguyện dấn thân vào hắc ám, nhưng anh ta không biết ~ anh ta không biết mình đến từ hắc ám. ~
“Chính nghĩa ~ Chính nghĩa ~ Chính nghĩa lố bịch biết bao ~
“Đáng buồn, đáng tiếc.” Giọng điệu đột nhiên thay đổi, “Chính nghĩa? Ha ha ha ha ~ “
“Câm miệng!”
Trong đôi mắt kinh hoàng của Edmund, toàn thân Albert bốc cháy dữ dội. Ngọn lửa vàng mơ hồ ngưng tụ thành hình khẩu súng trên tay anh ta.
Khẩu súng đột nhiên vỡ vụn. Người đàn ông tóc vàng phát ra tiếng kêu đau đớn và buộc phải giải trừ năng lực khởi nguyên.
Trên cơ thể Albert, những vết bỏng xuất hiện rõ ràng khi anh ta sử dụng năng lực.
“Phản phệ?” Edmund kinh ngạc hỏi. Tại sao nó lại nghiêm trọng như vậy?
Vào thời điểm Gföhl huấn luyện Edmund, ông từng bảo rằng năng lực khởi nguyên mới thức tỉnh thường khá yếu. Những năng lực mạnh mẽ thì đều có hạn chế. Tuy nhiên, hiếm năng lực mới thức tỉnh nào sẽ phản phệ chính chủ nhân của mình.
“Quả nhiên. Năng lực của anh có liên quan tới ‘thẩm phán’.”
Amos tiến lên một bước. Thân hình đột nhiên biến mất và xuất hiện ở nơi cách vị trí ban đầu khoảng mười mét. Trước khi Albert kịp phản kháng, “người trồng hoa” đã đá anh ta ngã lăn ra mặt đất.
“Điều kiện để đốt cháy tội nhân là gì? Tội nghiệt? Cảm giác tội lỗi? Cảm xúc tiêu cực?”
Amos ngồi xổm, đôi mắt đen nhánh như vực sâu tràn ngập ác ý: “Tôi đoán nhé. Tất cả những điều đó. Vẻ mặt của anh nói vậy đấy. Anh áy náy với ‘sự kiện ấy’ như vậy sao? Đến mức mà ngay cả năng lực cũng bắt đầu cắn trả lại anh? Thật đáng buồn. Chẳng ai cứu vớt được quý ngài chính nghĩa nữa.
“Chi bằng tôi sẽ cung cấp cho anh một đề nghị nhé?”
Amos ghé sát tai Albert và thì thầm: “Lann là cốt lõi trong kế hoạch của ngài thủ lĩnh thân yêu. Nếu cậu ta chết, biết đâu kế hoạch của thủ lĩnh sẽ thất bại. Thế nào? Một bên là một toà thành thị, một bên là một Tà Thần vô danh. Anh không phải ngần ngại nữa.”
“Người trồng hoa” đột nhiên lùi lại nửa mét. Một con dao đâm sầm vào vị trí mà anh vừa đứng. Edmund nghiêng đầu nhìn chằm chằm: “Mi vừa… nói gì?”
“Ồ, tôi suýt quên là ở đây còn có một con chó trung thành.” Amos tiếp tục đổ dầu vào lửa, “Cục Điều Tra quả là một chốn đầy nhân tài, đầy những tín đồ tà giáo tiềm năng.”
Phằng, phằng, phằng, phằng, phằng…
Sau những phát bắn liên tục Amos vẫn đứng yên tại chỗ. Tấm chắn vô hình đã ngăn chặn tất cả viên đạn. Sau phát thứ năm, Amos đoán rằng số đạn trong khẩu súng đã hết. Lá chắn vừa biến mất, một con dao găm nhỏ xẹt qua. Người trồng hoa nghiêng đầu và nhíu mày, cho thấy vết thương trên gò má.
“Quả nhiên là mày…” Edmund rút ra những thanh phi đao. Không biết từ bao giờ, bộ mặt tên hề đã thay thế gương mặt ban đầu, đôi môi tô son đỏ thẫm ngoác tới mang tai, “Mày chính là người áo đen đã xuất hiện trong bữa tiệc đêm đó. Thật đúng lúc. Tao sẽ giết mày, bây giờ, ở đây ~ “
“Con chó vừa tiến vào tầng thứ nhất đang sủa gì vậy?” Amos đánh ngáp, xoay người tránh né con dao găm của Edmund, “Nếu đêm đó ta không bận duy trì bùa chú thì mi tưởng mình có cơ hội chạm vào vạt áo của ta sao?”
Edmund không nói gì, thế công càng ngày càng hung hãn.
Đúng như Amos nói.
Dẫu Edmund có tấn công từ bất kỳ góc độ nào, mọi đòn tấn công đều suýt soát.
Đây là khoảng cách giữa hai người.
Amos không đánh trả. Anh đùa giỡn Edmund như đùa giỡn một con chó con, thậm chí còn rảnh rỗi đến mức thúc giục Albert đang nằm cách đó không xa: “Anh vẫn còn chưa hạ quyết tâm sao? Hay là anh sợ chết? Đáng tiếc, vô số sinh mạng trong thành phố này sắp biến mất.”
Người trồng hoa mỉm cười: “Biến mất như những người đàn em, những sinh viên khoá dưới từng đặt lòng tin vào anh vậy. Lần này, anh chỉ có thể tiếp tục đứng nhìn… nhìn toàn bộ Arkham biến thành đống đổ nát.”
Đầu Albert chuyển động.
Amos lập tức bắt giữ được động tác này. Anh mở miệng chuẩn bị nói gì đó thì phát hiện lưỡi đao bạc đang đâm thẳng vào mắt mình.
Amos nghiêng đầu né tránh, vừa thở dài vừa nói: “Mi thật phiền phức.”
Hả?
Amos giật mình, tránh né con dao lao vào tim mình trong gang tấc. Nếu không liên tục đề phòng tên hề thì anh đã không thể tránh thoát đòn tấn công.
Không phải do anh bất cẩn, mà bởi… tốc độ và phản ứng của Edmund càng lúc càng nhanh.
“Kỳ quái…” Amos ngẩng đầu nhìn sắc trời, “Tại sao mi có thể tiến vào Khe Hở Của Cõi Mộng vào ban ngày?”
Edmund không nghe thấy những lời đó.
Thứ duy nhất còn tồn tại trong đầu óc trống trơn là suy nghĩ giết kẻ có thể trở thành mối đe dọa cho Lann.
Edmund dường như rơi vào trạng thái hốt hoảng, không chút do dự lao xuống cầu thang tràn ngập sương mù, những âm thanh điên cuồng liên tục rót vào tai như thể vô số người đang kêu gọi anh. Giọng của đàn ông, giọng của đàn bà, giọng của thanh niên, giọng của thiếu niên, giọng của trẻ em, giọng của chính anh…
Những người kia muốn anh quay đầu, đừng tiếp tục tiến về phía trước. Bởi phía trước là vực sâu chứ chẳng phải hy vọng.
Chiếc đèn lồng trên tay lúc sáng lúc tối, giống như lý trí sắp mất. Edmund không quan tâm. Hiện tại, anh chỉ cần một thứ… sức mạnh!
“Edmund…”
Giọng Lann vang lên.
Khi bước vào tầng thứ hai, Edmund vô thức nghiêng đầu về phía phát ra âm thanh. Đồng thời, ánh sáng trên đèn lồng nhấp nháy.
Cuối cùng, ánh lửa dập tắt.
Trong hiện thực, tên hề đánh mất chút lý trí còn sót lại, nhìn chằm chằm vào Amos và cất tiếng cười điên cuồng.
Amos nheo mắt nhìn bông “cẩm tú cầu” tượng trưng cho linh hồn của Edmund dần dần bị sương mù nuốt chửng và cất tiếng thở dài khe khẽ: “Đúng là một tên điên.”
Một tên điên mạnh mẽ.
Tên hề bước về phía trước, vung vẩy con dao trong tay. Lưỡi dao ngắn thường không có lợi thế trong cận chiến. Ý đồ công kích quá rõ ràng. Khoảng cách có thể tấn công quá ngắn. Điều đó khiến đối thủ có đủ thời gian để né tránh.
Giống như bây giờ, Amos chỉ cần bước chân sang bên phải là có thể tránh thoát đòn tấn công của con dao.
Kỳ lạ thay, cổ tay của tên hề vặn 90 độ sang phải như thể bị gãy và đâm mạnh vào bả vai Amos.
Người trồng hoa không kịp phản ứng đành lùi lại về phía sau. Bất chấp tốc độ rõ ràng không bằng Amos, tên hề vẫn tiếp tục bám sát con mồi. Động tác kỳ lạ đến mức như thể thứ đang điều khiển cơ thể đó là một con thú chứ không phải con người. Miễn là có thể đạt tới mục đích, tên hề có thể bò trên mặt đất, lộn ngược, thậm chí dùng răng cắn xé. Ngay cả những người nhào lộn giỏi nhất cũng không linh hoạt bằng hắn ta. Không, con người cũng không thể linh hoạt như vậy.
Amos trầm ngâm nhìn cổ tay cong vênh trước khi được phục hồi như cũ của tên hề.
Càng tiến vào sâu Khe Hở, bạn sẽ càng mạnh mẽ. Không chỉ năng lực được tăng cường và mở rộng mà cả tố chất thân thể cũng được nâng cao.
Thế nhưng, tầng thứ hai của Khe Hở là một ngoại lệ.
Nói chính xác thì đây là khảo nghiệm để tiến vào tầng thứ hai. Trước khi có thể thoát khỏi cơn điên loạn, đại não của bạn sẽ giải phóng những xiềng xích thường trói chặt chức năng cơ thể.
Không tiếc kéo căng cơ bắp đến mức tối đa, không quan tâm tới tốc độ hư hại của cổ chân, nghiền ép khả năng tự lành của mọi tế bào.
Giống như một chiếc xe thể thao đổ đầy xăng được nhấn ga. Bạn sẽ phi đến chỗ chết hoặc lấy lại sự tỉnh táo để kịp thời dừng lại.
Trừ phi họ bị hạn chế. Ví dụ như bị tiêm vào thuốc mê.
Bằng không, những người rơi vào trạng thái điên loạn sẽ liên tục tấn công những sinh vật sống xung quanh mình cho đến khi họ tỉnh lại hoặc tử vong.
Điều mà ta không thể phủ nhận là khả năng chiến đấu sẽ tạm thời tăng vọt lên cao ở trạng thái như vậy.
Tố chất thân thể không chiếm ưu thế khiến Amos đành phải sử dụng pháp thuật.
Trước khi anh kịp ra tay, tên hề sẽ đánh gãy quá trình thi pháp như được trực giác mách bảo.
Một tình huống cực kỳ khó chịu.
Amos có thể vận dụng bộ sưu tập của mình. Song những khởi nguyên mạnh mẽ đó chỉ có thể sử dụng được một lần. Hơn nữa, đây là thứ mà anh định dành tặng cho người giáo chủ thân yêu. Đâu thể dùng ở một nơi như thế này?
Sau nhiều lần cân nhắc nhưng không tìm được biện pháp ổn thoả, Amos tặc lưỡi.
Anh dứt khoát xoay người chạy trốn.
Edmund đuổi theo.
Nếu bị đeo bám bởi một kẻ khó chịu, đánh thì gặp phiền phức, không đánh sẽ chết người, ta nên làm gì?
Tất nhiên là chạy trốn rồi.
.
Nhóm Lann tiến về phía toà nhà điều hành.
May mắn thay, họ không gặp phải y tá tuần tra nào, tay bảo vệ thì gà gật trong phòng trực sáng đèn. Nhờ đó, họ đã lẻn vào tòa nhà một cách dễ dàng.
Thế nhưng, vào khoảnh khắc nhóm người bước qua cánh cổng, loa phóng thanh của bệnh viện bỗng vang lên.
“Chú ý. Chú ý. Kẻ ngoại lai đã xâm nhập bệnh viện, bắt cóc bệnh nhân quan trọng Lann. Hãy giết… À không, ý tôi là hãy bắt chúng càng sớm càng tốt.”
Black Cat và Druid suýt sặc nước bọt.
Cái gì cơ? Giết? Mi vừa nói giết phải không???
Phát thanh viên cũng biết mình đã nói sai. Tiếng ồn ào vang lên từ loa phóng thanh. Bệnh viện dường như sống lại. Sương mù trở nên dày đặc. Người chơi thậm chí còn nghe thấy âm thanh từ người bảo vệ mới thức dậy. Họ vội vã lao đến tầng hai.
Phòng hồ sơ nằm ở tầng hai tòa điều hành bệnh viện. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, không một bóng người. Đây là một tình huống thuận lợi giúp họ dễ dàng tiếp cận nơi cần đến.
Phòng hồ sơ tất nhiên đã bị khoá lại.
Bệnh viện Arkham là một bệnh viện có lịch sử lâu đời. Vì thế ổ khoá vẫn sử dụng chìa khoá bình thường chứ chưa thay đổi sang dạng khóa điện tử. Bởi lầu hai quá mức yên tĩnh, âm thanh chìa khóa tra vào lỗ cũng rất rõ ràng.
Druid lờ mờ trông thấy ánh đèn pin ở cầu thang, bèn giục: “Nhanh lên!”
Song Archie vẫn rất bình tĩnh xoay ổ khoá. Khi cánh cửa bật mở, nhóm người lập tức ùa vào trong.
Sau tình huống kinh sợ nhưng không gặp nguy hiểm, nhóm xâm nhập thở phào nhẹ nhõm. Họ chờ đợi cho đến khi ánh đèn pin của đội tuần tra biến mất. Lúc này, Black Cat cẩn thận rút ra điện thoại di động, dùng ánh sáng mờ ảo từ màn hình để quan sát căn phòng.
Trong phòng chỉ có một bàn làm việc, còn lại là các giá sách cất giữ các tài liệu văn kiện được phân loại.
Druid nhớ rất rõ nhiệm vụ của mình. Mục tiêu trước mắt là lật đổ Saron Hogger.
Hiển nhiên, chìa khoá của nhiệm vụ được giấu trong những hồ sơ bệnh án này!
Black Cat đau đầu nhìn những giá sách chất đầy giấy tờ. Quá nhiều. Trong trò chơi RPG, hầu hết các hành động đều cần ném xúc xắc, bao gồm cả việc tìm kiếm thông tin, khâu quan trọng nhất của việc điều tra. Vì thế, những người chơi có kinh nghiệm đều tăng cường kỹ năng 【 thu thập, sắp xếp, lưu trữ và tống đạt tài liệu 】nhằm tránh trường hợp xấu nhất, tức không thể tìm ra đầu mối giữa vô số tài liệu bằng xúc xắc.
Kỹ năng là một chuyện. Tìm kiếm manh mối từ số hồ sơ chất đống này là một câu chuyện khác.
Lann bỗng mở miệng: “Giám đốc bệnh viện vừa mới nhận chức được một năm thôi. Hãy tìm các tài liệu trong năm này. Nếu tìm được ảnh chụp thì càng tốt.”
Druid: “Giám đốc mới nhận chức được một năm? Sao ngài biết vậy?”
Lann trả lời bằng giọng nhàn nhạt: “Nghe nói.”
Vào thời điểm Lann còn nằm viện, những bác sĩ và y tá đến thăm bệnh đã cố gắng lôi kéo quan hệ bằng cách tâm sự và trò chuyện. Qua đó mà cậu đã nắm được rất nhiều tình báo về bệnh viện.
Phạm vi thời gian giúp công việc trở nên đơn giản hơn rất nhiều. Black Cat và Druid đều nhận được lượt xúc xắc khen thưởng từ hệ thống, nhiệt tình đầu nhập vào công cuộc tìm kiếm.
Lann đi ngang qua những chiếc tủ, nhìn bảng hiệu gắn trên chúng.
【 Bệnh Án 】
Tất cả đều là hồ sơ bệnh án mới được bổ sung. Cậu suy nghĩ một lát trước khi bắt đầu lục lọi.
Thời gian trôi qua.
“Thấy rồi!” Giọng nói chứa đầy sự kinh ngạc của Druid vang lên gần đó.
Cảm ơn Chúa. Cảm ơn Nữ thần xúc xắc!
Ngay khi bắt đầu trò chơi, Druid đã tăng cường kỹ năng 【 thu thập, sắp xếp, lưu trữ và tống đạt tài liệu 】. Thế nhưng, do số kỹ năng cần tăng quá nhiều nên kỹ năng 【 thu thập, sắp xếp, lưu trữ và tống đạt tài liệu 】chỉ có 15 điểm. Ngay cả khi có xúc xắc khen thưởng, hắn cũng phải mất gần nửa tiếng mới tìm thấy thứ mình cần.
“Tôi cũng tìm được rồi.” Black Cat vui vẻ giơ một bức ảnh màu lên.
Trên tấm ảnh, người đang mỉm cười bắt tay với các lãnh đạo chính là “giám đốc” mà Druid gặp ở phòng bệnh..
“Chúng ta có thể chứng minh thân phận của ông ta bằng cái này.” Black Cat phấn kích nói.
“Tuyệt quá. Ông ném được mặt nào mà tìm ra thứ này vậy?”
“Hì hì. May mắn đại thành công nha!”
Druid và Black Cat kề vai sát cánh, định chia sẻ niềm vui phát hiện ra manh mối với Lann. Thế nhưng, họ phát hiện Archie đang nhìn tài liệu trên tay bằng vẻ mặt nghiêm nghị.
“Sao vậy?”
Archie đưa văn kiện cho hai người. Đó là hợp đồng giữa bệnh viện và một nhà máy sản xuất dược phẩm.
“Trước đây, đơn tố cáo nhà máy sản xuất dược phẩm này khai man thành phần thuốc từng được gửi đến Sở Cảnh Sát. Nó cũng bị niêm phong vài lần.” Archie nói, “Chúng tôi không phát hiện ra manh mối nào. Tuy nhiên, vẫn có người tiếp tục giăng biểu ngữ phản đối trước cửa nhà máy và nói rằng đã có người chết vì dược phẩm do nó sản xuất.”
Druid cau mày: “Phải chăng đã có sự cố nào đó đã xảy ra trong quá trình bệnh viện Arkham hợp tác với nhà máy sản xuất dược phẩm này?”
“Chúng ta tìm tiếp xem.”
Nhóm xâm nhập bắt đầu tìm kiếm và phát hiện một số bệnh án có phần khả nghi. Bệnh tình của những bệnh nhân sử dụng thuốc từ nhà máy đã chuyển biến xấu. Vài ngày sau, họ đều được chuyển viện. Không ai biết những gì đã xảy ra với họ sau đó.
“Đợi đã, mấy người xem này.” Black Cat chỉ vào một bệnh án, “Hai bệnh nhân dùng thuốc đã được đưa vào tầng ba của khu điều dưỡng tâm thần vì trạng thái tinh thần kém cỏi. Một người tự sát, người còn lại chết trên bàn mổ.”
Tầng ba…
Đó là nơi họ đã đến cách đây vài tiếng.
“Chẳng trách giám đốc tái mặt khi nhắc đến tầng ba.” Druid lẩm bẩm, “Chuyện lớn như vậy… Không ai phát hiện ra sao?”
“Tôi chưa bao giờ nghe thấy chuyện này, hoặc là gia đình bệnh nhân và bệnh viện đã đạt được thỏa thuận riêng, hoặc là bác sĩ đã sửa đổi bệnh án và xoá loại thuốc đáng ngờ kia khỏi đơn thuốc.” Archie nói.
Nhớ đến tờ báo trong phòng nghỉ của bác sĩ, Druid bèn vội vàng chia sẻ manh mối này cho họ.
“Bác sĩ tự sát trong nhà sao.” Archie trầm giọng, “Hình như có chuyện như vậy. Do đây là một vụ tự sát nên người nhà không đồng ý khám nghiệm tử thi. Nó chỉ được báo đài nhắc đến một thời gian trước khi chìm nghỉm.”
Những manh mối vụn vặt bắt đầu liên kết với nhau. Giám đốc bệnh viện đã hợp tác với nhà máy sản xuất dược phẩm kém chất lượng và kê đơn thuốc giá cao cho bệnh nhân. Khi bệnh nhân gặp vấn đề, hai bên đã dừng hợp tác. Không rõ nhà máy sản xuất dược phẩm đã qua mặt các đoàn kiểm tra bằng cách nào. Về phía bệnh viện, giám đốc rõ ràng đã uy hiếp các nhân viên y tế, mua chuộc một số bác sĩ và gia đình họ để thoát tội.
Hai người bệnh ở lầu ba thực sự đã chết.
Trước sự thật này, Druid cảm thấy trái tim mình trở nên nặng nề. Hắn đột nhiên phát hiện cuộc thảo luận dường như thiếu một người.
Lann đâu rồi?
Druid xoay đầu, trông thấy Lann đang lật xem hồ sơ bệnh án trên tay.
“Ngài Lann? Chúng tôi đã tìm thấy chứng cứ có thể chống lại giám đốc giả.”
Lann không trả lời.
“Lann ơi?”
Black Cat và Druid gọi tên Lann vài lần. Cậu không đáp. Archie đang tìm kiếm thông tin cũng nhìn về phía họ. Sau một hồi do dự, anh tiến lên vài bước: ‘Lann.”
“Ừ?” Lann định thần, “Sao rồi?”
“Ngài phát hiện được điều gì sao?’
“... Có thể xem là vậy.” Lann đưa văn kiện trên tay cho Archie.
Người chơi bước lại gần.
Đó là bệnh án của Lann.
【 Ngay cả Ác Thần cũng có bệnh án sao? 】
【 Vỏ bọc này quá chân thực. 】
【 Đợi đã! Mọi người nhìn mục trường học xem! 】
【 A! ! ! 】
Không chỉ bình luận, người chơi cũng phát hiện ra vấn đề.
“Đại học Miskatonic!” Thân là một người đam mê vũ trụ huyền tích Cthulhu, Druid lập tức buột miệng, “Đại học Miskatonic thực sự tồn tại trong thế giới này!”
“Đây là đại học ở đâu?” Đồng thời, Archie cũng đặt câu hỏi.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Druid quay sang Lann và nói: “Hoá ra ngài là sinh viên tốt nghiệp đại học Miskatonic sao?”
Dứt lời, hắn lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Tại sao Tà Thần lại tốt nghiệp từ một nơi chuyên bồi dưỡng điều tra viên như Miskatonic chứ? Chotto matte!
“Tôi tưởng ngài học cùng trường với Albert?” Archie bối rối, “Hai người đều tốt nghiệp ở đại học Arkham mà. Đây là trường đại học duy nhất ở thành phố Arkham!”
Lann nhẹ nhàng vuốt ve hàng chữ trên tờ giấy. Trên đó ghi rõ vụ cháy xảy ra ở đại học Miskatonic chứ không phải đại học Arkham.
Xét theo phản ứng từ Archie, anh dường như chưa bao giờ nghe thấy tên trường đại học này.
Thật lạ lùng.
Chẳng lẽ trường đại học này không tồn tại?
Lann không cho là vậy.
Khi nhìn thấy bệnh án, cậu dường như đã trông thấy cảnh ngôi trường bị lửa bao vây.
Dẫu hình ảnh đó chỉ lướt qua, nhưng nó hoàn toàn khác với ngôi trường mà Albert đã đưa cậu đến. Nơi đó không có những toà nhà hiện đại, đơn giản và trang nhã. Ngôi trường ấy được xây dựng theo lối kiến trúc Gothic, với vẻ bí ẩn và lạ lẫm.
Hơn nữa… Tại sao góc nhìn lại kỳ lạ đến vậy? Như thể cậu đang nhìn xuống khung cảnh ấy từ bầu trời…
“Đại học này có thật hay không?” Druid hỏi thay cho người xem livestream.
Lann lấy lại tinh thần, nhìn xuống hồ sơ bệnh án: “Tôi nghĩ nó là thật.”
Archie nói: “Không có trường đại học nào như vậy trong hiện thực cả.”
“Hiện thực?” Lann cười, “Hiện thực có thể bị thay đổi.”
Sau khi Arkham biến mất khỏi hiện thực, thế gian đã hoàn toàn quên mất sự tồn tại của thành phố này. Không ai có ký ức về nó. Ngoại trừ một số người đặc thù và người chơi trong kiếp trước.
Tất cả những dấu tích về người sống ở thành phố Arkham cũng bị xóa sổ cùng thành phố, như thể họ chưa bao giờ tồn tại. Với những người lưu giữ ký ức về nó, thành phố Arkham còn được nhắc đến bằng cái tên… Thành phố mất tích.
Cậu không ngờ rằng còn có một ngôi trường mất tích ngoài thành phố mất tích này.
Người chơi ở kiếp trước thỉnh thoảng sẽ gửi lời phàn nàn tới nhà phát hành trò chơi, đặt câu hỏi tại sao Arkham tồn tại còn đại học Miskatonic, thứ luôn gắn liền với địa danh Arkham thì không?
Những người chơi cấp cao đều có cảm tình với đại học Miskatonic. Rất nhiều người tuyên bố rằng họ sẵn sàng quay về vườn trường nếu Miskatonic thực sự tồn tại. Trước khi xuyên không, Lann nghe nói rằng phó bản Miskatonic đang trong quá trình phát triển. Vì thế, trong tiềm thức, cậu từng cho rằng Miskatonic không tồn tại.
Xem ra mọi chuyện không đơn giản như vậy?
“Hiện thực có thể bị thay đổi. Ý ngài là sao?” Druid sửng sốt.
“Mấy người gặp qua chuyện này rồi còn gì?” Lann ngẩng đầu, giọng đều đều, “Giám đốc thật trở thành giám đốc giả.”
“Tôi tưởng nó chỉ cải biến ký ức của con người chứ?”
“Đúng vậy. Mấy người biết Dream World hình thành như thế nào không?” Lann vuốt ve trang giấy, “Giấc Mơ là biểu hiện của tiềm thức con người. Tâm hồn con người giống như một tảng băng trôi. “Ý thức” mà chúng ta thường gặp chỉ là bề nổi của tảng băng. Trong khi dưới mặt biển, tiềm thức là một chủ thể to lớn và vô lượng.
“Sức mạnh tiềm thức đã bị giới hạn bởi tâm trí và cơ thể khi chúng ta thức. Nó chỉ rò rỉ ra ngoài được một phần rất nhỏ. Khi chúng ta mơ, sức mạnh tiềm thức mới được thể hiện.
“Giấc mơ có mối liên hệ với nhau. Không chỉ con người, mà tiềm thức của tất cả các chủng tộc có trí tuệ đã kiến tạo nên nơi các vị thần tồn tại. Đó chính là Dream World.”
“Nói cách khác.” Lann mỉm cười với người chơi, “Ở thế giới này, mơ mộng không chỉ là mơ mộng.
“Hiện thức có thể ảnh hưởng đến giấc mơ, giấc mơ cũng có thể thay đổi hiện thực.”
“Chủ nghĩa duy tâm?” Druid trầm tư.
“Có lẽ là vậy.” Lann gạt chủ đề này sang một bên và quay về hiện thực, “Mục đích của Người Tha Hương là đi đến Cõi Mộng. Chúng muốn mang cả thành phố theo mình. Bất hạnh thay. Đây không phải lần đầu tiên chúng thử làm một việc nguy hiểm như vậy.
“Chúng đã thành công một lần. Kết quả là đại học Miskatonic vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới này. Nếu lần thử nghiệm mới thành công, toàn bộ Arkham sẽ bị xoá sổ.”
Lượng thông tin khổng lồ đã dấy lên làn sóng thảo luận trong phòng phát sóng.
【 Giọng Lann khi tiếp tục tiết lộ những thông tin khủng khiếp thật nhẹ nhàng. 】
【 Ra vậy. Cõi Mộng được cấu thành từ tiềm thức… Còn có đại học Miskatonic của tui! Tui còn chưa có cơ hội nhập học đâu! Vậy mà nó lại biến mất! Hu hu. 】
【 Hu hu! Xin hãy làm một nhà phát hành có lương tâm. Có rất nhiều thứ đáng để khai thác ở phó bản Miskatonic mà. Sao nó lại không tồn tại trong Open Beta chứ? Các người có biết kinh doanh không vậy? ( bực mình ). 】
【 Không ai chú ý đến chi tiết Arkham sao?! Nếu nhiệm vụ chính tuyến thất bại, Arkham cũng sẽ biến mất. QwQ. 】
【 Chậc! Người Tha Hương có máu Á Đông à? Về nhà còn mang theo một đống đồ! 】
【 Đúng vậy! Đúng vậy! 】
Druid nghiêm túc nhập vai: “Chúng ta nhất định phải ngăn chặn âm mưu xấu xa của chúng! Nếu chúng ta kéo giám đốc giả xuống đài và đưa giám đốc thật trở về vị trí cũ, hắn sẽ không thể khống chế bệnh viện này nữa.”
Lann nhẹ nhàng gật đầu: “Có lẽ là vậy.”
Kiếp trước, sự sụp đổ của Arkham bắt nguồn từ phó bản bệnh viện. Hiện tại, bệnh viện biến dị cùng địa vị “giám đốc” mà Saron hao tâm tổn trí mới lấy được đều cho thấy nơi này chính là mắt bão.
… Hẳn là vậy.
Một thắc mắc vẫn luẩn quẩn mãi trong tâm trí Lann.
Nếu nơi này quan trọng như vậy, tai sao Saron lại dễ dàng rời khỏi đây thay vì tiếp tục bám trụ lại?